Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
“Đạo hữu Lân Cửu, theo ý của đạo hữu thì tên này còn có thể duy trì được bao lâu?” Hàn Lập thấy vậy, thoáng thở nhẹ ra, chợt hỏi Lân Cửu đứng cách đó không xa.
“Hiện tại, tia tinh huyết thiêu đốt kia đã vào da tới xương, qua phủ tới tạng, có lẽ không bao lâu nữa dầu hết đèn tắt thôi. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm chừng một nén nhang nữa là được.” Lân Cửu thở một hơi dài, nói ra.
Lúc này, Lân Thập Thất vẫn nằm sấp tại chỗ không nhúc nhích, bỗng nhiên ngón tay co quắp vài cái, cố gắng ngồi dậy.
Ngay vị trí lỗ máu đỏ tươi trên ngực, máu thịt ngọ nguậy, từ từ liền lại.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa sấp mặt ở chỗ này rồi...” Chờ máu thịt đã hoàn toàn liền lại, gã ta mới thở dài một hơi, vỗ vỗ vào ngực đã được chữa lành như lúc ban đầu, chưa tỉnh hồn nói.
Hàn Lập và Lân Cửu liếc nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện lên vẻ xem thường nhưng cũng không nói gì, dù sao nhiệm vụ này đã sắp hoàn thành, không cần so đo với gã.
Lân Thập Thất quan sát hết tình hình xung quanh, đôi mắt bé xoay tròn, cũng không có ý đến ngay cạnh hai người, mà thân hình nhoáng một cái đi đến đống đổ nát trong điện đá lúc trước, lục lọi tìm kiếm bên trong loạn thạch.
Bàn tay gã ta vung lên hất một đống đá lộn xộn ra ngoài, thấy lò đan nằm phía dưới, khẽ cúi lưng định thò tay nhặt lên.
“Ngươi dám!”
Đúng vào lúc này, lão già tóc bạc vốn đang bị khốn trong trận pháp Tỏa Long Côn nhìn thấy cảnh này, đột nhiên ngửa mặt lên trời, gào thét rung trời.
Lò đan này vốn đã tắt thì đột nhiên trận đồ xung quanh thân lò có khả năng triệu hoán tám con Hoả Long sáng lên phù văn, ngọn lửa lại bốc lên rừng rực thiêu đốt. Tám con Hỏa Long từ bên trong bỗng nhiên lao ra, bay thẳng đến lão già tóc bạc.
Ba người Hàn Lập kinh hãi, vội ra tay ngăn cản nhưng chậm một bước.
Chỉ thấy tám con Hỏa Long kia bay thẳng đến bụng lão giả, lóe lên ánh lửa, rồi chui vào bên trong.
Toàn thân lão giả càng đỏ thẫm hơn, bên trong da bị nứt ra đường vân phảng phất như có dòng dung nham chảy, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ. Khí tức trên thân lão giả lại tăng vọt lên lần nữa, trực tiếp cưỡng ép phá tan gông cùm xiềng xích, đạt đến cấp độ Kim Tiên.
Chỉ thấy hai tay lão thò ra, mãnh liệt giựt đứt xiềng xích màu vàng quấn quanh thân. Hơn mười cây côn Tỏa Long lập tức “phụt phụt phụt” liên tiếp bị rút ra khỏi mặt đất, bị lão giả vung mạnh, ném về phía hai người Hàn Lập.
Hai người nhìn nhau, không dám đối chiến, vội vàng bay vụt qua hai bên né tránh.
Lão già tóc bạc liền sải bước, phóng thẳng tới trước người Lân Thập Thất, vung một quyền nện xuống đầu gã ta.
Một bước này nhanh không thể tả, dường như làm không gian giữa lão ta và Lân Thập Thất gập chồng lên nhau, khiến gã ta căn bản không có cách nào tránh né. Gã ta đành phải giơ cao hai tay, xuất ra một đại kỳ màu vàng đất ngăn cản, đồng thời bên ngoài thân thoáng xuất hiện một tầng hào quang sương mù.
Đại kỳ màu vàng đất hiển nhiên không phải phàm vật, ở trên vẽ tấm bia đá có hình một con dị thú Bá Hạ*, hào quang quanh thân mãnh liệt, phảng phất như muốn chui ra khỏi mặt cờ, từ trong tản mát ra một cỗ khí tức Thổ thuộc tính hùng hậu đến cực điểm.
*Bá Hạ: Linh vật có hình dáng thân rùa, đầu rồng, có sức mạnh vượt bậc, chịu được trọng lượng lớn nên thường được chạm khắc trang trí làm bệ đỡ cho các bệ đá, cột đá, bia đá...
Đại kỳ vừa mới trải ra, nắm đấm lão già tóc bạc liền trùng trùng điệp điệp đánh tới mặt cờ khiến hư không trong phạm vi hơn mười trượng lân cận đột nhiên sụp đổ, bộc phát ra một vòng kim quang nhàn nhạt, rung động dữ dội.
Nhưng khi nắm đấm chạm vào mặt cờ, lại không có bất kỳ tiếng động nào truyền ra.
Mặt cờ nhìn như mềm mại vô lực, bị man lực nện xuống thì không ngừng lay động, giống như một dãy núi uốn lượn nhấp nhô, nhưng cũng không rách luôn.
Tuy nhiên chỉ sau một lát, trên thân dị thú Bá Hạ được vẽ trên mặt cờ xuất hiện vết rạn trải rộng, rồi rách ra.
Ngay sau đó, cả lá cờ cũng rách tan tành.
Lân Thập Thất ở phía dưới thừa cơ hội này tránh thoát, nhưng vẫn bị uy lực quyền kình còn lại ảnh hướng, bạch quang bảo hộ bên ngoài thân ầm ầm vỡ vụn, trong miệng máu tươi chảy như suối, rơi xuống một bên.
Lão già tóc bạc bước liên tục, thân hình như thuấn di đuổi theo, lại một quyền đập xuống đầu của gã ta.
Hết thảy sự tình diễn ra quá nhanh, hai người Hàn Lập muốn cứu căn bản cũng không kịp.
Lân Thập Thất không ngừng kêu khổ, sớm biết vậy gã ta sẽ tiếp tục giả vờ chết thêm một lát nữa, chứ không vội vã tới lấy cái lò luyện đan kia.
Gã ta bối rối, vội nghiêng nhanh người, hai tay nắm lấy hai tai lò đan màu vàng, giơ lên cao chắn trước người.
Trọng quyền lão già tóc bạc nện xuống nhưng ngay lúc chuẩn bị đập trúng lò đan kia thì trong mắt lão chợt lóe lên kim quang, trên mặt mơ hồ hiện ra vẻ không nỡ, gắng gượng dừng lại.
Lân Thập Thất nhắm nghiền hai mắt, toàn thân mồ hôi lạnh đầm đìa, vốn cho là mình sẽ chết rồi, lại không thấy một quyền kia giáng xuống.
Gã ta cẩn thận từng li từng tí mở hai mắt ra, chỉ thấy toàn thân lão già tóc bạc giờ phút này vẫn giữ tư thế nện quyền xuống nhưng không nhúc nhích.
Bên trong các kẽ nứt trên thân lão ta còn lóe lên lốm đốm hào quang đỏ thẫm, thoạt nhìn tựa như tàn tro còn sót lại sau khi thiêu đốt trong đống lửa nhưng ai cũng có thể nhìn ra, thân thể này đã không còn chút sự sống nào rồi.
Hàn Lập đi lên trước, nhìn di hài lão giả nhưng trong lòng lại sinh ra một cảm giác không mộng lung.
Không biết, một kích cuối cùng của lão giả đến tột cùng là vì tinh huyết Nguyên Anh cháy hết nên không còn lực nện xuống, hay là vì chấp niệm trong lòng không muốn hủy lò luyện đan kia?
Nhưng đúng thời điểm trong lòng ba người Hàn Lập vừa nới lỏng, tại chỗ sâu trong đôi mắt lão già tóc bạc tưởng như đã không sống lại đột nhiên sáng lên một chút kim quang không thể thấy, giống như hồi quang phản chiếu, lại xuất hiện một tia Sinh Mệnh lực.
“Không tốt!” Hàn Lập tựa hồ đã nhận ra một tia không ổn, miệng kinh hô.
Nhưng lời còn chưa dứt, dị biến xảy ra!
Chỉ thấy bờ môi lão giả hầu như đã cháy đen thành than mấp máy mấy lần, cuối cùng khó khăn lắm mới phun ra được một chữ:
“Đi.”
Vừa nói xong tia kim quang cuối cùng trong mắt lão giả cũng tắt lịm.
Cùng lúc đó, một lá phù lục màu xanh từ trong tay áo bay nhanh ra, giống như một vệt cầu vồng trong chốc lát xuất hiện trong hư không ngoài mấy trăm trượng. Mặt ngoài lá phù lưu chuyển kim quang, sau đó vô số phù văn màu vàng rất nhỏ từ trong đó tuôn ra.
Rõ ràng là một phù lục được viết bằng Kim Triện Văn.
Sau một khắc, vạn tia sáng màu xanh chói mắt từ trong phù văn tỏa ra, hội tụ giữa không trung, hóa thành một biển ánh sáng màu xanh mà người ta không thể nhìn thẳng. Toàn bộ hư không phát ra một hồi nổ vang như sấm rền, tiếp đó phía trên sơn cốc thì mây đen giăng đầy, còn phía dưới là một mảnh đen nhánh.
Thiên địa trong chớp mắt chỉ còn lại một biển ánh sáng này.
Nguyên khí trong vòng ngàn dặm từ bốn phương tám hướng giống như thủy triều cuồn cuộn lao vọt vào trong sơn cốc, hòa nhập vào bên trong biển ánh sáng xanh này, khiến cho mặt ngoài của nó chấn động cuồn cuộn lên như sóng biển.
Ở trung tâm biển ánh sáng, từng tia hào quang màu xanh nhạt phóng ra, đan quấn vào nhau, sau đó ngưng tụ thành một bóng người mặc khôi giáp màu xanh, khuôn mặt nghiêm túc.
Hết thảy nói thì rất dài dòng, nhưng từ lúc lá phù Lục kia bay ra đến lúc này, còn chưa đến một hơi thở!
Bóng người màu xanh vừa xuất hiện, liền nhìn thoáng qua thi thể lão giả tóc bạc nằm trên mặt đất, trong mắt lộ ra thần sắc giận dữ, một tay chém ra.
Ầm!
Một luồng ánh sáng xanh theo bàn tay hiện ra, rồi chia ba hóa thành ba sợi tơ mảnh màu xanh, với tốc độ khó tin, bay về phía ba người Hàn Lập.
Những nơi sợi tơ xanh đi qua, hư không trở nên mông lung mơ hồ, thậm chí còn vặn vẹo.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Từng điểm ánh sáng màu xanh chằng chịt từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, thình lình lại đến từ chính hoa cỏ cây cối khắp nơi trong cốc, cũng như trên sườn núi. Chúng theo ánh sáng màu xanh từ trong bay ra, còn bản thể những thực vật kia như mất đi sự sống, khô héo mà rũ xuống.
Ánh sáng màu xanh này như trâu đất xuống biển bay đến quấn quanh ba sợi tơ xanh, trong khoảnh khắc biến thành ba cái quang cầu màu xanh to cỡ một xích. Trên bề mặt chúng có vô số phù văn màu xanh nhảy nhót, tản mát ra một cỗ pháp tắc chấn động mãnh liệt hủy thiên diệt địa!
Những nơi quang cầu đi qua, hư không điên cuồng vặn vẹo run rẩy, chấn động khác thường nổi lên, hiện ra liên tiếp từng khe hở mịt mờ hơi nước màu trắng, rồi lại nhập lại, từ trong truyền ra trận trận hấp lực kinh người, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hàn Lập rùng mình, phi kiếm màu bạc trong tay lập tức bắn ra như nhanh điện, mặt ngoài sáng rực kiếm quang, rồi hóa thành một luồng kiếm quang màu bạc cực lớn, ngăn cản quang cầu màu xanh.
Vừa mới va chạm, một tiếng giòn vang lên, kiếm quang màu bạc vậy mà không chịu nổi một kích, dễ dàng bị chém thành hai đoạn, hiện ra bản thể hai đoạn phi kiếm gãy màu bạc, bay về hai phía, linh khí hoàn toàn biến mất.
Tốc độ quang cầu màu xanh không giảm trái lại còn tăng, trong nháy mắt đuổi theo Hàn Lập, hung hăng nện xuống.
Hàn Lập mặc dù kinh hãi nhưng không loạn, bên ngoài thân hiện ra một màng mỏng hơi mờ, hai tay vung lên, thuỷ quang màu đen chói mắt hiện ra. Trọng Thủy Chân Luân xuất hiện, bỗng nhiên phóng to ra mấy chục lần, như một tấm thuẫn cực lớn che trước người hắn, mặt ngoài hắc khí lượn lờ, đồng dạng bay ra phù văn chằng chịt, dày đặc.
Quang cầu màu xanh ầm ầm phóng tới, đập lên trên Trọng Thủy Chân Luân.
Một tiếng nổ “ầm” kinh thiên động địa truyền đến!
Hàn Lập cảm thấy một cỗ man lực mãnh liệt không cách nào ngăn cản được truyền đến, thân thể đại chấn. Toàn bộ cơ thể gồm cả Trọng Thủy Chân Luân bị đụng vào, bắn ra ngoài, bay ra hơn nghìn trượng mới miễn cưỡng dừng lại.
Trọng Thủy Chân Luân những năm này Hàn Lập không ngừng quán chú Trọng Thủy ẩn chứa Thủy pháp tắc, không chỉ có sức nặng không thua vài tòa núi cao lớn mà Thủy pháp tắc cũng đã được hình thành ẩn chứa trong đó. Nó sớm đã không thua một kiện Hậu Thiên Tiên Khí có phẩm cấp không thấp.
Quang cầu màu xanh tuy rằng đánh bay Hàn Lập, nhưng bản thân cũng sụp đổ vỡ ra, hóa thành vô số tia sáng màu xanh tán loạn.
Nhưng trong lòng Hàn Lập hiện lên vẻ hoảng sợ.
Quang cầu màu xanh này uy lực thực sự quá lợi hại, vượt xa cao thủ Chân Tiên hậu kỳ mà hắn đã từng gặp được.
Ý niệm trong đầu hắn chuyển động, lại nhìn Trọng Thủy Chân Luân trước người.
Mặt ngoài Chân Luân hiện ra một vết mờ mờ, linh tính bị tổn thương. Hàn Lập không nỡ, vội vàng rót Tiên Linh Lực vào trong đó.
Thuỷ đạo văn trên Chân Luân lập tức lập loè, từng dòng thuỷ quang màu đen trong Chân Luân lưu chuyển, dấu vết hư tổn rất nhanh liền biến mất. Lúc này, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Bên kia, Lân Cửu và Lân Thập Thất tuy rằng cũng bị đánh trúng bay ngược ra ngoài, nhưng dù sao hai người cũng có tu vi cao hơn Hàn Lập, mỗi người đều thi pháp thúc giục Pháp bảo cũng miễn cưỡng ngăn được một kích của quang cầu màu xanh nên cũng không bị tổn thương quá lớn.
Lân Thập Thất lại tế ra một tấm thuẫn hình mai rùa trước người, mặt ngoài khắc một con yêu thú Bá Hạ trông rất sống động, lập loè linh quang, thoạt nhìn cũng là bảo vật cực kỳ bất phàm.
Chỉ là lúc này trên tấm thuẫn cũng bị đánh thành một vết rất sâu, khiến cho khoé mắt Lân Thập Thất run rẩy, tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Thanh phi kiếm màu vàng trong tay Lân Cửu đã không thấy, không biết có phải giống phi kiếm màu bạc của Hàn Lập đã bị thương nên được thu hồi lại hay không. Hiện tại, trước mặt gã lơ lửng một cái ma bàn màu vàng, không biết là pháp bảo gì, mặt ngoài còn ẩn hiện vô số kim văn li ti, làm cho người ta có loại cảm giác trầm trọng như núi.
Ánh mắt của gã nhìn tới Trọng Thuỷ Chân Luân trước người Hàn Lập, trên lộ ra một tia kinh dị, tiếp theo thần tình khôi phục như thường, điềm nhiên như không có việc gì thu hồi ánh mắt lại.
Tuy rằng thần tình Lân Cửu biến hoá chỉ trong chớp mắt nhưng Hàn Lập vẫn nhạy cảm bắt được, trong lòng không khỏi khẽ động.
Nhìn phản ứng này của Lân Cửu, chẳng lẽ trước kia gã ta đã từng thấy qua Trọng Thủy Chân Luân?
Ý niệm trong lòng Hàn Lập nhanh chóng chuyển động, sự phòng bị với Lân Cửu bất giác lại sâu hơn một tầng.