Dịch giả: cubihu
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
“Đạo hữu Giao Thập Ngũ không phải ngạc nhiên. Hôm nay ta chủ động liên hệ với ngươi là vì có một nhiệm vụ đặc thù, muốn mời đạo hữu cùng tham gia.” Bóng người màu xanh thản nhiên nói.
“Nếu tại hạ nhớ không lầm, lúc trước cũng không gặp gỡ đạo hữu Lân Cửu nhiều. Vì sao đạo hữu phải đặc biệt tới mời ta?” Hàn Lập cau mày, hỏi.
“Danh tiếng đạo hữu Giao Thập Ngũ mấy năm gần đây ở thành viên trong Minh truyền đi vô cùng vang dội. Lúc trước trong lần hợp tác duy nhất, đạo hữu cũng lưu lại cho ta ấn tượng sâu đậm. Ta biết ngươi không phải là hạng hư danh, vì vậy đặc biệt tới mời ngươi tham dự nhiệm vụ lần này.” Lân Cửu tuy là lời trong miệng tán thưởng Hàn Lập có thừa nhưng giọng nói bình thản, giống như là thuật lại sự thật, cũng không có chút ý tâng bốc nào.
“Nếu nói về danh tiếng vang dội, tại hạ sao bì kịp được đạo hữu Lân Cửu? Nếu có thể lọt vào mắt xanh của đạo hữu Lân Cửu thì xem ra hơn phân nửa không phải là nhiệm vụ dễ dàng gì đạt được.” Hàn Lập cười, thử thăm dò.
“Thứ lỗi, nhiệm vụ lần này thật sự có chút đặc thù. Thành viên sơ cấp căn bản không có quyền tham dự, ngoài ra người tham dự cũng phải tinh thông trận pháp độn thuật mới được. Nếu đạo hữu chưa quyết định tiếp nhận nhiệm vụ, liền thứ cho ta không thể báo cho biết nội dung cụ thể rồi.” Lân Cửu chậm rãi nói.
“Nội dung nhiệm vụ không cách nào báo cho biết, vậy tóm lại có thể tiết lộ địa điểm nhiệm vụ kia được không!?” Hàn Lập nghe vậy, suy nghĩ một chút, rồi nói.
“Đại lục Minh Hàn.” Lân Cửu trả lời luôn.
“Nếu nhiệm vụ lần này ở đại lục Minh Hàn thì thứ cho tại hạ không thể nhận. Mấy ngày gần đây thật sự là có chút việc vặt quấn chân, không thích hợp đi xa. Mong rằng các hạ thứ lỗi.” Hàn Lập khẽ nhíu mày, rồi nhã nhặn từ chối.
Phía Bắc đại lục Cổ Vân là một đại dương băng rộng lớn, bờ phía bên kia đại dương này là một đại lục băng, lãnh lẽo quanh năm, băng tuyết đầy trời, bao trùm khắp nơi, gọi là đại lục Minh Hàn.
Vượt qua biển băng dù không khó khăn như vượt qua đại dương Lôi Bão, cũng có người nói có truyền tống trận nhưng mỗi lần đi thì tốn thời gian ít nhất cũng phải tính bằng năm trở lên.
“Đạo hữu không cần vội cự tuyệt, có thể nghe một chút phần thưởng cho nhiệm vụ lần này trước đã, rồi mới quyết định có nhận hay không.” Lân Cửu thấy Hàn Lập cự tuyệt, dường như cũng không lạ, nhưng nói thêm.
“Xin lắng tai nghe.” Hàn Lập nghe vậy, gật đầu nói.
“Ngoại trừ ba trăm khối Tiên Nguyên thạch, còn có thêm một khối Lang Tiển Vân thạch.” Lân Cửu chậm rãi nói, dường như rất tự tin về mức giá vừa đưa ra.
“Xem ra đạo hữu vì muốn mời bằng được tại hạ, cũng tốn một phen công phu tìm hiểu, biết ta cần Lang Tiển Vân thạch nên đưa tới cho ta rồi.” Trong lòng Hàn Lập hơi động, dưới lớp mặt nạ không tỏ vẻ gì vui mừng, thờ ơ nói.
“Nhiệm vụ tìm kiếm Lang Tiển Vân thạch của đạo hữu đã tuyên bố bảy tám năm rồi! Đến nay vẫn treo ở trong Minh chưa có ai nhận, xem ra đạo hữu sẽ không bỏ qua cơ hội lần này chứ!?” Lân Cửu hàm ý nói.
Hàn Lập sau khi nghe xong, cúi đầu trầm tư.
Bảy, tám năm trước, một lần trên đường ra ngoài chấp hành nhiệm vụ Vô Thường Minh, trong lúc vô tình lật quyển sách da thú đoạt được từ trên tay lão giả gày gò tập kích Bạch Tố Viện ở dãy núi Huyền Băng năm đó, hắn thấy một loại bí thuật luyện kiếm hết sức cổ quái.
Thuật này có thể thông qua nấu vàng nguyên chất và tài liệu đặc thù mà đúc lại phi kiếm khiến cho uy lực của phi kiếm tăng lên rất nhiều lần.
Nếu luyện cùng một lúc hơn một thanh phi kiếm thì trong lúc chiến đấu có thể hợp nhất những thanh phi kiếm đó, từ đó phát huy ra uy lực cực lớn vốn có của phi kiếm đến mức viễn siêu.
Quan trọng nhất là sau khi luyện chế, không chỉ khiến cho hình dạng phi kiếm khác xa lúc trước mà ngay cả khí tức phóng ra từ thân kiếm bởi vì có thêm vài loại tài liệu phụ mà cũng biến đổi nhiều.
Hàn Lập hầu như ngay lúc đó liền quyết định, muốn dùng phương pháp này luyện chế bảy mươi hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm một lần nữa.
Tuy nhiên, phương pháp luyện phi kiếm này cần linh tài vô cùng hiếm có, trong đó tài liệu chính trọng yếu nhất là Hộc Văn Tinh Kim, mà tài liệu phụ trọng yếu nhất là Lang Tiển Vân thạch.
Thật trùng hợp, chính Hàn Lập lại có Hộc Văn Tinh Kim, đó chính là khối kim loại màu vàng sẫm mà lúc trước hắn lấy được ở trong cung điện của Thận Nguyên Thú, sau đó lại từ lão giả gày gò ở dãy núi Huyền Băng có thêm được không ít.
Còn như những tài liệu khác, ở bên trong Chúc Long Đạo Hàn Lập dùng Tiên Nguyên thạch cũng đã gộp đủ, bây giờ chỉ còn lại duy nhất Lang Tiển Vân thạch này là không thể tìm thấy. Bất kể là bên trong Vô Thường Minh hay trong phường thị ngoài tông môn đều không có chút tin tức nào.
“Không biết khối Lang Tiển Vân thạch này lớn cỡ nào?” Sau một lúc lâu trầm mặc, Hàn Lập mở miệng hỏi.
“Vật ấy trân quý như thế nào đạo hữu cũng biết. Thù lao cấp cho cũng chỉ lớn chừng nắm đấm thôi. Nhưng kể cả như thế thì làm tài liệu chính luyện chế một thanh phi kiếm cũng là đủ rồi.” Lân Cửu nói.
“Ta tiếp nhận nhiệm vụ này.” Hàn Lập không do dự nhiều, gật đầu đáp ứng.
Tuy là Lang Tiển Vân thạch này chỉ lớn chừng nắm đấm nhưng làm tài liệu phụ luyện chế bảy mươi hai thanh phi kiếm cũng là đủ rồi.
“Tốt! Có đạo hữu Giao Thập Ngũ gia nhập liên minh, nhiệm vụ lần này định có thể thuận lợi hoàn thành.” Cho đến lúc này, trong giọng nói của Lân Cửu mới rốt cục để lộ ra vài phần vui vẻ.
“Nếu ta đã tiếp nhận nhiệm vụ, bây giờ có thể nói cụ thể một chút nội dung nhiệm vụ chứ? Hàn Lập hỏi.
“Việc này không vội. Hiện nay thành viên chấp hành nhiệm vụ này chưa tập hợp, đạo hữu cứ chuẩn bị sẵn sàng. Sau ba năm, chúng ta tề tụ tại đảo Trường Hồ ở phía Bắc đại lục Cổ Vân, đến lúc đó nói rõ nội dung cụ thể của nhiệm vụ lần này.” Lân Cửu khoát tay nói
“Đã là như thế thì đến lúc đó gặp lại.” Hàn Lập gật đầu một cái, nói.
Sau đó, Lân Cửu cũng cáo từ, thân ảnh mờ nhạt dần, từng bước biến mất trong hư không.
Hàn Lập thu hồi mặt nạ đầu trâu, xoay người đi ra khỏi mật thất.
...
Thời gian nhoáng cái đã qua ba năm.
Cực Bắc của đại lục Cổ Vân có một bán đảo nhô ra ngoài lục địa, dài hẹp, hơi uốn lượn, kéo dài theo một dải hải vực trắng xóa vô ngần.
Cả bán đảo này đen xì, bề mặt là một lớp bông tuyết dày che lấp mặt đất, khắp nơi trơ trụi, không có một thảm thực vật nào.
Ở cuối đảo, trên một tảng đá to lớn màu đen có một thân ảnh một người cao lớn đang ngồi khoanh chân. Bên ngoài y mặc trên người một cái áo choàng màu đen, trên đầu mang mặt nạ đầu hươu màu xanh. Chính là Lân Cửu.
Dưới tảng đá màu đen, còn có một nam tử cao gầy mặc áo choàng màu vàng sẫm có thêu hoa mai đang dựa vào. Trên đầu gã ta đội mặt nạ đầu chuột cũng có màu xanh.
Qua hai lỗ thủng trên mắt của mặt nạ có thể thấy hai con ngươi của gã này cực kỳ bé, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, nhìn đúng là mắt chuột, hiện ra ánh mắt của kẻ trộm.
“Đã đợi bảy ngày rồi mà tên kia còn chưa tới. Cái giá có thể rất lớn đấy.” Nam tử mang mặt nạ đầu chuột liếc về phía đại lục Cổ Vân bất mãn cất giọng lanh lảnh.
“Đạo hữu Lân Thập Thất, vốn là do ngươi và ta đến sớm, nếu ngày ước định chưa tới thì tiếp tục chờ thôi.” Lân Cửu từ tốn nói.
Nam tử đội mặt nạ đầu chuột nghe vậy, theo thói quen xoay cái cổ của mình một cái, cười nhạt vài tiếng nhỏ, rồi không nói gì nữa.
Qua ước chừng thời gian một khắc, trong bầu trời xa xăm, có một đạo thanh quang chợt phi tới, hạ xuống trước tảng đá lớn màu đen.
Chỗ thanh quang rơi hiện ra một nam tử áo bào xanh đội mặt nạ đầu trâu màu xanh. Chính là Hàn Lập.
“Đạo hữu Lân Cửu.” Ánh mắt Hàn Lập đảo qua hai người Lân Cửu, rồi chắp tay xem như chào.
“Đạo hữu Giao Thập Ngũ, vị này chính là đạo hữu Lân Thập Thất.” Lân Cửu Lân Cửu, từ trên tảng đá đứng dậy, gật đầu với Hàn Lập, rồi giới thiệu.
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Hàn Lập gật đầu nói.
“Chờ đã lâu...” Lân Thập Thất trừng đôi mắt nhỏ, nhìn Hàn Lập từ trên xuống dưới, không khách khí chút nào, nói.
Hàn Lập nghe được trong lời nói có chút bất mãn, cũng chỉ cười cười, không nói thêm gì.
“Nếu người đã đến đông đủ, hiện tại ta liền nói một chút nội dung cụ thể của nhiệm vụ lần này!” Lân Cửu từ trên tảng đá nhảy xuống, đi tới bên cạnh hai người, mở miệng nói.
Hàn Lập lập tức nhìn lại y, Lân Thập Thất cũng thu hồi ánh mắt, tập trung trên người của Lân Cửu.
“Theo như lời tình báo nhiệm vụ, ở miền Nam đại lục Minh Hàn trong khu vực rừng rậm bão tuyết có một tòa Hợp Thủ Cốc. Bên ngoài cốc có bố trí trận pháp cấm chế đắng cấp cao. Nhiệm vụ của bọn là trong điều kiện không chạm vào trận pháp ở đây, lẳng lặng lẻn vào trong cốc, giết chết một gã tu sĩ Chân tiên cảnh trung kỳ đang tu luyện ở trong đó.” Lân Cửu liếc mắt nhìn hai người, nói tiếp.
“Không biết trận pháp cấm chế kia có tên gọi là gì, có đặc điểm gì?” Hàn Lập suy nghĩ một chút, hỏi.
“Tình báo của nhiệm vụ cũng chỉ nói cho ta những nội dung kia, còn tình huống cụ thể cũng chỉ khi chúng ta tới nơi đó mới có thể biết được.” Lân Cửu nói.
“Xem ra như không khó khăn gì. Lại nói chuyện, nhiệm vụ đặc thù trong Minh toàn là ở hoàn cảnh này? Mỗi lần đều là kẹt vào tình huống bị che giấu, không có thông tin chính xác...” Lân Thập Thất bĩu môi, than phiền.
“Được rồi, việc này không nên chậm trễ. Chúng ta bây giờ lên đường ngay.” Lân Cửu không để ý đến Lân Thập Thất, tuyên bố.
Dứt lời, cổ tay gã vung lên. Kim quang xán lạn ngời ngời như sao trên trời rơi xuống, vương vãi khắp nơi, từ đó hiện ra một con thuyền vàng óng ánh, có ba tầng lầu các.
Thuyền này dài ước chừng ba mươi, cao chừng năm trượng, hai bên mép thuyền và thân thuyền đều có khắc dày đặc phù văn gia tốc phi hành. Ba tầng lầu các trên thuyền cũng chạm trổ, khảm châu trạm ngọc, hết sức xa hoa.
“Muốn đi tới đại lục Minh Hàn có lẽ dùng truyền tống trận ở đảo Yên Lăng. Từ đây đến đảo Yên Lăng, chúng ta cưỡi Kim Văn Linh Chu đi!” Lân Cửu nói một câu, phi thân lên trước, hạ xuống trên boong của bảo thuyền.
Hai người Hàn Lập thấy thế, cũng bay vút lên, một trước một sau hạ xuống lan can mạn trái linh thuyền.
Sau khi bước trên linh thuyền, ánh mắt Hàn Lập đảo qua, thấy trên hành lang và cửa sổ cũng đều khắc phù văn văn lộ phức tạp, truyền ra từng làn sóng linh lực.
Ở ngoài mỗi tầng lầu các đều có các nữ tử tuổi thanh xuân có dung mạo cực kỳ xinh đẹp và vòng eo thon đang đứng đó. Trên người các nàng toàn bộ đều mặc vũ y bằng vàng ròng hoặc bằng tơ lụa bảy màu. Từng nàng thoạt nhìn đều có khí chất xuất trần, phảng phất như cung tần mỹ nữ của thần tiên.
Nhưng Hàn Lập phát hiện rất nhanh, những nữ tử xinh đẹp động lòng người này thực tế tất cả đều là các khôi lỗi tinh xảo mà thôi.
“Hai vị đạo hữu, mỗi vị chọn một tầng lầu các ở tạm. Nếu có việc lặt vặt gì thì cứ việc phân phó cho những con khôi lỗi này đi làm cũng được.” Lân Cửu nói một câu, rồi đơn giản bay lên tầng lầu các cao nhất, rồi đi vào.
Lân Thập Thất liếc mắt nhìn Hàn Lập, không nói gì, phi thân lên, hạ xuống trước cửa chỗ trống của tầng lầu các thứ hai, thò tay ra sờ lên gương mặt khôi lỗi nữ tử đứng ở cửa, rồi tấm tắc tán dương: “Ồ, sờ tay vào cảm giác quả thực không tệ...”
Dứt lời, y cười hì hì, rồi đẩy cửa phòng lầu các, đi vào.