Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 205: Chương 205: Nghịch Nguyên Thạch Kiếm




Dịch giả: cubihu

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Mọi người lại đợi lại đợi ước chừng một canh giờ, sau đó nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ trong điện truyền đến. Thân ảnh Hùng Sơn ục ịch mới chậm rãi đi ra, vẻ mặt nghiêm nghị.

Chứng kiến số người tụ tập trong điện, lúc này trong mắt gã mới hiện ra vài phần thoả mãn.

“Tham kiến Hùng Phó đạo chủ!” Mọi người trong điện không hẹn mà cùng đồng thời đứng dậy, khom mình hành lễ với Hùng Sơn.

“Không cần đa lễ, tất cả đi theo ta!” Hùng Sơn hơi khoát tay chặn lại, tự mình xoay người đi tới một góc đại điện.

Mọi người trong điện vội vàng đuổi theo, Hùng Sơn không nói gì thêm, đi một mạch qua cửa nách, xuyên qua một hành lang dài, đi tới một chỗ như trường diễn võ vậy.

Nơi này ước chừng rộng hơn nghìn trượng, nhưng ngoại trừ có mười thanh thạch kiếm vĩ đại được đặt ngang trên mặt đất thì thoạt nhìn trống rỗng, không có bất cứ vật gì khác.

Mỗi cây thạch kiếm này đều dài bảy tám trượng, thân kiếm cũng rất dày. Mặt trên của chúng khắc rõ nét từng dòng hoa văn vô cùng phức tạp, tản mát ra một khí tức không rõ, như là kiếm khí nhưng so với kiếm khí lại hoàn toàn khác nhau.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua trên thạch kiếm ở nơi này, lộ ra một chút vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức dường như hiểu ra.

“Về nội dung nhiệm vụ lần này, các ngươi cũng đều biết. Bản tọa cần mười người tinh thông kiếm đạo phụ trợ, giúp ta tế luyện một món pháp bảo. Các ngươi nơi đây đã có bốn mươi mấy người, cho nên ta sẽ an bài một cuộc khảo nghiệm, đánh giá một chút tu vi các ngươi trên phương diện kiếm đạo.” Hùng Sơn đi thẳng vào vấn đề, nói.

Mọi người tại đây đối với lần này đã có một chút suy đoán, nên cũng chẳng có bao nhiêu người lộ ra vẻ kinh ngạc. Chỉ là khi các trưởng lão bản địa và các trưởng lão không phải bản địa như Kỳ Lương nhìn nhau thì địch ý sâu hơn vài phần.

“Hùng Phó đạo chủ là kiếm tu đệ nhất nhân trong ba mươi sáu phó đạo chủ của bổn tông, tin tưởng lúc này đây dù chỉ là tham gia khảo nghiệm, đối với việc tìm hiểu tu hành của chúng ta sau này cũng có lợi rất lớn. Chính là nên dùng nhiều tâm trí để suy tính kỹ càng rồi.” Trục Phong đột nhiên vượt qua đám người đi ra, cười vang nói.

Đối với những người khác, lúc trước thì có dáng vẻ ngạo nghễ, nhưng lúc này thì gã lại cười rạng rỡ, dáng vẻ vô cùng khiêm nhường.

Lời này vừa nói ra, nhất thời có không ít người quay đầu, liếc mắt nhìn Trục Phong.

Ánh mắt Hùng Sơn cũng quét tới chỗ Trục Phong, mặc dù thần sắc không có quá nhiều biến hóa, nhưng ánh mắt lãnh đạm ban đầu chưa phát giác ra là đã có vẻ ôn hòa hơn vài phần.

Hùng Sơn mở miệng lạnh nhạt nói: “Bản tọa an bài lần khảo nghiệm này kỳ thực có nội dung rất đơn giản. Các ngươi cũng thấy những thạch kiếm bên cạnh này rồi, đó là bản tọa dùng thủ đoạn độc môn luyện chế, Nghịch Nguyên Thạch Kiếm. Bên trong chúng sắp đặt cấm chế đặc thù, chỉ có người chân chính tinh thông thuật ngự kiếm mới có thể thao túng. Từng người các ngươi lên thử đi! Kết quả khảo nghiệm căn cứ vào số lượng thạch kiếm có thể thao túng mà định ra.”

Hàn Lập thấy vậy, giống những người khác, cùng đưa mắt về những thanh thạch kiếm ở giữa kia.

Phương pháp khảo nghiệm này quả thực mới lạ.

Tuy cái tên Nghịch Nguyên Thạch Kiếm, mọi người tại đây đều lần đầu tiên nghe nói và dù chỉ có mười thanh nhưng nghe Hùng Sơn trịnh trọng nói như vậy nên mọi người nhìn nhau. Trong chốc lát ai cũng đều có chút do dự, không có ai tiến lên thử trước, ngay cả tên Trục Phong kia cũng lộ vẻ lưỡng lự.

“Lệ huynh, ngươi cảm thấy thế nào?” Nhãn thần Kỳ Lương có chút bất an, đến gần chỗ Hàn Lập, rồi truyền âm hỏi.

“Tạm thời chưa nhìn ra cái gì. Tuy nhiên Nghịch Nguyên Thạch Kiếm này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, sợ rằng thôi động được cũng không dễ dàng gì.” Hàn Lập hơi trầm ngâm, truyền âm trả lời.

Những người khác cũng đều dùng thần niệm giao lưu, nghị luận ầm ỉ.

“Bản tọa chỉ cần tìm mười người đạt được tâm ý, thời điểm chọn đủ mười người cũng là lúc tuyên cáo kết thúc khảo nghiệm.” Hùng Sơn thấy mọi người có biểu hiện lưỡng lự như vậy, nhất thời có chút không vui, hừ lạnh nói.

Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều biến đổi, không do dự nữa, một gã trưởng lão nội môn hói đầu lúc này phi thân đi tới trước thạch kiếm.

“Ta tới trước!”

Hùng Sơn thấy vậy, mới chậm rãi gật đầu.

“Lệ huynh xem chuẩn bị khi nào vào thử một lần nhỉ?” Kỳ Lương nhìn ánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh một lượt, rồi truyền âm với Hàn Lập.

“Không vội, tuy Hùng Sơn nói vậy, nhưng hai chữ “tâm ý” hoàn toàn là do y quyết định. Nếu có nhiều người như vậy, y sẽ chọn người ưu tú mà lấy, nhất định sẽ chứng kiến đến hết. Để những người này thăm dò trước một chút những thạch kiếm hư thực này để tham khảo học tập...” Hàn Lập truyền âm trả lời.

“Lệ huynh cao kiến!” Kỳ Lương ngẩn ra, lập tức cũng hiểu rõ.

Còn có mấy người như cùng quan điểm với Hàn Lập, vẻ mặt thong thả, dường như cũng không vội vã đi lên.

Lúc này, gã trưởng lão hói đầu ở trong sân thở nhẹ một hơi, từ trên người tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, xung quanh nhất thời hiện ra hàn ý lạnh thấu xương.

Ông!

Bạch quang từ trên người gã phóng ra chói mắt, ngưng tụ thành một thanh hư ảnh cự kiếm màu trắng tuyết.

Một luồng lành lạnh hàn băng kiếm ý lan ra, hư không lân cận lập tức hiện ra vô số hoa tuyết trong suốt, phất phới, lộng lẫy khắp bầu trời.

Hàn Lập hơi cau mày, trưởng lão hói đầu này có tu vi kiếm đạo không kém.

Những hoa tuyết này nhìn như bình thường nhưng cũng không phải hàn khí ngưng kết hơi nước trong hư không hình thành ra, mà là do từng đạo kiếm khí được thả ra biến ảo thành. Loại thủ đoạn này đối với kiếm đạo vô cùng tinh diệu, cũng không đơn giản.

“Lên!”

Trưởng lão hói đầu khẽ quát một tiếng, tay kết kiếm quyết, một ngón tay điểm ra.

Mũi hư ảnh cự kiếm lập tức phân tách, bắn ra một đạo kiếm ảnh tuyết trắng vào trong một thanh thạch kiếm.

Hư ảnh cự kiếm lóe lên, lập tức co nhỏ lại một chút.

Trên thanh thạch kiếm nhất thời hiện ra một tầng quang mang tuyết trắng. Vào thời khắc này những đồ án phù văn trên thân kiếm chợt sáng lên từng đạo u quang màu đen, đồng thời lóe lên cực nhanh, phảng phất như ngọn lửa nhấp nháy.

Quang mang tuyết trắng trên thân kiếm phảng phất như gặp phải khắc tinh, lập tức bị tách ra hơn phân nửa.

Trưởng lão hói đầu thấy tình hình này, tay vội vàng liên tục bắt kiếm quyết. Quanh thân hư ảnh cự kiếm sáng ngời, lại một đạo kiếm ảnh phân liệt ra, so với trước kia lớn hơn mấy lần, lóe lên một cái rồi biến mất vào bên trong thanh thạch kiếm.

Hư ảnh cự kiếm run lên bần bật, lập tức rút nhỏ hẳn lại.

Trên thanh thạch kiếm hiện lên dày đặc quang mang tuyết trắng, bên trong ẩn hiện vô số phù văn tiểu kiếm màu trắng.

U quang màu đen mặt ngoài thanh thạch kiếm lóe lên lần nữa, trùng kích vào quang mang tuyết trắng. Thế nhưng quang mang tuyết trắng lúc này lại vững chắc hơn nhiều, cũng không có lập tức bị tách ra, dường như đang ngoan cường ngăn cản.

“Lên!” Đôi mắt nhỏ bé của trưởng lão hói đầu trợn trừng, lần nữa khẽ quát một tiếng.

Thạch kiếm vĩ đại run rẩy một hồi, chậm rãi trôi lơ lửng.

Tuy là bay thế nhưng u quang trên thân thạch kiếm vẫn chưa dừng lại, mà ngược lại càng thêm chớp động kịch liệt, thân kiếm cũng trở nên run rẩy, bất ổn.

Sắc mặt trưởng lão hói đầu đông cứng lại, tay cực nhanh bấm niệm thần chú, liên tục thi triển bí thuật, thật vất vả mới để cho thạch kiếm ổn định lại.

Gã ta thở ra một hơi, cái trán rướm đầy mồ hôi, ánh mắt nhìn về phía thanh thạch kiếm khác.

Phía sau, mọi người thấy tình huống trưởng lão hói đầu, sắc mặt đều trầm trọng xuống.

Trong đôi mắt Hàn Lập hiện ra một tầng lam quang nhàn nhạt, chăm chú nhìn thạch kiếm lơ lửng ở giữa không trung, dường như đang tính toán điều gì đó.

Trưởng lão hói đầu cũng không có dừng lại nhiều, một lần nữa bấm tay niệm thần chú thi pháp. Một vệt kiếm ảnh màu trắng chui vào thanh thạch kiếm thứ hai. Tay gã xoay tròn bấm niệm thần trú, sắc mặt từ hồng dần dần chuyển sang trắng.

Mặt ngoài thanh thạch kiếm thứ hai chợt hiện bạch quang, một hồi lâu, rốt cục cũng từ từ nâng lên.

Trên trán trưởng lão hói đầu hiện ra từng hột mồ hôi lớn chừng hạt đậu, sắc mặt đã kinh biến đến mức trắng bệch như tờ giấy, phảng phất như trên lưng đang mang một gánh nặng cực lớn.

Gã ta có chút thở dốc, cắn răng một cái, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thanh thạch kiếm thứ ba, hai tay bấm niệm thần chú.

Khu động hai thanh thạch kiếm vốn đã tiếp cận cực hạn của trưởng lão hói đầu, gã ta lần nữa phân tâm thi pháp, hai thanh thạch kiếm giữa không trung lập tức run rẩy.

Gã ta khẽ quát một tiếng, hai mắt trừng trừng, một mặt dùng đem hết toàn lực ổn định hai thanh thạch kiếm giữa không trung, một mặt dùng tâm thần thi triển thuật ngự kiếm.

Ông!

Hư ảnh cự kiếm trên đỉnh đầu của trưởng lão hói đầu đã rút nhỏ hơn phân nửa run lên, rồi bắn ra chui cả vào bên trong thanh thạch kiếm thứ ba.

Mặt ngoài thạch kiếm chợt hiện bạch quang, có vẻ sẽ được nâng lên.

Vào thời khắc này, hào quang màu đen mặt ngoài ba thanh thạch kiếm đồng thời run lên, phảng phất như tương hỗ lẫn nhau, đồng thời sáng choang.

Rầm rầm rầm!

Bạch quang mặt ngoài ba thanh thạch kiếm đều vỡ vụn ra. Một tiếng “rầm”, nặng nề rơi trên mặt đất, ấn xuống mặt đất thành hai cái hố sâu.

Trưởng lão hói đầu há miệng thở dốc, trong mắt hiện ra vẻ dáo dác.

“Hai thanh thạch kiếm.” Hùng Sơn nhàn nhạt mở miệng, khẽ lắc đầu một cái.

Mọi người phía sau lặng ngắt như tờ, thần tình từng người trầm trọng.

Trưởng lão hói đầu thấy Hùng Sơn lắc đầu, trong lòng cảm giác nặng nề, biết mình sợ rằng vô vọng được tuyển, khẽ thở dài một cái, sau đó đi sang một bên.

“Ta thử một chút!”

Kết quả gã ta vừa mới đi sang, một gã thanh niên tóc đỏ, lông mày rậm khẽ quát một tiếng, phi thân lên đài, trong khoảnh khắc hồng quang từ trên người tỏa ra chói mắt.

Xẹt xẹt xẹt!

Từng đạo kiếm khí bắn ra, ở quanh người ngưng tụ thành một đóa hoa sen màu đỏ to lớn. Từng cánh sen đều là do vô số kiếm khí màu đỏ hợp thành, bao phủ thân ảnh.

Ông!

Hoa sen chợt sáng ngời, một gợn sóng màu đỏ từ trong nhụy hoa sen bắn ra, bay vào trong một thanh thạch kiếm.

Trên thạch kiếm nhất thời hiện ra một tầng xích mang.

Vào thời khắc này, mặt ngoài thạch kiếm lóe lên hoa văn, hiện ra một tầng u quang màu đen. Chỉ là lúc này, hào quang màu đen mơ hồ hiện ra hình dòng nước chảy, hung hăng đánh thẳng vào xích mang này.

“Thì ra là thế... Cho nên mới gọi Nghịch Nguyên Thạch Kiếm.” Lam mang trong mắt Hàn Lập chớp động, khẽ gật đầu.

“Lệ huynh, thạch kiếm này quả nhiên cổ quái, ngươi có nhìn ra đầu mối gì chưa?” Kỳ Lương truyền âm hỏi.

“Những hoa văn trên thạch kiếm kia, nếu như ta không có nhìn lầm, không đơn thuần là một loại cấm chế, mà là biết căn cứ vào tình hình người khu động mà có phản ứng khác biệt, quấy rầy việc thi pháp.” Hàn Lập chậm rãi truyền âm nói.

Kỳ Lương nghe nói thế, như có điều suy nghĩ, gật đầu.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, thanh niên tóc đỏ đã liên tiếp khu hai thanh thạch kiếm lên. Nhưng đến lúc này dường như cũng đạt tới cực hạn, quang mang màu đỏ quanh hoa sen đã bắt đầu trở nên bất ổn.

Ông!

Lại là một gợn sóng màu đỏ từ trong hoa sen bắn ra, chui vào trong thanh thạch kiếm thứ ba.

Thanh thạch kiếm thứ ba sau một hồi run rẩy, dường như lập tức sẽ được nâng lên.

Hào quang màu đen trên mặt ngoài ba thanh thạch kiếm một lần nữa cộng minh, tỏa sáng rực rỡ.

Bang bang!

Hai thanh thạch kiếm ở giữa không trung lập tức mất đi sự khống chế, rơi xuống.

“Hai thanh thạch kiếm, người kế tiếp.” Mặt Hùng Sơn không thay đổi, nói.

Hoa sen lóe lên rồi biến mất, hiện ra thân ảnh thanh niên tóc đỏ, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đi tới một bên.

“Xem ra khu động đồng thời ba thanh thạch kiếm là một bình cảnh...” Hàn Lập thầm nghĩ.

Lúc này liền có một người thứ ba đi lên. Tên này tu vi kiếm đạo khá yếu, chỉ khu động một thanh thạch kiếm liền đến cực hạn. Y xấu hổ lui qua một bên.

Ngay sau đó, người thứ tư, người thứ năm....

Rất nhanh, chừng tám người đã tham gia khảo nghiệm xong. Đáng tiếc mọi người đều chỉ thôi động tối đa hai thanh thạch kiếm. Thanh thạch kiếm thứ ba phảng phất như một bức tường vô hình, ngăn cản mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.