Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trong hư không thân ảnh nhoáng một cái, Diệu Pháp Tiên Tôn mau chóng đuổi tới, nhưng đã không còn thấy bóng dáng đám người Hàn Lập đâu, chỉ có thể ngửi được trong không khí còn sót lại một mùi cháy bỏng.
Thần sắc nàng hơi đổi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, thân hình lóe lên, đuổi tới phía trước.
Cách xa đó hơn trăm dặm, trên không một toà đình đài bát giác, là một chỗ nghỉ mát trong rừng sâu, đột nhiên loé lên một trận điện quang, một tòa lôi trận màu bạc trống rỗng nổi lên, từ đó rơi xuống dưới bốn đạo nhân ảnh, chính là đám người Hàn Lập.
Mấy người vội ổn định thân hình, đáp xuống rìa đình đài nghỉ mát.
Sau khi đứng vững thân hình, Hàn Lập lập tức quan sát bốn phía một lát, thấy chung quanh toàn cây rừng, chỉ có một đầu tiểu đạo u tĩnh thông hướng nơi này, trước sau đều không có khí tức người khác.
“Kim Đồng, ngươi có nhận ra đây là đâu không?” Hàn Lập hỏi.
“Sao nhìn ra được, lúc trước ta bị người ép đi ngang qua mà thôi, cũng không phải du sơn ngoạn thủy, hiện tại có trời mới biết truyền tống đi nơi nào.” Kim Đồng giương hàm lên, có chút tức giận nói.
“Nói không chừng, chúng ta đã truyền tống ra ngoài Cửu Nguyên cung rồi.” Ý nghĩ Tiểu Bạch hão huyền nói.
“Tiểu Bạch, ngươi đúng là đang mơ mộng hão huyền, ngó lên trên đỉnh đầu đó là cái gì?” Một bàn tay Kim Đồng đập vào đầu Tiểu Bạch, chỉ chỉ bầu trời nói ra.
Tiểu Bạch theo ngón tay Kim Đồng nhìn lên trên, chỉ thấy vùng trời trên rừng rậm vẫn như cũ bị một tầng kết giới màn sáng màu vàng che phủ, hiển nhiên bọn hắn vẫn còn trong địa giới Cửu Nguyên cung.
“Kết giới trên không Cửu Nguyên cung không phải bình thường, cơ hồ ngăn cách mảnh khu vực này thành một tiểu thiên địa. Lôi Trận chi thuật của ta căn bản không thể nào xuyên qua kết giới, thậm chí ngay cả khoảng cách truyền tống cũng bị áp súc thật lớn.” Hàn Lập trầm ngâm nói.
“Xem đi, lúc đó người nên nghe bản tiên nữ, ta trực tiếp xử lý nàng ta, chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện này.” Kim Đồng mở tay ra, một mặt không cam lòng nói.
“Tổ Sư đường Cửu Nguyên quan ở trong Cửu Nguyên cung, trước đó có được tin tức, Thuần Quân chân nhân rất có thể đang đóng tại Tổ Sư đường bên kia. Một khi bên này náo động, trêu chọc gọi hắn qua, lúc đó lại không ổn.” Lông mày Hàn Lập cau lại, nói.
“Cái này...” Kim Đồng nghe lời ấy, lập tức hơi nhụt chí, chần chờ nói.
“Tốt, hiện tại tranh cãi chuyện này cũng không có tác dụng gì, hay là nên tìm phương hướng, tiếp tục suy nghĩ biện pháp thoát đi. Một khi Luân Hồi điện dẫn động rối loạn bị trấn áp xuống, chúng ta muốn chạy thoát càng thêm khó khăn.” Hàn Lập khẽ thở dài một tiếng, nói ra.
“Hàn đạo hữu nói rất đúng, hay là nhanh tìm đường đi.” Lam Nhan cũng vội vàng bổ sung.
Lần này phạm phải sai lầm lớn như vậy, nàng đã không có khả năng tiếp tục lưu lại Cửu Nguyên quan, chỉ có thể mang theo Lam Nguyên Tử thoát khỏi tông môn, nghĩ biện pháp trước bỏ chạy đến hạ giới xa xôi nào đó.
“Hiện tại nơi này cũng không nhận ra, làm sao tìm được đường ra?” Kim Đồng gãi gãi đầu, hỏi.
“Không sao, vừa rồi lúc lôi trận truyền tống, ta cố ý khống chế pháp trận truyền tống về phía tây, chúng ta chỉ cần một lần nữa đi về hướng đông, liền có thể trở lại địa phương trước đó, đến lúc đó muốn tìm đường ra sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Hàn Lập nói.
“Vẫn là chủ nhân suy nghĩ sâu xa.” Tiểu Bạch từ đáy lòng cảm thán nói.
“Ta sao cảm giác những ngày qua không gặp, ngươi cái tên này tu vi vuốt mông ngựa càng ngày càng tịnh tiến.” Kim Đồng nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kỳ dị, chậc chậc nói.
“Hắc hắc, còn không phải lão đại ngươi chỉ dạy à...” Tiểu Bạch thấy nàng nhích lại gần mình, lập tức cười khổ nói.
Nói xong, mấy người lại tiếp tục đi xuyên qua rừng rậm, một đường đi về hướng đông.
Qua thời gian chừng nửa nén hương, Hàn Lập đi đầu bỗng nhiên nhướng mày, giơ lên một nắm đấm, ra hiệu bọn người Kim Đồng dừng lại, không tiếp tục đi tới trước nữa.
Sau đó, hắn nín hơi ngưng thần, vểnh tai thám thính phía trước.
“Hàn đạo hữu, thế nào?” Trong lòng Lam Nhan căng thẳng, vội hỏi.
Hàn Lập không trả lời ngay, mà cẩn thận lắng nghe một lát, sau đó quay người lại nói với bọn họ.
“Trong rừng chỗ xa phía trước, đang có người chém giết nhau, nghe động tĩnh thì nhân số không ít, chỉ sợ là người Luân Hồi điện đã bị phát hiện, đang bị vây quét, chúng ta không thể đi thẳng qua nơi này, đi đường vòng thôi.” Hàn Lập nói.
“Kì quái, sao ta nghe không được?” Kim Đồng hơi nghi hoặc một chút nói.
Nghe Kim Đồng nói vậy, Lam Nhan và Tiểu Bạch cũng nhao nhao biểu thị, chính mình cũng không nghe được.
Trong lòng Hàn Lập cảm thấy rất ngờ vực, bỗng nhiên lông mày nhíu lại, nghĩ thông suốt trong đó, tất nhiên là chính mình đã trải qua chuyện Ác Thi, thân thể xuất hiện tình huống cổ quái gì đó.
“Bất kể thế nào, vẫn nên tránh nơi đó, đi vòng về phía đông nam đi.” Hàn Lập nói ra.
Lam Nhan gật đầu trước, Kim Đồng và Tiểu Bạch tự nhiên cũng không dị nghị, cho nên bọn họ liền nhắm hướng đông nam đi vòng qua.
Nhưng mà, lách qua đường đi chỉ chốc lát, trong rừng rậm bỗng nhiên có mấy đạo độn quang vượt không lên, mau chóng bay ngược lại với phía bọn hắn. Theo sát phía sau là mười mấy đạo nhân ảnh đuổi tới.
Mấy người Hàn Lập triệt để áp chế khí tức quanh người, cẩn thận nhìn những đạo độn quang kia.
Chỉ thấy những người đuổi theo phía sau, trên người đều mặc phục sức trưởng lão và đệ tử hạch tâm Cửu Nguyên quan. Những người phía trước hiển nhiên là người Luân Hồi điện.
Vừa nhìn thấy, lông mày Hàn Lập lập tức vẩy một cái, trong lòng hết sức kinh ngạc.
Chỉ thấy trong những người kia, hai người bay ở đầu tiên, trên đầu phân biệt mang theo mặt nạ đầu giao và đầu vượn màu đen, trên thân truyền ra ba động khí tức hết sức quen thuộc, thình lình chính là Giao Tam và Vũ Dương.
Mà theo sát phía sau bọn họ, là một nam tử tóc rối tung đầu đội mặt nạ đầu thỏ, cùng một nữ tử áo đen đầu đội thùy sa mũ rộng vành, hai người này mới nhìn đều cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
Do thân hình hai người đều thoáng hiện qua, căn bản không cho Hàn Lập có cơ hội cẩn thận xem kỹ.
Người đi sau cùng, vậy mà không che kín gì cả, hoàn toàn lấy diện mục thực sự gặp người, trên mặt mang ý cười ôn hoà, thỉnh thoảng xuất thủ công kích một ít truy binh sau lưng, đoạn hậu ngăn địch.
Thình lình đó chính là Cung chủ tiên cung Đại Kim Nguyên Tiên Vực, Lục Xuyên Phong.
“Bọn họ vậy mà đã xâm nhập Cửu Nguyên cung...” Ánh mắt Lam Nhan phức tạp, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Mấy người Hàn Lập chỉ thoáng thấy bọn họ, bất quá chỉ trong khoảnh khắc. Rất nhanh những người kia biến mất trong tầm mắt bọn hắn, phía trước chỉ có trận trận tiếng oanh minh đứt quãng truyền tới.
“Xem ra Cửu Nguyên cung hỗn loạn sẽ không chấm dứt sớm, đối với chúng ta, ngược lại là một tin tốt, đi thôi.” Hàn Lập nói một tiếng, chuẩn bị mang mấy người tiếp tục đi tới.
Lúc này, trong hư không phía trước bỗng nhiên tạo nên một trận ba động cổ quái, ở trong kình phong ẩn chứa khí tức hỗn tạp, truyền tới.
Hàn Lập phát giác được sợi khí tức này trong nháy mắt, cả người lập tức cứng ở nguyên địa.
Theo sợi khí tức này truyền đến, vừa rồi thân ảnh nữ tử đầu đội thùy sa mũ rộng vành kia, lần nữa thoáng hiện trong đầu hắn.
Hàn Lập chau mày, không ngừng nhớ lại thân ảnh nữ tử kia, nhịp tim cũng không nhịn được nhảy nhanh lên.
“Là nàng sao? Thật là nàng...”
Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía hướng những người kia, trong lòng không ngừng lặp lại câu hỏi.
“Hàn đạo hữu, thời gian cấp bách, ngươi sao vậy?” Lam Nhan thấy thần sắc hắn cổ quái, nhịn không được hỏi.
Kim Đồng cũng vô cùng kinh ngạc, qua lại đã lâu nàng rất ít khi thấy thần sắc Hàn Lập như vậy, kích động, nghi hoặc, hồi ức...
“Chủ nhân...” Tiểu Bạch cũng không nhịn được kêu lên.
“Ta có chuyện cần xác định một chút, không định lập tức rời đi.” Khuôn mặt Hàn Lập nghiêm lại, nói ra.
“Hàn đạo hữu, ngươi... Đây là vì sao?” Lam Nhan kinh hãi nói.
“Là một chút việc tư của ta, không thể nói rõ với ngươi. Ngươi nếu không muốn lưu lại, vậy chúng ta chia ra đi.” Hàn Lập không giải thích nhiều lời, nói thẳng.
“Hàn đạo hữu có ân tái tạo ta và huynh trưởng, vốn nghĩ còn có thể báo đáp một hai, đáng tiếc hiện tại ta đi theo bên cạnh Hàn đạo hữu, cũng chỉ làm vướng víu thêm. Vậy sau này sẽ không tiếp tục làm liên lụy đạo hữu nữa.” Lam Nhan nghe vậy, suy nghĩ một phen, nói ra.
“Thần hồn Lam Nguyên Tử cơ bản đã không việc gì, sau này cần làm thế nào, một hồi ngươi tiến vào Động Thiên Hoa Chi, hỏi thăm Đề Hồn là được.” Nói xong, Hàn Lập vung tay lên, một đạo quang môn màu bạc lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng.
Lam Nhan hạ thấp người thi lễ với Hàn Lập, đi vào trong quang môn.
“Chủ nhân, chúng ta vì sao đột nhiên không đi nữa?” Kim Đồng thấy quang môn màu bạc đóng lại, mở miệng hỏi.
“Trong những người Luân Hồi điện kia, ta cảm nhận được một sợi khí tức cố nhân... Mặc dù rất không giống năm đó, nhưng nó cho ta cảm giác xúc động sâu nhất trong thức hải. Cho dù không phải là nàng, cũng tất nhiên tồn tại một loại quan hệ nào đó với nàng.” Hàn Lập suy nghĩ một chút, nói như thế.
“Nàng? Là cố nhân nào, đáng giá người mạo hiểm như vậy?” Tiểu Bạch nhịn không được hỏi.
“Nàng là người thân cận nhất của ta.” Đáy mắt Hàn Lập lộ ra tia mỉm cười, nói.
Hai mắt Kim Đồng từ từ mở to, trong lòng càng kinh ngạc vạn phần, nếu nói biểu lộ trước đó nàng còn chưa thấy. Như vậy ánh mắt Hàn Lập lúc này là nàng từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy.
“Nếu là người trọng yếu với người như vậy, chúng ta đuổi theo nhìn xem.” Ánh mắt Kim Đồng sáng lên, nói.
Trong khi mấy người nói chuyện, trên đỉnh đầu bỗng nhiên lại có hai vệt độn quang bay lượn qua.
Trong lòng Hàn Lập xiết chặt, vội cẩn thận tra xét.
Chỉ thấy hai đạo nhân ảnh kia hắn cũng không xa lạ gì, một người chính là sơn chủ Bách Tạo sơn Hoắc Uyên, còn người kia là Xích Mộng.
Bất quá, lực chú ý của hai người kia tựa hồ đều tập trung truy tung nhóm người Giao Tam, cũng không phát hiện mấy người Hàn Lập ẩn thân trong rừng rậm phía dưới.
“Bọn hắn làm sao cũng tiến vào rồi?” Tiểu Bạch thấy bọn họ bay xa, mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi.
“Xem bộ dáng là đi theo bọn Giao Tam tới, chỉ là bọn hắn không hỗ trợ Cửu Nguyên quan, ngược lại quỷ quỷ túy túy đi theo, chỉ sợ cũng có bí mật không muốn cho ai biết.” Hàn Lập nói.
Nói xong, trong lòng Hàn Lập hơi động, lập tức vung tay lên, một lần nữa mở ra quang môn màu bạc.
Lam Nhan từ đó chậm rãi đi ra, thần sắc trên mặt vẫn có chút tâm thần bất định.
“Thu xếp tốt rồi?” Hàn Lập hỏi.
“Đề Hồn đạo hữu đã giải thích ổn thoả, đa tạ Hàn đạo hữu.” Lam Nhan lần nữa thi lễ.
“Vậy là tốt rồi, sau đó ngươi cứ đi dọc theo hướng lúc đầu chúng ta đã định, hẳn là có thể đến khu vực biên giới Cửu Nguyên cung.” Hàn Lập nói.
Lam Nhan lật tay lấy ra một viên ngọc giản, đưa cho Hàn Lập, nói:
“Trong này ghi lại địa đồ, chỉ là ta hiểu rõ một phần phân bố khu vực Cửu Nguyên quan. Thời gian vội vã, vẽ không tường tận, hi vọng chờ các ngươi ra Cửu Nguyên cung, có thể đến giúp một hai.”
“Đa tạ. Lam đạo hữu, vậy chúng ta liền tiên đồ đường xa, hữu duyên gặp lại.” Hàn Lập tiếp nhận ngọc giản, từ đáy lòng nói ra.