Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Những Kiếm Nguyên tinh thuần này không còn lạc ấn của chủ nhân ban đầu sẽ như là thuốc bổ tốt nhất trên thế gian dành cho phi kiếm, chẳng những dinh dưỡng cực tốt, hơn nữa còn rất dễ tiêu hóa.
Hầu như chỉ trong nháy mắt công phu, những Kiếm Nguyên này giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhanh chóng bị bảy mươi hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hấp thu hơn phân nửa!
Tất cả các phi kiếm đều chấn động mạnh, thân kiếm truyền ra từng tiếng hú gọi sắc bén, giống như phát ra tiếng kêu vui sướng đến cực điểm.
Kiếm trận bị Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xoay ngược hẳn nên lúc này đã hoàn toàn không khống chế được chúng, còn lại những phi kiếm chưa bị xóa đi lạc ấn, tựa hồ cũng nhận được cổ vũ, từng thanh một lần nữa điên cuồng giằng co.
“Những tên phế vật các ngươi, còn chưa động thủ chế trụ những phi kiếm này, còn chờ gì nữa?” Hùng Sơn thấy cảnh này, hai mắt lửa giận hầu như muốn phun ra, lớn tiếng quát.
Ngoại trừ vài tên trưởng lão đang khống chế khu vực phi kiếm bên ngoài, các trưởng lão nội môn còn lại đồng thời vội vàng thi triển thần thông, chuẩn bị ngăn chặn Kiếm Triều đang không ngừng dũng mãnh lao vào bên trong vòng xoáy.
Tuy nhiên, những pháp trận này được thiết lập vốn chỉ để trói buộc một số tương đối ít phi kiếm xao động. Hiện tại, hầu như tất cả phi kiếm đều bạo động, khiến những người này đều luống cuống tay chân, không thể đối phó được.
“Đạo hữu Ma Tà, xin giúp Hùng mỗ một tay, tất có hậu báo!”
Sau khi hét lớn một tiếng, Hùng Sơn cắn răng, một tay nhanh chóng kết kiếm quyết, đánh ra một chiêu ngút trời.
Chỉ nghe một tiếng “leng keng” sắc nhọn vang lên.
Thanh trường kiếm màu vàng vốn ở trên đài cao, lập tức tỏa ra kim quang mãnh liệt, đột ngột từ mặt đất trồi lên. Mũi kiếm chuyển hướng, cấp tốc phóng tới bên này.
Kiếm này vừa rời khỏi đài Tế Kiếm, toàn bộ đại trận liền dừng vận hành. Màn sáng kiếm ảnh đầy trời cũng lập tức biến mất.
Ma Tà chần chờ một chút, rồi lúc này hai tay mới thò ra, vung một chiêu hướng lên bầu trời.
Một hồi âm thanh “xì xì xì...” như dòng điện kích động vang lên.
Chỉ thấy hơn mười thanh trường kiếm đen thui từ trong hư không bay ra, có lôi điện màu đen quấn quanh toàn thân, liên kết với nhau bay đến phía Kiếm Triều.
Nhưng vào lúc này, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ở bên này thôn phệ Kiếm Nguyên cũng đã đến khâu cuối cùng.
Một tiếng vang “ầm ầm” rất lớn!
Chỉ thấy một lôi trụ khổng lồ màu vàng thô kệch, to hơn mười trượng, cao tới ngàn trượng, từ trong vòng xoáy màu xanh bay lên, như một cây thiên thần lôi mâu đâm thẳng vào trời xanh.
Ầm ầm ầm...
Giữa không trung liên tiếp vang lên tiếng nổ đùng chấn động đất trời, các tầng cấm chế bao phủ toàn bộ thảo nguyên kiếm đều bị xé rách. Trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện một cái lỗ khổng lồ, sâu hun hút.
Thoạt nhìn như là toàn bộ vòm trời bị chọc một lỗ thủng cực lớn.
Cây lôi mâu chỉ thoáng hiện, rất nhanh kim quang nứt vỡ, hóa thành từng điểm kim quang rơi lả tả.
Nhưng lôi quang trên bảy mươi hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm không giảm, tia điện màu vàng chằng chịt liên kết, quấn vào nhau, dung hợp lại trong một mảnh điện quang sáng chói tạo thành một thanh cự kiếm màu xanh, dài hơn mười trượng.
Chỉ thấy Cự Kiếm vừa mới thành hình, lập tức chuyển hướng đến cái lỗ khổng lồ trên bầu trời, thân kiếm lóe lên ánh sáng màu xanh, nhộn nhạo một hồi, rồi phi độn đến đó.
Đúng vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng xé gió vô cùng bén nhọn, đâm vào màng nhĩ mọi người, gây ra đau nhức vô cùng. Thậm chí, một ít đệ tử Hợp Thể Kỳ không chịu đựng được, lỗ tai rướm máu, ngất luôn.
“Đứng lại cho ta!” Hùng Sơn hét to một tiếng.
Sau một khắc, giữa không trung, một kiếm ảnh màu vàng to lớn bỗng nhiên phá không lao tới, chém xuống Cự Kiếm màu xanh.
Chỉ nghe một tiếng “keng” rất to!
Kiếm ảnh màu vàng va chạm với cự kiếm màu xanh, lập tức nổ tung! Một trận chấn động cuồng bạo đến cực điểm.
Trên không trung, từ chỗ hai kiếm va chạm nhau bỗng nhiên bộc phát ra một vệt ánh sáng màu vàng, quét ngang bốn phía xung quanh.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu chấn động một hồi, ngửa đầu nhìn lên liền thấy cả phiến thiên không xuất hiện vết đứt gãy rõ ràng. Không phải là hư không bị xé nứt ra, mà là đám mây và kiếm khí trên bầu trời, thậm chí là hơi bụi lơ lửng, đều bị vệt ánh sáng màu vàng kia cắt ra.
Mà theo sát phi kiếm bản mệnh của Hùng Sơn, hơn mười thanh trường kiếm có lôi điện màu đen quấn quanh thì cực kỳ bất hạnh. Chúng nằm đúng ngay trên đường đi của vệt ánh sáng, trùng hợp bị quét qua, bị đánh cho tả tơi thân thể mà quay ngược trở về.
Ma Tà là chủ nhân hơn mười thanh kiếm, tự nhiên cũng bị chấn động không nhỏ. Y vội vàng vẫy tay thu hồi phi kiếm của mình, trong mắt hiện lên một tia lãnh mang. Y lúc này triệt để đứng xem.
Nhưng vào lúc này, một tiếng “két” giòn vang. Một âm thanh đột nhiên từ trên cao truyền vào trong tai mỗi người.
Chỉ thấy kiếm ảnh màu vàng kia bỗng nhiên vỡ ra, tiếp theo ầm ầm tán loạn. Từ trong đó, một thanh phi kiếm màu vàng bị gãy, mất hết linh quang từ trên không trung rơi xuống.
Cùng lúc đó, một tiếng xé gió chói tai truyền đến, thanh Cự Kiếm màu xanh thình lình chui thẳng vào lỗ thủng trên không trung, tiêu sái mà đi, trong chớp mắt không thấy bóng dáng.
Hùng Sơn phun ra một ngụm máu tươi, lấy tay thu hai đoạn kiếm gãy về. Gã chăm chú nhìn, hai mắt đã là một mảnh màu đỏ tươi.
Tất cả đệ tử thấy thế, vội vàng bay về phía gã, không một ai dám lên trước hỏi han. Ma Tà cũng chỉ nhăn mày, ngậm miệng không nói.
Sau khi hạ xuống cùng mọi người, Hàn Lập âm thầm ổn định khí tức đang cuồn cuộn trong cơ thể. Một kiếm vừa rồi uy lực thật sự không giống bình thường, dù cho có Thanh Trúc Phong Vân Kiếm thu nạp đầy Kiếm Nguyên, tự hành triệt tiêu phần lớn thì hắn cũng không thể tránh khỏi nhận lấy trùng kích và chấn động.
“Hướng Đông Bắc, còn không mau đuổi theo...” Hùng Sơn đã phẫn nộ tới cực điểm, nghiến răng quát lớn.
Gã ta giờ phút này phi kiếm bản mệnh bị hủy, nguyên khí bị tổn hao nhiều, phải mau chóng bế quan tu dưỡng, ổn định thương thế, nếu không tu vi có khả năng bị ảnh hưởng cực lớn.
Mọi người nghe tiếng, lập tức thân hình khẽ động, định đuổi theo.
“Chậm đã, hướng Tây Bắc, hướng... Không đúng, Tây Nam…” Hùng Sơn đột nhiên gọi mọi người lại, thần tình trên mặt biến đổi liên tục.
“Hùng đạo hữu, xảy ra chuyện gì vậy?” Ma Tà nhịn không được hỏi. Vẻ mặt đám trưởng lão còn lại cũng mờ mịt.
“Không tốt! Một chút liên hệ giữa ta và những phi kiếm cuối cùng kia cũng triệt để bị cắt đứt.” Hùng Sơn liếc nhìn y, lạnh giọng nói.
Hùng Sơn quay đầu nhìn thoáng qua một mảnh thảo nguyên hỗn độn các loại kiếm, thấy còn lại không đến ba trăm thanh phi kiếm. Trong mắt của gã bốc lên ngọn lửa giận ngút trời.
Gã nhấc cánh tay lên, ống tay áo không gió bỗng lay động bay phất phới, tiếp theo đột nhiên vung xuống.
Hơn ba trăm thanh phi kiếm kia lập tức bị một luồng lực đạo cực lớn cuốn ở giữa không trung, kéo lê thành một đường vòng cung, tiếp theo tựa như mưa to rào rào rơi xuống đất.
“Uỳnh uỳnh uỳnh…”
Âm thanh nổ đùng liên tiếp vang lên. Hơn ba trăm thanh phi kiếm đều lao xuống đất, tất cả thân kiếm đều cắm sâu vào trong lòng đất, chỉ lộ chuôi kiếm ra bên ngoài.
Tất cả mọi người chung quanh có thể rõ ràng cảm nhận được cơn thịnh nộ của Hùng Sơn, không có chỉ thị của gã cũng không dám vọng động. Từng người đều nơm nớp lo sợ, không dám nói nửa câu.
Kẻ vốn chịu trách nhiệm khu vực Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chính là Trục Phong, giờ phút này y sợ đến mức toàn thân run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
Phải biết rằng, y chẳng qua chỉ là một trưởng lão nội môn mà thôi. Nếu Phó Đạo Chủ Hùng Sơn trong cơn thịnh nộ muốn giết y cho hả giận, vậy y chỉ có thể chết, không cần nghi ngờ. Sau đó dù cho tông môn muốn truy cứu, thì đối với y cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Ánh mắt Hùng Sơn chậm rãi đảo qua tất cả mọi người.
Gã ta giờ phút này tuy rằng thịnh nộ đến cực điểm, nhưng cũng không mất đi lý trí.
Gã biết rõ Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ phát sinh nghịch chuyển. Chuyện này tất nhiên là có kẻ nào đó động tay động chân, mà kẻ đó rất có khả năng là một trong mười tên trưởng lão đang ở trước mắt này.
Trục Phong chịu trách nhiệm về bảy mươi hai thanh phi kiếm kia, tuy rằng là khả nghi cực lớn, nhưng cũng không phải là người mà gã hoài nghi nhất.
Xem ra, khả nghi nhất chính là kẻ chủ động yêu cầu đến đây quan sát kiếm trận, là Ma Tà.
Dù sao kiếm trận bậc này phức tạp đến cực điểm, ngay bản thân gã cũng không cách nào hoàn toàn khống chế. Nếu nói là bên trong những người trước mắt này thực sự có người có năng lực nghịch chuyển kiếm trận như thế, vậy không thể nghi ngờ cũng chỉ có Ma Tà. Tên này tu vi gần bằng gã, là người có khả năng làm được.
“Hùng Phó Đạo Chủ, ngươi sẽ không hoài nghi ta chứ? Trừ lúc cuối cùng ngươi gọi ta ra tay, từ đầu tới cuối, ta đứng nguyên tại chỗ, cũng chưa hề đụng tới thứ gì, thậm chí ngay cả một tia khí tức cũng không có phát ra. Nếu ta thật sự động thủ, làm sao ngươi không hề phát hiện ra được?” Ma Tà tựa hồ nhìn ra tia hoài nghi trong ánh mắt Hùng Sơn, lớn tiếng nói.
“Ma đạo hữu không cần như vậy, Hùng mỗ cũng không có nói qua như thế.” Hùng Sơn hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói.
Hoài nghi chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ thì không có bất kỳ ý nghĩa gì. Gã ta cho tới bây giờ cũng không phải là người lỗ mãng, nếu không hiện tại cũng không có khả năng giữ vị trí Phó Đạo Chủ.
“Xem ra hôm nay Hùng Phó Đạo Chủ cũng không thiếu việc phải xử lý, tại hạ không quấy rầy nữa! Những vật kia cho mượn, ngày khác đến lấy cũng được. Cáo từ!” Ma Tà nghe vậy, chậm rãi nói.
Hùng Sơn cũng không nói gì thêm nữa, một tay nhấc lên đánh ra mấy đạo pháp quyết vào một chỗ hư không. Chỗ đó liền chấn động, rồi hiện ra một vòng bạch quang lớn mấy trượng.
Ma Tà chắp tay với Hùng Sơn, thân hình nhoáng một cái đã chui vào giữa bạch quang.
Hùng Sơn nhìn thân ảnh Ma Tà đã hoàn toàn biến mất trong bạch quang, mới thu hồi ánh mắt. Gã ta một lần nữa đảo qua mười người Hàn Lập, ánh mắt lạnh thấu xương, sắc mặt âm trầm như nước.
Bầu không khí như đọng lại, tất cả mọi người câm như hến, không dám phát ra một thanh âm nào.
Hàn Lập cũng như những người khác, hơi cúi đầu, không đối mặt cùng Hùng Sơn.
“Trưởng lão Trục Phong, ngươi không có gì để nói sao?” Nửa ngày sau, ánh mắt Hùng Sơn cuối cùng tập trung trên người Trục Phong.
“Hùng đạo chủ, cái này... Ta... Không là…” Trong lòng Trục Phong mãnh liệt nhảy dựng lên, ấp a ấp úng cả buổi, cũng không nói được cái gì.
Hùng Sơn lại âm thầm thúc giục thần thức dò xét toàn bộ cấm địa một lượt, vẫn không phát hiện dấu vết nào, cuối cùng nói:
“Lúc trước ta cũng đã nói, nếu có người nào làm cho ta như xe bị tuột xích, cũng đừng trách ta trở mặt vô tình! Nếu như trưởng lão Trục Phong cho ta một vố lớn như vậy, ngươi không bồi thường một phen sợ là không có đạo lý.”
“Hùng Phó đạo chủ, người muốn... Phải bồi thường như thế nào?” Trục Phong hơi ngẩng đầu nhìn về phía Hùng Sơn, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, nói.
“Tổn thất của ta lớn như thế, chỉ sợ tất cả của cải của ngươi cũng không bồi thường nổi. Ta cũng không phải là người tuyệt tình lãnh khốc như vậy, hãy đền bằng sáu nghìn điểm công trạng và ba trăm Tiên Nguyên Thạch đi.” Hùng Sơn lạnh lùng nói ra, trong giọng nói lộ ra vẻ trầm trọng.
Trục Phong nghe vậy, lập tức thân thể mềm nhũn, hầu như muốn co quắp lại, té trên mặt đất.
Phí bồi thường này, có thể nói tất cả của cải trước mắt của y cộng lại cũng không bằng. Muốn y xuất ra thân gia một lần nhiều như vậy thì quả thực lấy mạng y còn dễ hơn.
Thế nhưng khó chịu vẫn chỉ là khó chịu, y không thể không tiếp nhận hậu quả này.
Mọi người tại đây nghe vậy, cũng âm thầm líu cả lưỡi. Một mặt thầm mắng Hùng Sơn có tâm quá đen, một mặt cảm thấy may mắn vì mình không phải là cái tên xui xẻo Trục Phong kia.