Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 22: Chương 22: Phong Vân song sát




Dịch giả: nila32

Trong lúc Hàn Lập đau đầu suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề cảnh giới của mình, Cổ Vận Nguyệt đứng ở đầu thuyền đã cảm nhận được chấn động pháp lực mà hắn lộ ra khi bị công pháp cắn trả, nội tâm có chút cả kinh.

“Quả nhiên là Nguyên Anh trung kỳ!” Nàng ta thì thào một tiếng, sau một chút do dự liền quay người đi tới.

Hàn Lập thấy vậy bèn gác chuyện đang suy nghĩ sang bên, đứng dậy.

“Xem ra Vọng Tê Đan quả thật có ích với Hàn đạo hữu. Thương thế của các hạ lúc này đã tốt hơn nhiều.” Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Cổ Vận Nguyệt biết mất hơn nửa, giọng nói cũng có chút ôn hòa.

“Đều nhờ vào linh đan của đạo hữu.” Hàn Lập cũng trả lời một cách khách khí.

Thời gian tiếp theo, mỹ phụ họ Cổ dường như có ý lôi kéo Hàn Lập do đó không ngừng bắt chuyện tán gẫu với hắn nhằm thu hẹp khoảng cách hai bên.

Hàn Lập cũng từ đó biết được một ít thông tin về Linh Hoàn Giới.

Dù sao hắn hiểu rất rõ, kiến thức của trưởng lão Nguyên Anh hiển nhiên vượt xa lịch duyệt của một tu sĩ Kết Đan như Bạch Thạch lão đạo.

Khi thiếu phụ hỏi đến xuất thân của mình, họ Hàn đều trả lời qua loa đại khái.

Nhận thấy biểu hiện không muốn tiết lộ quá nhiều của Hàn Lập, Cổ Vận Nguyệt cũng thức thời cũng hỏi sâu thêm.

“Đúng rồi, Cổ đạo hữu có thể nói cho tại hạ một ít sự tình liên quan đến Lãnh Diễm Tông được không? Dù sao hiểu biết của Hàn mỗ đối với quý tông chỉ dừng lại ở mức một vài tin đồn nghe được mà thôi.” Hàn Lập chợt hỏi.

“Ha ha, dù Hàn đạo hữu không hỏi, thiếp thân cũng định kể rõ cho các hạ.” Cổ Vân Nguyệt nghe vậy không khỏi có chút bất ngờ bèn uyển chuyển thay đổi chủ đề.

“Bổn tông là một đại tông nổi danh ở Linh Hoàn Giới, lịch sử sáng lập môn phái đến nay có trên trăm vạn năm với hơn mười vạn đệ tử nội môn. Không kể đến đẳng cấp Kết Đan, Nguyên Anh, bổn tông có hơn mười vị trưởng lão Hóa Thần, Luyện Hư. Trên đó còn có ba vị đại năng Hợp Thể kỳ cùng một lão tổ Đại Thừa tọa trấn.”

Nói đến đây, thần tình của Cổ Vận Nguyệt không thể giấu được vẻ tự hào.

Hàn Lập nghe đến đó, trong lòng khẽ động.

Có tu sĩ Đại Thừa tọa trấn, thực lực của Lãnh Diễm Tông quả thật mạnh mẽ, hầu như có thể sánh với một đại tộc ở Linh giới.

“Tổ sư khai phái, Lãnh Diễm lão tổ đã phi thăng Tiên giới vào hơn trăm vạn năm trước. Đến nay, bổn tông vẫn có thể thông qua phương pháp đặc thù, câu thông với vị Tiên nhân tổ sư này. Lão nhân gia thỉnh thoảng còn ban cho bổn tông một ít linh đan diệu dược, công pháp bí kĩ. Những môn phái nhỏ căn bản không thể sánh bằng. Hàn đạo hữu gia nhập Lãnh Diễm Tông ta, nhất định sẽ không thất vọng.” Cổ Vận Nguyệt liếc nhìn Hàn Lập, sau đó cười nói.

Hàn Lập nghe thấy hai chữ “Tiên nhân” rốt cuộc để lộ chút ít dao động.

Không ngờ Lãnh Diễm Tông cũng có chỗ dựa ở Tiên giới!

Hơn nữa Lãnh Diễm lão tổ sau khi phi thăng vẫn có thể duy trì liên lạc với hạ giới!

Hắn chưa từng nghe qua chuyện này trước đây. Từ đó xem ra, tình huống của Linh giới và nơi đây có sự khác nhau rất lớn.

Nhận ra biến hóa trên khuôn mặt Hàn Lập, Cổ Vận Nguyệt không khỏi có chút hài lòng, bộ dáng tươi cười đắc ý.

“Không thể ngờ được Lãnh Diễm Tông lại mạnh mẽ đến thế, khó trách có thể trấn áp một phương. Chẳng hay tình huống của Thiên Quỷ Tông thì như thế nào?” Hàn Lập gật đầu.

“Thiên Quỷ Tông không chênh lệch lắm so với Lãnh Diễm Tông chúng ta, cũng có lão tổ phi thăng Tiên giới. Ngoài ra, còn một môn phái có lão tổ phi thăng Tiên Giới là Cảnh Nguyên Quan. Ba đại tông môn tồn tại song song ở Linh Hoàn giới, địa vị ngang nhau.” Cổ Vân Nguyệt thu lại dáng vẻ tươi cười, thần sắc có phần ngưng trọng.

“Tuy nói địa vị ngang nhau nhưng thực lực tất nhiên vẫn phân cao thấp. Không biết trong ba tông phái, nhà nào xếp ở vị trí cao nhất?” Hàn Lập sờ cằm rồi hỏi.

“Cái này… Thực lực cơ bản của ba đại tông phái không khác nhau quá nhiều. Có điều lịch sử sáng lập của Thiên Quỷ Tông vượt xa Lãnh Diễm Tông và Cảnh Nguyên Quan, hơn nữa bọn họ từng có ba vị phi thăng Tiên giới, thực lực vì thế cao hơn một chút. Lãnh Diễm Tông ta và Cảnh Nguyên Quan thì không hơn kém nhau bao nhiêu.” Cổ Vận Nguyệt suy nghĩ một thoáng sau đó trả lời một cách uyển chuyển.

Xem ra thực lực của Thiên Quỷ Tông vượt xa Lãnh Diễm Tông, chỉ là nàng ta không chịu thừa nhận mà thôi.

Hàn Lập suy tính một hồi, quả thật có chút hứng thú với Lãnh Diễm Tông.

Nếu như bọn họ thật có liên hệ với Tiên giới, căn cơ tất nhiên thâm hậu, rất có khả năng tìm được phương pháp giải quyết vấn đề Nguyên Anh của hắn.

Sau khi hỏi thêm một ít sự tình, cả hai kết thúc trò chuyện. Hàn Lập đi đến bên cạnh khoanh chân ngồi xuống.

Không bao lâu sau, thân thể hắn dần dần nổi lên từng sợi quang mang màu xanh. Có điều khí tức này nhanh chóng thu liễm, cuối cùng hoàn toàn biến mất, không còn cảm nhận được chút pháp lực nào cả.

Cổ Vận Nguyệt trở lại đầu thuyền, tiếp tục điều khiển phi chu nhưng khi cảm nhận biến hóa pháp lực trên người Hàn Lập, trong lòng không khỏi tấm tắc kêu lạ.

Sắc trời chung quanh dần dần sáng lên.

Phi chu xuyên mây phá sương. Phía trước xuất hiện một dãy nũi mênh mông trùng điệp. Thân núi thẳng tắp, hơn nữa còn có màu đỏ sậm. Từ trên nhìn lại giống như một khu rừng đỏ cực lớn.

Nhìn thấy cảnh này, Cổ Vận Nguyệt không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Dãy núi trước mắt đã là biên giới Phong quốc.

Quãng đường vừa qua, nàng đã tận lực tránh xa những nơi mà Thiên Quỷ Tông dễ dàng dò xét. Hiện tại có lẽ đã an toàn hơn rất nhiều.

Có điều vì để đảm bảo an toàn, Cổ Vận Nguyệt vẫn cho phi chu đề thăng độ cao, chui vào tầng mây giữa không trung.

Lúc này, mây trời cũng không dày đặc, thậm chí nhiều chỗ vô cùng thưa thớt. Có điều nhìn chung chui vào bên trong vẫn có tác dụng che giấu hành tung nhất định.

Dư Mộng Hàn cùng Liễu Nhạc Nhi dần trở nên quen thuộc với phi chu, không còn sợ hãi như trước bèn đứng dậy thưởng thức cảnh đẹp, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười thanh thúy dễ nghe.

Dãy núi bên dưới nhanh chóng lui về phía sau. Khi một mảnh bình nguyên ló hiện ở phương xa, Cổ Vân Nguyệt chậm rãi buông bỏ một chút lo lắng cuối cùng.

“Cẩn thận!”

Hàn Lập vốn luôn nhắm mắt tĩnh tọa bất chợt quát lớn một tiếng.

Liễu Nhạc Nhi và Dư Mộng Hàn nghe vậy đều khẽ giật mình.

Cổ Vận Nguyệt bỗng nhiên biến sắc, không chút do dự bấm niệm pháp quyết. Một đạo bạch quang bắn ra từ lòng bàn tay, chui vào bên trong phi chu.

Linh chu phát sáng rực rỡ, đột nhiên ngừng lại sau đó nhanh chóng bắn ngược về sau.

Đúng lúc này, một đóa mây trắng phía trước thình lình trở nên đen kịt, hóa thành mặt quỷ dữ tợn màu đen to lớn há miệng cắn xuống. Có điều phi chu thối lui quá nhanh khiến nó đớp vào không khí.

“Ồ!” Một tiếng ồ nhẹ truyền ra từ trong mặt quỷ.

Từ đó một đóa mây đen hiện ra mang theo hai bóng người mơ hồ.

Bên trái là một lão già lưng còng, mặt mày nhăn nheo, tóc vàng lưa thưa. Bộ dáng già yếu như thanh gỗ mục.

Bên phải là một nam tử trẻ tuổi, mặt ngựa miệng rộng, xấu xí không chịu nổi, ánh mắt lóe hiện hung quang.

Hai người đều mặc hắc bào, phía trên có thêu một cái mặt quỷ dữ tợn tản ra hắc khí mơ hồ. Trên người bọn họ tỏa ra Linh áp thình lình đạt đến cảnh giới Nguyên Anh.

Thanh niên mặt ngựa giống với Cổ Vận Nguyệt, đều là tu sĩ trung kỳ. Lão già lưng còng cao hơn một tầng, bất ngờ đạt đến hậu kỳ.

“Phong Vân song sát!” Cổ Vận Nguyệt nheo mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.