Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1358: Chương 1358: Quần anh hội tụ




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

“Chu Nhan đạo hữu nói không sai, nếu lúc trước ta còn hoài nghi, nhưng bây giờ gặp hai người này, xem ba động khí tức trên thân bọn họ, liền biết tuyệt đối không phải dễ đối phó. Lại nói, chúng ta đều là Đạo Tổ, bản thân đã bị Thiên Đạo ước thúc nghiêm ngặt, một khi thật phải liều sống liều chết, kết quả cũng là được không bù mất.” Đông Ly Hổ cũng mở miệng nói ra.

“Việc này chính là do Chí Tôn tự mình ra lệnh, nếu chúng ta làm như thế, sợ là sẽ không làm tròn trách nhiệm...” Minh Uyên chần chờ nói.

“Minh Uyên đạo hữu nếu thực sự không cam tâm, không ngại dẫn đầu bước vào trận chém giết một phen, chúng ta cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tự sẽ bên cạnh lược trận, vừa vặn mở mang chút kiến thức về thần thông kinh thiên của đạo hữu, ngươi thấy thế nào?” Chu Nhan cười nói.

Minh Uyên nghe lời ấy, đôi mắt nhíu lại, trong lòng lập tức có mấy phần tức giận.

“Đủ rồi, hai người này bây giờ đã bị chúng ta cầm cố lại, chỉ cần đảm bảo bọn hắn không đi Thiên Đình quấy rối là được, không cần phải phức tạp đi vào chém giết. Chờ Bồ Đề yến kết thúc, Chí Tôn bên kia tự nhiên sẽ có chỗ quyết định.” Tử Sam khẽ quát một tiếng, nói.

Trong bốn người, hiển nhiên là lấy nàng cầm đầu, nghe nàng nói xong, đám người cũng không tiếp tục tranh luận nữa.

Minh Uyên dung mạo như hài đồng, đáy lòng âm thầm thở dài một hơi, gã tự nhiên không phải thật sự muốn sinh tử với Hàn Lập, sở dĩ nói những lời kia, bất quá là vì vạn nhất ngày sau bị truy cứu trách nhiệm, gã sẽ có lời để giải vây.



Dù sao, là do những người khác không chịu đánh.

“Không ngờ thịnh yến lần này, chúng ta lại phải canh giữ ở đây, xem ra không nếm được mùi vị của Bồ Đề Đạo Quả kia rồi...” Lão ẩu than nhẹ một tiếng, trong lời nói tràn đầy tiếc nuối.

Trong lòng những người khác cũng than thở một tiếng, lại tăng thêm mấy phần oán hận với hai người Hàn Lập.

...

Trung Thổ Tiên vực.

Trên hải vực bên ngoài Ứng Thiên Môn thuộc Nam Chiêm đại lục, từng chiếc linh chu to lớn lơ lửng giữa trời, phía trên tinh kỳ tung bay, một cây soái kỳ to lớn bay giữa trung tâm, trên đó viết ba chữ to “Luân Hồi điện“.

Trên linh chu và hư không hải vực, khắp nơi đều chằng chịt bóng người, trong đó đại đa số đều mang phục sức Luân Hồi điện, trên mặt cũng bao trùm các loại mặt nạ Luân Hồi điện, bộ dạng đã chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch.

Trong đó, trên boong thuyền một linh chu dẫn đầu, đứng song song bảy tám bóng người, trong đó sáu người trên mặt đều mang mặt nạ màu đen, chỉ có hai người chính giữa dùng diện mục thật gặp người.

Trong hai người này, một thanh niên nam tử tóc ngắn màu bạc, dáng người không quá cao to, bắp thịt cả người lại tinh luyện như sắt thép, trên mặt che khăn đen, che mũi miệng của mình lại, trong một đôi mắt u lục, lóe ra sát ý nồng đậm.

Ở sau lưng gã, còn đeo hai thanh chiến đao màu xanh lá chéo nhau, thân đao hẹp dài không vỏ, toàn thân xanh biếc như thủy tinh, phía trên ẩn ẩn có nhàn nhạt sương mù màu xanh lá không ngừng tràn ra, tựa như vật sống hô hấp vậy.

Bên cạnh gã, còn đứng một thanh niên nam tử da dẻ xanh đen, thân hình cao giống như thiết tháp, chính là Vũ Dương.

“Tham Lang, điện chủ đã tiến vào Thiên Đình?” Lông mày Vũ Dương nhíu chặt, hỏi.

“Đã tiến vào Đông Thiên Môn bên kia, mấy canh giờ nữa... Bồ Đề yến cũng sẽ bắt đầu.” Tên thanh niên tóc bạc kia nói rất chậm, thanh âm tựa như từ chỗ sâu yết hầu truyền ra.

“Viêm Trác và Huyền Ngư bên kia thế nào?” Đáy lòng Vũ Dương ẩn ẩn có chút bất an, hỏi.

“Ngươi quá khẩn trương... Buông lỏng một chút, nên khẩn trương phải là bọn hắn...” Tham Lang đưa tay chỉ chỉ phía đối diện, là toà Ứng Thiên Môn hùng vĩ cách xa xa kia.

Vũ Dương thuận theo ngón tay gã nhìn lại, chỉ thấy phía sau toà Ứng Thiên Môn, từng đạo quang trụ các màu to lớn thỉnh thoảng từ mặt đất dâng lên, như quang trận trùng thiên, dập dờn mở ra từng đợt gợn sóng không gian mãnh liệt.

Nơi đó chính là truyền tống trận cỡ lớn liên thông Nam Chiêm đại lục và Tiên Vực khác, giờ phút này vận chuyển rất là bận rộn, đang có đại lượng nhân vật đứng đầu Chân Tiên giới từ từng Tiên Vực tập kết tới, trong đó không thiếu tu sĩ Đạo Tổ và Đại La cảnh.

“Lãnh Thúy Đao sau lưng ta cũng có chút đói khát khó nhịn, chỉ còn chờ nếm máu tươi của bọn hắn...” Giữa cổ họng Tham Lang vang lên tiếng cười “Khặc khặc“.

Trên gương mặt bị khăn đen che lấp lại của gã, lộ ra một vết thương nhìn thấy mà giật mình, một mực kéo dài từ vị trí dưới tai đến khóe miệng của gã.

...

Ngoại trừ Bắc Thiên Môn ở Bắc Câu đại lục, Luân Hồi điện tại Đông Thiên Môn và Tây Thiên môn, cũng tập trung trăm vạn hoả lực, cách không giằng co với Thiên Đình, đã giằng co không ít thời gian.

Bất quá song phương mặc dù khiêu khích lẫn nhau, nhưng cũng không chân chính buông tay chém giết, nhìn có vẻ kiềm chế nhau.

Trong ba tòa Ứng Thiên Môn này, nhất là trong Bắc Thiên Môn là náo nhiệt nhất, tất cả truyền tống đại trận toàn lực vận chuyển, không ngừng tiếp dẫn tu sĩ các Tiên Vực đến tham dự hội nghị.

Trên chín tòa đại lục ở Trung Thổ tiên vực, cơ hồ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, trong một bầu không khí vui sướng dào dạt.

Một ít tông môn, vốn cắm rễ ở Trung Thổ Tiên Vực, mặc dù chưa chắc có tư cách tham gia Bồ Đề yến, nhưng cũng cảm thấy vinh quang, nhao nhao nhân yến hội này tổ chức thịnh điển tông môn, giao hảo với tông môn Tiên Vực khác, cũng nhân cơ hội này đến đây bái hội, cùng nhau cảm thụ một chút thịnh hội vạn cổ đứng đầu Chân Tiên giới.



Càng có các đại thương hội tiên môn, cũng nhân cơ hội này tổ chức các đại hội giám bảo, tụ tập các loại bảo vật Chân Tiên giới, hấp dẫn vô số tiên sư và tán tu mộ danh mà đến.

Bất quá những cử chỉ đủ loại cuồng hoan này, cuối cùng chỉ nhấc lên dư ba gợn sóng của Bồ Đề yến. Chân chính làm cho người chú mục, vẫn là những hội trường chính thức thiết lập ở chín đại lục Tiên Vực kia, nơi đó mới thật sự là nơi tụ tập những thứ tôn quý hiển hách nhất toàn bộ Chân Tiên giới, nhất là một nhóm người thực lực cao thâm.

Thiên Cung đại lục ở trung tâm một mảnh bồn địa khổng lồ, Thiên Đình có rất nhiều chức năng trọng yếu đều phân bố tại mảnh khu vực này, mà chủ hội trường Bồ Đề yến lần này, chính là ở trên không trong vạn dặm biển mây thuộc mảnh khu vực này.

Nếu từ phía dưới bồn địa nhìn lên mảnh biển mây này, bất luận ở góc độ nào, đều có thể nhìn thấy trong vân khí có hào quang vạn trượng, tử khí bốc hơi, lúc vận khí tốt còn có thể nhìn thấy được các loại dị tượng trong biển mây xuất hiện như Thiên Mã bay vút lên và tiên nữ nhảy múa.

Trên thực tế, tại mảnh biển mây này còn lơ lửng một khối phù đảo to lớn chiếm diện tích chừng trăm vạn dặm, được mọi người gọi là Dao Trì thắng cảnh, chính là nơi cư ngụ của người đứng đầu Thiên Đạo Thất Quân, Thời Gian Đạo Tổ Cổ Hoặc Kim.

Bên ngoài Dao Trì thắng cảnh là một mảnh sơn phong bao quanh, ở giữa tràn đầy linh khí, tiên vụ lượn lờ, từng đầu thác nước trăm trượng treo trên vách núi, như ngân hà rủ xuống, kích thích vạn hộc trân châu.

Một đầm sâu dưới thác nước, từng đầu Cửu Sắc Thần Lộc cúi đầu uống nước, ánh mắt bình thản, dương dương tự đắc.

Trong núi rừng cách đó không xa, thỉnh thoảng truyền ra thanh âm hót vang to rõ, mơ hồ có Tiên Viên vung tay trong đó, hiển thị rõ thiên tính tự nhiên.

Trên không sơn lâm, từng bầy Đan Đỉnh Tiên Hạc dẫn Tiên Linh quần điểu bay qua, thanh âm hú gọi như tiên nhạc tấu vang, khiến cho người cảm giác tinh thần thanh thản.

Trên bầu trời cao hơn, lại có vạn đạo lưu quang, như dãy cầu vồng tụ tập lại trung tâm thắng cảnh.

Trong vạn đạo lưu quang kia, có từng phượng xa long liễn lao vụt không thôi, cũng có một đầu Kỳ Lân dị thú nhảy qua, càng nhiều chính là từng bầy Tiên Nhân, thân mang hoa phục vũ y cùng nhau bay lượn trên mây, nhìn phi thường náo nhiệt.

Càng tới gần trung tâm Dao Trì thắng cảnh, vùng thiên địa linh khí này càng thêm nồng đậm, thậm chí mỗi khi thời điểm sớm tối, trên tiên thảo linh thụ trong núi rừng kết xuất hạt sương, cơ hồ đều là linh khí tinh thuần ngưng kết nên.

Đến mức mỗi ngày sớm muộn, sẽ có đại lượng tiên đồng và tiên nga, chuyên đi thu thập trong thắng cảnh sơn thủy này, để về ủ chế Quỳnh Tương Ngọc Lộ đúng nghĩa.

Dải đất trung tâm Dao Trì thắng cảnh, có một hồ nước tịnh thuỷ rộng trăm dặm, nước hồ trong trẻo, trơn nhẵn như gương, hình dạng nhìn tựa như một chiếc mặt quạt mở ra, nên có tên gọi là “Tịnh Minh Hồ“.

Sau Tịnh Minh Hồ này sinh ra một gốc hoè già cổ lão đến không mấy người có thể nói ra chuẩn xác tuổi tác, cao hơn ngàn trượng, đỉnh như hoa cái, che gần phân nửa mặt hồ vào trong.

Dưới cây hòe già tu kiến một toà lầu các hai tầng cao không quá ba trượng, chính là nơi Thời Gian Đạo Tổ tu hành ngày xưa.

Bên ngoài Tịnh Minh Hồ xây dựng một quảng trường khổng lồ bán hình khuyên.

Toàn bộ quảng trường, thoạt nhìn như là một vòng mặt quạt thật lớn, toàn thân dùng linh ngọc màu trắng lát thành, ở trong đào bới ra từng khe rãnh rộng hai thước, dẫn vào nước Tịnh Minh Hồ, chia toàn bộ quảng trường ra từng tầng từng tầng, mảnh khu vực càng lớn càng dài từ trong ra ngoài.

Trên những khu vực dài mảnh nửa hình khuyên này đặt từng tấm bàn trà tử ngọc, chằng chịt chừng mấy vạn cái, phía trên đều đốt U Đàn Hương, bày biện các loại tiên linh rau quả, để chiêu đãi tân khách yến hội.

Mà mỗi cách xa nhau mấy trăm trượng, trung tâm những chỗ ngồi này sẽ có một khu vực rộng rãi, ở đó xây một toà cao hơn bình đài, trên có tiên nga cung trang xinh đẹp đang uyển chuyển nhảy múa theo điệu nhạc.

Chính giữa quãng trường, cơ hồ dựa lưng vào khu vực Tịnh Minh Hồ, là hạch tâm toàn bộ quảng trường, phía trên chỉ bày biện bảy cái bàn trà tử ngọc, giờ phút này tất cả đều trống không, không có một người nào ngồi.

Mà cách hàng bàn trà này không xa, lại có gần trăm cái ghế, bên trong đã ngồi thưa thớt hơn mười người.

Những người này, phần lớn đều là lão giả trên tám mươi tuổi tiên phong đạo cốt, phục sức trên thân phần lớn đều không giống nhau, từng người khí tức thâm trầm, thần hoa nội liễm, thình lình đều là lão tổ tông môn uy danh hiển hách trong toàn bộ Chân Tiên giới.

Trong đó thậm chí không thiếu một ít tồn tại truyền kỳ đã trở thành truyền thuyết, bị thế nhân lãng quên.

Những người này, phần lớn đều nhắm mắt ngồi ngay ngắn, tĩnh dưỡng điều tức, một bộ dạng hai tai không nghe thấy gì bên ngoài. Ngược lại đi theo phía sau bọn họ, một hai nam nữ thoạt nhìn như là đệ tử, từng người nhịn không được trong lòng hiếu kỳ, nhìn khắp chung quanh.



Bất quá dù sao đều là xuất thân môn phái lớn, cử chỉ hành vi tương đối kiềm chế.

Chỉ là ở trong đó cũng có ngoại lệ, tỉ như ngồi chếch bên phải hàng này, coi như gần trung tâm chỗ bàn trà, là một lão ẩu tóc trắng. Giờ phút này lão ngồi nghiêng nghiêng, thân thể trước sau lắc lư như cỏ khô đầu tường, nhìn kỹ thì mí mắt rũ cụp xuống, tựa như đang trong giấc mộng xuân thu.

Ở sau lưng lão ẩu, còn ngồi một nữ tử áo trắng da thịt trắng hơn tuyết, dung mạo tú mỹ. Nàng cũng giống như lão ẩu, thân hình lắc lư, liên tiếp gật đầu như giã tỏi, lại cũng là một bộ dạng buồn ngủ.

Nhưng ngay lúc thân hình nàng lại một lần nữa ngã về phía trước, trên thân bỗng nhiên sáng lên một trận hào quang màu tím, từng đầu tử điện tiểu xà tinh mịn bỗng nhiên từ quanh thân nàng phóng ra, muốn kích xạ ra bốn phương tám hướng.

Lúc này, lão ẩu tóc trắng nhìn còn ngủ sâu hơn so với nàng, bỗng nhiên thân hình vặn chuyển, một tay đặt lên trán nữ tử.

Hào qung trên người nữ tử thu vào, tử điện cũng lập tức biến mất không còn tăm tích, tiếp theo mờ mịt tỉnh lại, lẩm bẩm kêu lên một tiếng:

“Sư phụ...”

“Mộng Hàn nha đầu, vi sư không phải đã nói ngươi biết, bộ Ngũ Lôi Chính Pháp Chân Kinh kia mặc dù là lôi pháp chính thống, ngươi có thể kiêm tu, thế nhưng lúc ngươi tu luyện Đại Mộng Xuân Thu của vi sư, thì không thể tiếp tục tu luyện lôi pháp, không cẩn thận sẽ làm chính mình bị thương.” Lão ẩu tóc trắng nhìn nữ tử, tận tình khuyên nhủ.

Nữ tử áo trắng kia không phải ai khác, chính là Dư Mộng Hàn.

Năm đó từ biệt cùng Hàn Lập ở Cửu Nguyên thành, nàng dưới cơ duyên xảo hợp được vị lão tổ tông Mộng Đàm tông nhìn trúng, thu làm quan môn đệ tử, cũng truyền cho nàng một môn tiên pháp vô thượng trong mộng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.