Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Thanh âm ngâm tụng trong miệng Hùng Sơn vang lên không ngừng, hai tay gã nắm trường kiếm màu vàng chậm rãi đâm vào cửa động trong tế đàn bạch ngọc.
Âm thanh xung đột vang lên “xùy xùy“.
Trường kiếm vừa mới cắm vào tế đàn, toàn bộ tế đàn ầm ầm chấn động. Cột sáng màu trắng bên trên sáng chói mắt, phóng thẳng lên không trung.
Cùng lúc đó, Tiên Nguyên Thạch được khảm trên cột đá màu đen phía dưới chỗ đám người Hàn Lập cũng lập tức bộc phát ra hào quang sáng ngời. Từng dòng linh lực dồi dào chảy ra như nước tràn đầy lên trên đường vân cột đá.
Mười cây cột đá màu đen đồng thời rung lên, sáng lên hắc quang chói mắt. Tất cả đều hóa thành từng cột sáng ngút trời, phóng vào không trung.
Chỉ thấy trên không trung, mây mù vốn đã tán loạn tức thì bị tia sáng này khuấy động vỡ ra. Một màn sáng màu xám mắt thường có thể thấy được từ đó hiện ra, như một cái bát úp ngược, chụp lên toàn bộ khu cấm địa mộ kiếm.
Hùng Sơn ở trên đài cao thấy thế, ánh mắt lộ ra một tia hưng phấn.
Thanh âm ngâm tụng vốn trầm thấp, bỗng nhiên chuyển thành cao giọng như xướng hát. Tiếng như sấm, nổ vang cửu thiên!
Chỉ thấy màn sáng màu xám phía trên bỗng nhiên có kim quang chớp động, ngưng tụ thành từng sợi tơ màu vàng, giao thoa, quấn lẫn nhau, lượn lờ bất định.
Cùng lúc đó, toàn bộ phần mộ trong khu cấm địa mộ kiếm như ong vàng vỗ cánh. Âm thanh rung động mãnh liệt càng ngày càng vang lớn.
Hàn Lập nhìn bốn phía, phát hiện hơn trăm thanh phi kiếm trong khu vực của hắn đồng thời kịch liệt lắc lư, thoạt nhìn dường như đang ra sức giãy giụa thoát khỏi trói buộc của phần mộ.
Bởi vì tốc độ cực nhanh, biên độ sóng rất lớn khiến cho phía trên phần mộ chớp lên liên tục từng vệt tàn ảnh hình quạt.
Thông qua tâm thần liên hệ cùng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, Hàn Lập cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng kinh hãi. Bổn mạng phi kiếm của hắn cùng tất cả phi kiếm khác đều giống nhau, dường như cực kỳ sợ hãi, muốn chạy trốn khỏi khu cấm địa mộ kiếm này.
Nghĩ tới năm đó ở Nhân giới, hắn bồi dưỡng Kim Lôi Trúc từng chút từng chút một như thế nào, rồi từng bước như thế nào để luyện chế ra trọn vẹn bảy mươi hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, trong lòng Hàn Lập liền nổi lên một cảm giác mơ hồ không rõ.
Trên con đường tu tiên dài đằng đẵng, buồn chán, ngoài tiểu bình ra, gắn bó lâu nhất với hắn, cùng hắn vào sinh ra tử, không rời nửa bước chỉ sợ chính là bộ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm này.
Mà giờ khắc này, bản mệnh phi kiếm cùng thần hồn của hắn tương liên lại gặp phải hoàn cảnh bị người xóa đi lạc ấn, rút ra Kiếm Nguyên, điều này làm trong lòng Hàn Lập ngoài lo lắng còn có vài phần day dứt.
Hắn hận không thể lập tức giải cứu phi kiếm của mình ra, sau đó bỏ đi.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ở trong trận như cảm nhận được tâm tình bất đắc dĩ của chủ nhân, cả bộ phi kiếm rung động kịch liệt, âm thanh càng vang lên mạnh mẽ mơ hồ hiện ra vài phần bi tráng.
Hàn Lập thấy thế dường như hiểu thêm vài phần tâm ý phi kiếm.
Đó là một loại quyết tuyệt thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành. Một khi hắn không có cách nào cứu ra, bọn chúng sẽ lập tức tình nguyện tự động sụp đổ, không hề muốn xóa đi lạc ấn linh thức, dung nhập vào bên trong phi kiếm khác.
Đúng lúc này, bên trong vòm trời bỗng nhiên truyền đến một tiếng “ô...ô...n...g” vang động.
Hàn Lập ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy ở tầng màn sáng màu xám trên bầu trời, tất cả sợi tơ màu vàng đã dừng di chuyển, mà tụ tập thành vô số kiếm ảnh màu vàng.
Vô số kiếm ảnh này có tư thế hình dạng khác nhau, không đồng nhất, có thanh mũi kiếm thẳng tắp; có thanh thân kiếm uốn lượn; có thanh hình dạng cổ xích; có thanh lại giống như mũi nhọn...
Hơn nữa kích thước lớn nhỏ cũng không giống nhau, có thanh chừng mấy trăm trượng, thoạt nhìn giống như một chiếc thuyền cỡ lớn; có thanh không đến một tấc, thoạt nhìn giống như tú hoa châm.
Hàn Lập có thị lực kinh người, nhìn kỹ liền phát hiện dù cho kiếm ảnh nhỏ nhất cũng có đầy đủ phù văn rõ ràng rành mạch bên trên, nhìn không ra chút khuyết điểm nào.
Nương theo trận đồ kiếm ảnh rất lớn này xuất hiện, kiếm khí trong toàn bộ khu cấm địa mộ kiếm càng lăng lệ ác liệt hơn, tăng vọt lên mấy chục lần. Toàn bộ cỏ xanh trên mặt đất hầu lập tức như đều bị cắt nát thành bột mịn, mà trong không khí cũng có phần căng cứng.
Mười tên trưởng lão nội môn đứng ở cột đá màu đen nhìn một màn trước mắt này, sắc mặt cả bọn khẽ biến, trong nội tâm sợ hãi, thán phục không thôi.
Mà ba đội ngũ đóng tại mỗi một khu vực, giờ phút này sắc mặt đều tập trung, đứng im tại chỗ, thậm chí không dám lệch vị trí một chút nào, sợ bị kiếm khí ảnh hướng đến, rơi vào kết cục thê thảm loạn đao phân thân.
Hàn Lập ngoài sợ hãi thán phục nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc. Hắn mơ hồ cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc.
Đúng lúc này, đám trưởng lão phân tán ở các nơi trên thảo nguyên, ngửa đầu quan sát trận đồ kiếm ảnh, có vẻ như bị vật vô hình kích mạnh vào, cùng rên lên một tiếng, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Đến Ma Tà cũng chỉ nhìn lên được hơn mười nhịp thở, liền cảm thấy thức hải đau đớn khó chịu, có chút không cam lòng phải rời ánh mắt đi.
Hàn Lập tuy rằng cũng bị trùng kích, nhưng với thần thức cường đại vượt xa cùng giai, đương nhiên cũng không đáng lo, chẳng qua là nháy mắt một cái, rồi tiếp tục quan sát xem thế nào.
“Nhắc nhở chư vị đạo hữu một câu, bên trong trận đồ Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận này ẩn chứa kiếm khí, có tác động không nhỏ tới thần thức. Nhìn nhiều vô ích.” Lúc này thanh âm Hùng Sơn đột nhiên vang lên trong đầu mọi người.
Sau khi nghe lời ấy, tất nhiên mọi người không dám tham lam trận đồ huyền diệu, không dám lại thử nhìn trộm huyền cơ trong đó.
Đúng lúc này, trong mắt Hàn Lập đột nhiên sáng lên một vòng thần thái khác thường, bừng tỉnh đại ngộ.
Năm đó trong phủ đệ Tiên nhân tại Quảng Hàn giới, hắn đã từng đạt được một bộ Vạn Kiếm Đồ. Diễn biến kiếm trận và khí tức trong đó thình lình cùng trận đồ kiếm ảnh trước mắt có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì lạ.
Thậm chí bộ kiếm trận đó có một vài chỗ huyền diệu dường như còn vượt trận đồ này.
Trong lòng của hắn không khỏi vui vẻ, vội vàng cẩn thận tìm hiểu trận đồ kiếm ảnh trên bầu trời.
Sau một lát, trên đài Tế Kiếm bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to của Hùng Sơn. Tiếng như chuông lớn, chấn động khiến khắp nơi khiến thảo nguyên rung lên.
“Ầm ầm ầm...”
Ngay sau đó, có tiếng như pháo nổ vang lên không ngừng.
Chỉ thấy ở những phần mộ chi chít chằng chịt kia, ngôi này tiếp nối ngôi kia nhao nhao bùng nổ. Hơn ngàn thanh phi kiếm cắm ở trên mộ đều thoát khỏi sự khống chế, hóa thành một mảnh kiếm quang loạn xạ, bay tán loạn bốn phía.
Cả một đám phi kiếm mạnh mẽ phóng lên, tựa như muốn bay ra ngoài cấm địa thoát đi.
Ba mươi đội ngũ thủ hộ trong kiếm trận lập tức vội vã ra tay, thi triển thần thông, khống chế những phi kiếm này.
Chỉ thấy phía Đông thảo nguyên, một thanh phi kiếm bốc lửa rừng rực quanh thân, hỏa quang điên cuồng dũng động, rít lên từng tiếng ngút trời, lao thẳng tắp về phía trước, làm không khí chung quanh cháy xém.
Ba đội ngũ thủ trận chịu trách nhiệm khu vực này thấy thế thì miệng liền vang lên âm thanh ngâm tụng. Dưới sự chủ trì của ba gã Đại Thừa kỳ liên thủ liền gọi ra một con Thuỷ Long to lớn quấn chặt Hỏa kiếm kia, rồi kéo lại rất nhanh.
Còn ở phía Nam thảo nguyên, một thanh cự kiếm màu vàng đất rộng chừng ba xích, dài hơn trượng tám, quanh thân tỏa ra vầng sáng màu vàng đất, chẳng những không giống các phi kiếm bình thường khác phóng lên trời, ngược lại mũi kiếm chỉ xuống đất, trong tiếng rung “uù vù” điên cuồng, xoay tròn chui vào mặt đất.
Ba đội ngũ đóng ở nơi này sớm đã chuẩn bị, khi bọn chúng thi pháp thì khu vực mặt đất nơi này sớm đã hóa thành màu xanh đen khiến toàn bộ mặt đất trở nên kiên cố. Cự kiếm đâm vào chỉ làm bắn ra những tia lửa lớn nhưng căn bản không thể chui vào được.
Bảy mươi hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập thoát ra, cũng lập tức như bầy ong tập hợp một chỗ, quanh thân lóe lên lôi quang màu vàng, muốn lướt nhanh về phía Hàn Lập.
Chỉ có điều giờ phút này khắp đất trời là kiếm ảnh phân loạn bay múa, nếu không chú ý cũng không thể biết ý đồ của phi kiếm.
“Nhanh chóng ngăn những phi kiếm kia lại!” Trục Phong thấy thế, lập tức hạ lệnh.
Người của ba đội ngũ bao gồm cả Diệp Phong không dám chậm trễ, vội vàng thi triển thần thông, dẫn dắt linh khí chung quanh hóa thành một lao tù linh khí màu xanh to lớn, bao phủ hướng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bay tới.
Phi kiếm vừa mới bay ra hơn mười dặm, lập tức bị lao tù màu xanh từ bên trên bao phủ xuống, ngăn trở ngay tại chỗ.
“Xì xì xì...”
Thanh âm điện mang lưu chuyển rung lên, chỉ thấy bảy mươi hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều rực sáng kim quang, điện mang bùng lên như là một quả lôi cầu màu vàng to lớn nổ ầm ầm, bắn ra vô số hồ quang điện màu vàng, trực tiếp xé rách lao tù màu xanh thành những mảnh nhỏ.
Hàn Lập cảm ứng được những việc này, thậm chí có thể cảm nhận được Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lúc bộc phát Tích Tà Thần Lôi mơ hồ có chứa vài phần phẫn nộ.
Nhưng mà hắn bây giờ cũng không thể làm gì, chỉ có thể giống những người khác thi pháp khống chế phi kiếm trong khu vực của mình.
“Một đám phế vật.” Trục Phong bên trên cột đá màu đen thấy thế, nhịn không được mắng to.
Y đưa một tay trảo ra trước người, giữa không trung liền hiện ra mấy dấu vết to lớn, bao phủ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, cứng rắn kéo chúng lại.
Hùng Sơn dường như sớm có chủ ý đối với những thanh phi kiếm phản công giãy giụa này, lúc đầu ánh mắt quan sát qua mấy lượt, rồi về sau liền hoàn toàn không để ý tới nữa.
Các phi kiếm chạy trốn đều lần lượt bị trấn áp rất nhanh. Nhưng vẫn có một ít phi kiếm không cam lòng bị khống chế, không ngừng giãy giụa. Mà nhiều phi kiếm chỉ có thể giãy giụa, bay trong phạm vi hẹp, va chạm vào nhau, không ngừng phát ra tiếng giao kích “keng keng” như kim thạch.
Hàn Lập vững vàng thao túng khu vực phi kiếm của mình, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại Vạn Kiếm Đồ lúc trước.
Trong điều kiện ở chỗ cột trụ phía dưới, việc hắn tìm hiểu trận đồ kiếm ảnh trên bầu trời đúng kiểu làm chơi ăn thật. Hắn rất nhanh nhìn ra rất nhiều đạo lý, nhưng dù sao thời gian quá mức gấp gáp, từ như vậy đến mức hiểu rõ được, vẫn còn chênh lệch khá xa.
Đúng lúc này, trên đài cao Hùng Sơn bỗng nhiên đình chỉ ngâm tụng, thân hình lướt qua, đột nhiên từ mặt đất bay lên, phóng thẳng tới không trung phía Đông.
Chỉ thấy sau khi gã bay vào khu vực của Kỳ Lương, liền vòng tay một cái, một tay trảo vào hư không. Một thủ ấn màu vàng cực lớn từ trong hư không thò ra nắm lấy một thanh phi kiếm màu trắng bạc.
Phi kiếm màu trắng bạc lập tức điên cuồng giằng co, quanh thân ngân quang sáng rực, như nước mạnh phun tung tóe ra, hóa thành mấy trăm kiếm ảnh màu bạc, tấn công bốn phương tám hướng, cố gắng chống đỡ cái thủ ấn màu vàng kia.
Nhưng thủ ấn màu vàng nắm rất chặt, mặc cho ngân quang kiếm ảnh tùy ý trùng kích, không buông lỏng chút nào.
Hùng Sơn thấy thế, tay còn lại dựng thẳng lên như đao, trên không trung ngưng ra một thủ ấn màu vàng khác, hung hăng gạt màu bạc trên phi kiếm đi.
Chỉ thấy toàn thân phi kiếm màu bạc rung mạnh, một tầng hào quang hơi mờ ở phía trên bị thủ ấn màu vàng bóc xuống từng lớp. Ở giữa không trung ngưng tụ thành một thanh phi kiếm hơi mờ, thoạt nhìn dường như biến thành linh thể. Nó ngoan ngoãn lơ lửng giữa không trung, không nhúc nhích chút nào.