Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Hàn Lập vừa thôi động Linh Vực, trong đầu vừa nghĩ gấp kế thoát thân.
Muốn phá vỡ Thời Gian Pháp Tắc giam cầm chung quanh, cũng không phải là không làm được, mấu chốt là phải biết rõ Cổ Hoặc Kim làm sao tìm ra vị trí của mình. Nếu không, cho dù có thể nhiều lần thoát đi, cũng không có ý nghĩa.
Bởi vì Cổ Hoặc Kim truy sát, sẽ vô cùng vô tận.
Tâm niệm Hàn Lập thay đổi thật nhanh, tự nhận chính mình cũng không trực tiếp bị truy tung, hắn vốn luôn luôn cẩn thận, hẳn là sẽ không bị Cổ Hoặc Kim bắt lấy dấu vết.
Nếu vậy, vấn đề hẳn không phải là xuất hiện từ trên người mình.
Hàn Lập nhìn về phía Kim Đồng bên cạnh, não hải đột nhiên lóe lên.
“Ta hiểu rồi, Kim Đồng, mau bức lực lượng pháp tắc Hiên Viên Kiệt trong cơ thể ngươi ra!” Hàn Lập hô lớn với Kim Đồng.
Kim Đồng nghe vậy khẽ giật mình, muốn thu tay lại vận công, nhưng nhìn bàn tay lớn màu vàng óng to lớn trên bầu trời, trên mặt lại lộ ra một tia chần chờ.
“Nơi này không cần ngươi xuất thủ, một mình ta chèo chống là đủ.” Hàn Lập quát.
Kim Đồng nghe vậy gật đầu nhẹ, đình chỉ chống đỡ.
Bên ngoài thân nàng loé lên quang mang, khôi phục nhân hình, khoanh chân ngồi xuống, toàn lực vận chuyển Thôn Phệ Pháp Tắc, bức lực lượng pháp tắc Hiên Viên Kiệt trong thể nội ra.
Không còn Kim Đồng viện thủ, áp lực lên Hàn Lập lập tức gia tăng, hô hấp cũng theo đó gấp hơn.
Hắn khẽ quát một tiếng, mấy chục đạo lôi điện kiếm ảnh từ thể nội bắn ra, rơi vào các nơi Linh Vực.
Trong tiếng sấm ầm ầm, những lôi điện kiếm ảnh kia trong nháy mắt biến lớn, hóa thành mấy chục cây trụ lớn lôi điện, chống đỡ bàn tay to lớn màu vàng óng trên bầu trời kia.
Hết thảy nói đến phức tạp, kỳ thật xảy ra trong chớp mắt đã xong.
Ở trong Thiên Đình, Cổ Hoặc Kim thấy cảnh này, lông mày không khỏi nhíu một cái, đang muốn làm gì đó, đột nhiên cung điện sau lưng đung đưa.
Sắc mặt Cổ Hoặc Kim co lại, không để ý tới Hàn Lập phía dưới nữa, hai tay huy động liên tục.
Từng đạo kim quang xuất hiện chung quanh cung điện, nhanh chóng giao thoa dung hợp, trong nháy mắt hình thành một đồ án Thái Cực màu vàng, bao phủ cung điện lại.
Rung động trong cung điện lập tức bắt đầu yếu bớt, chìm xuống.
Trong Linh Vực phía dưới, Hàn Lập phát hiện một tia sơ hở này, sắc mặt cũng theo đó buông lỏng, quay đầu nhìn lại Kim Đồng bên cạnh, lông mày lại nhíu một cái.
Kim Đồng mặc dù thành tựu Đạo Tổ, luận lực lượng pháp tắc, thời gian ở tại vị trí Đạo Tổ của Hiên Viên Kiệt so với nàng càng hơn một bậc, tốc độ bức ra có phần chậm chạp.
Hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, lập tức từng đạo kim quang từ trong Linh Vực bắn ra, rơi vào mặt đất phụ cận Kim Đồng, hóa thành rất nhiều đường vân màu vàng, hình thành một trận pháp màu vàng, tương tự Quang Âm Thiên Tuyền đại trận.
Hắn vung tay áo lên, trận pháp màu vàng lập tức vận chuyển, Linh Vực chung quanh cũng sinh ra cộng hưởng, tốc độ thời gian trôi qua trong pháp trận liền tăng nhanh gần vạn lần.
Ở trong Thiên Đình, một tay Cổ Hoặc Kim bấm niệm pháp quyết thi pháp liên tục, ngăn chặn cung điện bạo động, một tay khác bấm điểm phía dưới một cái, vạch ra một vòng tròn.
Chỉ nghe giữa thiên địa vang lên một tiếng sét đùng đoàng, một cự hoàn màu vàng trống rỗng xuất hiện gần Linh Vực Hàn Lập, sau đó co rụt lại, bao lấy chặt chẽ Linh Vực màu vàng.
Bên hông Hàn Lập loé lên kim quang, thình lình cũng xuất hiện một cái vòng tròn màu vàng, ghìm xuống thật chặt.
Một cỗ cự lực đáng sợ thẩm thấu tới, hai vai Hàn Lập trầm xuống, thân thể phảng phất bị cự sơn đè lên, trở nên nặng nề vô cùng, tứ chi cơ hồ không thể nào động đậy.
Hắn giương mắt nhìn lên bầu trời, trong mắt hiện lên một tia ánh lửa.
Cổ Hoặc Kim liên tiếp áp bức hắn, hẳn cho là hắn không dám phản kích?
Hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, trên thân “Ông” một tiếng, hiện ra từng đường vân màu đen, đồng thời vô cùng nhanh chóng lan tràn ra, trong chớp mắt trải rộng khắp toàn thân.
Hắc quang trùng thiên từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, thân thể Hàn Lập cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt thân hình biến thành Thiên Sát Ma Thần cao vạn trượng, mọc ra mười hai cái đầu lâu, ba mươi sáu cánh tay.
Một cỗ cự lực to lớn bộc phát ra, trùng kích lên vòng vàng.
Nhưng vòng vàng kia không biết là thần thông gì, vẫn lù lù bất động. Từng luồng từng luồng lực lượng giam cầm cường đại từ đó bộc phát ra, không yếu bớt chút nào, ý đồ ngăn cản lực lượng Thiên Sát Ma Thần.
Ma Thần phát ra một tiếng gầm, linh văn màu đen trên thân đột nhiên vù vù, trở nên chói mắt không gì sánh được, mắt thường không thể nào nhìn thẳng.
Một cỗ cự lực ngập trời xen lẫn Thời gian pháp tắc chi lực cường đại vô địch tuôn trào ra, hung hăng trùng kích lên vòng tròn màu vàng.
Vòng tròn màu vàng lập tức run rẩy, bị đẩy ra một khoảng cách ngắn.
Ba mươi sáu cánh tay như thiểm điện chụp tới, bắt lấy vòng vàng kia, sau đó dụng lực kéo một cái.
Một cỗ cự lực cuồng bạo không gì sánh được bộc phát ra, vòng tròn màu vàng cuồng thiểm mấy lần, phịch một tiếng bạo liệt ra, hóa thành vô số kim quang phiêu tán.
Vòng tròn màu vàng bên ngoài Linh Vực cũng cuồng thiểm mấy lần, vỡ vụn biến mất.
Thiên Sát Ma Thần khôi phục tự do, lập tức nhảy lên một cái, nhào về phía bàn tay lớn màu vàng óng phía trên.
Trên ba mươi sáu cánh tay của hắn hiện lên kim quang, phía trên hiện ra từng đường vân màu vàng, tản mát ra kim quang mãnh liệt, lại không xung đột với hắc quang chung quanh người.
Trong Linh Vực, các cụ tượng Chân Ngôn Bảo Luân đột nhiên sáng lên, bay vụt đến như điện, phù một tiếng dung nhập sau lưng của Ma Thần, hóa thành năm đồ án màu vàng óng, làm thành một vòng.
Linh văn màu vàng trên ba mươi sáu cánh tay Ma Thần lần nữa sáng rõ, đánh mạnh một kích về phía bàn tay lớn màu vàng óng kia.
Thanh âm quyền khiếu chói tai nổ vang!
Ba mươi sáu đoàn quyền ảnh màu vàng từ trong hư không bắn ra, dùng tốc độ khó tin đánh trúng bàn tay lớn màu vàng óng kia.
Mỗi một đoàn trên ba mươi sáu đoàn quyền ảnh thình lình đều ẩn chứa năm cỗ Thời gian pháp tắc chi lực của Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, vậy mà đều là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quyền.
Ầm ầm!
Ba mươi sáu đoàn kiêu dương màu vàng hiển hiện dưới cự chưởng, sau đó nổ tung ra.
Bàn tay lớn màu vàng óng lập tức bị những kiêu dương kia nuốt hết, vô số kim quang quét ra, toàn bộ màn trời sụp đổ tựa như giấy.
Dư ba chấn động khuếch tán ra, rất nhanh quét ngang toàn bộ Hủ Thổ Tiên Vực. Hủ Thổ Tiên Vực lập tức long trời lở đất, mấy khối đại lục trực tiếp sụp đổ, chìm vào trong đất, vô số nham tương và nước bùn xông thẳng tới chân trời, che khuất hết thảy.
Không gian phụ cận cũng vỡ vụn thành từng mảnh, lực giam cầm hư không cũng biến mất không thấy gì nữa.
Hàn Lập thấy vậy, hai tay bấm niệm pháp quyết, đang muốn thôi động lôi kiếm truyền tống.
Nhưng giữa không trung kim quang bạo liệt đột nhiên vỡ ra, một bàn tay màu vàng óng che khuất bầu trời từ trên trời giáng xuống, như thiểm điện vỗ xuống, chính là bàn tay lớn màu vàng óng kia, chỉ là quang mang mặt ngoài đã ảm đạm đi rất nhiều.
Hàn Lập hơi biến sắc, một kích vừa rồi đã là toàn lực của hắn, vậy mà bàn tay lớn màu vàng óng này giống như vô sự.
Trong lòng của hắn mặc dù chấn kinh, động tác trên tay cũng không trì trệ mảy may, giờ phút này thôi động lôi kiếm truyền tống đã không còn kịp nữa, hắn đang muốn thi pháp ứng đối.
Vào thời khắc này, Kim Đồng bỗng nhiên mở mắt ra, há miệng phun ra một đoàn hào quang màu vàng đất, bên trong là một cỗ Thổ chi pháp tắc chi lực tinh thuần khó tưởng tượng nổi.
Hào quang màu vàng đất vừa rời miệng Kim Đồng, lập tức xông thẳng tới chân trời, đồng thời nhanh chóng phiêu tán, dung nhập vào trong hư không.
Bàn tay lớn màu vàng óng đang chụp xuống Hàn Lập đột nhiên dừng lại, chần chờ một chút, chếch đi phương hướng chụp vào hào quang màu vàng đất kia.
Hàn Lập hơi ngẩn ra, nhưng lập tức kịp phản ứng, bấm niệm pháp quyết dẫn một cái.
Quanh thân hắn và Kim Đồng loé lên lôi quang, hư không tiêu thất.
Trên không một sơn lâm sum xuê xanh biếc loé lên lôi quang, thân ảnh Hàn Lập và Kim Đồng xuất hiện.
Thần thức Hàn Lập khuếch tán ra, loại cảm giác áp bách như bóng với hình kia không còn xuất hiện nữa.
Bất quá để cho an toàn, hắn không dừng lại ở đây, lại liên tục truyền tống mấy lần, mới ngừng lại.
“Xem ra, lần này hẳn là đã vứt bỏ Cổ Hoặc Kim truy kích rồi.” Kim Đồng thở nhẹ ra một hơi.
Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh, trong lòng cũng theo đó buông lỏng.
Lúc trước hắn mặc dù bị Thời Gian Đạo Tổ kích động ra hỏa khí, trải qua giao thủ ngắn ngủi, hắn cũng đã nhìn ra sai biệt thực lực cực lớn giữa mình và Cổ Hoặc Kim. Lần này có thể thuận lợi đào thoát khiến cho trong lòng cảm thấy may mắn không thôi.
“Chủ nhân, ta vừa mới tiến giai Đạo Tổ, cảnh giới vẫn chưa ổn định, tiếp theo định tìm một nơi để bế quan tu luyện, chờ cảnh giới triệt để vững chắc, lại tìm Cổ Hoặc Kim tính toán món nợ này. Người thì sao?” Kim Đồng nhìn Hàn Lập hỏi.
“Kim Đồng, ngươi đã tiến giai Đạo Tổ, hai chữ chủ nhân cũng đừng nhắc lại nữa, ngươi ta dùng đạo hữu nói chuyện là được rồi.” Hàn Lập khoát tay nói.
Kim Đồng nghe vậy, vẫn như cũ có chút chần chờ.
“Tu vi ngươi ta đến cảnh giới này rồi, chỉ là xưng hô, làm gì chấp nhất. Huống hồ, ta nào đối đãi coi ngươi như là linh sủng?” Hàn Lập cười nhạt nói.
“Nếu đã nói như thế, vậy tiểu nữ liền thất lễ. Lại không biết, tiếp theo Hàn đạo hữu có tính toán gì không?” Kim Đồng cũng cười cười, hỏi.
“Ta cũng định tìm một nơi bế quan.” Hàn Lập trầm mặc một chút rồi nói.
Bản Ngã Thi giờ phút này đã xuất hiện, mặc dù tạm thời không tạo thành nguy hại gì, nhưng lại là một tai hoạ ngầm.
Mà Thời Gian Đạo Tổ đã để mắt tới hắn, nhất định phải lập tức đề cao thực lực.
“Vậy thì tốt quá, Hàn đạo hữu ngươi có không gian gia tốc, ta vừa vặn lại dính một chút ánh sáng rồi.” Kim Đồng lộ vẻ vui mừng nói.
“Cũng tốt.” Hàn Lập gật đầu nói.
“Bây giờ ta đã tiến giai Đạo Tổ, ký ức trước kia đã khôi phục hơn phân nửa. Tu vi của ngươi đã đạt tới Đại La đỉnh phong, nếu như ta không nhìn lầm, lần bế quan này ngươi hẳn là muốn chém ra Bản Ngã Thi, đẩy tu vi lên nửa bước Đạo Tổ cảnh?” Kim Đồng nhìn Hàn Lập, chần chờ một chút rồi mở miệng hỏi.
“Không sai, ta đang có ý này. Sao vậy, có gì không thỏa đáng sao?” Hàn Lập gật đầu hỏi.
“Chuyện này mặc dù giúp thực lực ngươi có thể tiến thêm một bước, nhưng cũng sẽ làm cho ngươi triệt để trở thành cái gai trong mắt Cổ Hoặc Kim.” Kim Đồng ngưng trọng nói.
“Ta tu luyện Thời Gian Pháp Tắc, đã sớm là cái gai trong mắt Cổ Hoặc Kim rồi. Cái gai trong thịt, cho dù ta cứ thế từ bỏ hết thảy tu luyện, hắn chẳng lẽ sẽ buông tha ta?” Hàn Lập khoát tay áo, lơ đễnh nói.
“Lấy phong cách hành sự Cổ Hoặc Kim trước sau như một, xác thực như vậy.” Kim Đồng nghĩ nghĩ, sau đó cười khổ nói.
“Ta gánh vác truyền thừa sư tôn, muốn chấn hưng Chân Ngôn môn, sớm muộn cũng phải sinh tử một trận với Cổ Hoặc Kim. Mà Luân Hồi điện bây giờ đang thu hút hơn phân nữa sự chú ý của Thiên Đình và Cổ Hoặc Kim, là cơ hội tốt cho ta súc tích lực lượng, đột phá cảnh giới.” Hàn Lập mỉm cười nói.
Kim Đồng thấy Hàn Lập đã quyết định chú ý, như đã tính trước, cũng không nói gì nữa.
Hàn Lập nhì lại chung quanh, rất nhanh đôi lông mày nhíu lại.
Giờ phút này, diện tích vị trí Tiên Vực hắn đang đứng không nhỏ, thần thức của hắn cũng không thể bao trùm hết, địa hình mặc dù lấy sa mạc làm chủ, thiên địa nguyên khí lại khá nồng đậm, nhất là nguyên khí Thổ thuộc tính rất là dồi dào.
Tiên Vực này, trong các nơi sa mạc xây dựng từng toà thành trì giống như pháo đài, đặc biệt đặc sắc, ngược lại làm mở rộng tầm mắt.
“Xem ra đã đến Hoàng Sa Tiên Vực.” Hàn Lập thì thào nói, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hoàng Sa Tiên Vực là một trong năm trăm trung vực ở Chân Tiên giới, ức vạn dặm cát vàng liên miên bất tuyệt, phong cảnh đặc biệt. Mà Tiên Vực này lại sản xuất rất nhiều vật liệu Thổ thuộc tính, dùng thứ này nổi tiếng khắp cả Chân Tiên giới.
Bất quá Hàn Lập kinh ngạc cũng không phải chính là Hoàng Sa Tiên Vực, mà là vị trí Hoàng Sa Tiên Vực lại gần Hắc Thổ Tiên Vực, cách Bắc Hàn Tiên Vực cũng không xa.
Lúc trước một phen chạy trốn, vậy mà bất tri bất giác đã chạy đến nơi này.