Dịch + Đề tự: Đậu Đỏ
Biên: Độc Hành
Đi cùng ta nguy hiểm chập chùng
Nàng không ngại sinh tử cùng nhau
Một mảnh hư không không rõ.
Luân Hồi Điện chủ thân mang áo bào đen, đầu đội mũ rộng vành, đang đứng trên một vách núi cheo leo giữa trời. Phía trước người có một chiếc Hư Không Quang Kính, kích cỡ không khác mấy so với chiếc gương đồng thông thường. Bên trong đang có quang mang chớp động, hình như có bóng người di động.
Nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện hình ảnh bóng người trong gương, chính là Hàn Lập và Nam Cung Uyển. Luân Hồi điện chủ đang một mực chú ý cảnh tượng này.
Mà cách đó không xa, còn có bảy tám bóng người đang đứng phía sau lưng gã. Trong đó người cầm đầu, thân cũng mặc áo bào đen, chỉ là đầu mặt cổ và cả cánh tay, tất cả đều được quấn cực kỳ chặt chẽ bằng vải băng, chính là tu sĩ Bổ Thiên tông - Nguyên Thuần Phong.
Lúc này, Nguyên Thuần Phong tiến lên mấy bước, đi tới gần sau lưng Luân Hồi điện chủ.
“Điện chủ, lúc trước Nam Cung Uyển rời khỏi Minh giới, ta đã xem quẻ đoán trước rằng, nàng sẽ bị Thiên Đình bắt đi. Vì sao không can thiệp, lại để cho Thiên Đình tùy ý bắt đi, chịu uy hiếp từ bọn chúng?” Nguyên Thuần Phong có chút không hiểu, hỏi.
“Tính tình Nam Cung Uyển và Như Sương không khác gì nhau, bây giờ lại có rất nhiều ký ức của Như Sương, tính cách càng trở nên cố chấp. Nàng đã quyết chuyện gì thì sẽ không thay đổi, trừ phi ta cưỡng ép giam giữ nàng, nếu không, không cách nào giữ được.” Luân Hồi điện chủ nhìn y một cái, tùy ý nói ra.
“Nếu như vậy, đợi lúc nàng bị truy bắt, chúng ta lại ra tay cũng được.” Nguyên Thuần Phong còn nói thêm.
“Làm như thế, một mặt là vì để cho Hàn Lập thấy rõ cách Thiên Đình hành sự, không từ thủ đoạn nào. Hôm nay Nam Cung Uyển là do ta mà bị liên lụy, sau này rất có thể lại vì hắn mà bị liên lụy, tránh cũng tránh không được.” Luân Hồi điện chủ từ tốn nói.
“Đại đạo của hắn tương xung với Đạo Tổ Thời Gian pháp tắc, tương lai Thiên Đình nhất định sẽ không tha. Lấy cách hành sự của Cổ Hoặc Kim, đích thật là sẽ liên luỵ cửu tộc, sẽ không bỏ qua bất kỳ ai bên cạnh hắn.” Nguyên Thuần Phong suy nghĩ một phen, nói.
“Ngoài lý do đó ra, ta cũng là vì làm tê liệt Thiên Đình. Bọn chúng bỏ ra đâu chỉ trăm vạn năm để tìm ta, nhưng vẫn không cách nào bức ta hiện thân. Bây giờ việc này lộ ra, ta cuối cùng là “Loạn chút tấc vuông”, gã lại cho rằng ta bỏ qua mọi an bài, đối kháng chính diện với bọn chúng.” Ánh mắt Luân Hồi điện chủ chớp lên, mỉm cười một tiếng.
“Bất quá biện pháp này chung quy có chút mạo hiểm, một khi Nam Cung Uyển thật sự bị đưa tới Thiên Đình, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.” Nguyên Thuần Phong trầm mặc một lát, nói.
“Cái tên Phùng Thanh Thủy kia có chút ngu xuẩn, nhưng vị kia phía trên hắn lại không phải người ngốc, Bổ Thiên Tông các ngươi còn biết áp chú hai đầu, y làm sao lại dám đắc tội với Luân Hồi điện ta? Cho nên, y tất nhiên sẽ để Phùng Thanh Thủy tạm giữ người lại.” Luân Hồi điện chủ lạnh nhạt nói.
“Dù vậy, Nam Cung Uyển trong cuộc truy bắt này, nếu xảy ra bất trắc, chẳng phải...” Nguyên Thuần Phong nói ra.
“Chuyện truy bắt này, ngươi không phải đã bói ra kết quả rồi sao? Nếu xảy ra bất trắc, trách nhiệm không phải hỏi ngươi à?” Luân Hồi điện chủ hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Nguyên Thuần Phong.
Nguyên Thuần Phong nghe thấy vậy, lập tức toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Ngưng lại một lát sau, Luân Hồi điện chủ bỗng nhiên cười nói: “Có ta một mực chiếu cố, há lại để chuyện ngoài ý muốn xuất hiện?”
“Đó là đương nhiên.” Nguyên Thuần Phong gật đầu nhẹ, nói.
Luân Hồi điện chủ thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía hai người Hàn Lập trong gương.
“Điện chủ, phương pháp này thật sự có thể kích động Hàn Lập, khiến cho hắn quyết định cùng chúng ta đối kháng với Thiên Đình?” Ánh mắt Nguyên Thuần Phong chớp lên, rồi cũng đưa mắt nhìn bóng người Hàn Lập, mở miệng hỏi.
“Ở thế gian này, sẽ không người nào hiểu rõ hắn hơn ta. Rồng có nghịch lân, chạm vào hẳn phải chết, Nam Cung Uyển chính là nghịch lân của Hàn Lập, bây giờ tu vi hắn đã tăng vọt, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy thôi đâu, ồ...”
Luân Hồi điện chủ còn chưa dứt lời, bỗng nhiên khẽ “Ồ” một tiếng.
Ngay sau đó, chỉ thấy Hàn Lập trong Hư Không Quang Kính kia, bỗng nhiên xoay chuyển ánh mắt. Ánh mắt đúng là nhìn thẳng về phía quang kính trước người Luân Hồi điện chủ, tiếp theo trong nháy mắt dị quang nổi lên, Hư Không Quang Kính lập tức vỡ ra.
Ngoại trừ Luân Hồi điện chủ ra, còn lại mấy người Nguyên Thuần Phong ở đấy, đều bị một màn xảy ra bất ngờ này làm cho hoảng sợ.
“Điện chủ, đây là...” Nguyên Thuần Phong dò hỏi.
“Không có gì, hắn phát hiện ta dò xét... A, ngay cả Luân Hồi ấn ký ta lưu trên người Nam Cung Uyển cũng bị thanh trừ hết rồi.” Luân Hồi điện chủ khẽ cười một tiếng, tùy ý nói.
“Nói như vậy, hắn chẳng phải đã đoán được, việc này là điện chủ dung túng, sẽ không bởi vậy mà căm ghét chứ?” Nguyên Thuần Phong hỏi.
“Có lẽ vậy, bất quá kết quả không có gì khác biệt.” Luân Hồi điện chủ cười cười, tựa hồ không hề lo lắng chuyện này.
...
Một nơi nào đó ở Long Uyên Tiên Vực, trong một mảnh núi rừng to lớn cổ xưa.
Dưới bóng cây Ngô Đồng cao chừng trăm trượng, Hàn Lập và Nam Cung Uyển đang đứng đối mặt nhau.
“Làm sao vậy?” Vẻ mặt Nam Cung Uyển khác thường, mở miệng hỏi.
Hai người bọn họ ban đầu dự định đi thẳng tới Thanh Uyên đại lục, thông qua truyền tống đại trận ở đó, tiến thẳng về Trung Thổ Tiên Vực, chẳng biết tại sao, khi ngang qua đây, Hàn Lập bỗng nhiên đưa nàng hạ xuống mảnh rừng núi này.
Hàn Lập không trả lời nàng ngay, mà xoay chuyển ánh mắt, quan sát tỉ mỉ bốn phía một lát, cuối cùng tập trung ánh mắt vào một khối núi đá tạo hình đặc biệt màu xám trắng, ở sau lưng cách đó không xa.
Chỉ thấy một con bươm bướm cánh màu xám trắng, đang đậu ở trên khối núi đá kia, bốn cánh hơi phe phẩy, một mực không chịu bay đi.
“Hừ, đầu tiên là cỏ khô, sau là hải ngư, rồi Linh Tước, bây giờ lại là bươm bướm, theo một đường như vậy, ngươi không thấy phiền chán sao?” Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, “Hừ” lạnh một tiếng.
Tiếp theo trong nháy mắt, một đạo tinh quang từ trong mắt hắn bắn ra, con bươm bướm xám trắng kia lập tức vỡ ra, hóa thành một đám tro tàn phiêu tán.
Nam Cung Uyển thấy thế, kinh ngạc một hồi, đang định hỏi, lông mày cũng theo đó nhíu lại.
“Trên thân con bươm bướm kia, tại sao lại có ba động Luân Hồi Pháp Tắc?” Nam Cung Uyển nghi ngờ hỏi.
“Là thủ đoạn của Luân Hồi điện chủ.” Hàn Lập nói.
Dứt lời, ánh mắt của hắn ngưng tụ, cẩn thận tra xét trên người Nam Cung Uyển chốc lát, rồi nâng một tay lên, sờ phía sau cổ nàng.
Nam Cung Uyển cũng không ngăn cản, ngoan ngoãn nghiêng đầu lại gần sát hắn.
Bàn tay Hàn Lập đặt ở phía sau gáy, trong lòng bàn tay nóng lên một hồi, một mảnh kim quang sáng lên.
Nam Cung Uyển cảm thấy hơi hơi nóng, nhưng chỉ sau một lát không còn cảm thấy gì nữa.
“Gã lưu lại ấn ký trên người ta?” Sau khi Hàn Lập thu tay về, lông mày Nam Cung Uyển cau lại hỏi.
“Giống với con bươm bướm vừa rồi, có lẽ đều là thủ đoạn của Luân Hồi điện chủ lưu lại để bảo hộ nàng. Một khi Phùng Thanh Thủy có hành động thương tổn nàng, gã hẳn là có thể thông qua những thủ đoạn này, chớp mắt là tới. Bất quá, hiện tại có ta ở bên cạnh nàng, mấy thứ này cũng không cần nữa.” Hàn Lập cười cười, nói.
Nam Cung Uyển nghe vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, trên mặt tỏa ra nụ cười dịu dàng, nói: “Những chuyện này đã qua rồi, cũng không cần để ý nữa, quan trọng là chúng ta có thể ở cùng nhau.”
“Đáng tiếc luôn có một số người, không muốn để cho chúng ta an ổn.” Hàn Lập thở dài.
“Chúng ta rời khỏi nơi này, về Linh giới, về Nhân giới, dù là dị giới, chỉ cần rời khỏi chỗ thị phi này là tốt rồi.” Nam Cung Uyển cầm chặt tay của Hàn Lập, chậm rãi nói.
“Vô dụng thôi. Nhiều năm như vậy cho đến nay, ta luôn cho là mình thuận theo tâm ý mà sống, luôn cảm thấy bất kể gian khổ như thế nào, bao giờ cũng dựa theo quy tắc của bản thân mà làm việc. Nhưng càng về sau càng phát hiện ra, ảnh hưởng Thiên Đạo mệnh số thật đúng ở khắp mọi nơi.” Hàn Lập đưa tay vén mấy sợi tóc rủ xuống bên tai Nam Cung Uyển, cười khổ nói.
Mong các MTQ ủng hộ nhóm dịch bns để nhóm có thêm động lực dịch. Thông tin nhận ủng hộ cho nhóm dịch PNTT2:
Số tài khoản: 7301 8358
Chủ tài khoản: Nguyễn Hải Quân
Ngân hàng: VPBank - CN Gò Vấp, TP. HCM.
“Thiên Đạo vận hành không dấu vết, thật sự là có mệnh số sao? Nếu thật sự có mệnh số, ta cũng muốn cảm ơn nó, đưa ngươi tới bên cạnh ta.” Nam Cung Uyển lắc đầu, nói.
“Việc này... Ngược lại là nên tạ ơn.” Hàn Lập nghe vậy trì trệ, cũng mỉm cười nói.
Nam Cung Uyển thấy vậy, mặt mày rạng rỡ, cũng tươi cười theo.
“Bây giờ cảnh giới của ta đã là Đại La đỉnh phong, ta càng ngày càng cảm nhận được tình cảnh đại đạo tương xung giữa ta và Thời Gian Đạo Tổ. Ta đã mơ hồ có thể nhìn thấy dòng sông thời gian chảy xuôi, Thời Gian Đạo Tổ tựa như vị thần chưởng quản dòng sông này. Mà ta, lại giống như kẻ trộm đào mương mở đường, ý đồ thay đổi dòng chảy của con sông kia.” Hàn Lập chậm rãi nói ra.
“Ngươi nếu có thể có cảm ứng, vậy gã...” Nam Cung Uyển âm thầm có chút kinh hãi, nói.
“Thời Gian Đạo Tổ chắc chắn cũng đã có cảm ứng, thế gian đại đạo nhìn như không chỉ ngàn vạn nhánh, có khả năng càng về sau, sau khi vạn pháp quy nhất, cuối cùng là phải bước lên một cây cầu độc mộc. Vận khí tốt, cầu không có ai. Vận khí không tốt, chính là ngõ hẹp gặp nhau, ta muốn tránh cũng không thể tránh.” Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, nói.
Nam Cung Uyển cảm nhận được lực đạo Hàn Lập nắm lên tay mình, vô ý tăng thêm mấy phần, lập tức hiểu tâm ý Hàn Lập đã định, cũng không tiếp tục thuyết phục nữa.
“Nếu ngươi đã quyết định muốn đối đầu ngênh chiến, ta mặc dù không giúp gì được cho ngươi, nhưng cũng muốn cùng tiến cùng lui, đi theo bên cạnh ngươi.” Nam Cung Uyển lạnh nhạt nói, trong ánh mắt lại có chút kiên định.
“Không được. Đi tới Thiên Đình, như là xâm nhập vào hang hùm sói, có thể nói là từng bước sát cơ, nguy hiểm trùng điệp. Ta không thể để cho nàng mạo hiểm như vậy được.” Hàn Lập vội vàng lắc đầu từ chối.
“Ngươi nghe ta nói... Ở trong trí nhớ của Cam Như Sương, ta đã từng theo gã cùng chống lại Cổ Hoặc Kim, mặc dù thất bại, nhưng ở trong trí nhớ ta cũng không hối hận. Bây giờ lần này, ta cũng muốn bồi tiếp ngươi. Thua, ta cùng ngươi đi đến cuối đoạn đường này; thắng, ta cũng muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc ấy.” Đôi tay Nam Cung Uyển nắm chặt hai tay Hàn Lập, thần sắc trịnh trọng nhìn về phía hắn.
Hàn Lập khẽ vuốt cằm, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Nam Cung Uyển, trong lòng thở dài, cự tuyệt như thế nào cũng đành nuốt lại.
“Sau khi trải qua chuyện này, dường như để nàng ở nơi nào, ta cũng cảm thấy khó mà yên tâm.” Hàn Lập nói.
“Có lẽ chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất. Ta đi theo bên cạnh ngươi, ngươi mới thật sự yên tâm, mới có thể chân chính phóng tay chiến một trận.” Nam Cung Uyển cười một tiếng, nói.
“Nàng nhất định phải nghe theo lời ta, sau khi tiến vào Trung Thổ Tiên Vực, nếu như không cần thiết, nàng phải đợi ở trong không gian Hoa Chi, không được đi ra.” Khuôn mặt Hàn Lập có chút nghiêm túc, trịnh trọng nói.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Nam Cung Uyển gật đầu nhẹ, nói.
Thần sắc Hàn Lập hơi buông lỏng, tay đỡ bả vai Nam Cung Uyển, tường tận xem xét tỉ mỉ khuôn mặt xinh đẹp của nàng, bỗng nhiên lại có ảo giác như đã trải qua mấy đời rồi.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Đôi tai của Nam Cung Uyển hơi nóng lên, ánh mắt bối rối thoáng dời đi, thấp giọng nói.