Dịch giả: Độc Hành
“Tiền bối hỏi, vãn bối tất nhiên biết gì nói nấy.” Lão giả áo xám nghe vậy đại hỉ, vội vàng nói.
“Diêm La Chi Đỉnh này, ngươi lấy được từ chỗ nào?” Hàn Lập trầm giọng hỏi.
“Bẩm tiền bối, đỉnh này là vãn bối lấy được trong một di tích tại Thiên Thương Tiên Vực.” Lão giả áo xám cung kính đáp.
“Thiên Thương Tiên Vực?” Hàn Lập nhíu mày, hắn biết rất nhiều nơi ở Tiên giới, nhưng cũng chưa nghe qua Tiên Vực này.
“Đó là một Tiểu Tiên Vực, bên trong linh lực mỏng manh, sản vật rất ít, nên Thiên Đình cũng bỏ đi không thèm để ý tới, cũng không thiết hạ Khóa Vực Truyền Tống Trận ở đó, cho nên hiếm có người biết. Vãn bối năm đó cũng là bị cừu nhân truy sát, hoảng hốt chạy bừa, bị một vết nứt không gian cuốn vào, mới ngẫu nhiên đến nơi đó.” Lão giả áo xám giải thích.
“A, ngươi ngược lại là khá thẳng thắn.” Hàn Lập nhìn lão giả áo xám một chút, nói ra.
“Tiền bối tra hỏi, vãn bối không dám nói ngoa gì cả.” Lão giả áo xám cúi xuống nói.
“Ta thấy địa danh Diêm La Chi Phủ này trên minh văn thân đỉnh, ngươi có biết nơi này không?” Tròng mắt Hàn Lập hơi híp lại, trầm giọng hỏi.
Hắn chú ý bọn người lão giả áo xám, thậm chí không tiếc tiêu hao nguyên khí, lấy “Chân Ngôn Chuyển Linh Pháp” cưỡng ép khống chế Diêm La Chi Đỉnh, chính là vì trên đỉnh này có bốn chữ “Diêm La Chi Phủ“.
Lần trước vượt qua thời không trở về, hắn tìm kiếm khắp nơi tin tức liên quan tới Diêm La Chi Phủ, đáng tiếc bất luận hắn tìm kiếm thế nào, cũng không tìm ra bất luận tư liệu nào liên quan tới nơi này.
Hôm nay thật vất vả tìm được một chút manh mối, hắn làm sao chịu bỏ qua.
“Diêm La Chi Phủ? Vãn bối cũng chưa từng nghe qua cái tên này, có lẽ là một nơi nào đó ở Thiên Thương Tiên Vực. Nghe nói gần Cửu U Diêm La, có không ít địa danh mang tên hai chữ “Diêm La“.” Lão giả áo xám nói.
Hàn Lập nghe vậy, nhướng mày, nhìn Đề Hồn một cái.
Đề Hồn hơi gật đầu.
“Ngươi trả lời xem như trung thực, ta đương nhiên sẽ giữ lời hứa, tạm thời lưu ngươi một mạng. Ngươi tạm thời cứ đợi ở chỗ này, qua một thời gian, mang ta đi Thiên Thương Tiên Vực kia một chuyến, đến lúc đó ta sẽ thả ngươi ra.” Hàn Lập nói.
“Đa tạ tiền bối.” Lão giả áo xám nghe vậy vui mừng, vội vàng đáp ứng.
Hàn Lập vung tay lên, mắt lão giả áo xám tối sầm lại, lập tức hôn mê, ngã trên mặt đất.
Hắn không để ý người này nữa, nhìn về phía không gian đỏ sậm nơi khác, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên sáu tòa bia đá chung quanh quảng trường.
“Những bia đá này có chút bất phàm, ẩn chứa lực lượng pháp tắc cũng cực kỳ cổ quái, vậy mà có thể phục sinh người chết, không biết là pháp tắc gì?” Đôi mắt đẹp Đề Hồn sáng lấp lánh, tựa hồ cực cảm thấy hứng thú với những bia đá kia.
“Tuy nói đại đạo ba ngàn, kì thực ở giữa thiên địa này, không biết tồn tại bao nhiêu pháp tắc, ngươi ta làm sao biết được hết? Lúc trước người nói trong mấy người Tôn Trọng Sơn lại có một người rất thú vị, đó là Tôn Trọng Sơn à?” Hàn Lập trước thở dài, sau chuyển chủ đề hỏi.
“Không phải, ta nói chính là nàng này.” Đề Hồn chỉ thiếu phụ váy đỏ đứng ở một bên
Hàn Lập nhìn theo ngón tay Đề Hồn chỉ, cảm thấy nao nao.
“Thần hồn của nàng khác với người bình thường, ẩn chứa một cỗ khí tức tử vong cổ quái, hiện tại ta đã biết nguyên nhân, là bởi vì sáu tòa bia đá này.” Đề Hồn tiếp tục nói.
“Bảo vật này có khuynh hướng thuộc tính âm hàn, cũng không thích hợp với ta, vậy giao cho ngươi khống chế đi. Ngươi nếu cảm thấy hứng thú với thứ này, vậy hảo hảo nghiên cứu một chút, đồng thời để ý Tôn Trọng Sơn kia.” Hàn Lập cũng không cảm thấy hứng thú với lời nói của Đề Hồn, phất tay phát ra một đoàn quang mang đỏ sậm, dung nhập vào thể nội Đề Hồn.
“Đa tạ chủ nhân ban thưởng.” Đề Hồn đại hỉ, vội vàng bái tạ.
Hàn Lập cũng không ở đây lâu, thân hình thoắt một cái rời khỏi đây, trực tiếp trở về chỗ ở của mình, cũng không gặp lại Dư Mộng Hàn.
Đề Hồn rất nhanh cũng trở về chỗ cũ, nàng cũng không tiến vào không gian Hoa Chi, khoanh chân ngồi xuống phụ cận Hàn Lập, nghiên cứu Diêm La Chi Đỉnh trong tay.
Ngoài cửa sổ, Kim Cương Phong vẫn còn tiếp diễn, bất quá Nhật Nguyệt Thần Chu đã gắng gượng qua giai đoạn gian nan nhất, tốc độ đi tới dần dần tăng lên.
Ước chừng hơn nửa tháng sau, Nhật Nguyệt Thần Chu rốt cuộc vượt qua tai ương Kim Cương Phong, tốc độ khôi phục lại trình độ trước kia, tiếp tục đi về phía Cửu Nguyên thành.
Thời gian mười năm trôi qua rất nhanh, Nhật Nguyệt Thần Chu rốt cuộc đã tới Cửu Nguyên thành.
Hàn Lập đứng trước cửa sổ, nhìn đại thành phía trước, cho dù hắn đã gặp qua rất nhiều thành trì nguy nga tráng lệ, trong lòng vẫn có chút chấn kinh.
Cửu Nguyên thành cho người ta cảm giác đầu tiên chính là cao, tường thành cao ngất, chừng mấy vạn trượng, hoàn toàn không kém một toà cự phong thông thiên phụ cận. Tường thành phảng phất lạch trời ngăn ở phía trước, toàn bộ thành trì giống như một con cự thú cao lớn không gì sánh được, chiếm cứ trên đại địa.
Cảm giác thứ hai là to lớn, diện tích Cửu Nguyên thành vô cùng mênh mông, ngay cả tầm mắt của hắn cũng không nhìn thấy bờ. Tường thành cao lớn kéo dài liên miên, bao phủ vài dãy núi phụ cận vào bên trong.
Trong thành đường đi vô số, dòng người như thoi đưa, trong thành độn quang càng dày đặc như mây, khắp nơi đều là tình cảnh phồn hoa không gì sánh được.
Hàn Lập hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt, khoanh chân ngồi xuống.
Nhật Nguyệt Thần Chu từ giữa không trung hạ xuống, đáp xuống trong thành.
Sau nửa canh giờ, hắn từ trong một tòa tháp cao đi ra, lẫn vào trong dòng người, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Trong dòng người đi ra từ trong tháp cao, một nữ ni áo trắng bước nhanh ra, chính là Dư Mộng Hàn.
Nàng nhìn chung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó, nhưng lại không tìm được, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ một lát, sau đó đi đến nơi xa.
Hàn Lập xen lẫn trong trong dòng người trên đường, bước nhanh về phía trước.
Mặc dù hắn lần đầu tới Cửu Nguyên thành, lại hành tẩu như bay, không mảy may chần chờ.
Giao Tam đã sớm báo cho hắn biết tình huống Cửu Nguyên thành, còn có vị trí đặt chân ở.
Hai bên đường phố là từng gian cửa hàng cao lớn, bên trong buôn bán đủ loại hàng hóa, Tiên khí, đan dược, các loại tài liệu, cái gì cần có đều có, so với Lưu Kim thành tựa hồ còn nhiều hơn.
Mà trong thành rất là náo nhiệt, tựa hồ đang chuẩn bị ngày lễ khánh điển gì đó, rất nhiều cửa hàng đều đang trang trí chuẩn bị.
Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, nhưng không dừng lại dò xét, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Nơi này là địa bàn lớn nhất thế lực Cửu Nguyên quan, mặc dù hắn không có cảm giác bị dò xét, nhưng ai biết được có bao nhiêu nhãn tuyến giám thị các nơi trong thành
Căn cứ tin tức lấy được từ Giao Tam, chỗ đặt chân là nơi an toàn nhất, ngoại trừ nơi đó, đi bất kỳ địa phương nào đều phải thập phần chú ý.
Gần nửa ngày sau, Hàn Lập đi vào một hẻm nhỏ ở rìa Cửu Nguyên thành, trong ngõ nhỏ có một khách sạn nhỏ, bất quá lại đóng chặt cửa.
Hắn quan sát cẩn thận đại môn khách sạn, nhất là một toà thạch sư gần cửa khách sạn, trong mắt lóe lên vẻ tươi cười, đi ra phía trước, gõ lên cánh cửa theo tiết tấu mấy lần.
“Người nào?” Một thanh âm lười biếng từ bên trong truyền ra, cửa vẫn không mở.
“Lão bản, trong khách sạn còn có phòng trống không, tại hạ muốn tìm chỗ ở trọ.” Hàn Lập mở miệng nói, lúc nói chuyện vẫn như cũ theo tiết tấu gõ cửa.
Trong cửa trầm mặc một hồi, thẳng đến khi Hàn Lập ngừng gõ cửa, mới chậm rãi mở ra.
“Ngươi muốn ở trọ?” Một thiếu niên áo ngắn mười sáu mười bảy tuổi từ bên trong thò đầu ra, dò xét trên dưới Hàn Lập một chút, hỏi.
“Tại hạ đến Cửu Nguyên thành làm chút sinh ý, cần ở chỗ này nửa năm.” Hàn Lập nói câu ám ngữ liên lạc.
“A, vậy mời vào.” Cặp mắt thiếu niên áo ngắn hơi sáng lên, nhường đường ra, mời Hàn Lập đi vào, sau đó lập tức đóng lại đại môn.
Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, bước mạnh tiến vào tiểu viện, tựa hồ đi vào một không gian đặc thù, hiển nhiên quanh khách sạn có bày cấm chế đặc thù, áp lực vô hình chung quanh lập tức giảm đi rất nhiều.
Trong lòng của hắn buông lỏng, theo thiếu niên áo ngắn đi vào một căn phòng trong khách sạn. Một nam tử trung niên phúc hậu đang ngồi nơi bàn tính tính toán, xem qua sổ sách, nghe tiếng bước chân vội ngẩng đầu lên.
“Chưởng quỹ, vị khách quan này muốn ở trọ.” Thiếu niên áo ngắn nói.
“Xin hỏi tính danh khách quan, muốn ở bao lâu?” Chưởng quỹ phúc hậu nhìn Hàn Lập một chút, phất tay để thiếu niên áo ngắn lui ra, sau khi đóng cửa phòng, thần sắc lãnh đạm hỏi.
“Tại hạ Hàn Lập, dự định ở đây nửa năm.” Hàn Lập báo lên tính danh, lấy ra mặt nạ màu đỏ trước kia, tay hơi lúc lắc một cái, sau đó lập tức thu vào.
Đây đều là ám ngữ liên lạc.
“Nguyên lai là Hàn tiền bối, hoan nghênh. Giao Tam tiền bối đã phân phó, để ngài tạm thời ở nơi đây.” Trên mặt chưởng quỹ phúc hậu lộ ra vẻ tươi cười, có chút nịnh nọt nói.
“Giao Tam đạo hữu cũng ở đây?” Hàn Lập hỏi.
“Giao Tam tiền bối lúc này không có ở đây, bất quá nàng đưa tin tới, để ngài an tâm ở lại đây. Không bao lâu nàng sẽ đến gặp ngài, thương thảo cụ thể nội dung nhiệm vụ.” Chưởng quỹ phúc hậu nói ra.
“Vậy ta đợi thêm một đoạn thời gian.” Hàn Lập nhíu mày, sau đó giãn ra, nói.
“Xin mời tiền bối theo ta.” Chưởng quỹ phúc hậu liên tục gật đầu, tự mình dẫn Hàn Lập đi vào nội viện.
Chuyển qua mấy ngả rẽ, hai người tới một tiểu viện gạch xanh ngói xanh, nhìn rất sạch sẽ gọn gàng.
Hàn Lập khá hài lòng với nơi này, gật gật đầu.
“Hàn tiền bối, ngài một đường vất vả từ xa tới, nên sớm nghỉ ngơi đi, có gì cần cứ gõ chuông nhỏ trong viện, vãn bối xin cáo từ trước.” Chưởng quỹ phúc hậu cung kính nói, đang muốn rời đi.
“Khoan đã, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.” Hàn Lập gọi chưởng quỹ lại.
“Tiền bối ngài có gì cứ hỏi, vãn bối tất nhiên biết gì nói nấy.” Chưởng quỹ phúc hậu khẽ giật mình, lập tức gật đầu nói.
“Lúc ta vừa mới vào thành, các nơi trong thành giăng đèn kết hoa, sắp có chuyện gì xảy ra sao?” Hàn Lập hỏi.
“Tiền bối hẳn là không biết? Tiên sứ Thiên Đình sắp giá lâm Cửu Nguyên quan, ban phát ba mươi sáu danh ngạch Bồ Đề thịnh yến, các nơi trong thành đều đang chuẩn bị.” Chưởng quỹ phúc hậu có chút ngạc nhiên nói.
“A, có chuyện này? Ta gần đây bận rộn tu luyện, cũng không nghe qua việc này. Bồ Đề thịnh yến ta biết, bất quá ba mươi sáu danh ngạch này là sao?” Hàn Lập hỏi.
“Bồ Đề thịnh yến chính là thịnh sự lớn nhất của Thiên Đình, người các đại Tiên vực Chân Tiên giới đều muốn tham gia. Chỉ là Bồ Đề thịnh yến Thiên Đình cũng không phải muốn đi là có thể đi, cần phải có danh ngạch Thiên Đình ban phát mới được. Mỗi lần trước khi Bồ Đề thịnh yến diễn ra, Thiên Đình sẽ ban phát xuống danh ngạch cho các đại Tiên Vực. Sau đó thế lực nội bộ các đại Tiên Vực lại thông qua cạnh tranh, tranh đoạt danh ngạch thuộc về thế lực mình. Đại Kim Nguyên Tiên Vực nơi này cũng giống như vậy, ần này Thiên Đình ban phát cho Đại Kim Nguyên Tiên Vực ba mươi sáu danh ngạch, đến lúc đó các thế lực lớn nhỏ toàn bộ Đại Kim Nguyên Tiên Vực đều sẽ tề tụ Cửu Nguyên thành, tiến hành một lần cạnh tranh, quyết định danh ngạch thuộc về nhà nào.” Chưởng quỹ phúc hậu nói ra.
“Thì ra là thế, Tiên sứ Thiên Đình bao lâu nữa sẽ đến Cửu Nguyên thành?” Trong lòng Hàn Lập bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi.
“Chuyện này cũng không có tin tức chính xác, bất quá hẳn là sẽ nhanh thôi.” Chưởng quỹ phúc hậu nói.
Hàn Lập gật gật đầu, lại hỏi thăm mấy việc liên quan tới việc tranh cử danh ngạch kia, sau đó đuổi chưởng quỹ đi.
Hắn đi vào trong phòng, theo thói quen bày ra mấy tầng cấm chế chung quanh, lúc này mới ngồi xuống, mặt lộ vẻ do dự.
Giao Tam nói hắn trong vòng ba mươi năm đến Cửu Nguyên thành, cơ hồ cùng thời điểm với Tiên sứ Thiên Đình giá lâm. Vậy nhiệm vụ Luân Hồi điện lần này, tám chín phần có liên quan đến cạnh tranh danh ngạch Bồ Đề thịnh yến.
Hàn Lập lắc đầu, không hao tâm tốn sức suy nghĩ việc này nữa, ánh mắt nhìn lại chỗ sâu Cửu Nguyên thành.
“Kim Đồng, chờ một chút, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra.” Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, sau đó khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.