Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
“Quỷ Môn... Khắp nơi này đều lộ ra một cỗ hàn ý làm người ta sợ hãi, hẳn là đã đến Minh giới rồi?” Hàn Lập thả ra thần thức đảo qua thành trì huyết hồng, sờ lên mũi, thì thào nói ra.
Diện tích cả toà đại thành không nhỏ, nhưng kỳ quái là, không có một tơ một hào sinh khí, đừng nói là một người sống, dù là một động vật sống như gà vịt chó mèo cũng không thấy một con nào.
Tựa hồ sau “Quỷ Môn” này, thật giống như một tòa quỷ thành.
Đề Hồn không nói gì, hai mắt lướt qua thành trì, nhìn chằm chằm vào không trung sau thành trì.
Hàn Lập thấy vậy, theo ánh mắt Đề Hồn nhìn lại, trong lòng hơi động một chút.
Nhưng không trung phía sau toà thành trì màu máu này là một mảnh u ám, nhìn kỹ lại là một đoàn mây đen lơ lửng, trong huyết sắc không gian này rất dễ nhìn thấy.
Mây đen tựa như vật sống chậm rãi chuyển động, bên trong tựa hồ có cái gì, chỉ là trong mây ẩn chứa một cỗ lực lượng vô hình, khiến cho thần thức không thể nào xuyên thấu.
Hàn Lập suy nghĩ một lát, vận chuyển Cửu U Ma Đồng, nhìn vào phía trong đám mây.
Vào thời khắc này, mây đen chấn động mạnh một cái, một cỗ uy áp ngập trời đột nhiên từ trong mây lộ ra, hư không phụ cận lắc lư ù ù, chấn cho ánh mắt hắn bắn trở về.
Hàn Lập cảm thấy hai mắt đau đớn một hồi, khóe mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, thân thể cũng theo đó lung lay một cái, nhưng lập tức ổn định lại.
“Chủ nhân!” Đề Hồn nhìn thấy cảnh này, kinh hô lên.
“Ta không sao. Mây đen này quá mức cổ quái, tuyệt đối không được tùy tiện thi pháp dò xét.” Hàn Lập nhắm mắt nói, sau đó chậm rãi thổ nạp.
Sau một lát, hắn mở to mắt, hai mắt đã khôi phục như thường.
“Nơi này cũng không phải là đất lành, chúng ta hay là không nên xuống dưới, không bằng mau chóng rời đi.” Đề Hồn nhìn mây đen một chút, lại nhìn phía thành trì màu máu, nói ra.
“Huyết sắc không gian này phi thường vững chắc, không phải muốn đi là có thể đi, mà đã tới, không ngại đi xuống xem một chút.” Hàn Lập nói, sau đó dẫn đầu bay về phía thành trì màu máu.
Đề Hồn thấy Hàn Lập vẫn trấn định tự nhiên, lại nhìn đám mây đen kia một cái, không nói một lời theo sát phía sau.
Hai người phi thân rơi vào trước cửa thành, đại môn cũng không đóng lại, mà mở rộng ra. Từ ngoài cửa nhìn vào trong thành, lọt vào trong tầm mắt là một con đường rộng lớn có thể để hơn mười con ngựa sánh vai cùng đi, hai bên đường phố là từng toà kiến trúc cao lớn, những kiến trúc kia cũng đều mở rộng cửa sảnh.
Chỉ là tình huống trong thành giống như trước đó, thần thức đảo qua quả thật không thấy một người, cho người ta một loại cảm giác tĩnh mịch dị dạng.
Đôi mi thanh tú Đề Hồn hơi nhíu lại, vô thức nhích lại gần Hàn Lập.
“Đi thôi, ta cũng muốn biết rốt cuộc đây là địa phương nào.” Hàn Lập nói, cất bước đi vào trong thành.
Vừa mới vượt qua “Quỷ Môn” kia, thân thể Hàn Lập không khỏi khẽ run lên, khiến cho hắn cũng thấy kinh ngạc, nhưng trừ điều đó ra, cũng không phát hiện điều gì không ổn.
Hắn nhìn Đề Hồn vừa mới tiến lên một cái, tựa hồ Đề Hồn không có chút dị dạng nào.
Lấy tốc độ hai người, rất nhanh tản bộ một vòng trong thành. Tất cả công trình trong thành đều có đủ, không khác gì đại thành Chân Tiên giới, trong nhà bàn ghế nồi bát đều có, thậm chí một số nhà trên bàn còn có cơm nước, nhưng lại không có một bóng người.
“Sao lại vậy... Hẳn là người nơi này vừa mới bị bắt đi rồi?” Hàn Lập thì thào nói.
Hai người giờ phút này đứng trong phòng một nhà cư dân, trên bàn còn đặt một ít nước trà.
Đề Hồn giờ phút này cũng dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn tứ phương, mặt lộ vẻ trầm ngâm, tựa hồ đang cân nhắc điều gì.
Bất chợt, nàng tiến lên mấy bước, bưng một chén trà trên bàn lên, bên trong nước trà cũng hiện ra màu đỏ nhàn nhạt.
“A!” Trên mặt Đề Hồn đột nhiên lộ vẻ kinh nghi, a một tiếng.
“Sao vậy? Ngươi phát hiện gì sao?” Hàn Lập hỏi.
“Ta đã biết! Chủ nhân, mau theo ta.” Đề Hồn bừng tỉnh đại ngộ kêu lên một tiếng, sau đó không nói lời nào lôi kéo Hàn Lập, chạy như bay về hướng ngoại thành, rất mau tới phụ cận một hồ nước màu đỏ ngòm kia.
“Ngươi phát hiện cái gì hả? Vì sao đến bên hồ này?” Hàn Lập hỏi.
“Chủ nhân, đừng hỏi nhiều như vậy, trước nhảy vào trong hồ này đã.” Đề Hồn nói, thả người nhảy vào trong hồ, ngâm thân thể vào trong đó, chỉ lộ ra cái đầu.
Nàng hơi nhíu mi lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra.
Hàn Lập không nhảy theo xuống, thi triển thần thức dò xét huyết hồ.
Trong hồ nước tràn ngập một cỗ khí âm hàn nhàn nhạt, trừ điều đó ra cũng không có gì dị dạng.
“Quả là thế, chủ nhân, mau xuống đây!” Mặt Đề Hồn lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, phất tay thúc giục Hàn Lập xuống.
Hàn Lập suy nghĩ một chút, cũng phi thân rơi vào trong hồ.
Lông mày hắn đột nhiên nhíu chặt, ngũ quan cũng hơi vặn vẹo.
Thân thể hắn vừa ngâm trong hồ nước, toàn thân các nơi lập tức đau nhức kịch liệt không chịu nổi, giống như đao cắt, giống như lửa thiêu, khiến hắn không ngừng run rẩy. Hai mắt lại giống như bịt kín một tầng mê vụ, hết thảy cảnh vật cũng biến thành mơ hồ không rõ.
Nếu bình thường đao cắt hỏa thiêu, Hàn Lập sẽ không để ý, nhưng giờ phút này đau đớn trên thân thể phảng phất ảnh hưởng trực tiếp đến thần hồn, lấy tâm trí kiên nghị của hắn, cũng không cách nào chịu đựng.
Phảng phất có một cỗ lực lượng vô hình bao phủ toàn thân mình lại, từ trong thân thể và thần hồn của mình, bóc ra vật gì đó.
“Chủ nhân, hồ nước này gọi là Tam Sinh Thủy, có thể tẩy thoát dương khí trên thân, gắng chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi.” Đề Hồn một bên vội vàng nói.
Hàn Lập nghe vậy, cắn răng nhắm mắt chịu đựng.
Trọn vẹn qua một khắc đồng hồ, đau đớn trên người hắn mới bắt đầu giảm đi, rất nhanh biến mất hoàn toàn. Lúc này cảm giác bản thân không có dị dạng gì, ngược lại ngâm mình ở trong ao nước này, có một loại cảm giác thoải mái không nói ra lời.
Hàn Lập thở ra một hơi, mở to mắt, phát hiện ánh mắt đã khôi phục, đang muốn từ trong hồ đứng lên.
“Chủ nhân, chờ một chút, ngươi hãy nhìn thành trì trước đã.” Đề Hồn một bên đột nhiên như thiểm điện đưa tay đè lại Hàn Lập, không để cho hắn ra ngoài, thấp giọng nói.
Hàn Lập nghe vậy, nhìn lại thành trì màu máu phía trước, con mắt không khỏi mở lớn lên.
Thành trì màu máu trước đó vốn trống trải, giờ phút này đứng hai hàng vệ binh mặc áo giáp huyết hồng.
Những vệ binh kia mặc dù thoạt nhìn là hình người, nhưng đầu sinh độc giác, miệng dài tai to, đầu lưỡi rất dài, thỉnh thoảng lè ra ngoài, giống như chó thở, tướng mạo đáng sợ, nhưng cũng có chút buồn cười.
Xuyên thấu qua cửa thành, chỉ thấy trong thành vốn không có một ai, cũng biến thành náo nhiệt không gì sánh được, người đến người đi, quên cả trời đất.
Không chỉ như vậy, trên không huyết hồ thỉnh thoảng xuất hiện từng bóng người, cũng là từng người mặc áo giáp màu đỏ ngòm, cầm trong tay xiềng xích, bắt trói từng bóng người đang giãy dụa, ném vào trong huyết hồ.
Những người kia tiến vào huyết hồ, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, trên thân càng bốc lên trận trận khói xanh, tựa hồ bị nước hồ ăn mòn vậy.
Bất quá sau một lát, khói xanh trên thân những người kia tiêu tán, thân thể biến thành trạng thái hơi mờ, bị những người mặc huyết giáp kia tiếp tục bắt trói đưa đến trước cửa thành, xếp thành một hàng, sau khi được kiểm tra mới đi vào trong thành trì màu máu.
Những người mặc huyết giáp kia cũng không thấy Hàn Lập và Đề Hồn trong hồ, giống như không nhìn thấy bọn hắn.
Hàn Lập kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
“Những người mặc huyết giáp này là Câu Hồn sứ giả Minh giới, tiến vào các nơi Chân Tiên giới câu đi hồn phách người chết, đưa vào trong Tam Sinh Hồ này tẩy đi một thân dương khí, sau đó đưa đến Minh giới.” Đề Hồn nói ra.
“Nhìn cũng rất giống như vậy... Bất quá Đề Hồn ngươi sao biết những thứ này?” Hàn Lập gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi.
“Mới vừa tiến vào trong Tam Sinh Hồ, lúc ta tẩy đi dương khí trên thân, chẳng biết tại sao, trong đầu đột nhiên toát ra những ký ức này.” Đề Hồn im lặng nửa ngày, sau đó nói.
“Trong trí nhớ của ngươi, tại sao có những thứ này?” Hàn Lập nghe vậy khẽ giật mình.
“Ta cũng không rõ, có thể bởi vì ta chính là Hình Thú, trời sinh có liên quan gì đó với U Minh chi địa.” Đề Hồn lắc đầu, mờ mịt nói ra.
“Rất có khả năng.” Hàn Lập gật gật đầu.
Mặc dù còn có rất nhiều điều không hiểu, hắn cũng dự định truy đến cùng, những cảnh tượng quỷ dị trước mắt này, đã không thể tưởng tượng nổi rồi.
“Trước kia ta luôn cho là chuyện U Minh hư vô mờ mịt, không ngờ lại tồn tại thật... Bất quá những Câu Hồn sứ giả này vì sao không nhìn thấy chúng ta?” Hàn Lập khẽ thở dài, hỏi.
“Những Câu Hồn sứ giả này và tu sĩ chúng ta chính là quan hệ Âm Dương lưỡng cực, đều không nhìn thấy đối phương, chỉ có người chết đi, hoặc là thông qua Tam Sinh Thủy tẩy đi dương khí toàn thân, mới có thể nhìn thấy những Câu Hồn sứ giả kia. Để phòng vạn nhất, vừa rồi ta thi triển một bí thuật đặc biệt, che đậy khí tức hai ta, cho nên những Câu Hồn sứ giả kia vẫn như cũ không nhìn thấy chúng ta. Bất quá thuật này ta vừa mới nghĩ ra, hiệu quả thế nào, một điểm ta cũng không nắm chắc.” Đề Hồn giải thích.
“Thì ra là thế.” Hàn Lập yên lặng gật đầu, hơi trầm ngâm, sau đó từ trong hồ bay vụt lên, bay về phía cửa thành trì.
“Chủ nhân, ta nói không nắm chắc.” Đề Hồn nhìn thấy cử động Hàn Lập, trong lòng khẩn trương, vội vàng đi theo.
Cũng may bí thuật của Đề Hồn có hiệu quả tốt hơn so với nàng dự liệu, cũng không bị người phát hiện.
Cửa thành chỉ có mấy Câu Hồn sứ giả trông coi, cũng không cảm ứng được Tiên khí tồn tại, tự nhiên càng không phát hiện được hai người Hàn Lập, hai người nhẹ nhàng tiến nhập trong thành.
“Chủ nhân, ta đã nói không nắm chắc, ngươi còn đột nhiên bay ra ngoài, như vậy quá mạo hiểm.” Đề Hồn nhịn không được phàn nàn.
“Ta tin tưởng bí thuật ngươi dùng được, mà nếu bí thuật ngươi vô dụng, chúng ta tiếp tục trốn ở trong hồ cũng không có ý nghĩa.” Hàn Lập cười nhạt nói.
“Không biết tiếp theo chủ nhân có tính toán gì không?” Đề Hồn gật gật đầu, hỏi.
“Đi theo những người này, xem bọn hắn xử lý những hồn phách này thế nào?” Hàn Lập chỉ một ngón tay về hướng những Câu Hồn sứ giả trong thành kia.
Những Câu Hồn sứ giả kia lúc này đang áp giải từng hồn phách đi về hướng trong thành, trước sau xếp thành một loạt, phi thường bắt mắt. Trên đường phố nguyên bản âm u đầy tử khí, lúc này cũng người người nhốn nháo, không ít người ngừng chân nhìn ra xa, chỉ trỏ về phía đoàn người Câu Hồn sứ giả.
Hai người cứ vậy trà trộn chung quanh đám người, xa xa đi theo Câu Hồn sứ giả, rất mau tới cửa vào của một toà kiến trúc cao lớn.
Những Câu Hồn sứ giả kia áp giải từng hồn phách nối đuôi nhau đi vào kiến trúc cao lớn kia, giống như đuổi dê vào chuồng.
Hàn Lập và Đề Hồn liếc nhìn nhau, xác nhận bên ngoài kiến trúc cũng không có gì dị thường, sau đó đi vào theo.