Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 37: Chương 37: Thoát thân




Dịch giả: nila32

“Tiểu tặc to gan!”

“Dám can đảm đến trộm bí tịch của Lãnh Diễm Tông, chịu chết đi!”

Tăng nhân trắng mập và nam tử cao gầy trừng mắt gầm lên giận dữ. Tăng nhân lấy ra một khối ngọc bài màu vàng, ném mạnh một cái.

Xoẹt!

Mặt ngoài ngọc bài bắn ra một đạo hoàng mang phủ lên bề mặt kim tráo.

Màn sang lập tức chia ra từ giữa, lộ ra thông đạo rộng chừng hai trượng.

Hai người lao tới đạo thân ảnh kia.

Nhưng vào lúc này, bóng người chợt khoát tay, tụng niệm chú ngữ, một ngón đưa ra.

Một đạo hắc quang theo đầu ngón tay bắn ra, đánh vào ngọc trụ màu trắng khiến phù văn cấm chế sáng rực như pháo hoa. Vô số hào quang màu vàng lóe lên, cuốn lấy hai tu sĩ Luyện Hư ở giữa không trung với tốc độ nhanh như tia chớp.

Cả hai nhất thời như sa vào vũng lầy. Thân thể trở nên nặng nề gắp trăm lần khiến việc giơ tay nhấc chân cũng chợt vô cùng khó khan.

“Không tốt, trận pháp đã bị động tay động chân!” Nam tử cao gầy thốt lên kinh hãi.

“Ngươi cuối cùng là người phương nào? Làm sao có thể điều khiển cấm chế ở đây?” Tăng nhân mặt trắng diện mục âm trầm, quát lên giận dữ.

Bóng người không để chút nào. Thần thức nhanh chóng tiến vào ngọc giản. Hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, đánh vào cột đá màu trắng.

Hào quang màu vàng cuộn lên như một cơn lốc, lấy hai tu sĩ Luyện Hư làm trung tâm, giam cầm bọn họ vào giữa.

Hai người gầm lên giận dữ, ra sức giãy giụa đồng thời huy động Pháp bảo đánh ra từng đạo hào quang cùng kiếm khí nhằm thoát khỏi trói buộc. Thế nhưng mặc họ tấn công mạnh mẽ thế nào cũng không thể rời đi nửa bước.

Cả hai vừa tức vừa vội. Cấm chế màu vàng kia vốn dùng để đối phó với kẻ thù xâm nhập, hôm nay chẳng biết tại sao lại trở thành phiền toái thật lớn trói buốc bọn họ.

Đúng vào lúc này, bảy tám thân ảnh từ ngoài xông vô, chính là nhóm đội trưởng Hóa Thần đang đi tuần tra.

Nhìn thấy tình huống bên trong, cả đám không khỏi há mồm trợn mắt.

Có điều bọn họ cũng phản ứng rất nhanh, đồng loạt tế ra từng kiện pháp bảo công kích cấm chế hoàng hà, ý đố phá vây giải thoát cho hai tu sĩ Luyện Hư.

“Dừng tay, đừng tấn công!” Tăng nhân trắng mập biến sắc, vội vàng la lớn.

Có điều đã muộn, ngay khi bảy tám đạo hào quang đánh tới, cấm chế lập tức rung động.

Chỉ nghe vài tiếng “Phốc phốc”, bảy tám tia sáng bắn ra như chớp, quấn lấy bọn họ sau đó giật mạnh, kéo tuột cả bọn vào trong màn sáng.

Những người này tu vi không bằng hai vị tu sĩ Luyện Hư, lúc này bị hào quang phủ lên càng không thể cựa quậy.

“Đáng chết!” Tăng nhân trắng mập gào thét.

“Các ngươi đã báo lại tình huống ở đây chưa?” Nam tử cao gầy hỏi nhóm đội trưởng tuần tra.

“Đã… truyền tin…” Nhóm tu sĩ Hóa Thần mở miệng cũng rất khó khăn.

Hai vị tu sĩ Luyện Hư nghe vậy mới khẽ thở ra, quay đầu quan sát bóng người bên ngoài.

Thủ phạm vẫn đang phá vỡ cấm chế tủ đá để xe từng khối ngọc giản, tốc độ cực nhanh. Chỉ qua một lát, hắn đã xem qua phân nửa điển tịch.

Hai người dù rất lo lắng thế nhưng đang bị cấm chế vây khốn, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thúc thủ vô sách.

“Người phương nào lớn mật như thế!”

Đúng vào lúc này, một tiếng thét tựa như sấm rền từ ngoài truyền đến với khí thế bài sơn đảo hải khiến cho đại điện rung lắc dữ dội. Hào quang màu vàng cũng bị tiếng thét này làm cho rung chuyển.

Bóng người đứng trước tủ đá dừng lại đôi chút. Sau khi nhìn thoáng qua tình hình bên ngoài, mắt hắn đại phóng hắc quang.

U… u…!

Mấy đạo ô quang bắn ra, đồng loạt đánh nát cấm chế ở ba tủ đá hắn chưa đọc tới.

Oanh!

Một bóng người màu đỏ từ đại môn vụt đến, là một đại hán tóc đỏ.

Người này thân cao hai trượng, hùng tráng như một Thiết tháp. Y vận pháp bào đỏ thẫm, phía trên bừng lên hỏa diễm hừng hực khiến cho nhiệt độ bên trong đại điện tang vọt trong nháy mắt.

Uy áp khổng lồ trên người đại hán lan ra, rõ ràng là một đại năng Hợp Thể kỳ.

“Tặc tử, nạp mạng đi!”

Đại hán tóc đỏ quét mắt nhìn qua bóng người. Ánh mắt tựa như thiếu đốt, trong miệng gầm lên giận dữ.

Tay y vung trảo, một thanh cự kiếm bắn ra, nhoáng cái phóng lớn tầm hơn mười trượng, mang theo khí thế dời núi lấp biển đánh lên vòng bảo hộ màu vàng.

Vô số hào quang bắn ra, ý đồ đón đỡ cự kiếm thế nhưng lập tức bị ngọn lửa trên kiếm thiêu đốt.

“Phiền toái!”

Cự kiếm chém mạnh xuống vòng bảo hộ, để lại vô số vết nứt nhưng một kích này chưa không thể đánh vỡ hoàn toàn quang tráo.

Đúng vào lúc này, bóng người thần bí phất tay lên, phát ra một cỗ hấp lực.

Ngọc giàn trên ba tủ đá lập tức bay vụt đến, rơi vào tay hắn.

Đại hán tóc đỏ thấy vậy không khỏi giận dữ, lập tức bấm niệm pháp quyết. Cự kiếm hỏa diễm đột nhiên biến lớn, hỏa diễm bùng lên càng thêm dữ dội.

Vòng bảo hộ màu vàng kêu “Phanh” một tiếng, hoàn toàn vỡ vụn.

Hai tu sĩ Luyện Hư cùng nhóm tu sĩ Hóa Thần rốt cuộc cảm thấy nhẹ nhõm, khôi phục tự do.

Cự kiếm hỏa diễm chỉ thoáng dừng lại sau đó tiếp tục chém xuống bóng người màu đen.

Bóng người ngẩng lên, mi tâm phát sáng, bên trong hiện ra vô số phù văn màu đen. Một đạo ô quang thô to bắn ra, đánh lên cự kiếm.

Phanh!

Ô quang bạo liệt!

Cự kiếm lập tức bị chặn đứng. Không gian chung quanh ông ông rung động, khiến cho cự kiếm cách nào rơi xuống.

“Phá Diệt Pháp Mục!” Đại hán tóc đỏ cả kinh.

Bóng người bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm. Thân thể hiện lên mảng lớn điện quang màu tím, lan rộng ra xung quanh, tạo thành một pháp trận lôi điện. Pháp trận phát sáng rực rỡ đồng thời truyền ra tiếng sấm nổ mạnh khiến cho bóng người dần trở nên mơ hồ.

“Chạy đi đâu!”

Đại hán tóc đỏ gầm lên giận dữ. Cự kiếm hỏa diễm lần nữa bùng lên. Thân kiếm khẽ run, một phân thành hai.

Một đạo kiếm ánh giống hệt cự kiếm thình lình chém xuống phá trận, tốc độ nhanh gấp mấy lần so với bản thể.

Ầm!

Ánh sáng màu đỏ bạo liệt. Một luồng khí lưu cuồng bạo tỏa ra chung quanh.

Hai tu sĩ Luyện Hư loạng choạng phải lui về sau mấy bước mới có thể đứng vững trở lại. Bảy tám đội trưởng Hóa Thần trực tiếp quỳ phục xuống đất. Linh quang hộ thể không ngừng run rẩy, căn bản không thể đứng yên.

Ánh sáng màu đỏ tán đi, mặt đất bị chém thành cái rãnh thật lớn. Có điều bóng đen cũng đã biến mất.

Tất cả mọi người biến sắc, hai mặt nhìn nhau, nhìn lại đại hán tóc đỏ.

Chỉ thấy mặt y trở nên xanh mét, lửa giận trong mắt bốc lên ngùn ngụt.

Vào lúc này, bên trong động phủ của Hàn Lập.

Trên mặt đất có khắc một đại trận màu tím. Điện mang từ đó xẹt ra xung quanh. Họ Hàn nhắm nghiền hai mắt, khoanh chân ngồi bên đại trận.

Đại trận màu tím đột nhiên sáng ngời, tản ra điện quang chói mắt. Một bóng người đen kịt từ đó hiện ra.

Hàn Lập mở mắt, tỏ vẻ vui mừng, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Hắc khí nhanh chóng tiêu tán, lộ ra một giáp sĩ lập lòe ngân quang, hai mắt đờ đẫn, lại là một đạo phù binh.

Thân thể giáp sĩ lúc này đã bị đánh nát hơn nửa, khí tức yếu ớt gần như chuẩn bị tan vỡ.

Hàn Lập vẫy tay, hai ba mươi khối ngọc giản từ thân giáp sĩ bắn ra, rơi vào tay hắn.

Họ Hàn thu lấy tất cả sau đó điểm lên mi tâm của nó.

Chỉ thấy hắc quang lóe lên. Một viên ngọc màu đen lớn bằng quả trứng gà từ đó bay ra, bên trong ẩn chứa khí lưu màu bạc chậm rãi lưu đồng.

Cùng lúc đó, thân thể giáp sĩ sáng lên. Hình thể tan vỡ, hóa thành một tấm phù ục màu tím không còn nguyên vẹn rơi xuống.

Phù lục màu bạc chính là Giáp Nguyên Phù còn lá bùa màu tím chính là Thái Nhất Hóa Thanh Phù. Là thứ Hàn Lập lấy trộm tài liệu ở Thiên Phù Đường mấy ngày trước để luyện thành.

Đáng tiếc Giáp Nguyên Phù đã bị hư tổn quá nặng, không thể sử dụng được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.