Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 307: Chương 307: Tiên khôi lỗi




Dịch giả: sweeti3 & cubihu

Xuân đi Đông tới, đã qua hơn một năm.

Một ngày nọ, có một luồng sáng xanh hạ xuống động phủ trên Xích Hà Phong. Độn quang thu lại, thân ảnh Hàn Lập liền hiện ra.

Hắn không che giấu độn quang, nên không bao lâu, tôi tớ trong phủ theo sai khiến của Mộng Thiển Thiển đã rối rít tới sân nhỏ trước đại sảnh của động phủ để tham kiến. Hai người Mộng Vân Quy và Tôn Bất Chính thì không thấy ở đây.

“Thiển Thiển, ngươi trở về từ khi nào?” Hàn Lập đưa mắt lướt qua tám người có mặt, mở miệng hỏi.

“Bẩm Lệ trưởng lão, mới vừa trở về gần một tháng trước. Đúng rồi, đây là một ít hạt giống linh thảo do ca ca và Tôn đại ca tìm được, sai thiếp mang về cho ngài.” Mộng Thiển Thiển nói rồi lấy ra một cái túi trữ vật, đưa tới.

“Tốt. Ngươi nếu có cơ hội gặp lại hai người ấy, liền đem những linh thạch và đan dược này chuyển cho bọn họ. Ngoài ra, những đan dược này, ngươi thay ta phân phát xuống.” Hàn Lập đưa tay tiếp nhận cái túi, khe khẽ vuốt cằm, rồi lật tay lấy ra ba cái túi trữ vật, cấp cho Mộng Thiển Thiển.

“Vâng!” Mộng Thiển Thiển giơ tay tiếp nhận, gật đầu đáp.

“ Trong mấy năm ta rời đi, mọi thứ trên Xích Hà Phong đều ổn chứ? Trong tông còn có chuyện gì phát sinh không?” Hàn Lập hỏi tiếp.

“Bẩm Lệ trưởng lão, Xích Hà Phong hoàn toàn yên ổn. Tông môn cũng không xảy ra đại sự gì, chỉ nghe nói có một vị Kim Tiên đạo chủ tới đây sẽ xuất quan, nhân đấy cũng sẽ chọn ngày cử hành truyền thụ Đại Đạo tại Nghiễm Sát Phong. Có điều danh ngạch rất hữu hạn, xem ra chỉ có các đệ tử chân truyền và đệ tử thân truyền mới có thể tới nghe đạo.” Mộng Thiển Thiển đáp, mặt có chút trông đợi.

Tên mập mặt tròn Mộng Hùng cùng mấy người còn đều lộ vẻ chờ mong trên mặt, nhưng cũng kèm theo một chút mất mát. Nói cho cùng, một gã Kim Tiên đại năng giảng đạo, nếu may mắn có thể được nghe, thì sẽ thu được ích lợi không nhỏ. Nhưng bọn họ cũng rõ ràng trong lòng, tôi tớ của Chân Tiên như bọn họ, căn bản là không có khả năng tham dự.

“Đại năng truyền thụ đạo nghiệp đúng là có thể coi như là cơ duyên tạo hóa, nhưng nói cho cùng, cách tu hành của mọi người vốn không giống nhau, những kinh nghiệm cảm ngộ của tiền nhân mặc dù có thể tham khảo, cuối cùng vẫn phải dựa vào lĩnh ngộ của bản thân. Nếu muốn thành tựu đại đạo, cuối cùng vẫn cần đi trên con đường của chính mình, các ngươi đã rõ chưa?” Hàn Lập thấy vậy, điềm đạm mở miệng nói.

Mộng Thiển Thiển nghe xong hơi ngẩn ra, trong đôi mắt sáng có vài tia dị sắc lóe lên. Những người còn lại tựa hồ cũng hiểu được một chút, liền đã quét sạch hết những tâm tình thất lạc khi trước.

“Được rồi, nếu không có chuyện gì, các ngươi liền đều trở về đi.” Hàn Lập không nói gì nữa, vẫy tay cho phép mọi người rời khỏi.

Đám người Mộng Thiển Thiển thi lễ rồi lui xuống.

Hàn Lập ở nguyên tại chỗ chắp tay, đứng một hồi lâu, sau đấy mới quay người đi vào động phủ, đem cấm chế mở ra, rồi đi vào trong một gian mật thất, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn vung tay lên, ba cái pháp khí trữ vật hiện ra trước người. Đây chính là đồ vật thu được từ chỗ ba gã Chân Tiên tính cả Trọng Loan, trong trận đánh trước đây không lâu ở Thánh Khôi Môn.

Lúc trước hắn trên đường về chỉ lo gấp rút chạy, đồng thời còn cân nhắc đi vòng một chút, chưa kịp kiểm kê những chiến lợi phẩm này. Hiện tại cuối cùng đã trở lại động phủ, tự nhiên không thể chờ đợi được muốn nhìn một chút, xem thu hoạch chuyến này cuối cùng là như thế nào.

Hàn Lập vừa nghĩ, vừa cầm lấy một cái trữ vật trạc (vòng tay). Một tay hắn phất lên, mặt đất trước người lập tức có tiếng “Rầm Ào Ào”, rồi một đống nhỏ lộn xộn xuất hiện

Nhưng mà sau khi hắn đưa mắt nhìn qua, lại khẽ nhíu mày.

Đây là vật của tên đại hán khôi ngô muốn cùng mình đơn đả độc đấu lúc đầu, không nghĩ tới gia sản trên người tên này vậy mà chỉ có mấy thứ tài liệu Linh dược nghèo nàn, cùng vài cái Linh Bảo phẩm chất phổ phổ thông thông, ngoài ra, chỉ còn hơn mười khối Tiên Nguyên Thạch cùng một đống linh thạch linh tinh lẫn lộn mà thôi.

Tên này thật sự là hơi bần hàn rồi, cũng khó trách gã liền cam tâm bán mạng cho Thập Phương Lâu, dù tự biết sẽ bị coi như pháo hôi vẫn cam tâm tình nguyện.

Hàn Lập chỉ có thể thầm hô không may, bất quá thịt muỗi tuy nhỏ cũng là thịt, hắn vẫn nhẫn nại phân loại mấy thứ linh tinh này rồi thu vào trữ vật trạc của mình. Sau đó, hắn cầm lấy pháp khí trữ vật của lão giả gầy gò, không nói hai lời đảo nhẹ lên mặt đất. Một vùng sáng trắng lóe lên, một đống lớn đồ vật liền xuất hiện trên mặt đất.

Hắn nhìn lướt qua, khẽ gật đầu, pháp khí trữ vật của lão giả xem ra cũng được, đồ vật có không ít.

Phần lớn trong đấy là một ít tài liệu phẩm giai không thấp, nổi bật là mấy khối tinh thạch đỏ thắm to cỡ đầu người, tản mát ra ánh sáng màu đỏ sáng ngời như lửa, phảng phất giống như mấy cục sắt nung đỏ.

Những tinh thạch đỏ thẫm này linh khí cực kỳ sung mãn, trên mặt ngoài có hoa văn hình ngọn lửa ẩn hiện, có một chút hỏa thuộc tính pháp tắc mờ mờ ảo ảo tản ra, dĩ nhiên đây là Linh tài ẩn chứa lực lượng pháp tắc.

Ngoài ra, còn có mười mấy món pháp bảo, phần lớn đều thuộc cấp bậc Linh Bảo, cùng với mấy chai đan dược, hơn năm trăm miếng Tiên Nguyên Thạch cùng một đống lớn Linh Thạch.

Hàn Lập phất tay thu hồi từng thứ một, cuối cùng lại giống như hai lần trước, nghiêng đổ ra đồ vật bên trong trữ vật trạc của Trọng Loan.

Tuy rằng hắn đã sớm đoán trước, nhưng vẫn kinh hãi khi thật sự chứng kiến các loại bảo vật chồng chất thành một ngọn núi nhỏ trước mắt.

Các loại các dạng Linh tài Linh dược có thể nói là nhiều vô số kể, trong đó không thiếu Linh tài có ẩn chứa lực lượng pháp tắc. Tạm thời chưa nói tới Linh Bảo, đan dược, điển tịch, chỉ tính Tiên Nguyên Thạch đã có xấp xỉ năm sáu nghìn.

Số lượng lớn Tiên Nguyên Thạch đấy tỏa ra Linh quang rực rỡ, sáng rực toàn bộ gian mật thất.

Đã có mấy thứ này, cộng với phần do mình tích góp từng tí một mấy năm nay, chỉ sợ mấy trăm năm tu luyện sắp tới, chuyện đan dược cần thiết đã không cần phải lo rồi.

Hàn Lập thu Tiên Nguyên Thạch vào trước, sau đó bắt đầu chầm chậm thu dọn những vật khác.

“Cách Nguyên Bảo Lục?”

Khi Hàn Lập cầm một quả ngọc giản màu trắng lên, quét thần thức qua một chút quét về sau, bất giác hơi ngẩn ra, tiếp theo như chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng dán ngọc giản lên trán.

Lúc hắn gỡ ngọc giản từ trên trán xuống, đã là hơn một canh giờ sau.

Trong ngọc giản, phần đầu ghi lại một môn tên là Cách Nguyên Âm Ma Công, công pháp Chân Tiên của ma đạo, phẩm cấp rất cao, có người nói thậm chí có thể tu luyện tới Thái Ất kỳ. Còn nói riêng về độ quý hiếm thì không hề dưới công pháp hắn tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh.

Tuy nhiên, dù công pháp này có lợi hại hơn nữa, hắn cũng không chấp nhận vứt bỏ Chân Ngôn Hóa Luân Kinh mà cải tu sang ma công này. Điều làm hắn hứng thú như vậy, là mấy môn bí thuật ghi lại ở phía sau cùng của ngọc giản, trong đó có một môn bí thuật tự phong ấn bản thân để che giấu khí tức, khiến hắn có được gợi ý lớn.

Chỉ là những bí thuật này vô cùng cao thâm, tối nghĩa, không phải nhất thời nửa khắc có thể lĩnh ngộ được.

Vừa nghĩ tới đây, sau khi thu ngọc giản vào, Hàn Lập lại tiếp tục thu xép sang những đồ vật khác.

“Ồ, đây là cái gì?”

Hàn Lập phát hiện trong đống lớn đồ vật có một quả cầu màu vàng đất có chút cổ quái, đường kính ước chừng nửa thước, trên mình khắc những đường vân màu vàng tối nghĩa khó hiểu, thoạt nhìn rất là thần bí.

Quả cầu này trước đó bị một vài tài liệu đè lên thế cho nên lúc đầu hắn cũng không chú ý tới. Ngoài ra, mặt ngoài quả cầu còn bị dán lên mấy lá bùa màu trắng, bên trên chằng chịt, chi chít chữ dùng để phong ấn vật này.

Hàn Lập đưa quả cần đến trước mắt, cẩn thận tỉ mỉ quan sát nhưng lại không thể phát hiện ra điều gì.

Vật này cũng không truyền ra chấn động của pháp lực hay khí tức, có vẻ không phải là pháp bảo.

Tâm niệm vừa động, hắn thả thần thức ra, cố gắng xâm nhập vào ben trong tìm tòi.

Vù vù!

Thần thức của hắn vừa tiesp xúc mặt ngoài quả cầu, mấy lá bùa nhất thời tản mát ra bạch quang chói mắt, kết nối với nhau hợp thành một phù trận bí ẩn mà mắt thường không cách nào thấy rõ, lập tức ngăn thần thức của hắn xâm lấn vào.

Hàn Lập nổi lên một chút hứng thú, bắt đầu quan sát tỉ mỉ những bùa chú phía trên này.

Những bùa chú này tuy là bất phàm nhưng rõ ràng cho thấy do là người trong lúc vội vàng tiện tay bố trí ra, với tạo nghệ nhất mạch của hắn về bùa chú thì cũng không khó lý giải.

Sau khi hơi trầm ngâm, hắn một tay bấm niệm thần chú, từng đạo pháp quyết chui vào trong mấy lá bùa, đồng thời há miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh bao phủ quả cầu vàng.

Sau một lát, mấy tiếng “đùng đùng đùng” truyền ra.

Mấy lá bùa màu trắng rách vỡ tan tành trong sự thiêu đốt của ngọn lửa xanh, biến thành từng điểm bạch quang, rồi bị ngọn lửa màu xanh thôn phệ.

Sau một khắc, mặt ngoài quả cầu sáng lên từng vòng linh văn, tiếp đó từ trên quả cầu tản ra hào quang màu vàng đất giống như vầng thái dương chói mắt.

Cấm chế xung quanh mật thất bị kích thích, trên vách tường trong nháy mắt hiện ra vô số phù văn màu xanh, tỏa sáng hào quang, ngưng tụ thành một màn sáng màu xanh, cố gắng hạn chế hoàng quang nhưng không có tác dụng nhiều. Hoàng quang phảng phất như hàng vạn hàng nghìn mũi kim, nhanh chóng xuyên thấu qua tầng cấm chế này.

Hàn Lập hơi kinh hãi, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Trong chốc lát, hết thảy cấm chế xung quanh động phủ đều được thúc giục, các màn sáng màu sắc khác nhau lần lượt nổi lên, bao trùm động phủ thành tầng tầng lớp lớp ở bên trong.

Hoàng quang mãnh liệt ầm ầm khuếch tán, liên tiếp phá bỏ mấy tầng cấm chế nhưng rốt cuộc vẫn bị chặn lại.

Két két!

Quả cầu màu vàng đất phát ra một loạt tiếng két két vang lên, mặt ngoài gồ lên nhấp nhô, sau đó phồng lên cực nhanh, rồi đồng loạt tan rã.

Trong mấy hơi thở quả cầu biến hóa thành một nam tử trung niên mặc hoàng bào, thoạt nhìn ba mươi mấy tuổi, lông mày lá liễu tạo ra cảm giác uy nghi.

“Người... không phải, đây là Tiên Khôi lỗi!” Hàn Lập lập tức có phán đoán.

Nam tử hoàng bào có làn da màu vàng đất, bên trong mơ hồ ánh lên vẻ sáng bóng như kim loại, toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra khí tức tiên linh, phảng phất như tiên khí có hình người, thoạt nhìn có mấy phần khá giống với Giải đạo nhân trước kia.

“Quả nhiên là tiên khôi lỗi!” Hàn Lập kềm chế hưng phấn trong lòng, ánh mắt rơi vào trên người khôi lỗi hoàng bào.

Trên hoàng bào có đồ án hoa văn mà hắn nhiều lần đã thấy qua trên người khôi lỗi khác ở Thánh Khôi Môn. Lẽ nào vật này có xuất xứ từ Thánh Khôi Môn?

Hàn Lập nghĩ tới đây, trong đầu lập tức nhớ lại tình huống gặp Trọng Loan bên ngoài cấm địa Thánh Khôi Môn, sau một phen tự đánh giá, lập tức hắn suy đoán ra được một chút.

Nếu theo hắn ước đoán, vật này chỉ sợ là vật mà Trọng Loan lẻn vào Thánh Khôi Môn lấy trộm ra.

Lại nói tiếp, hắn luôn luôn cảm thấy hứng thú với khôi lỗi, nhất là gặp được vật này nhìn bất phàm như vậy, nếu thật sự là một khôi lỗi cấp Chân Tiên thì coi như là hắn được lời to.

Hàn Lập vừa nghĩ tới đây liền hua ra một đạo pháp quyết, chui vào trong cơ thể nam tử hoàng bảo.

Tròng mắt của nam tử hoàng bào sáng lên hai điểm quang mang, trên người gã chợt hiện ra một tầng tinh mang màu vàng, lập tức trở nên vô cùng to lớn, rồi bộc phát ra khí tức trầm trọng như sơn.

Hư không xung quanh nhất thời truyền ra một hồi âm thanh vang dội hỗn loạn, thậm chí còn khiến cho toàn bộ động phủ của Hàn Lập cũng đung đưa theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.