Dịch giả: cubihu
Mấy ngày sau.
Hàn Lập đang ngồi tĩnh tọa tu luyện trong mật thất của động phủ tạm thời, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, mở mắt ra, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Hắn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Cửa lớn động phủ ầm vang mở ra, một thân ảnh có làn da ngăm đen đang đứng ở bên ngoài. Chính là Mộ Tuyết.
“Liễu tiền bối, sự việc ngài phân phó vãn bối hỏi thăm đã có một ít manh mối.” Mộ Tuyết vội vàng cung kính thi lễ với Hàn Lập, rồi nói.
“Vào đi rồi hãy nói.” Hàn Lập nhẹ gật đầu, để cho Mộ Tuyết đi vào động phủ.
“Tiền bối, căn cứ tin tức trước mắt vãi bối sưu tập được thì có hai phương pháp chính thống có thể đạt được danh ngạch truyền tống.” Sau khi đi vào, Mộ Tuyết không chậm trễ, lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Ồ, hai phương pháp nào? Hãy nói ta nghe một chút.” Hàn Lập nói.
“Phương pháp thứ nhất là cần tu vi đạt Chân tiên cảnh trở lên, đảm nhiệm làm Khách Khanh ở Đảo Chủ Phủ, phục vụ trong vòng trăm năm thì có thể đạt được danh ngạch. Còn một phương pháp nữa là hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên do Đảo Chủ Phủ ban hành, bên trong những nhiệm vụ này có khi sẽ ban thưởng danh ngạch truyền tống.” Mộ Tuyết nói.
Hàn Lập nghe xong, liền trầm mặc.
Với phương pháp thứ nhất, tất nhiên hắn sẽ không cân nhắc.
Việc Thập Phương Lâu truy nã công thêm việc xiềng xích thần bí trói buộc Nguyên Anh khiến hắn vẫn như bị nghẹn ở cổ họng. Đó cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu làm hắn phải vội vã rời hải vực Hắc Phong. Thời gian trăm năm thực sự quá lâu, e sẽ phát sinh biến cố.
Phương pháp thứ hai là hoàn thành một nhiệm vụ mà loại nhiệm vụ để có thể có được danh ngạch truyền tống chỉ sợ độ khó tuyệt đối không thấp. Tuy nhiên, so với phương pháp thứ nhất lại thích hợp với hắn hơn một chút. Đến lúc thực hiện nhiệm vụ có thể chú ý cẩn thận một chút.
“Tiền bối, ngoại trừ hai phương pháp, vãn bối còn thăm dò được, danh ngạch truyền tống cũng có giao dịch ngoài chợ đen nhưng giá tiền... quả thực không ít.” Mộ Tuyết thấy Hàn Lập trầm ngâm không nói, hạ giọng báo cáo tiếp.
“Là bao nhiêu?”
“Tối thiểu nhất cũng cần năm khối Tiên Nguyên Thạch, nghe nói còn không dễ mua được.”
Hàn Lập lắc đầu, cộng với phí tổn truyền tống thì chính là mười khối Tiên Nguyên Thạch.
Một tu sĩ Chân tiên sơ kỳ cho dù không tu luyện, cũng phải tốn ròng rã thời gian một ngàn năm mới có thể luyện chế ra đủ.
Lúc trước, hắn nghe ngóng bên trong Vô Thường Minh là có thể đổi được một ít Tiên Nguyên Thạch, chẳng qua một khối Tiên Nguyên Thạch cần tới khoảng một trăm linh thạch cực phẩm. Mà thường thường có tiền cũng chưa chắc mua được vì Tiên Nguyên Thạch vừa xuất hiện là ngay lập tức sẽ có người đổi lấy.
Trông tình hình này hiển nhiên là khống chế việc xuất nhập đảo Hắc Phong thuộc quyền lực của Đảo chủ, hẳn là không muốn có người bỏ mặc, tự do rời nơi này.
“Tốt, ta đã biết. Vất vả cho ngươi.” Hàn Lập nói, rồi lật tay lấy ra một khối linh thạch thượng phẩm đưa cho Mộ Tuyết.
“Đa tạ tiền bối! Sau này có bất cứ chuyện gì, cứ việc phân phó cho vãn bối.” Mộ Tuyết rất vui mừng, cảm kích nói.
Hàn Lập cười cười, đuổi Mộ Tuyết rời đi.
Sau đó, hắn để hai tay sau lưng bắt đầu thong thả đi đi lại lại bên trong động phủ suy nghĩ. Sau một lát, hắn rời động phủ, bay về một hướng.
Khu vực trung tâm thành Hắc Phong có một khu kiến trúc màu đen rộng lớn.
Những tòa kiến trúc màu đen này hoàn toàn tách biệt với xung quanh, mỗi một viên gạch, tấm ngói đều dùng vật liệu đá tinh xảo để làm. Khu vực này chiếm diện tích khá rộng, bố trí cực kì tinh xảo, đình đài lầu các, vườn hoa, dòng suối bên trong cái gì cũng có. Hiển nhiên là một tòa phủ đệ vô cùng to lớn.
Cả tòa phủ đệ tản mát ra một cỗ khí đen nhè nhẹ, nhìn từ bên ngoài phảng phất như bị một tầng khói đen che phủ.
Người đi đường khi đi ngang qua nơi này đều tránh thật xa, hoặc vội vàng bước nhanh qua, không dám tới gần.
Đây chính là phủ đệ Đảo chủ đảo Hắc Phong “Đảo Vương Phủ“.
Trước cổng chính Phủ đệ là một quảng trường có diện tích khá lớn. Giáp quảng trường là một tòa cung điện màu đen cao lớn sừng sững. Bên trên cổng vào đại điện treo một tấm biển, đề ba chữ to “Phù Tín Điện“.
Nơi đây có chút náo nhiệt, thỉnh thoảng có người đi lại, tu vi đều không thấp, tối thiểu là Hợp thể kỳ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài tu sĩ Đại thừa.
Một đạo độn quang màu xanh từ đằng xa bay vụt đến, hạ xuống bên ngoài đại điện, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.
Hắn ngẩng đầu nhìn đại điện trước mặt, cất bước đi vào.
Trong đại điện vắng vẻ, chỉ có một vách đá màu xanh, cao mười mấy trượng dựng đứng ở chính giữa, phía trên có vài hàng văn tự.
Hai nam tử áo đen, một trái một phải đứng ở hai bên vách đá. Nhìn y phục trên thân chắc là người của Đảo Vương Phủ.
Lúc này có mười tu sĩ đứng ở các nơi trong điện, ngẩng đầu nhìn vách đá, thỉnh thoảng thấp giọng đàm luận một chút với người quen về nội dung nhiệm vụ.
Hàn Lập đứng gần vách đá, ngẩng đầu nhìn.
Số lượng nhiệm vụ ở phía trên không ít, chừng hai ba mươi cái. Phần miêu tả nhiệm vụ và ban thưởng đều viết khá chi tiết.
Hàn Lập chỉ nhìn thoáng qua một chút, rồi bắt đầu tìm kiếm nhiệm vụ có phần thưởng là quyền sử dụng truyền tống trận. Hắn phát hiện rất nhanh hai cái.
Một cái là tìm kiếm một loại linh tài tên là Thanh Hồng Phỉ Ngọc; còn một cái là nhiệm vụ cần có tu vi Chân tiên trở lên, tọa trấn ở một hòn đảo trong vòng trăm năm.
Hàn Lập cau mày.
Về Thanh Hồng Phỉ Ngọc, lúc trước ở đảo Ô Mông, hắn đã từng xem trong điển tịch. Chính là một loại linh tài trong truyền thuyết có ẩn chứa lực lượng pháp tắc thiên địa, trong lúc nhất thời biết đi đâu mà tìm.
Mặc dù có người có thể tìm thấy linh tài này nhưng có đáng để đem đi đổi lấy một lần cơ hồi truyền tống hay không thì chỉ sợ còn phải cân nhắc kỹ.
Về phần nhiệm vụ tọa trấn cần trăm năm kia thì đối với hắn mà nói càng không cần cân nhắc.
“Ồ”
Hàn Lập đang có chút phiền muộn nhưng khi quan sát tiếp, bỗng con mắt sáng lên.
Ở trên cùng của vách đá có một nhiệm vụ có chút đặc biệt.
Là nhiệm vụ tìm người nhưng lại không nói rõ là tìm kiếm người nào. Tuy nhiên, phần thưởng cho nhiệm vụ này lại không thể coi thường. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì có thể đưa ra một yêu cầu hợp lý với Đảo chủ.
Thời gian tuyên bố nhiệm vụ này cách đây không lâu, mà có đánh dấu đằng sau nhiệm vụ là nhất định phải có tu vi Chân tiên cảnh trở lên.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động.
Nhiệm vụ tìm người này thần thần bí bí, mặc dù biết cũng sẽ không dễ dàng gì, nhưng so với hai nhiệm vụ kia thì coi như đáng tin cậy hơn một chút.
Hắn suy nghĩ một lát, rồi đi đến trước vách đá.
“Vị tiền bối này, ngài muốn nhận nhiệm vụ phải không?” Một nam tử áo đen thi lễ với Hàn Lập, rồi cung kính nói.
“Ta tiếp nhận nhiệm vụ này nhưng có tư liệu rõ ràng hơn không?” Hàn Lập chỉ vào nhiệm vụ tìm người.
Đám người xung quanh đều nháo nhác nhìn sang, ánh mắt khác nhau.
“Vâng, xin mời tiền bối đi theo tiểu nhân.” Mắt nam tử áo đen sáng lên, đi ra phía bên ngoài đại điện. Hàn Lập cất bước đi theo.
“Tu sĩ Chân tiên cảnh?”
“Nói nhảm, dám nhận nhiệm vụ này đương nhiên là Chân tiên. Không thể nghi ngờ.”
“Bất quá nhìn người này rất lạ. Chắc là từ nơi khác tới.”
Hàn Lập cùng nam tử áo đen một trước một sau đi ra đại điện. Tiếng nghị luận từ phía sau truyền đến không dứt.
Đảo Hắc Phong mặc dù là khu vực tụ tập của tu sĩ từ các nơi nhưng Chân tiên là tu sĩ đỉnh giai, dù sao cũng là tồn tại hiếm thấy. Trước đó, những người kia hiển nhiên không phát hiện gã thanh niên trước mắt có vẻ ngoài xấu xí này lại đúng là một Chân tiên.
Hàn Lập không để ý đến người ta nghị luận sau lưng, đi theo nam tử áo đen về phía Đảo Vương Phủ.
Thủ vệ ở cổng Đảo Vương Phủ cũng không ngăn cản để hai người thuận lợi vào phủ. Sau khi đi xuyên qua các hành lang quanh co hành lang, thì hai người tới đại sảnh.
Lúc này trong sảnh đã có hơn mười người ngồi, quần áo khác nhau, cả nam và nữ.
Nghe thấy tiếng bước chân, phần lớn mọi người đều nhìn tới, đánh giá vài lần rồi dời mắt, lại làm việc của mình.
Những người này có khí tức khổng lồ, không ngờ cũng đều là Chân tiên.
Nét mặt Hàn Lập vẫn như thường nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Hắn nghĩ không ra trên đảo Hắc Phong lại có nhiều Chân tiên đến như vậy.
“Tiền bối, mời ngồi chờ ở chỗ này, lát nữa sẽ có người tới giảng giải nội dung nhiệm vụ.” Nam tử áo đen nói.
Hàn Lập nhẹ gật đầu, tìm một địa phương không gây chú ý ở trong sảnh, rồi ngồi xuống.
Một tên hầu áo xanh đi tới, dâng cho hắn một chén linh trà lượn lờ hơi trắng, tản mát ra hương trà thấm vào tận ruột gan.
Hàn Lập cầm chén trà lên, mượn cơ hội âm thầm dò xét đám người trong sảnh.
Những người này hiển nhiên giống như hắn, đều là tiếp nhận nhiệm vụ tìm kiếm Ái nữ của Đảo chủ, tu vi không kém bao nhiêu. Đại bộ phận đều là một thân một mình, phân tán ngồi, dù tập trung ngồi lẫn ở giữa nhưng cũng không giao lưu, có người thậm chí còn nhắm mắt nhập thần.
Tuy nhiên, cũng không phải là không có người kết bè kết đảng thành từng nhóm.
Trong đại sảnh, ở một vị trí tương đối dễ thấy, có ba người ngồi sóng vai.
Một đại hán khôi ngô, một thiếu phụ trên mặt đeo hắc sa và một thanh niên dáng người gầy gò. Ba tên này đang đàm luận ồn ào, dù người ngoài có đàm tiếu.
“Vị đạo hữu này, tại hạ Quản Vĩnh, hữu lễ.”
Hàn Lập đang ngồi tại chỗ đánh giá mọi người thì có một thanh âm vang lên. Một thanh niên mặt tròn, có dáng người hơi mập tự nhiên xán đến, nở nụ cười.
“Tại hạ Liễu Thạch, Quản đạo hữu khách khí.” Hàn Lập đặt chén trà xuống, nhẹ gật đầu.
“Hóa ra là Liễu huynh, đạo hữu trông có vẻ lạ mặt, không phải là vừa mới đến đảo Hắc Phong chứ?” Quản Vĩnh làm như có quen biết, lập tức bắt đầu xưng huynh gọi đệ.
“Không sai, đúng là mấy ngày trước, Liễu mỗ vừa mới đến đảo Hắc Phong. Quản huynh làm thế nào biết vậy?” Hàn Lập hơi nhíu lông mày, đáp.
“Tại hạ tính tình ưa bay nhảy, thích nhất là đi thăm bạn bè. Tu sĩ Chân tiên trong thành Hắc Phong không có bao nhiêu, cơ bản ta đều nhận ra.” Quản Vĩnh ha ha cười nói.
“Thì ra là thế, Quản huynh giao lưu bằng hữu rộng rãi. Liễu mỗ bội phục.” Hàn Lập gật đầu nói.
Quản Vĩnh cứ thế mà thao thao bất tuyệt, liên miên không dứt, lải nhải không ngừng.
Lúc này, Hàn Lập cũng chẳng có việc gì nên cùng gã đó nói chuyện phiếm một hai câu, thuận tiện nghe ngóng tình hình của mọi người xung quanh, thậm chí còn nghe được không ít thứ.
Thời gian từng giờ trôi đi, trong nháy mắt đã qua gần nửa ngày, lại có hai tên Chân tiên đi vào đại sảnh.
Vào giữa trưa, có tiếng bước chân từ đằng sau đại sảnh truyền đến, rồi xuất hiện một nam tử trung niên mặc cẩm bào màu đen, đầu đội mão uy nghiêm.
Người này vừa mới hiện thân, trong điện lập tức yên tĩnh, ngay cả nhóm ba tên kia trước đó không coi ai ra gì thì giờ phút này cũng câm như hến.
Hàn Lập nhìn người trước mắt, con ngươi có chút co rụt lại.
Nam tử cẩm bào này cứ đứng ở đó nhưng cả người y phảng phất như một ngọn núi cao sừng sững trước mắt, rồi như có một cỗ khí thế vô hình đập vào mặt khiến cho trong lòng của hắn cũng vì thế mà nao nao.
“Đảo chủ!” Gã Quản Vĩnh đứng lên đầu tiên, thi lễ với nam tử trung niên mặc cẩm bào.
Hàn Lập cũng theo đám người chắp tay hành lễ nhưng ánh mắt lại tinh tế dò xét con người trước mắt mà trên danh nghĩa được xưng tụng là có tu vi và thế lực mạnh nhất hải vực Hắc Phong.