Dịch giả: Tùy Phong
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Bạch Tùng Thạch thấy Hàn Lập đang tiến đến gần, thì không có chút nào khinh thường nào. Thần quang trong mắt lão ta chợt ẩn chợt hiện, có vẻ run sợ.
Hai tay lão ta vung lên, hư không lập tức vang lên tiếng rít gào, rồi bỗng nhiên xuất hiện hai cái hỏa luân to lớn. Phía trên chúng có ngũ sắc quang mang lóng lánh, thỉnh thoảng còn có ngũ sắc linh diễm từ bên trong bay ra.
Đây là một kiện Linh bảo phẩm chất không tầm thương, tên là Ngũ Diễm Quang Luân!
“Các hạ đến bây giờ vẫn còn không chịu lộ diện ư?” Hàn Lập thấy vậy, cười lạnh nói.
Bạch Tùng Thạch ở phía đối diện không trả lời, vung hai tay về phía Hàn Lập, miệng tụng niệm pháp quyết.
“Vù vù vù!”
Theo từng trận gió nổi lên, hai cái Ngũ Diễm Quang Luân nhanh chóng hoá lớn giữa hư không, lập tức lớn hơn vài chục trượng, liên tục biến hoá bay sát mặt đất đến phía Hàn Lập.
“Tranh tranh tranh!”
Tiếng kim loại va chạm với đá vang lên rợn người. Núi đá trên đỉnh Thái Nga cứng rắn như vậy mà va chạm với quang luân bị rạch thành hai cái rãnh thật sâu, bên trong ngũ sắc linh diễm cháy rừng rực, nung chảy cả núi đá.
Tu sĩ Bạch gia ở xung quanh thấy tình hình đó thì liếc mắt nhìn nhau, tự biết là không thể tham gia được cuộc chiến giữa lão tổ và Hàn Lập. Dưới sự chỉ đạo của lão giả áo bào xanh, tất cả mọi người đều quay ra vây công Bạch Tố Viện.
Bạch Tố Viện dĩ nhiên không định dùng cứng đối cứng với đối phương, lập tức tế ra hai ba kiện pháp bảo phòng ngự, lập tức từng làn Hoả vân bao phủ quanh thân. Nàng bay lượn khắp nơi để tránh né, kéo theo phía sau là một đám tu sĩ Bạch gia đuổi theo.
Lại nói tiếp, thân phận của nàng so với đám người lão giả áo bào xanh thì thấp hơn không ít nhưng tư chất của nàng không tệ, dùng tu vi của Hoá Thần hậu kỳ đối phó với nhiều người cũng không có gì đáng ngại.
Hàn Lập nhìn qua hai cái quang luân đang quét đến, không thèm né tránh chút nào, ngược lại còn bước khom lên phía trước, lật tay hiện ra kim lân, hai tay cùng lúc khua đến phía trước thăm dò.
Giữa hư không, hư ảnh hai bàn tay màu vàng to lớn hiện ra, thăm dò vào trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên trên quang luân, sau đó nắm chặt Ngũ Diễm Quang Luân lại.
Khí thế lao đến của Ngũ Diễm Quang Luân lập tức hơi chậm lại, rồi bị cứng rắn ngăn cản ngay tại chỗ.
Bạch Tùng Thạch thấy thế, đồng tử hơi co rút lại, âm thanh tụng niệm vang vọng, hai tay trước người nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Ngũ Diễm Quang Luân đang bị trì trệ đột nhiên phát ra hào quang sáng hơn, chuyển động càng nhanh hơn, liệt diễm thiêu đốt trên bề mặt như mưa lửa rơi khắp nơi. Rồi Ngũ Diễm Quang Luân như sao băng bay vụt đi.
Hàn Lập cảm nhận được lực đạo to lớn đột nhiên truyền đến phía trên quang luân, rồi lại thấy hoả diễm không ngừng bay là là khắp đỉnh núi khiến lông mày hắn hơi nhíu lại. Hắn quát lớn một tiếng, phất hai tay lên làm động tác ném về phía trước.
Chỉ nghe “Hô” một tiếng!
Hai cái hoả luân to lớn kia không còn bị khống chế, bay thẳng vào hư không.
Một khắc sau, thân hình Hàn Lập loé lên, đột nhiên bay đến trước người Bạch Tùng Thạch. Hắn phất cánh tay “phật” một cái thành một vòng to lớn, nâng lên một quyền đánh lên đầu đối phương.
Bạch Tùng Thạch đã sớm có chuẩn bị, hai tay lão ta lục tìm trước người, lấy ra một cái khiên hình tròn có khảm mặt thú, che chắn trước người.
Một tiếng “Phanh” vang lên thật lớn.
Một luồng man lực bài sơn đảo hải ập đến, lập tức đánh cho cái khiên vốn có linh quang rạng rỡ lõm xuống. Bạch Tùng Thạch ở phía sau cầm thuẫn cũng bị chấn động bởi luồng lực mạnh mà bắn ngược ra ngoài.
Bạch Tùng Thạch còn chưa đứng vững, đã thấy một thân ảnh loé lên trước mắt. Hàn Lập xuất hiện như hình với bóng theo sát phía sau, đánh ra thêm một quyền nữa.
Bạch Tùng Thạch lại một lần nữa vội vàng nâng tấm khiên đã bị hư hỏng không nhẹ lên chống đỡ.
Một tiếng “Oanh”!
Lần này, tấm khiên lại sáng lên hào quang lần nữa, rồi nổ tung.
Nhưng mà, quyền ảnh của Hàn Lập không có tan biến, mà lại tiếp tục lao đến phía trước, đánh thẳng vào lồng ngực của Bạch Tùng Thạch.
Một tiếng “Bành” muộn hưởng truyền đến.
Một âm thanh như sấm rền từ trên chín tầng trời truyền xuống, thanh thế không lớn nhưng lại cực kỳ chấn động.
Lồng ngực của Bạch Tùng Thạch bị đánh lõm xuống. Nhưng đột nhiên, lão ta ngửa đầu lên trời, há to miệng. Một luồng ma khí màu đen cực kỳ nồng đậm cuồn cuộn tuôn ra, giống như là lửa cháy bốc khói lên trời.
Rất nhanh sau đó, từng luồng ma khí bao phủ toàn bộ đỉnh núi Thái Sơn lại trong phạm vi mấy trăm dặm. Bầu trời lập tức như bị hạ thấp xuống, đang từ buổi trưa như trở thành chạng vạng tối.
“Có chuyện gì vậy...”
“Dừng tay cho ta!”
“Tố Viện, chẳng lẽ lời ngươi nói là thật?”
Giờ phút này, mọi người Bạch gia vẫn còn đang vây công Bạch Tố Viện vội vàng dừng tay lại. Tất cả đều ngơ ngác nhìn lên bầu trời, thấy cái xác của lão giả không có Thiên Ma chống đỡ đang rơi xuống phía dưới thì sắc mặt họ tràn đầy vẻ khó tin.
Bạch Tố Viện đứng im tại chỗ, đã thu hồi Hoả Vân bao quanh thân thể lại, rồi nhìn lên bầu trời thì hiện lên vẻ phẫn hận.
“Nếu không muốn chết, thì mang những phàm nhân ở dưới núi rời khỏi đỉnh Thái Nga.” Trên bầu trời, bỗng nhiên vang lên âm thanh lãnh đạm của Hàn Lập.
Mọi người nghe thế mới tỉnh ngộ, thu hồi di hài của Bạch Tùng Thạch, rồi vội vàng bay xuống núi.
Lão giả áo bào xanh Bạch gia chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Tố Viên, ánh mắt vô cùng phức tạp, liên tục do dự, rồi sau đó mới mở miệng nói: “Tố Viện, đi cùng với Nhị thúc công...”
“Ta muốn tận mắt nhìn thấy ma đầu kia tan thành mây khói...” Bạch Tố Viện nghe vậy, cũng không thèm liếc nhìn lão ta, cắn chặt răng nói.
Lão giả áo bào xanh chần chờ một lát, rồi thở dài một tiếng, bay xuống dưới núi.
Hiện tại, ma vân trên bầu trời đã tụ lại nồng đậm như mực. Mây mù ở giữa bỗng nhiên chuyển động, ngưng tụ thành một gương mặt khổng lồ của một tên nhân tộc đang há rất to trên bầu trời
“Dám bức ta bỏ thân thể nhân tộc, làm hỏng tu hành ma đạo của ta. Ta nhất định phải nghiền bọn ngươi ra tro!” Một âm thanh lạnh như băng từ trên trời truyền đến. Tiếng “Ông ông” vang lên khắp bầu trời.
Dứt lời, gương mặt kia đột nhiên há to miệng, một luồng khí tức nóng rực lập tức bay vọt ra, hoá thành một mảng ma diễm ngập trời phô thiên địa cái phun trào đến chỗ Hàn Lập.
Không biết từ lúc nào, Hàn Lập đã lấy ra thanh trường đao màu đen, đung đưa nhẹ nhàng.
Thấy ma diễm cuồn cuộn bay đến, Hàn Lập lập tức hành động. Trường đao trong tay hắn loé lên ô quang, chọc chéo lên phía trước, lập tức một luồng đao ảnh lớn hơn mười trượng bay ra, chém lên ma diễm đang đến.
Chỉ thấy đao ảnh và ma diễm bốn phía cuồn cuộn kịch liệt, rồi ma diễm bị khí thế của đao ảnh đánh bạt sang hai bên, tạo thành một thông lộ rộng chừng trăm trượng.
Thân ảnh của Hàn Lập từ trong thông lộ bay vút lên. Trường đao trong tay hắn không ngừng bay múa, hoá thành một mảng đao ảnh sương mù màu đen xoắn về phía gương mặt to lớn do ma vân tụ lại mà thành.
Trong không trung, hư không chấn động, đao quang tung hoành. Một mảng lớn ma vân bị chém đứt, chia năm xẻ bảy, không ngừng xoay tròn.
Từ trong miệng gương mặt khổng lồ không ngừng tuôn ra ma diễm vây quanh Hàn Lập nhưng lại bị đao quang của hắn phá vỡ nên không tạo ra được ảnh hưởng gì.
Đúng lúc này, đột nhiên ma vân co rút lại, từ phạm vi trăm dặm thu nhỏ lại còn mười dặm, rồi ngưng tụ thành một gương mặt ma to lớn, đầu có hai sừng đen nhánh, miệng há to.
Đột nhiên cái miệng lớn há to ra, xuất hiện một vòng xoáy hắc khí to lớn bên trong, từ đó truyền ra một luồng lực hấp dẫn to lớn, trong chớp mắt hút Hàn Lập vào trong.
Cái miệng khổng lồ của gương mặt ma lập tức khép lại. Thân ảnh Hàn Lập cũng biến mất không thấy gì.
Bạch Tố Viện đang ngước đầu nhìn lên đỉnh Thái Nga thấy cảnh như thế, tim đập mạnh, thần sắc trở nên có chút kỳ quái. Tay áo nàng khẽ đảo một cái, một quả cầu màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.
Phía trên quả cầu màu vàng có phù văn trải rộng, bên ngoài mơ hồ có hồ quang điện màu vàng lập loè. Đây là vũ khí cực kỳ hiệu quả để đối phó với Thiên Ngoại Ma Đầu, tên nó là Kim Cương Diệt Ma Thần Lôi.
Một lúc lâu sau, thấy bên trong gương mặt ma không hề có bất kỳ động tĩnh gì, ánh mắt của nàng toát lên vẻ kiên quyết. Hào quang trên người nàng đột nhiên sáng ngời, định bay lên.
“Xì xì xì!”
Đúng lúc này, khoé miệng của gương mặt đột nhiên sáng lên từng sợi hào quang màu trắng bạc.
Ngay sau đó, một âm thanh lôi đình đột nhiên vang lên, gương mặt ma khổng lồ lập tức nổ tung, từ bên trong lôi quang màu bạc tỏa ra đầy trời.
Một con Lôi Bằng khổng lồ, toàn thân được bao phủ bởi lôi điện màu bạc từ bên trong bay ra. Giữa không trung, nó thu lại hào quang, biến thành hình người. Chính là Hàn Lập.
Sau khi gương mặt ma kia nổ tung, ma vân tán loạn lại tụ lại lần nữa, hoá thành một lão giả toàn thân đen kịt, nhanh chóng lao vút xuống dưới đỉnh Thái Nga, hướng đến chỗ Bạch Tố Viện
Dung mạo của lão giả giống hệt Bạch Tùng Thạch.
Hàn Lập thấy vậy, ánh mắt ngưng trọng. Trường đao màu đen trong tay loé lên, đột nhiên chém xuống phía dưới.
Một luồng đao quang màu đen đột nhiên loé lên, lại nhanh như chớp bổ xuống lão giả đen kịt đang đuổi theo Bạch Tố Viện kia, lập tức chém lão ta ra làm đôi.
Chỉ nghe một tiếng “Két” vang thật lớn!
Luồng đao quang màu đen kia sau khi chém đôi lão giả đen kịt kia, lại không có dừng lại, chém thẳng vào phía trên thân núi đỉnh Thái Nga.
“Rầm rầm rầm!”
Một hồi âm thanh như động đất truyền ra, bụi mù toả ra khắp bốn phương tám hướng, đá lớn từ đỉnh Thái Nga lăn xuống ầm ầm, muôn loài chim kinh sợ bay tán loạn.
Kéo dài một hồi lâu, cơn chấn động mới dần biến mất.
Trong lúc hỗn loạn, Bạch Tố Viện khó khăn lắm mới ổn định được thân hình. Nàng kinh ngạc nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện một cái vực sâu vạn trượng.
Cả ngọn Thái Nga thình lình đã bị Hàn Lập dùng một đao chém ra làm đôi.
Hàn Lập không biết là một đao tuỳ ý này của hắn, đã khiến cho cái tên Đỉnh Thái Nga bị xoá sổ hoàn toàn khỏi bản đồ của Bách Hữu Quốc. Từ nay về sau, dãy núi Thái Nga xuất hiện một đỉnh Lưỡng Đoạn cùng với một truyền thuyết Tiên nhân phá núi diệt ma.
Dĩ nhiên, những chuyện này đều là sau này.
Thân thể của Thiên ma lúc này đã bị chém làm hai nửa. Một nửa nằm bên này, nửa còn lại nằm ở bên kia vực sâu.
Hàn Lập từ trên không hạ xuống, hờ hững nhìn thân thể lão giả đen kịt kia. Hắn định ra tay đập nát, nhưng đột nhiên trong đầu lại vang lên âm thanh “Đạo hữu chậm đã“.
Trong khi đó, thân thể lão giả đen kịt vô cùng thê thảm đang lết trên mặt đất tới chỗ Hàn Lập. Trong mắt lão ta tràn đầy vẻ cầu khẩn, nói với hắn:
“Xin đừng giết ta. Ta nguyện cùng người ký Thiên Ma khế ước. Từ nay về sau trở thành nô bộc, mặc cho người sai khiến.”
Hàn Lập nghe vậy, không nói gì, trên mặt lộ ra một tia cổ quái.
Bạch Tố Viện thấy vậy, sợ Hàn Lập đáp ứng nên nhanh chóng bước đến, định mở miệng ngăn cản.
Lúc này, bóng dáng trước người Hàn Lập chớp lên một hồi, rồi đột nhiên kéo dài, từ đó hiện ra một thân ảnh đen sì như mực, chính là Ma Quang. Đúng là gã vừa mới dùng tâm thần liên hệ ngăn cản Hàn Lập.