Dịch: NguyenDzung
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thường Thích thấy vậy, nhịn không được nói: “Không hổ là mặt nạ tiên khí tiêu chuẩn cao nhất của Luân Hồi điện, lại biến ảo ra như vậy, quả thực giống ta như đúc. “
Chu Hiển Dương càng thêm vỗ tay tán thưởng: “Hay thật, hay thật... Nếu thế này, ngay cả nhiều trưởng lão của Hiển Sơn tông ta, cũng chưa chắc có thể phân biệt thật giả.”
Hàn Lập quay sang Thường Thích nói: “Tiếp theo, mong Thường đạo hữu thuật lại một hai đặc điểm công pháp của ngươi.”
Bởi vì để tránh các loại rắc rối, đối với việc giả trang người khác, hắn vốn đã như xe nhẹ đường quen. Cho nên, khi đưa tay nhấc chân, động tác thần thái hắn cũng phát sinh thay đổi, so với Thường Thích cũng có bảy phần tương tự. Thấy vậy, hai người Chu Hiển Dương cũng tán thưởng không thôi.
Thường Thích gật đầu nói: “Tất nhiên.”
Chu Hiển Dương nói một tiếng: “Các ngươi ở đây nói chuyện, ta đi thu thập một chút tin tức tuyển chọn của các tông môn tham gia lần này.” Rồi sau đó y rời đi trước.
Trong mật thất chỉ còn lại tiếng thảo luận của hai người Hàn Lập.
...
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh.
Một ngày kia, sáng sớm tinh mơ, muôn người của toàn bộ Cửu Nguyên thành đều đổ xô ra đường, cơ hồ tất cả mọi người tụ tập dưới chân Cửu Nguyên sơn.
Việc tuyển chọn danh ngạch Bồ Đề yến, hôm nay sẽ cử hành bên ngoài sơn môn Cửu Nguyên quan.
Hàn Lập đã sớm thay đổi bộ dáng bên ngoài, biến thân thành Thường Thích, đi theo Chu Hiển Dương và mấy trưởng lão Hiển Sơn tông cùng tới Cửu Nguyên sơn.
Trên đường đi, Hàn Lập mặc dù không nói nhiều lời, nhưng thỉnh thoảng cũng nói chuyện vài câu với mấy tên trưởng lão.
Hắn giả trang làm vị trưởng lão “Thường Thích” này, mặc dù một mực ngao du ở bên ngoài, rất ít gặp mặt các trưởng lão khác, nhưng vẫn có một vài người quen.
Tuy nhiên, lúc này Hàn Lập ứng đối tự nhiên, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng biểu hiện rõ ràng chính là Thường Thích, không lộ chút sơ hở nào.
Mấy người đi thẳng một đường tới dưới chân Cửu Nguyên sơn, từ xa xa đã thấy một dãy núi vĩ đại, cao vút trong mây.
Dãy núi kéo dài, xanh biếc vô bì. Giữa lưng chừng núi bị một tầng mây mù dày đặc che lấp, khiến người ta không thể nhìn thấy phong cảnh trên núi.
Mây bay cuồn cuộn, ánh hào quang ẩn hiện ngập tràn, hiển nhiên là một tòa Vân Hải đại trận bảo hộ dãy núi.
Phụ cận sơn môn, một thác nước ầm ầm tựa lưng vào ngọn núi, cầu vồng lơ lửng, khắp nơi có thể nghe tiếng hạc kêu vượn hót, gió mát trong núi hòa hợp với tiên khí lượn lờ, thiên địa linh lực dào dạt đến cực điểm.
Trước sơn môn, một quảng trường khổng lồ được xây dựng rộng đến mấy trăm dặm. Quảng trường phân ra rất nhiều khu vực, mỗi nơi kiến tạo một Diễn Võ Đài cao hơn mặt đất khoảng một trượng.
Bên ngoài khu vực Diễn Võ Đài bị pháp trận chia cắt, giờ phút này đang tụ tập hàng ngàn, hàng vạn người vây quanh, từ đứng trên mặt đất đến lơ lửng giữa không trung, đông nghịt dày đặc, khó mà đếm hết.
Đám người Hàn Lập đi dọc theo lối đã mở sẵn dưới sự tiếp dẫn của đệ tử Cửu Nguyên quan. Tất cả đi thẳng một đường tới cửa sơn môn ở phía trong, trên một tòa bệ đá hình khuyên to lớn.
Ở chỗ sơn môn, một cổng chào to lớn, ba tầng mười hai góc, lặng lẽ đứng thật cao. Nó không tô đỏ vẽ xanh giống như thế tục, mà tạo hình toàn bộ bằng linh ngọc, nhìn tựa như một khối phỉ thúy xanh biếc to lớn.
Trên cổng chào còn có một tấm biển bạch ngọc viết bốn chữ lớn “Cửu Nguyên thắng cảnh” bằng Kim Triện cổ văn.
Hàn Lập nhìn từ cổng đền hướng vào trong, chỉ thấy một đường núi thềm đá uốn lượn, thông vào trong sương mù mông lung, cảnh tượng trên đường núi liền biến mất không thấy, không thể nào nhìn rõ.
Đi tới bệ đá hình khuyên, Hàn Lập nhìn thấy những dãy chỗ ngồi được thiết lập cẩn thận, bố trí dày đặc, có đến mười mấy Diễn Võ đài.
Đám người Hiển Sơn tông của hắn được đệ tử Cửu Nguyên quan tiếp dẫn, đi tới một chỗ ngồi bên trái, cách xa chính giữa một chút.
Chu Hiển Dương đi tới gần các chưởng môn của mấy tông môn quen biết chào hỏi, tiện đường thẳng tới vị trí chỗ ngồi, đám người còn lại thì đứng phía sau y.
Một lão già tóc bạc ngồi gần Chu Hiển Dương nghiêng người nhìn về phía đám người Hiển Sơn tông, mở miệng hỏi: “Nghe nói, Thường Thích trưởng lão của quý tông vốn luôn ngao du bên ngoài đã về tông, chúng ta qua lại nhưng vẫn chưa được gặp, không biết là vị nào?”
Lúc trước, Hàn Lập tra xét tư liệu mà Chu Hiển Dương sưu tập, nên nhận ra người này.
Lão chính là sơn chủ Vô Cực sơn Triệu Nguyên Lai. Lần này, tu sĩ xuất chiến cho tông môn bọn họ là tộc đệ của lão, Triệu Bá Lao. Đây là một tu sĩ Thái Ất hậu kỳ, tu luyện lực lượng pháp tắc Băng thuộc tính, chiến lực không kém.
Chu Hiển Dương cười nói: “Thường sư đệ, nếu Triệu sơn chủ muốn gặp ngươi, ngươi tới tiếp kiến một chút.”
Hàn Lập nghe tiếng liền ra khỏi hàng, thi lễ với Triệu Nguyên Lai: “Bái kiến Triệu sơn chủ.”
Triệu Nguyên Lai đánh giá trên dưới Hàn Lập một chút. Sau lưng lão, một thanh niên nam tử người thon dài, khuôn mặt âm nhu, mặc cẩm bào máu trắng đang liếc nhìn lão, tựa hồ đang truyền âm trao đổi.
Hàn Lập cũng biết người này, đó là Triệu Bá Lao, ánh mắt hai người chạm nhau, mỗi người đều khẽ gật đầu.
Triệu Nguyên Lai vừa gật đầu, vừa tấm tắc tán thưởng: “Thần hoa nội liễm, khí tức trầm ổn, không hổ là người mang sát thủ giản mà Chu tông chủ một mực giấu kín, xem ra có Thường đạo hữu ở đây, lần này Hiển Sơn tông nhất định lấy được Bồ Đề lệnh.”
Công phu hàm dưỡng bên ngoài đầy đủ, Hàn Lập nhìn ra được đối phương không thấy được nông sâu của mình, trong lòng lộ vẻ coi thường.
Ánh mắt Chu Hiển Dương nhìn thấy những điều này, trong lòng cũng âm thầm bật cười, nếu thật sự là Triệu Bá Lao khi tỉ thí đụng phải vị “Thường sư đệ” này của mình, vậy có trò hay để xem rồi.
Lúc y và Triệu Nguyên Lai đang hàn huyên, tán dương lẫn nhau, một nam tử nhã nhặn mặc áo dài xanh có hoa văn cây trúc liền đi tới chỗ ngồi. Đi theo sau gã là mấy nữ tử thanh lệ, trang phục tố khiết, cũng đi lên bệ đá hình khuyên.
Thấy người này đến, sắc mặt Chu Hiển Dương liền trầm xuống, ánh mắt lóe lên vẻ phẫn hận.
Triệu Nguyên Lai theo ánh mắt của y nhìn qua, sắc mặt cũng hơi đổi, thần sắc hiện lên mấy phần chán ghét.
Triệu Nguyên Lai không chút hạ giọng, trách mắng: “Tư Không Kiến, tên này đi tới chỗ nào đều ăn mặc tỏ vẻ quân tử khiêm tốn, thật không biết là trong cả Kim Nguyên Tiên Vực này, người nào mà không biết gã là ngụy quân tử không biết xấu hổ nhất?”
Hàn Lập cũng nhìn qua phía bên kia, thấy Tư Không Kiến tay nâng chén trà thơm mà nữ tử bên cạnh dâng lên, vừa mới đưa tới bên miệng, tựa hồ nghe được lời Triệu Nguyên Lai nói, hai mắt híp lại nhìn sang bên này.
Dung mạo của gã hoàn toàn xứng đáng bốn chữ phong thần tuấn dật, mặt mày hất một cái, tỏ vẻ cười như khiêu khích về phía Triệu Nguyên Lai và Chu Hiển Dương, rồi khẽ nhấp một ngụm nước trà.
Triệu Nguyên Lai hơi chút nghi hoặc nói: “Tên này sao không mang theo đại đệ tử, ngay cả bọn trưởng lão Cô Dương phong đều không mang theo, sao chỉ dẫn theo vài nữ đồ đến vậy?”
Chu Hiển Dương không chút ngạc nhiên, lườm bên kia đáp: “Không cần đoán, lão tiểu tử này hơn phân nửa là không biết xấu hổ, có lẽ tự hạ mình tranh giành với bọn tiểu bối.”
“Cái này...” Triệu Nguyên Lai nghe vậy, cũng có chút kinh ngạc.
Làm tông chủ một tông, tự mình tham dự tuyển chọn, cũng không phải không thể, ít nhất trong thông cáo lúc trước cũng không ngăn cấm. Chỉ là, bình thường chưởng môn của tông môn đều để tâm tới thân phận, nếu làm như thế, lỡ vạn nhất thất thủ sẽ mất mặt toàn bộ tông môn.
“Coong...”
Một tiếng chuông vang dội bỗng truyền đến từ trong sơn môn Cửu Nguyên quan khi hai người đang nói chuyện
Theo dư âm tiếng chuông vang vọng quanh núi, trên không trung, một áng mây trôi nổi bay tới, vượt thẳng qua cổng chào phỉ thúy cao lớn kia, hạ xuống bệ đá hình khuyên.
Hào quang trên bệ đá chớp sáng, từ từ hiện ra năm bóng người.
Xung quanh, chưởng môn các tông môn tham gia giao đấu lần này nhìn thấy liền nhao nhao đứng dậy, chỉnh trang lại ngoại hình, khom người yết kiến năm người trong hào quang kia.
Hàn Lập làm theo đám người, cũng yết kiến, khóe mắt lại liếc qua, đánh giá những người đó.
Một người đứng chính giữa, đầu đội mũ cao quan màu vàng, mặc sắc phục thiên quan, dung mạo dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, chính là vị tiên sứ truyền lệnh đến từ Trung Thổ Tiên Vực.
Bên trái là một người mặc đạo bào màu xanh, đầu đội Liên Hoa Bảo Quan, dĩ nhiên chính là Cửu Nguyên quan chủ Thuần Quân chân nhân. Bên phải là một người dáng vẻ bình thường, dung mạo phổ thông, mặt cười ấm áp, chính là cung chủ Kim Nguyên Tiên cung Lục Xuyên Phong.
Mỗi bên hai người này đều có một người, trước kia Hàn Lập chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng trước đó đã nghe Chu Hiển Dương nhắc qua nên cũng đoán được thân phận bọn họ.
Trong đó bên trái là một tên lão giả mặc áo tím, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt sưng vù, bụng to ưỡn ra, nhìn mặt ủ mày chau, thần sắc mệt mỏi, chính là minh chủ Nhật Nguyệt minh Thiên Tinh Tôn Giả.
Mà phía bên phải là một thanh niên nam tử dáng người thon dài, tóc như mây đen, tóc dài dựng đứng lên, trên trán tóc mái màu trắng rủ xuống, dung mạo có chút tuấn lãng, nhìn dáng vẻ bất phàm, là đương kim sơn chủ Bách Tạo sơn Hoắc Uyên.
Năm đó ở Hắc Sơn Tiên Vực, khi ở Dã Hạc cốc, Cảnh Dương thượng nhân mà Hàn Lập quen biết từng nói, vị sơn chủ Hoắc Uyên này là sơn chủ đời thứ năm của Bách Tạo Sơn.
Sau khi năm người này xuất hiện, trên quảng trường lập tức vang lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Thuần Quân chân nhân thấy vậy liền tiến ra phía trước, đưa tay lên phía trước, ra hiệu đám đông im lặng, sơn môn Cửu Nguyên quan nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Sau đó, y quay lại nói chuyện mấy câu với vị tiên sứ Thiên Đình kia, đám đông mới an bài kia cũng theo thứ tự ngồi xuống.
Thuần Quân đạo nhân hướng mặt ra quảng trường, cao giọng nói: “Gặp đúng lúc Bồ Đề thịnh hội sắp đến, nhờ thiên ân mênh mông, nguyện cùng phổ thiên tu sĩ đồng khánh, nay đặc biệt đồng ý ban phát mười hai Bồ Đề lệnh, truyền cho các đại tiên môn Kim Nguyên Tiên Vực ta, để chư vị tiên hữu có cơ hội cùng dự tiệc, đồng thời hưởng Bồ Đề Đạo Quả.”
Đám đông nghe vậy, càng vui mừng khôn xiết, như thể được hưởng ơn trạch của Thiên Đình ngay lúc này.
“Thiên ân mênh mông, ân huệ chúng sinh...”
“Thiên ân mênh mông, ân huệ chúng sinh...”
...
Không rõ ai đã nói trước câu này, đám đồng liền hưởng ứng theo, toàn bộ sơn môn tràn ngập âm thanh mạnh mẽ.
Vị tiên sứ Thiên Đình thấy cảnh này, tựa hồ khá hài lòng, khuôn mặt tỏ ra vui vẻ.
Mấy người bên cạnh, ngoại trừ vị Thiên Tinh Tôn Giả bụng to đang ngủ gà ngủ gật, khuôn mặt đều hiện lên sự vui vẻ.
Lúc này, một vị phụ trách chủ trì việc giao đấu, trưởng lão Cửu Nguyên quan đi lên phía trước, nói với đám đông trước mặt:
“Kim Nguyên Tiên Vực chúng ta đất rộng của nhiều, tiên môn đông đảo, Bồ Đề lệnh chỉ có hạn, số lượng mười hai cái, rốt cuộc hoa rơi vào nhà nào, đều phải xem tiên môn các vị có bao nhiêu thực lực.”
Xung quanh, chín mươi sáu tông môn chi chủ nghe vậy, liền sôi nổi đứng dậy, ôm quyền nói: “Thiên Đình ban tặng, dĩ nhiên toàn lực ứng phó.”
Trưởng lão chủ trì cao giọng nói tiếp: “Lúc trước các tông môn đều đã trình báo danh sách tham gia tuyển chọn, tiếp đây, xin mời tu sĩ tham dự giao đấu của các tông tiến lên, cử hành rút thăm theo vòng hiệp một.”
Hàn Lập nghe vậy khẽ liếc Chu Hiển Dương một cái, rồi sải bước đi ra ngoài. Triệu Bá Lao đứng sau lưng Triệu Nguyên Lai cũng theo sát phía sau, đi tới trước sân khấu.
Cùng lúc, tu sĩ tham gia tuyển chọn của các tông môn khác cũng đều hối hả đi ra.