Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 198: Chương 198: Vận khí phân chó




Dịch giả: cubihu

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Thời gian thoáng một cái, đã qua mấy ngày.

Có một tòa tuyết cốc vắng vẻ ở phía Đông Chúc Long Đạo do gần sâm lâm Dung Tuyết là khu vực thí luyện của tông môn nên là nơi thường ít người lui tới.

Trong cốc có rất nhiều cây cổ thụ Tùng Tuyết sinh trưởng, cao tới trăm trượng. Qua mỗi đợt tuyết rơi, chúng hoàn toàn bị che giấu dưới lớp tuyết đọng rất dày, xa xa nhìn lại giống như từng tòa tuyết tháp trắng noãn, bóng loáng.

Lúc này ở bên trong tuyết cốc, thỉnh thoảng có tiếng sấm vang lên “ù ù”, còn đan xen tiếng thân, cành cây cối gãy nứt, vỡ vụn.

Bởi vì âm thanh lớn chấn động hai bên sơn cốc, dẫn đến băng tuyết trên sườn núi không biết đã tích góp bao nhiêu năm tháng chảy xuống ầm ầm, tuôn ra từ trong sơn cốc. Chúng lôi cuốn, kích động lẫn nhau, cuối cùng hình thành một trận tuyết lở có thanh thế to lớn, dũng mãnh lao ra bên ngoài cốc.

Bởi vì tuyết đọng thật sự quá nhiều, từng khối tuyết chồng chất không ngừng tràn ra bên ngoài sơn cốc, một hồi lâu thanh thế mới dần giảm xuống, dù vậy trong không khí vẫn có tuyết phấn rơi lả tả, sương mù lóng lánh tung bay,

Đúng lúc này, trên bầu trời phía trên cửa cốc, một đạo hồng quang lao vút xuống, rơi vào chỗ mép đống tuyết đọng, từ đó hiện ra thân ảnh mặc trang phục trưởng lão nội môn, Hàn Lập.

“Ầm ầm!”

Lại là một tiếng sét đánh nổ vang lên.

Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, nhìn vào chỗ sâu bên trong tuyết cốc, chỉ thấy chỗ đó đang có một lôi trụ to lớn màu bạc xuyên thẳng lên không trung.

“Quả nhiên ở chỗ này.” Miệng hắn thì thào một tiếng, rồi hai ngón tay kẹp lại, Thái Nhất Hóa Thanh Phù màu tím mơ hồ lập tức hiện ra.

Nương theo một tia tử quang sáng lên, thân hình của hắn dần dần mơ hồ không rõ, cuối cùng biến mất ngay tại chỗ.

Ở trong tuyết cốc, tại chỗ tuyết đọng rất lớn, có vô số cây cổ thụ Tùng Tuyết đứt gãy bị tuyết chảy vùi lấp, khắp nơi đều tràn đầy các đoạn ngắn xác cây.

Mà ở chỗ sâu nhất tuyết cốc có một thứ cao cao nhô lên trên vách đá. Đó là một thanh niên da đen thân hình gầy yếu đang khoanh chân ngồi, ánh mắt gã nhìn thẳng phía trước, trong mắt thoáng hiện hào quang sáng rực. Chính là Diệp Phong, mấy ngày trước đây xung đột với Hàn Lập ở Hoạn Thú Viên.

Giờ phút này, trên người gã đang có hào quang chớp động. Từng sợi lôi điện màu bạc bên ngoài thân không ngừng lượn lờ phía trên, hiển nhiên gã đang tu luyện một môn bí thuật lôi điện tương đối lợi hại.

Khắp nơi xung quanh, trong phạm vi mấy trăm trượng, vô luận cây cối bị tuyết đọng hay đất đá nham thạch, tất cả đều là một mảnh cháy đen, phía trên còn tỏa ra từng sợi khói trắng.

“Ha ha ha...” Phát hiện uy lực lôi điện của mình lại tiếp tục tăng lên, thanh niên da đen không khỏi thoải mái cười ha hả.

Nhưng mà vừa lúc tiếng cười còn đang vang lên, miệng còn chưa khép lại, toàn thân gã đột nhiên hơi chậm lại, như là bị người ta làm phép định thân nguyền rủa, không thể nhúc nhích mà cứng tại chỗ. Điện mang toàn thân gã cũng “xèo” thoáng một phát, đều biến mất.

Lúc này, trong hư không trước người gã bỗng nhiên nhộn nhạo lên một hồi chấn động kỳ dị, từ đó thân ảnh Hàn Lập hiện ra, hai ngón tay hợp lại điểm vào mi tâm của gã.

Cùng lúc đó, trong đôi mắt Hàn Lập sáng lên hai luồng lam mang thâm sâu lay, động tâm thần con người. Hắn trực tiếp dùng bí thuật thần hồn bắt đầu sưu hồn gã ta.

Lúc trước tại Hoạn Thú Viên, hắn đã gieo xuống ấn ký thần hồn trên người Diệp Phong.

Chẳng qua mấy ngày nay, trong lúc hắn một mực tìm hiểu Vô Tướng Chân Luân Kinh, tên Diệp Phong này một mực ở động phủ của mình, cũng không có động tĩnh gì, cho nên đến hôm nay gã ta đi thí luyện lôi pháp, hắn mới tìm được cơ hội, đuổi tới nơi này.

Nương theo quá trình sưu hồn, sắc mặt Hàn Lập cũng có chút biến hóa. Hắn vốn lúc đầu cẩn thận, sau lại trở nên có vẻ ngoài ý muốn, cuối cùng trên mặt lại lộ ra một tia vui vẻ bất đắc dĩ.

Sau một lát, hào quang màu lam trong mắt của hắn dần dần thu lại, ngón tay điểm tại chỗ mi tâm Diệp Phong cũng thu trở về, không khỏi thì thào tự nói một tiếng:

“Cái tên này thật sự là gặp vận may. Sự tình quá khứ không liên quan gì đến ngươi, nên ta cũng không so đo nhưng hôm nay cũng nên đưa vật trở lại với đúng chủ nhân rồi.”

Dứt lời, hắn cầm vòng tay trữ vật nơi cổ tay Diệp Phong lấy xuống, sau khi xem xét một chút, tiện tay thu vào trong ngực.

Rồi sau đó, trên người hắn đột nhiên sáng lên hào quang, hóa thành một đạo hồng quang phóng lên trời, lóe lên rồi biến mất.

Diệp Phong từ từ tỉnh lại, một hồi sau, miệng gã rút cuộc mới khép lại được. Gã ta giơ tay lên, vuốt vuốt đôi má có chút khó chịu, trong mắt hiện lên một tia không biết định làm gì bây giờ. Với sự tình vừa mới phát sinh, gã ta tự nhiên là không có nửa điểm ấn tượng.

Nhưn khi gã nhìn đến cổ tay trống không, lập tức hoảng hồn, vội vàng đứng dậy, sờ tìm lung tung điên cuồng một hồi trên thân thể, tiếp theo lại vội vàng buông ra thần thức quét bốn phía.

“Không…”

Rất nhanh, trong tuyết cốc liền vang lên một tiếng hét cuồng loạn tuyệt vọng.



Lại nói Hàn Lập, một khắc không ngừng, phóng về tới phủ đệ, liền đi thẳng vào mật thất trong động phủ. Trên đường gặp được Mộng Thiển Thiển, mặt mũi nàng tràn đầy vui mừng hành lễ về phía mình, hắn cũng không có chú ý đến, khiến cho tiểu cô nương âm thầm oán than cả buổi.

Trong mật thất, sau khi khoanh chân ngồi xuống, hắn lập tức lấy vòng tay trữ vật ra, sau khi luyện hóa nó một chút, bàn tay khẽ đảo từ đó lấy ra một viên cầu màu vàng to cỡ quả trứng gà.

Viên cầu này mới nhìn không có chút nào kỳ lạ nhưng khi Hàn Lập dùng Minh Thanh Linh Mục quan sát đã phát hiện một mảnh đường mây trải rộng đẹp đẽ vô cùng, liên kết lẫn nhau thành một bức đồ văn thần bí hoàn chỉnh.

Hơn nữa, phía trên viên cầu còn truyền ra từng làn khí tức làm cho Hàn Lập hết sức quen thuộc.

Hắn nâng viên cầu màu vàng trong lòng bàn tay, lam quang trong đôi mắt đột nhiên sáng lên. Một đám sợi thần niệm nhỏ bé từ chỗ mi tâm uốn lượn duỗi ra, dò xét, rồi chậm rãi dung nhập vào trong viên cầu màu vàng.

Một tiếng “ô...ô...n...g” rung động mãnh liệt vang lên. Phù văn phía trên viên cầu màu vàng đột nhiên sáng lên, từ đó chiếu ra quang mang màu vàng kim chói mắt, rọi chiếu sáng rực cả mật thất.

Chỉ thấy phía trên viên cầu màu vàng tách đôi như là cơ quan, hé ra một khe rất sâu, từ đó thò ra từng thanh kim loại nhỏ. Sau một hồi vang lên tiếng kim loại va chạm lại thình lình biến thành một con cua màu vàng, lớn cỡ bàn tay.

“Giải đạo hữu...” Chứng kiến Hoàng Kim Bàng Giải xuất hiện, Hàn Lập vội vàng gọi nhẹ một tiếng, thăm dò.

Ở trong mật thất hoàn toàn yên tĩnh, không có nửa điểm âm thanh.

Nhưng mà sau một lát, bên trong thức hải của hắn lại vang lên một âm thanh quen thuộc.

“Hàn đạo hữu, là ngươi... Xem ra ngươi đã tìm được ta...”

Cho dù là dùng thần niệm trao đổi, tiếng Giải Đạo Nhân vẫn lộ ra vô cùng yếu ớt, nghe giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn.

Nghe được câu này, trong lòng Hàn Lập lập tức hiện lên một cảm giác nói không ra lời.

“Giải đạo hữu, ngươi còn nhớ được ba trăm năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Vì sao ngươi tới mức bị luân lạc rồi gặp tình trạng như thế này?” Hàn Lập đè nén tâm trạng rối bời, hỏi thẳng.

“A, đã... ba trăm năm rồi sao?” Giải Đạo Nhân chần chờ một lúc, rồi ngây ngốc nói.

Sau một hồi trì hoãn, âm thanh của gã đã rõ ràng, trở nên ổn định hơn rất nhiều.

Sau một thời gian dài trầm mặc, gã bắt đầu thuật lại chuyện đã xảy ra năm đó, từng chút từng chút một cho Hàn Lập nghe.

Hàn Lập lúc đầu còn có thể cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng càng nghe, thần sắc của hắn càng trở nên âm trầm. Cánh tay đang buông bên người hắn bỗng nắm chặt lại, nổi lên từng đường gân xanh rõ ràng, có thể thấy được.

Hóa ra, năm đó lúc hắn gặp ba người Phương Bàn phục kích, cũng đã tao ngộ một gã cường địch khác.

Tên đó tu vi cảnh giới cao hơn hắn nhiều, Tiên Nguyên Lực trên người y cũng hơn xa, sau khi giao thủ không bao lâu, Giải Đạo Nhân cùng bảy mươi hai cây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trước sau liền bị tên kia đơn giản phong ấn.

Còn chính hắn, sau khi chịu trọng thương, để lại đám Phệ Kim Trùng Vương cùng Ma Quang dốc sức liều mạng cản phía sau, mới có thể miễn cưỡng đào thoát.

Về sau, thừa dịp Ma Quang và Phệ Kim Trùng Vương liên thủ quấn lấy tên kia trong thời gian ngắn ngủi, Giải Đạo Nhân không tiếc tự bạo nên thân thể Tiên khôi lỗi mới phá vỡ phong ấn, chỉ còn lại một viên hạch tâm khôi lỗi mang theo Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chạy trối chết.

“... Ta đang phi hành chạy trốn trên đường, sau khi linh lực hạch tâm tiêu hao hết, liền không cách nào khống chế phi kiếm, chỉ có thể nhìn chúng tự động phá không rời đi. Sau đó, ta đã mất đi ý thức, chìm vào trạng thái ngủ say, cho đến hôm nay mới được ngươi làm cho tỉnh lại. Không biết về sau xảy ra chuyện gì?” Giải Đạo Nhân chậm rãi kể rõ.

“Về sau, hạch tâm do Giải đạo hữu biến thành bị người nhặt được, đưa tới một phường thị gần Chúc Long Đạo bán ra. Kết quả lại trở thành tài liệu luyện khí phổ thông bán cho một gã đệ tử nội môn tư chất bình thường của Chúc Long Đạo. Người này trong lúc vô tình, thông qua thần thức phát hiện bên trên hạch tâm có một ít linh văn ẩn tàng, mà từ đó ngộ ra một bộ bí thuật Lôi pháp có uy lực không nhỏ. Từ đó y đã qua cơn nắng hạn, đến ngày mưa rào trở thành nội môn hạch tâm. Ta cũng là dưới cơ duyên xảo hợp, từ bên trên Lôi pháp của y mà phát hiện manh mối. Lúc này mới tìm hiểu nguồn gốc mà tìm ngươi.” Hàn Lập thở dài một tiếng, giải thích như vậy.

“Thì ra là thế...” Sau khi Giải Đạo Nhân nghe xong, cũng xúc động rất lâu.

“Ta trước kia còn lo lắng, tên kia và kẻ theo như lời ngươi nói là cường địch sẽ có liên quan, sưu hồn y thì về sau mới phát hiện tiểu tử kia chẳng qua là rời thiên đại vận khí phân chó mà thôi. Trước đó, ta đã giết hai kẻ cừu địch năm đó chặn giết ta, đã được biết sau lưng bọn chúng còn có một tên đại nhân vật. Bây giờ nghĩ đến hơn phân nửa chính là kẻ theo như lời ngươi nói, nhưng đáng tiếc chính là lại không có thể biết rõ thân phận y. Ngươi còn nhớ được bộ dáng y, hoặc là biết phần nào thân thế y không?” Hàn Lập dò hỏi.

Nghe lời ấy, con cua màu vàng đứng ở trong lòng bàn tay Hàn Lập dùng hai cái càng ôm lấy đầu, bắt đầu chậm rãi chuyển động, lộ ra có chút thống khổ.

Sau thời gian trầm mặc rất lâu, ở bên trong thức hải Hàn Lập, một lần nữa mới vang lên tiếng của Giải Đạo Nhân:

“Chẳng biết tại sao, trí nhớ của ta giống như xảy ra vấn đề gì, rõ ràng mơ hồ có một cái hình dáng đại khái, nhưng cuối cùng lại không nhớ nổi vẻ mặt kẻ đó... Ta có thể nhớ rõ một việc duy nhất chính là Tiên Linh Lực của kẻ đó hơn xa ngươi, tựa hồ còn nắm giữ một kiện Tiên khí có hình dáng nghiên mực có thể điều khiển Ảnh lực...”

“Quả nhiên là thế... Kỳ thật không chỉ là ngươi, cả ta cùng Ma Quang đạo hữu cũng giống thế, chẳng những không có ấn tượng gì về kẻ đó, thậm chí ngay cả việc ba trăm năm trước xảy ra chuyện gì, cũng đều đã quên sạch sẽ.” Hàn Lập nghe vậy, sớm có dự liệu nói như thế.

“Nếu là như vậy, thật sự không ổn...” Giải Đạo Nhân có chút lo lắng nói.

“Theo ta suy đoán, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiện nay cũng ở bên trong dãy núi Chung Minh đây, chẳng qua là không cách nào tìm được sớm thôi. Tuy nhiên, cũng may đã tìm được Giải đạo hữu, về sau vì ngươi ta sẽ nghĩ biện pháp luyện chế ra một bộ thể xác mới. Chỉ là có thể đạt tiêu chuẩn của ngươi hay không thì khó mà nói trước được.” Hàn Lập có vẻ do dự nói.

“Vậy đa tạ Hàn đạo hữu rồi. Trừ cái đó ra, mong rằng Hàn đạo hữu chớ có quên lúc trước chúng ta tại Linh Giới đã có ước định.” Giải Đạo Nhân lại nhắc nhở.

“Chuyện này đương nhiên, ngày sau tu vi hơi thành, ta sẽ hoàn thành ước định.” Hàn Lập gật đầu, nói.

Giải Đạo Nhân nghe vậy, cũng không nói gì thêm nữa, hào quang quanh thân lóe lên, một lần nữa từ con cua biến trở về bộ dáng viên cầu, được Hàn Lập thu vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.