Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 288: Chương 288: Viện thủ




Dịch giả: Cà Rốt

Hàn Lập thừa dịp Tinh Viêm Chi Hỏa đang ở thế giằng co với hỏa diễm thanh u, một tay hắn kết kiếm quyết, một tay khẽ vẫy, một cây trường kiếm thanh sắc xuất hiện trong bàn tay. Hắn tung người về phía Trọng Thủy Chân Luân ở đằng sau, lao thẳng tới chỗ gã nam tử khôi ngô.

Tên này thấy vậy liền biến đổi pháp quyết trên tay, bông U hỏa liên phát hào quang đại thịnh, nó phun ra liên tục những đám hỏa diễm thanh u, đánh thẳng vào người Hàn Lập.

Hàn Lập vung trường kiếm trong tay lên, kiếm ảnh bay ra liên tục tạo thành một đoàn kiếm liên* chắn trước người, đẩy lùi từng đạo hỏa diễm thanh u.

(kiếm liên*: kiếm ảnh hình hoa sen - dịch giả)

Hỏa diễm kia vốn có tính bám dính rất cao, lúc nãy nó có thể bám chặt vào Trọng Thủy Chân Luân nhưng giờ này không thể tiếp cận được trường kiếm, nam tử khôi ngô thấy cảnh này thì lập tức cảm thấy nao lòng.

Đương nhiên gã không thể ngờ được dị hỏa của mình lại mất công hiệu.

Gã cắn răng phun ra một ngụm tinh huyết, ngón tay trỏ thẳng vào ngụm máu mới bắn ra.

Tinh huyết lập tức hóa thành một đám huyết vụ rồi dung nhập vào bên trong U hỏa liên.

Hỏa liên cấp tốc xoay tròn, từng cánh hoa rung rung rối bắn ra thật nhanh, tạo thành từng đoàn diễm nhận* thanh u vô cùng quỷ dị, tất cả lao về phía Hàn Lập với khí thế phô thiên cái địa.

(diễm nhận*: lưỡi dao bằng lửa - dịch giả)

Hàn Lập không hề hoang mang, một tay kết kiếm quyết, tay còn lại vung kiếm lên, thanh quang trên kiếm chói lòa, hàng trăm ngàn kiếm ảnh trong suốt cực lớn bắn ra trên không trung, cũng lao thẳng về phía gã nam tử khôi ngô.

Mới nhìn đám kiếm ảnh thì tưởng vô trật tự, như đám loạn quân mất tướng, mỗi kiếm ảnh có quỹ đạo bay lộn xộn khác nhau lao tới từ trên không trung, tuy nhiên nhìn kỹ thì đúng vừa khớp, đám kiếm ảnh đang ầm ầm lao tới này đang chặn đánh chính xác từng cái diễm nhận thanh u.

Kiếm ảnh trùng điệp lao tới tạo ra những tàn ảnh phản chiếu trong không gian, cả bầu trời lúc này như nhòa đi.

Lần thứ hai, gã nam tử khôi ngô cảm thấy không ổn, gã quyết định không dây dưa thêm với người này nữa, hai tay gã biến đổi pháp quyết, bàn tay vung ra phía trước.

Một tiếng nổ “ầm” rất lớn vang lên!

Đóa U hỏa liên kia bỗng phình to ra mấy lần, những cánh hoa trương lên tới một mức độ nào đó thì nổ vỡ ầm ầm bắn ra vô số hỏa diễm sền sệt, tạo thành một biển lửa thanh u phủ kín toàn bộ đám kiếm ảnh.

Ngay lúc này, kiếm ảnh cùng vẫy, hỏa liên sôi trào, một cỗ khí tức nóng rực vô cùng lăng lệ khốc liệt tràn ra xung quanh.

Sau đó, gã nam tử khôi ngô không hề do dự, gã kẹp một tấm phù lục màu vàng rực ở hai đầu ngón tay, phù lục bốc cháy, bóng người gã nhoáng lên, hóa thành một đạo kim hồ*, biến mất tại chỗ.

(kim hồ*: như tia sét, tia chớp màu vàng, ở đây là tên này dùng phù lục tạo ra thuấn di lôi điện - dịch giả)

Tuy nhiên, ở trên không cách đó hơn trăm dặm, một thanh trường kiếm thanh sắc khổng lồ bỗng nhiên hiện ra, đạo kim hồ kia rơi đúng ngay vào mũi kiếm, người gã nam tử bị chặt làm hai khúc rồi rơi xuống.

Ngay sau đó, một tiểu nhân Nguyên Anh tử sắc hình dạng giống hệt gã nam tử khôi ngô vội thoát nhanh ra khỏi cỗ tàn thi, trên mặt còn nguyên vẻ hốt hoảng cực độ, nó đang định chạy trốn, tuy nhiên chưa bay được bao xa thì đã bị một tấm lưới ngân sắc cực lớn chờ sẵn tự bao giờ tóm gọn.

Những âm thanh lôi điện đì đùng nổi lên, tiểu nhân Nguyên Anh đã biến thành một đám khói xanh, biến mất hoàn toàn!

Gã nam tử khôi ngô đến lúc chết rồi vẫn còn chưa hiểu vì sao gia hỏa đeo mặt nạ đầu trâu kia dùng cách gì mà trong nháy mắt đã có thể chặn giết mình ở khoảng cách hơn trăm dặm.

Thực tế thì rất dễ hiểu, ngay khi gã kích nổ cốt hỏa u lân, Hàn Lập đã vận dụng thần thông Nghịch Chuyển Chân Luân giúp bản thân đạt tốc độ nhanh hơn, vì vậy chỉ trong một tức đã bay được một khoảng cách mà bình thường phải tốn nhiều tức thời gian.

Một tay Hàn Lập thu hồi trường kiếm thanh sắc, cả người hắn phi nhanh xuống dưới, một tay chộp tới người gã nam tử khôi ngô, trữ vật trạc và trữ vật giới của gã này tung ra rồi nằm gọn trong tay hắn.

Sau khi coi thoáng qua và thấy khá nhiều món đồ tốt, hắn mới cất hết đi, trong lòng thầm nghĩ trải qua trận này rồi từ từ coi kỹ lại.

Ngay sau đó, thân hình hắn nhoáng lên, hóa thành một đạo độn quang lướt nhanh tới chỗ Trọng Thủy Chân Luân.

Lúc này, cốt hỏa u lân đã không còn được chủ nhân bơm Tiên linh lực nên đã bị Tinh Viêm Hỏa Điểu thôn phệ sạch sẽ. Hỏa điểu lúc này đã hóa hình tiểu nhân hỏa diễm, nó đang ngồi chơi trên Trọng Thủy Chân Luân, hai chân đung đưa, trên mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn.

Vừa thấy Hàn Lập quay lại, nó liền phi thân bay lên, lại hóa thành hỏa điểu lao về phía hắn.

Hàn Lập mỉm cười, tay áo phất lên thu nó vào trong cơ thể.

Ánh mắt hắn chuyển qua chỗ con khôi lỗi khổng lồ, trận chém giết của hai phe Thập Phương Lâu và Thánh Khôi Môn đang diễn ra vô cùng thảm thiết, đại quân khôi lỗi của Thánh Khôi Môn thả ra đã bị đánh tan quá nửa, nhưng nhân số của đám Thập Phương Lâu cũng đã bị tử thương hơn nửa.

Trong đó dường như có mấy gã tu sĩ Đại Thừa và Hợp Thể của phe Thập Phương Lâu tách khỏi chiến đoàn, lao nhanh về phía con khôi lỗi khổng lồ trên đảo nhỏ, chúng định âm mưu đánh lén phá hư khôi lỗi để mở tung đại trận thải quang đang che phủ đảo chủ.

Tuy nhiên bọn chúng chưa kịp tới gần thì con khôi lỗi khổng lồ toàn thân trắng muốt bỗng quay ngoắt người lại trong khi cái đầu nó vẫn bất động, phù văn trên thanh đao ngân sắc khổng lồ trong tay nó bỗng rực sáng tạo thành những đạo vòi rồng lốc xoáy cuộn tròn quanh đao rồi lao thẳng tới bọn kia.

“Vù...Vù...Vù...”

Xoáy lốc thổi vù vù làm cả hư không chấn động mạnh, tạo thành vô số phong nhận hỗn loạn bay ra với khí thế mạnh mẽ kinh người, cuốn hết đám người đang bay tới vào bên trong.

Bọn kia vội thả ra pháp bảo hộ thể nhưng cũng chỉ chống cự một cách khốn khổ được một lúc, sau đó thân người bị chém thành nhiều mảnh, mấy tên tiểu nhân Nguyên Anh phải khó nhọc lắm mới kịp thoát ra được.

Hàn Lập chứng kiến hết mọi chuyện, sau đó hắn mới tiện thể triệu Trọng Thủy Chân Luân về sau lưng rồi phi thân thẳng tới chỗ Lân Cửu.

Lúc này Lân Cửu đang lâm vào tình trạng khổ chiến, thậm chí gã đã dần rơi xuống thế hạ phong.

Mụ phu nhân đẫy đà kia sử dụng một loại pháp chú bí ẩn nào đó, lúc này đã biến thành một nữ tử hồng y, không chỉ tu vi tăng tiến mà các thủ đoạn thần thông cũng khác hẳn lúc trước.

Cái thứ giống chiếc ô làm bằng giấy dầu màu đỏ kia nhìn tưởng tầm thường, ai dè nó vô cùng quỷ dị, khi nó bay tới đỉnh đầu sẽ phun xuống những sợi tơ đỏ, nếu bị chúng cuốn vào là Tiên linh lực trong cơ thể sẽ chuyển vận chậm lại rất nhiều.

Cũng may là Lân Cửu có kim kiếm đang phóng ra hào quang chói lóa bao bọc toàn thân, thỉnh thoảng mới bị trúng một vài sợi chứ chưa tới nỗi bị cả đám tơ đỏ trói lại.

Con hổ vàng đốm đỏ được thả ra từ Cổ kính kim sắc lúc này đã bị thương nhiều chỗ, nhưng nó vẫn đang canh giữ xung quanh người gã, bởi vì lão giả gầy gò lúc này vẫn đang thoắt ẩn thoắt hiện bay quanh Lân Cửu và nữ tử hồng y, như là đang chờ thời cơ.

Lúc nãy con cự mãng màu xanh được lão giả thả ra đã bị con cự hổ của Lân Cửu cắn xé thành từng mảnh, vì vậy ánh mắt lão thể hiện rõ vẻ không cam lòng, đương nhiên đang âm mưu đánh chết Lân Cửu rồi kiếm chác đồ trên người gã coi như đền bù tổn thất.

“Động thủ!”

Nữ tử hồng y đã thấy hết mọi diễn biến bên phía Hàn Lập, mắt nổi lên sát cơ, hai tay ôm thành một vòng, một ánh đỏ lóe lên trước ngực, một cây đàn tỳ bà ngọc huyết trong suốt hiện ra.

Một tay mụ bấm phím đàn, một tay gảy nhẹ dây đàn.

“Tích tịch tình tang...”

Lân Cửu nghe những âm thanh này thì da đầu bỗng run lên bần bật.

Những âm thanh này không hề khó nghe, ngược lại tiếng đàn thanh thúy lảnh lót như tiếng châu báu rơi xuống bàn ngọc, đúng là rất êm tai.

Tiếng đàn vừa vang lên, cái ô bằng giấy dầu màu đỏ trên đầu bống phát ra huyết quang sáng ngời và phình to ra gấp đôi.

Những sợi tơ đỏ rơi xuống từ cái ô càng dày đặc hơn, nó như một đám linh xà tí hon nhung nhúc đang lao tới với tốc độ nhanh hơn trước mấy lần.

Cùng lúc đó, lão giả gầy gò cũng xuất thủ, một tay lão giơ lên, một viên hoàn ba màu hiện ra trong những tiếng nổ vang lên khắp nơi, chỉ trong chớp mắt đã biến hóa thành vô số hư ảnh vòng tròn ba màu hỗn tạp nhào tới trói gô con cự hổ.

Người lão thì nhoáng một cái hiện ra ở khoảng không phía dưới Lân Cửu, tay áo phất lên, một đạo kiếm quang chói mắt dài hơn chục trượng chọc ngược từ dưới lên ngực Lân Cửu.

Lân Cửu thấy rùng mình, gã không kịp điều cổ kính kim sắc về đỡ đạo kiếm quang chói mắt kia.

Ngay lúc đó, do bị phân tâm vào việc chống đỡ đòn đánh lén của lão giả nên hệ thống phòng ngự của gã bị hổng, chỉ một sơ sẩy nhỏ đó cũng khiến bả vai và lưng gã bị mấy sợi tơ đỏ đâm trúng.

Những sợi tơ đỏ kia không biết làm bằng vật liệu gì mà mới cắm vào cơ thể đã lan ra như rễ cây tạo thành những nhánh nhỏ xuyên sâu vào thịt gã.

“Không ổn!”

Lân Cửu cảm thấy bả vai và cánh tay bị mất cảm giác, sự vận chuyển Tiên linh lực trong cơ thể bị trì trệ, gã không tránh khỏi cảm giác hồn xiêu phách lạc.

Lúc này, gã liếc mắt thấy một bóng đen đột nhiên hiện ra ở ngay cạnh mình, trong lòng thầm kêu không ổn, gã đang định dùng một kiện bí phù hộ mệnh thì bỗng nghe thấy một loạt âm thanh như tiếng lục lạc vang lên trước người.

Một đạo hắc quang lóe lên, chính là một cái bảo luân vụt tới chặn ngay trước ngực gã, nó đánh bay cái chủy thủ u lục cực kỳ âm hiểm văng ra ngoài.

Ngay sau đó, một bóng người lướt tới, trường kiếm trên tay quét ngang một đường, thanh quang lóe lên, những sợi tơ đỏ như những sợi dây điều khiển con rối lập tức bị chém đứt, chúng tụt lại về cái ô.

Những sợi tơ cắm trong người Lân Cửu như là dây leo chết khô vì mất nước, chúng hóa thành màu xám trắng và bị vô hiệu hóa.

“Đại ân này không nói hết bằng lời được! Tại hạ nợ đạo hữu một món nhân tình!” Lân Cửu nhìn liếc qua trường kiếm trong tay Hàn Lập, gã nói bằng giọng điệu vô cùng trịnh trọng.

“Trước hết cứ giải quyết hai tên này đã, mọi chuyện nói sau!” Hàn Lập khoát tay ngăn gã lại.

“Được!” Lân Cửu khẽ cử động bả vai, cảm giác trì trệ lúc nãy đã tiêu tan hết, sắc mặt gã ở dưới lớp mặt nạ đang sầm xuống, gã nói gằn giọng.

Ở phía bên kia, lão giả gầy gò và nữ tử hồng y lúc này đã tụ lại một chỗ, bốn mắt nhìn nhau bằng vẻ khiếp hãi thấy rõ trên mặt.

Bọn chúng không ngờ rằng tên gia hỏa đầu trâu kia nhìn tưởng yếu nhược mà không chỉ trảm sát mau lẹ tên đồng bọn của chúng, thậm chí Nguyên Anh còn không trốn được, lúc này còn một mình phá tan một kích liên thủ của hai người.

“Trận này không đánh nữa, lão phu đi trước một bước!” Lão giả gầy gò thở ra một hơi rồi nói.

Chữ đầu còn chưa dứt thì độn quang đã lóe lên, lão làm một hơi viễn độn không dám ngừng nghỉ.

“Lão già giảo hoạt kia...” Nử tử hồng ý gắt nhẹ một tiếng, buông lời trách mắng.

Lúc nãy trong trận chiến, do vận dụng món pháp bảo bằng da người có hình xăm nên mụ đã hao tổn phần lớn công lực rồi, vốn dĩ định liên thủ một kích với lão giả nhằm mục đích chí ít cũng giết được một người để cướp đồ, ai dè lại bị Hàn Lập phá hỏng bét.

Lúc này đương nhiên mụ sẽ không gắng gượng một mình chèo chống, nói trắng ra bọn mụ đến đây với mục đích chính là cướp của, chả có ai ngu gì mà đi liều mạng!

Hai tay mụ khẽ vẫy, cái ô bằng giấy dầu màu đỏ đột nhiên xoay tít trên không rồi chở theo mụ trốn đi, tốc độ đúng là vô cùng nhanh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.