Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 349: Chương 349: Ý vị sâu xa




Dịch giả: quyle019

Hàn Lập ở bên trong mật thất của gian phòng tại khách sạn này chờ đợi cũng gần hai năm.

Trong khoảng thời gian này, hắn cũng ngẫu nhiên xuất quan vài lần. Lần nào cũng thay đổi hình dạng đi lượn một vòng khắp tất cả các cửa hàng trong thành, vừa chú ý một chút động thái của ngoại giới và Tiên Cung, cũng vừa nhìn xem có linh tài gì đáng giá mua sắm hay không.

Cũng có lẽ bởi vì Hắc Phong Hải Vực hoàn toàn chính xác là nơi vô cùng vắng vẻ, cho nên ở Quan Lan Thành này cũng chưa thấy người của Bắc Hàn Tiên Cung qua lại, chỉ là sự tình phát sinh ở Chúc Long Đạo vẫn được truyền bá đến tận nơi đây. Chuyện này đã trở thành sự tình rất oanh động toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực những năm gần đây.

Đối với việc này, tất nhiên là Hàn Lập cũng chú ý nhiều hơn một chút. Khi biết được Hô Ngôn đạo nhân cũng không rơi vào tay Bắc Hàn Tiên Cung, không hiểu sao nội tâm hắn cũng thoáng trở nên thoải mái hơn, chỉ là có chút nghi hoặc tại sao Tiên Cung lại không tiến hành truy nã bên trong Tiên Sạn ở Hoang Lan đại lục này.

Ngoại trừ điều đó ra còn có Bách Lý đạo chủ, thân là một trong mười ba Kim Tiên đạo chủ của Chúc Long Đạo, nửa bước Thái Ất, hình như cũng không chính thức vẫn lạc trong tay của Tiêu Tấn Hàn.

Tuy rằng người này không có liên quan gì đến mình, nhưng Hàn Lập thấy vậy vẫn khá là vui mừng. Dù sao bản thân hắn hôm nay cũng bị Bắc Hàn Tiên Cung truy nã, có người phân tán lực chú ý của Tiên Cung giúp cho đúng là một chuyện đáng vui mừng.

Một ngày kia, trung ương Quan Lan Thành.

Xung quanh tòa tháp năm tầng màu trắng tản mát ra ánh sáng chói mắt, phía trên đỉnh tháp càng là phát ra một cột sáng màu lam, bắn thẳng lên trời, khí thế kinh người.

Không ít tu sĩ ở nội thành đang nhao nhao vây kín xung quanh tòa tháp màu trắng. Nhìn những đám tu sĩ tiến vào bên trong tháp, trên mặt bọn hắn không dấu được một nét hâm mộ.

Người có thể tiến vào bên trong tháp tất nhiên cũng chính là người lấy được tư cách truyền tống. Tục truyền những năm gần đây vậy mà có không ít tu sĩ tìm được chỗ tốt từ Hắc Phong Hải Vực, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cho một tiểu thành mới xây dựng được hơn trăm năm như Quan Lan Thành này hưng thịnh được như hôm nay.

Trong đám người, có một gã bạch diện thư sinh đang cầm quạt xếp trong tay, mắt không chớp nhìn tòa tháp màu trắng, trên mặt không biểu lộ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bỗng nhiên, hắn từ giữa đám người tiến lên phía trước, quạt xếp trong tay thu lại, đi thẳng đến hướng tòa tháp màu trắng.

Người này không phải ai khác, chính là Hàn Lập đã cải trang.

Sau khi tiến vào bên trong tòa tháp, đi qua một đoạn hành lang không dài, trước mắt lập tức sáng rõ. Một cái đại sảnh lớn cỡ trăm trượng xuất hiện, hai bên trái phải cửa phòng có hai gã tu sĩ mặc áo đen đang đứng.

Trường bào trên người của hai tên này Hàn Lập cũng đã thấy qua, chính là quần áo và trang sức của Hắc Phong Đảo.

“Mời đạo hữu đưa ra lệnh bài Truyền Tống cùng với chứng minh đảm bảo. “ Nam tử tóc xám đứng bên tay trái hơi gật đầu với Hàn Lập, giọng bình tĩnh nói.

Hàn Lập cũng không nói gì, trực tiếp lật tay lấy ra hai vật, giao cho người này.

Người nọ cũng thoáng lấy ra một tấm ngọc khuê màu trắng (ngọc khuê: dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông), một tia sáng trắng từ nó phát ra bao kín hai kiện vật phẩm lại. Ánh sáng lóe lên từ trên ngọc khuê, hiện ra hai cái phù văn màu vàng lớn chừng nắm tay, ngay sau đó chợt biến mất.

“Mời đạo hữu đi tiếp.” Lão giả lưng còng bên tay phải thấy vậy, giọng khàn khàn nói ra.

Hàn Lập hơi gật đầu, sau đó cất bước đi vào.

Đại sảnh hình chữ nhật hiện ra, trên mặt đất phủ đầy gạch bằng ngọc thạch trắng noãn, trên vách tường xung quanh khắc chằng chịt phù văn rõ ràng, phát ra ánh sáng màu ngà ngà sữa, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.

Trong sảnh ngoại trừ mấy tên tu sĩ Hắc Phong Đảo mặc áo đen, đã có hơn hai chục tên tu sĩ mặc quần áo và trang sức khác nhau, đang tụ tập thành nhóm lẳng lặng chờ đợi.

Truyền Tống Trận ở chỗ sâu nhất bên trong đại sảnh, mặc dù chưa khởi động, nhưng tản mát ra từng đợt chấn động không gian nhẹ nhàng.

Đối với Hàn Lập tiến đến, cũng không có làm cho bao nhiêu người chú ý, ngoại trừ có mấy người đưa mắt nhìn lại một chút, những người còn lại cũng xem như không thấy.

Hàn Lập tùy ý đưa mắt nhìn xung quanh đại sảnh, chân cũng không dừng bước đi đến một chỗ vắng vẻ rồi mới đứng lại, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

Tuy rằng thần sắc hắn như thường, nhưng trong lòng cũng hơi động một chút, bởi vì tên nam tử mặc áo trắng ẩn nấp tu vi mà hắn vô tình gặp khi mới bước đến Quan Lan Thành hai năm trước kia, đang đứng cách hắn chỉ khoảng mười trượng phía bên kia.

Chỉ có như vậy thì tất nhiên hắn cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, dù sao một gã Chân Tiên muốn đi vào Hắc Phong Hải Vực cũng không phải là một chuyện kỳ quái.

Nhưng chung quanh người này còn có năm sáu tên tu sĩ nữa, tuy rằng ăn mặc quần áo và trang sức khác nhau, nhưng đều không ngoại lệ, đều ẩn nấp tu vi Chân Tiên Cảnh mà chỉ để lộ ra tu vi Hợp Thể kỳ. Nhất là một gã trung niên nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt mày kiếm, khí chất kiên quyết dứt khoát, rõ ràng là một gã tu sĩ Chân Tiên Cảnh Hậu Kỳ. Ngoại trừ chính bản thân mình thì trong số những người ở đây, hắn chính là người có tu vi cao nhất.

Một cỗ lực lượng không kém như vậy, lại tập thể tiến về Hắc Phong Hải Vực, chắc chắn là có nguyên nhân sâu xa nào đó.

Bất quá chỉ cần những người này không làm gì trở ngại đến mình, việc không liên quan đến mình thì Hàn Lập tất nhiên cũng lười quan tâm. Chẳng qua trong nội tâm cũng thêm vài phần cảnh giác với đám người này.

Qua một chút thời gian.

Ước chừng sau hơn một canh giờ, trong sảnh lại có thêm hơn mười tu sĩ.

“Ha ha, đã khiến cho chư vị phải chờ lâu, cũng sắp đến giờ khởi động đại trận truyền tống rồi.” Một âm thanh trong trẻo vang lên, một lão giả có gương mặt hồng hào mặc áo bào đen không biết từ đâu đi ra.

Đám người cũng trở nên xôn xao, không ít người vốn đang nhắm mắt điều tức cũng ào ào đứng lên.

Tất nhiên là Hàn Lập cũng đứng dậy theo mọi người, phát hiện ra lão giả này mình cũng đã từng gặp qua một lần, chính là tên xưng là “Dịch Lão” Tán Tiên kia.

“Chắc hẳn chư vị cũng biết, hiện tại không giống ngày xưa, trước khi tiến vào Hắc Phong Hải Vực, kính xin chư vị theo thứ tự bước qua pháp trận cảm ứng này trước đã.” Ánh mắt của lão giả tóc bạc liếc qua từng người, đồng thời giơ một tay lên phía trước người bấm niệm pháp quyết.

Ô...ô...n...g!

Mấy viên gạch làm bằng ngọc thạch ở chính giữa mặt đất trước lão giả tóc bạc cùng mọi người chợt phát ra ánh sáng chói lóa, từ đó có một khỏa phù văn màu vàng bay lên, đan quấn vào nhau, rất nhanh đã ngưng tụ ra một vòng tròn lớn khoảng một trượng màu vàng đục.

Bên trong vòng tròn, có thể mơ hồ thấy được từng đoàn ánh sáng màu vàng đang di chuyển tán loạn, phát ra thanh âm “Tê tê...ê...eeee.”

Hai mắt Hàn Lập tức thì lóe lên lam quang, phát hiện từng quang đoàn này đều là do vô số Kim Triện Văn tạo thành, thoạt nhìn huyền diệu dị thường, thần sắc trên mặt không đổi, nhưng trong lòng thì trầm xuống.

Đại đa số tu sĩ ở đây dường như đã sớm biết có một màn này, ngoại trừ rất ít người lộ vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng bàn tán vài câu cùng với người xung quanh, những người còn lại đã bắt đầu theo thứ tự đi vào bên trong vòng tròn.

Thời điểm có người tiến vào vòng tròn, quang đoàn màu vàng xung quanh vòng tròn khẽ run lên, xuất hiện một chút biến hóa.

Lão giả tóc bạc chằm chằm nhìn vào vòng tròn này từ đầu đến cuối, dường như đang quan sát cái gì.

Không bao lâu, đã có hơn hơn mười người thông qua được vòng tròn đi vào bên trong Truyền Tống Trận, thậm chí ngay cả tên tu sĩ áo trắng bị Hàn Lập chú ý kia cũng đã bình yên đi qua vòng tròn. Đến giờ vẫn không xuất hiện chút dị thường nào.

“Vị đạo hữu này, tại hạ Ô Mông Đảo Lạc Thạch, mấy trăm năm nay bởi có chút nguyên do trong tộc nên phải rời khỏi Hắc Phong Hải Vực, lúc đó cũng không có khâu đoạn này, chẳng lẽ những năm gần đây Hắc Phong Hải Vực đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Lập không có lập tức tiến lên mà quay sang một thiếu phụ tóc tím Hợp Thể Kỳ bên cạnh hỏi nhỏ.

Xem cách ăn mặc của người này, có lẽ là tu sĩ tới từ Nam Lễ Đảo của Hắc Phong Hải Vực, hắn nhớ rõ đảo này cũng là một phương thế lực của Hắc Phong Đảo.

“Đạo hữu đã rời khỏi nhiều năm như vậy, không biết rõ tình hình cũng là bình thường. Đây là quy củ mà Lục đảo chủ mới thiết lập hơn trăm năm trước, cụ thể vì sao thì ta cũng không rõ ràng, nhưng hình như là có quan hệ đến một gã tà tu.” Thiếu phụ tóc tím đang định bước vào trong vòng tròn thì nghe thấy, liếc nhìn Hàn Lập sau đó giải thích.

“Thì ra là thế, đa tạ đạo hữu giải thích nghi hoặc. “Hàn Lập cười chắp tay nói.

Thiếu phụ tóc tím tùy ý khoát tay áo, lúc này mới đứng dậy đi lên phía trước.

“Một gã Tà Tu...” Hàn Lập liếc nhìn đánh giá lại vòng tròn màu vàng kia, trong đầu cấp tốc suy nghĩ.

Đối với “Tà Tu” mà thiếu phụ kia đề cập, hắn vô thức nghĩ đến chính bản thân mình. Dù sao bản thân mình lấy tu vi Chân Tiên Cảnh lại giết chết một tên Kin Tiên rất có bối cảnh như Đào Vũ kia, chỉ sợ rất có khả năng bị Bắc Hàn Tiên Cung định nghĩa là Tà Tu.

Nhưng rất nhanh, hắn lập tức bỏ qua suy nghĩ này.

Không nói trước đây hắn chưa từng nghe qua Hắc Phong Đảo cùng Bắc Hàn Tiên Cung có liên quan gì đến nhau, nhưng từ tin tức nơi này nghe được cấm chế đã tồn tại hơn trăm năm, vậy cử động lần này cùng mình rõ ràng không có liên quan. Dù sao trăm năm trước hắn vẫn sống tốt ở Chúc Long Đạo, cũng không làm ra sự tình gì khác người.

Ngoài ra, tên tu sĩ áo trắng ẩn nấp tu vi kia cũng không làm cho trận này phản ứng gì, xem ra thiết lập cấm chế này cũng không có để ý đến tu vi chân thật của tu sĩ.

Hắn nhẹ hít một hơi, bước lên phía trước, một chân đã bước vào bên trong vòng tròn.

Quang đoàn màu vàng xung quang vòng tròn lập tức run lên, tiếp theo có một cỗ lực lượng nhu hòa bao phủ thân thể hắn, giống như có một màn nước nhẹ nhàng chảy qua.

Hàn Lập chợt trùng mình, thần sắc vẫn như thường tiếp tục bước đi.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

Lão giả tóc bạc chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào pháp trận màu vàng, thần sắc ngưng trọng.

Phạm vi vòng tròn màu vàng cũng không lớn, Hàn Lập bước đi bốn năm bước đã đi qua, cũng không xảy ra hiện tượng gì khác lạ.

Điều này khiến cho hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ngay sau đó, mấy tên tu sĩ còn lại cũng rất nhanh thông qua pháp trận cảm ứng, cũng không có điều gì dị thường xuất hiện.

Lão giả tóc bạc lúc này mới nhẹ gật đầu, một tay giơ lên thu hồi lại vòng tròn màu vàng. Một tay áo khác lại giơ lên, từng đạo ánh sáng màu lam bắn ra bay đến mấy người Hàn Lập, lộ ra từng miếng phù lục màu lam.

Sau một khắc, Hàn Lập chỉ cảm thấy pháp trận Truyền Tống dưới chân phát ra ánh sáng rực rỡ, sau đó hết thảy trước mắt bị bao phủ bởi ảnh sáng màu trắng.

Một lúc lâu sau, thân thể của hắn chợt trầm xuống sau đó ổn định lại, cảnh sắc trước mặt cũng trở nên rõ nét, xuất hiện trong một đại điện hình tròn.

Hàn lập vẫn còn chút ấn tượng với nơi này, chính là bên trong Thiên Tinh Tháp Hắc Phong Đảo năm đó.

“ Chư vị đạo hữu, hoan nghênh đi vào Hắc Phong Hải Vực.” Một lão bà lưng còng mặc áo đen đang đứng trước pháp trận cười cười nói.

Mọi người nhao nhao chắp tay với lão bà sau đó rời khỏi Truyền Tống Trận, đi đến một cái cổng tò vò cách đó không xa.

Hàn Lập lẫn trong đám người, chậm rãi đi về phía trước.

Đột nhiên, dường như hắn phát hiện ra điều gì, bước chân thoáng chậm lại một chút.

Ngay vừa xong, hắn hơi đảo mắt nhìn qua một chút, phát hiện tên tu sĩ mặc áo trắng kia cũng không đi ra cùng với mọi người, mà sau khi đi ra khỏi pháp trận Truyền Tống lại dừng lại trong điện.

Cùng đừng lại với hắn còn có những tên tu sĩ Chân Tiên Cảnh ẩn nấp tu vi kia.

Đối với điều này, bà lão lưng còng cũng không nói thêm điều gì.

Điều này lại càng khiến cho nội tâm Hàn Lập trở nên hiếu kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.