Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2337: Q.11 - Chương 2337: Bát Quỷ Phệ Phật Đồ




*Bát Quỷ Phệ Phật Đồ (八鬼噬佛图): Bức họa đồ vẽ cảnh tám ác quỷ đang thôn phệ (cắn nuốt) một nhà sư.

“Vãn bối có thể đứng ở đây, dĩ nhiên cũng là người trong Thương Minh. Phụng mệnh của Tổng Chấp sự Huyết Thiên, Bích Ảnh đại nhân, vãn bối đến đây từ sớm để mời Hàn tiền bối ghé qua một chuyến.” Nữ tử lạnh lùng cung kính trả lời.

“Bích Ảnh? Tuy ta lần đầu nghe đến cái tên này, nhưng nếu là tổng chấp sự ở đại lục này của quý minh, thì chắc cũng thuộc tầng lớp có thanh danh hiển hách ở Huyết Thiên rồi. Bích đạo hữu tìm ta có chuyện gì quan trọng sao?” Sau khi ánh mắt lóe lên một chút, Hàn Lập hỏi lại một câu.

Đến giờ hắn sao có thể không rõ, tin tức mình đến đây nhất định là do Minh Tôn tiết lộ cho bên này. Nếu không đối phương làm sao có thể vừa vặn mà chặn mình lại như thế.

“Chuyện này thì vãn bối không biết. Vãn bối chỉ là phụng mệnh đến đây mời tiền bối ghé qua mà thôi. Hàn tiền bối nếu có thắc mắc gì, đến lúc gặp Bích Ảnh đại nhân, thì trực tiếp hỏi ngài vậy!” Nữ tử lạnh lùng trả lời không chút lưỡng lự.

“Hắc hắc! Bích đạo hữu cho ngươi đến mời ta mà cũng không nhắn thêm chuyện gì khác ư? Chẳng lẽ khẳng định Hàn mỗ sẽ đồng ý gặp gỡ?” Hàn Lập nghe thế cười lạnh một tiếng.

“Khi Bích đại nhân giao mệnh lệnh cho vãn bối, người có đưa một vật cho vãn bối, căn dặn là phải giao đến tận tay tiền bối.” Gương mặt nữ tử lạnh lùng thoáng hiện dị sắc, rồi nói.

“Một vật? Lấy ra ta xem thử một chút!” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại.

“Vâng! Mời tiền bối xem thử!” Nữ tử lạnh lùng không chút do dự, tay áo run lên lập tức hiện ra một quyển trục đỏ tươi như máu, rồi hai tay cung kính dâng lên.

Hàn Lập khẽ vẫy tay. Quyển trục đỏ như máu kia lóe lên một cái đã rơi vào tay hắn. Sau khi thần niệm lướt qua, hắn khẽ chau mày, nhưng không chút do dự mà đánh một pháp quyết mở ra.

Sau khi quyển trục mở ra, bên trong bất ngờ in rõ một bức Bát Quỷ Phệ Phật Đồ đen như mực.

Tám ác quỷ mặt xanh nanh vàng, hoặc giương nanh múa vuốt hoặc cầm cốt xiên cốt bổng (xiên và gậy bằng xương) bao vây một tăng nhân có gương mặt mờ ảo, giống như một khắc sau có thể ăn tươi nuốt sống tăng nhân kia. Có thể nói cực kỳ sống động.

Hàn Lập cầm hai đầu quyển trục mà xem ác quỷ đồ, sắc mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái. Không biết vị Bích Ảnh kia cho mình xem bức tranh này, cuối cùng là có ý gì.

Đúng lúc này, “Phốc” một tiếng, mặt ngoài quyển trục đột nhiên bay ra một vệt huyết quang (ánh sáng màu máu) cuốn thẳng đến chỗ Hàn Lập.

Hàn Lập nao nao, lập tức thần niệm quét qua vệt huyết quang này. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng không né tránh, để mặc cho nó kéo mình vào bên trong bức tranh.

Bọn người Huyết Phách, Chu Quả Nhi đứng bên cạnh thấy chuyện như vậy, tất cả đều giật mình.

Hoa Thạch lão tổ càng biến sắc, đầu vai nhoáng lên một cái. Lập tức mấy đạo hắc khí sau lưng túa ra, trực tiếp huyễn hóa thành một cự mãng (rắn lớn) đen thui cao vài chục trượng, hung dữ nhìn nữ tử lạnh lùng kia.

Bộ dáng như chỉ cần đối phương có động tác lạ là lập tức sai cự mãng công kích.

“Chư vị đạo hữu không nên kinh hoảng, Hàn tiền bối không có chuyện gì cả. Đây là vì Bích Ảnh đại nhân có ý muốn che giấu nên đặc biệt dùng một đám phân thần để vào trong tranh. Hàn tiền bối khoảng chừng nửa khắc sẽ trở ra thôi.” Nữ tử lạnh lùng khoát tay chặn Hoa Thạch lão tổ lại, vô cùng trấn định giải thích.

“Quả thực như vậy sao? Nếu Hàn sư bên trong có chuyện gì không tốt, đừng trách tại hạ trở mặt vô tình.” Hoa Thạch lão tổ bán tín bán nghi, nghiêm mặt nói.

“Nếu lát nữa Hàn tiền bối không ra, các vị đạo hữu cứ giữ thiếp thân lại là được.” Nữ tử lạnh lùng cười cười nói.

“Hoa huynh! Đối phương không giống đang nói dối. Chúng ta tạm thời chờ thêm một chút. Với thần thông của Hàn tiền bối, dù gặp sự tình gì cũng không có nguy hiểm đâu.” Huyết Phách chớp mắt vài cái, chậm rãi nói.

Hoa Thạch lão tổ thấy cũng có lý, lúc này mới thu hồi cự mãng, sắc mặt âm trầm đứng một bên không nói gì.

Chu Quả Nhi một bên thì có chút lo lắng nhìn ác quỷ đồ đang lơ lửng giữa không trung.

Lúc này đây, bức tranh quỷ dị sớm đã được huyết quang bao phủ bên ngoài. Người khác dùng thần niệm hơi tiếp xúc một chút đã bị bắn ngược trở ra, căn bản không thể thăm dò chút nào.

Thậm chí bên trong bức tranh quỷ dị này còn phiêu tán ra trùng trùng khí tức huyết tinh.

Vài dị tộc nhân cách đó không xa thấy tình hình thế này, trong lòng đều chung một suy nghĩ. Sau khi vội vàng nói với nhau vài câu, đều ào ào bay khỏi nơi này, dáng vẻ như sợ cũng bị kéo vào bức tranh kia.

Ngược lại, vị nam tử mặt tròn tự xưng là Phương Tiến vẫn mỉm cười đứng một bên quan sát.

Cùng lúc đó, tại một không gian thần bí bên trong ác quỷ đồ, Hàn Lập nhíu mày nhìn gã tăng nhân áo xám đang nhắm mắt ngồi yên phía trước.

Dựa vào quần áo, phục sức trên người thì đúng là tăng nhân được vẽ trong ác quỷ đồ bị tám con quỷ vây quanh.

Chỉ là tăng nhân này hiện tại không hề nhúc nhích, giống như một bức tượng được điêu khắc từ gỗ.

Tăng nhân ở chỗ này, vậy đám ác quỷ kia đâu?

Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, quét mắt nhìn bốn phía.

Chỉ thấy bốn phía xung quanh, trong bán kính mười trượng đều bao phủ bởi một màn sương đỏ như máu dày đặc.

Bên trong huyết khí bắt đầu chuyển động, mơ hồ lộ ra chút khí tức Âm Sát. Thần niệm vừa tiếp xúc vào như gặp phải một vật vô cùng băng giá không chịu được phải trầm xuống.

Trên mặt Hàn Lập không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đúng lúc này trong màn sương máu kia truyền đến một tiếng rống to. Sương mù bị tách ra, rồi bỗng xuất hiện tám ác quỷ cao vài chục trượng… Tám ác quỷ này phía trên người để trần, phía dưới mang những tấm da thú. Ngoài thân trải đầy quỷ văn, trên đầu có một cái sừng quái dị. Vừa ra khỏi sương mù, chúng lập tức bao vây Hàn Lập.

“Bích Ảnh đạo hữu! Đây là ý gì?” Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống bỗng nhiên quay đầu về phía tăng nhân lạnh lùng hỏi một câu.

“Ô! Hàn đạo hữu làm sao biết được Bích mỗ nơi đây?” Thân hình tăng nhân khẽ run lên, đôi mắt mở ra. Con mắt đục ngầu lạ thường, giống như còn chưa tỉnh ngủ.

“Đạo hữu nói đùa, Hàn mỗ tuy tiến giai Đại Thừa chưa bao lâu, nhưng loại bí thuật ký gửi thần niệm này làm sao mà chưa từng thấy chứ? Ta còn tưởng rằng đạo hữu đưa pháp khí ra là muốn che giấu chuyện cần thương lượng nào đó, mới để đạo hữu tùy ý thi pháp kéo vào trong này. Bây giờ nhìn bộ dáng mấy ác quỷ này xem ra có chút không giống như vậy rồi.” Hàn Lập thản nhiên nói.

“Hàn đạo hữu đừng hiểu lầm. Tại hạ đưa đạo hữu đến đây quả thực có việc cần nói. Nhưng việc này trọng đại, lão hủ cần kiểm chứng xem đạo hữu có đủ tư cách để biết rõ chuyện này hay không. Đây là tám con quỷ biến ảo từ Hoàng Tuyền Quỷ Vương (vua quỷ dưới suối vàng – địa ngục) mà ra, tuy rằng thực lực không thật sự cao, nhưng Hoàng Tuyền Minh Phong (gió âm ty) chúng thao túng lại là hàng thật giá thật. Tu luyện giả bình thường trúng phải một chút gió này lập tức thịt rữa, xương tiêu biến thành âm thủy. Kể cả một số Đại Thừa bình thường gặp phải gió này cũng phải một mực tránh lui, không dám tiến vào. Chỉ cần đạo hữu có thể xoay trở dễ dàng ở trong Hoàng Tuyền Minh Phong này, lại không dùng bất cứ bảo vật pháp khí gì mà kiên trì trong thời gian một khắc là đã vượt qua được khảo nghiệm. Sau đó lão hủ chắc chắn dâng trà bồi tội, sẽ nói rõ tất cả chi tiết chuyện này. Còn nếu không vượt qua được, lão hủ chỉ còn cách đưa đạo hữu ra khỏi họa đồ. Xem như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh.” Gương mặt tăng nhân không chút biểu tình, nói.

Dường như cùng lúc, tám ác quỷ cất tiếng gầm nhẹ, mở to miệng, âm phong đen như mực từ đó tuôn ra, thoáng cái tạo thành một bức tường gió khóa chặt không gian xung quanh rồi cuốn đến chỗ Hàn Lập.

“Hoàng Tuyền Minh Phong, không dùng bất cứ pháp khí nào, ở trong này một khắc! Có chút thú vị đấy, nhưng cũng hơi xem thường tại hạ rồi.” Hàn Lập nhìn minh phong đang cuồn cuộn kéo tới, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn điềm nhiên như không, nói.

“Oành” một tiếng.

Không thấy Hàn Lập bấm niệm pháp quyết nào, khi đám gió đen kia cuồn cuộn kéo tới trước người, lập tức bên ngoài thân bỗng nhiên hiện ra một tầng hào quang màu vàng mờ mờ.

Đám gió đen kia đến cách Hàn Lập một trượng bỗng nhiên khựng lại, đã bị những ánh sáng vàng kia chặn lại, không thể tiếp cận thêm chút nào.

“Quả nhiên là hảo thần thông! Nhưng đạo hữu quá chủ quan rồi. Hoàng Tuyền Minh Phong này gặp mạnh càng mạnh, gặp yếu lại yếu đi. Không chỉ có chừng đó uy năng đâu.” Tăng nhân thấy tình huống này, đồng tử co rụt lại, nhưng miệng vẫn nói, không chút biểu tình.

“Vậy sao? Hoàng Tuyền Minh Phong này nếu quỷ dị như thế, Hàn mỗ thực sự mong muốn thưởng thức nhiều hơn uy năng của nó đấy.” Hàn Lập nhìn minh phong đằng xa, nhàn nhạt nói.

Khi hắn vừa dứt lời, minh phong đột nhiên bùng phát, một luồng sức mạnh làm người khác khó tin thoáng cái đã theo gió tuôn ra.

Kim quang từ thân thể Hàn Lập tỏa ra vừa tiếp xúc với lực lượng to lớn này liền liên tiếp vang lên những tiếng răng rắc quái dị, rồi bị ép lui về.

Nhưng chỉ lui tầm nửa thước thì đã được một màn hào quang màu vàng đại thịnh lần nữa chặn lại. Dù sao điều đó cũng khiến ánh mắt Hàn Lập lóe lên.

“Hoàng Tuyền Minh Phong này quả nhiên thú vị. Tại hạ muốn thu lấy một ít để nghiên cứu, đạo hữu sẽ không để tâm chứ?” Hàn Lập bỗng nhiên nói.

“A… đạo hữu đã có thần thông lớn như vậy, minh phong này cứ thu lấy đi. Gió này lão phu có rất nhiều.” Tăng nhân nghe xong có chút bất ngờ, nhưng lập tức cười nhẹ trả lời.

“Phốc!” một tiếng, vầng sáng sau lưng Hàn Lập lóe lên, ngưng kết thành một pháp tướng ba đầu sáu tay trên không trung.

Pháp tướng này cao chừng vài mươi trượng, toàn thân bao bọc bởi phù văn màu vàng sáng lạn, tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt kinh người. Vừa hiện thân, sáu cánh tay nhấc lên, miệng niệm chú ngữ.

“Oanh” một tiếng, sáu quang cầu màu vàng thoáng cái đã hiện ra trong lòng bàn tay, sau đó bành trướng, rồi lập tức tụ thành một đoàn trước mặt Hàn Lập, biến thành một vòng xoáy màu vàng vô cùng lớn.

“Thu!”

Ngón tay Hàn Lập chỉ vào vòng xoáy trên không một cái, trong miệng hô lên một tiếng hơi ngưng trọng.

Bên trong vòng xoáy đột nhiên nổi lên những tiếng ầm ầm. Vô số phù văn màu vàng theo đó tuôn trào. Đồng thời, vài luồng lực hấp dẫn cuốn ra.

Một màn kinh người xuất hiện.

Những đợt minh phong cương mãnh không gì bì kịp bên ngoài kia, sau khi tiếp xúc với dòng xoáy hấp lực, giống như gặp phải khắc tinh, cũng hóa thành dòng xoáy mà bị hút vào.

Những dòng xoáy màu đen cuồn cuộn chui vào dòng xoáy màu vàng, giống như vạn sông cùng đổ vào một biển, một đi không trở lại.

Vách tường được tạo từ gió đen kia chớp mắt đã bị hút đi đến thất tinh bát lạc (bảy ngôi sao rụng đến tám, ý nói gần như biến mất sạch sẽ), còn dư lại không bao nhiêu.

Thậm chí tám con quỷ đang liều mạng phun ra gió đen kia cũng bị lực hấp dẫn hút vào, không cách nào trụ vững, xem ra không thể thoát khỏi dòng xoáy màu vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.