Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 249: Q.4 - Chương 249: Bỉ thí




Một phiến chém ra, mang theo một màn tử vụ nồng đậm, nhắm thẳng vào quái nhân, bảy tám phiến xuống tới, tử vụ kia sớm đã hết sức đậm đặc vây chặt lấy đối phương mưa gió không ra, hình thành một quả cầu lớn màu tím!

Mà lục bào quái nhân toàn thân vẫn giấu ở trong một luồng hắc khí, đem lục vụ để ở bên ngoài.

Hắc khí cùng lục vụ không ngừng quay cuồng, cắn xé nhau, giống như hai người sống. Nhưng bất kể thế nào, lục vụ cho người Yến gia thao túng, đều chiếm thế thượng phong, đã ép cho hắc khí co lại càng ngày càng nhỏ.

“Hóa cốt bảo phiến của Đường huynh ta, là đỉnh cấp pháp khí nổi danh của Yến gia chúng ta, khi khu sử xuất độc vụ, chỉ cần kéo dài một chút, khẳng định là da tiêu thịt rữa, lợi hại vô cùng. Bất quá, Đường huynh trước kia do thấy nó quá mức ác độc, mà không chịu sử dụng. Nhưng hôm nay đã chịu sử ra, có thể thấy được hắn cũng đã hạ quyết tâm, nhất định không cho đối phương toàn thân trở ra!" Yến Vũ thấy tình cảnh này, có chút vui vẻ, hướng về Đổng Huyên Nhi giải thích.

"Ồ! Cây quạt này nổi danh như vậy sao? Không biết so với Phong Lôi phiến nổi danh thì cái nào lợi hại hơn?" Đổng Huyên Nhi cười nhẹ một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra thái độ mê hoặc động lòng người.

"Cây quạt này nói về u lực có lẽ không cường đại bằng Phong Lôi phiến, nhưng pháp khí này chỉ cần là người tu tiên mộc linh căn, đều có thể thao túng tự nhiên. Cũng không giống Phong Lôi phiến, không có phong thuộc tính cùng lôi thuộc tính hai loại dị linh căn này, căn bản phát huy không ra uy lực! Bởi vậy Hóa cốt phiến này giá trị còn hơn Phong Lôi phiến!" Bị nụ cười mê hoặc của Huyên Nhi, đã làm cho Yến Vũ động tâm. Miễn cưỡng đè nén sự mơ tưởng, cẩn thận giải thích.

"Nói bậy bạ gì đó. Một đỉnh cấp pháp khí bình thường như vậy, cũng dám so sánh với Phong Lôi phiến sao, có thể có một phần mười uy lực của người ta, đã là không tệ rồi! Trên thực tế, ta thấy cây quạt này, ngay cả pháp khí Tử quang bạt trên tay ta uy lực còn lứon hơn" Phong sư huynh thấy Đổng Huyên Nhi cùng Yến Vũ cười cười nói nói. Trên mặt hiện ra sự đố kỵ, cố ý nói.

"Ngươi dám xem thường pháp khí do Yến gia chúng ta luyện chế sao, được! Vậy để ta xem uy lực của Tử quang bạt của ngươi!" Yến Vũ nghe được đối phương chê bai uy lực của Hóa cốt phiến, không khỏi tức giận muốn phân cao thấp với đối phương.

"Tốt, ta đang muốn lãnh giáo pháp lực của đệ tử Yến gia đây!" Phong sư huynh vừa nghe đối phương nói, cười lạnh một tiếng lập tức đáp ứng.

Hai người trong lúc nhất thời, tựa hồ đều đã quên sự tồn tại của vị công địch Hàn Lập.

"A, đừng tính toán như vậy, tiểu muội chỉ là thuận miệng hỏi như vậy thôi! Cần gì phải tức giận như thế chứ! Hai vị sư huynh một người nhường một bước đi, không được sao?" Đổng Huyên Nhi mặt ngoài tựa hồ là khuyên giải. Nhưng thực tế là làm cho thể diện của hai người, càng thêm không muốn yếu thế so với đối phương. Ai cũng không chịu mất mặt trước Đổng Huyên Nhi.

Đương nhiên muốn cho hai người lập tức tiến hành quyết đấu, cái này cũng là không thể! Dù sao hai người chỉ là ghen tức tranh phong, trước mặt cũng chỉ là nói lời tức giận mà thôi! Sự cố kỵ trong lòng vẫn còn rất nặng. Bất quá, nếu Đổng Huyên Nhi ở giữa lại khích thêm hai bên vài câu, việc này cũng khó nói!

Hàn Lập mặc dù vẫn quan tâm đến chiến cuộc, nhưng trong tai vẫn nghe rõ ràng chuyện bên cạnh. Không khỏi khẽ lắc đầu không thôi. Hắn cảm giác được người nữ điêu ngoa này thật đúng là họa tinh, quả thật đi đến nơi đâu cũng sẽ gây ra phong ba không nhỏ, khó trách Hồng Phất vẫn để mình quản chế nha đầu kia.

Bất quá, tên họ Phong cùng Yến Vũ theo tướng mạo cho thấy, cũng không phải là người ngu dốt, làm sao hiện tại lại muốn đánh nhau như thế? Chẳng lẻ Hồ mị công của Đổng Huyên Nhi lại lợi hại như thế? Ngay cả tu sĩ sau khi Trúc Cơ đều bất tri bất giác bị ảnh hưởng đến tâm tính sao?

Hàn Lập sau khi suy nghĩ, trong lòng có chút hoảng sợ!

Bất quá, Hàn Lập cũng không đi hỏi hai tên đầu óc có vấn đề này! Hai người bọn họ ai chết ai sống hắn quản làm gì?

Bất quá, Hàn Lập cũng thấy kỳ quái. Bất kể Đổng Huyên này phong tình như thế nào, làm cho nam tử say mê đến thần hồn điên đảo. Nhưng trong mắt hắn thì Huân Huyên Nhi lại một chút mị lực cũng không có, một chút cảm giác động tâm cũng chưa từng xuất hiện.

Nhưng thật ra chuyện này, không riêng gì Hàn Lập buồn bực, mà Đổng Huyên Nhi lại càng buồn bực không thôi! Hồ mị công của nàng không biết vì sao, lại đối với người đáng ghét này một chút tác dụng cũng không có. Nếu không, đã sớm đem hắn làm cho chạy vòng vòng rồi, làm sao còn có thể để hắn dọc dường đi uy hiếp mình như thế.

Trong lúc Hàn Lập cùng Đổng Huyên Nhi đều có tâm tư, lúc này tình cảnh trong sân lại xảy ra đại biến.

Hắc khí bị lục vụ vây quanh đột nhiên bắt đầu co rút lại cùng thưa thớt hẳn lên, trong chớp mắt, đã đem người lục bào nấp ở bên trong lộ lra. Mấy cái khô lâu bên cạnh người này, miệng mở ra điên cuồng hấp thu hắc khí bốn phía, đó đúng là vật tạo nên hắc khí.

Người Yến gia thấy vậy, mặc dù không biết đối phương có dụng ý gì, nhưng nếu đối phương tự hủy phòng ngự, hắn đương nhiên cũng sẽ không khách khí, liền lập tức vung bảo phiến trong tay, lục vụ lập tức thừa dịp hắc khí vô lực chống cự mà ùa lên!

"Tiểu tử, dựa vào một chút độc vụ, đã muốn làm náo động trước mặt ta, thực sự là không biết chết sống! Ngươi còn không biết, chúng ta đều là tổ tông chơi độc chứ!" Người lục bào hắc hắc cười quái dị vài tiếng nói.

Tiếp theo vươn một tay ra, trên thiên linh cái của khô lâu rất nhanh kích một chưởng, khô lâu này lập tức lớn vọt lên tạo thành một cái bánh xe, trên đầu lâu trắng toát còn mơ hồ được bọc thêm một tầng hắc khí, có vẻ càng thêm dữ tợn quỷ dị.

Bọn chúng đem hắc khí còn sót lại thu nạp không còn một mảnh, tiếp theo miệng lại há lớn ra, đem lục vụ ở bên ngoài bắt đầu hấp thi vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm một, bọn chúng cứ thế mà trương lớn lên, cứ như là uống thuốc bổ vậy.

Đường huynh của Yến Vũ ở đối diện, thấy vậy lấy làm kinh hãi. Hắn vội vàng khống chế bảo phiến trong tay, vội vã đem lục vụ thu gấp trở về, nhưng hiển nhiên đã muộn, độc vụ có thể rút vè chỉ được một phần ba mà thôi, đại bộ phận đều đã bị khô lâu của đối phương ăn sạch.

Ánh sáng xanh vàng trên mặt quạt trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, làm cho người cảu Yến gia đau lòng không thôi, biết Hóa cốt phiến này uy lực từ nay về sau giảm đi không ít!

Vị Yến gia đệ tử này, còn chưa từ trong đả kích pháp khí hủy tỉnh lại. Mấy cái khô lâu hung hãn to lớn, dưới sự thao túng của người lục bào, hô hô lên vài tiếng rồi trực tiếp bay thẳng tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt, àm cho người này hoảng sợ, vội vàng đưa tay vào trung túi trữ vật sờ soạn.

Nhưng mấy khô lâu này lại đồng thời hé miệng ra, mấy luồng sáng đen thui đồng thời phun ra, tập trung lại thành một cột sáng lớn, đánh xuyên qua hộ thân hoàng phong của người nhà Yến gia. Nghe “thình” một tiếng, đã trực tiếp hôn mê từ trên không trung rơi xuống.

Đệ tử Yến gia ở một bên thấy thắng bại đã phân, tự nhiên sẽ không để cho người nhà té ngã mà bể đầu, lập tức có một người bay ra tiếp trợ Đường huynh của Yến Vũ, rồi bay trở về.

"Huyền pháp Quỷ linh môn quả nhiên tinh diệu tuyệt luân, Yến gia chúng ta năm trận đã bại bốn, có nên bắt đầu trận tỷ thí thứ sáu không?" Một vị trưởng lão Yến gia khuôn mặt già nua, nhưng hai mắt lóe sáng đi ra, lạnh lùng nói với người của Quỷ linh môn.

"Cứ tính vậy đi! Năm trận còn lại, không bằng đợi đệ tử Sinh tử đường của Yến gia tới rồi sẽ tỷ thí tiếp cũng không muộn. Ta cũng có nghe nói tới đại danh Huyết tu sĩ của Yến gia!" Thủ lĩnh của đám người Quỷ linh môn ở đối diện cũng đi ra, một thần bí man mặt nạ quỷ màu bạc, nghe thanh âm ôn tồn văn nhã, hùng hậu, là một nam tử khá trẻ.

"Được! Nếu Thiếu môn chủ thật sự có nhã hứng này, Yến gia chúng ta dĩ nhiên sẽ phụng bồi! Tỷ thí hôm nay tạm thời dừng tại đây!" Lão giả vừa nghe đầu tiên là cả kinh, nhưng cũng không cam lòng yếu thế đáp ứng nói, sau đó vung tay áo, xoay người trở về.

Thiếu môn chủ này thấy vậy, cũng không thèm để ý, cười nhẹ một tiếng, tiêu sái quay người lại, tiếp theo dẫn mọi người rời khỏi nơi đây.

Các tu sĩ khác đến xem, sau khi đã mãn nhãn, cũng không có người nào nói chuyện mà yên lặng rời đi.

Mà Hàn Lập lắc khẽ đầu, mới vừa quay đầu, đã nghe được thanh âm lẩm bẩm của Yến Vũ:

"Sao lại có thể, Đường huynh của ta cũng đánh bại được, hắn là cao thủ của Diễn vũ đường chúng ta mà!"

"Cái gì cao thủ, còn không phải bị đối thủ rất nhanh chóng đánh bại sao!" Phong sư huynh bĩu môi, cơ hội đả kích tình địch như thế, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Ngươi?" Yến Vũ mặt lộ vẻ giận dữ, đang muốn phát tác, nhưng Đổng Huyên Nhi nói ra một lời, lập tức làm cho hắn cao hứng trở lại.

"Yến Vũ sư huynh, ta đã đi mấy ngày đường rồi, cũng có chút mệt mỏi, ở đây có phòng nào có thể để cho tiểu muội nghỉ ngơi một chút, có hoạt động gì khác, thì hãy chờ ngày mai lại tham gia đi!" Đổng Huyên Nhi đột nhiên lắc lư cái eo thon nhỏ, dùng một loại phong tình lai láng nói.

"Đương nhiên là có thể! Đổng sư muội, ta đến tại sương phòng của các nữ tu sĩ đặc biệt đã chuẩn bị. Hàn sư đệ cùng các hạ, xin mời cứ tùy tiện!" Yến Vũ cao hứng nói, còn có chút bộ dáng thị uy.

Hàn Lập chỉ cười nhẹ, không có ý kiến gì.

Hắn đã đưa Đổng Huyên Nhi an toàn đến Yến linh bảo, nhiệm vụ này cho dù đã hoàn thành. Về phần nhưng chuyện khác, hắn cũng không quản được, cũng không muốn quản! Sau khi nói vài lời đơn giản với những người chung quanh, Hàn Lập một mình rời khỏi mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.