Hào quang trên Tinh Thuẫn phóng lớn, nhìn như có thể đỡ được một quyền này.
Nhưng nắm đấm màu vàng vừa đánh lên Tinh Thuẫn làm cho một đoàn tử mang chói sắc lan tràn ra.
Tinh Thuẫn run lên, vỡ vụn thành từng mảnh trong đám ánh sáng màu tím.
Thậm chí linh quang hộ thể của lão giả kia cũng như giấy bị chọc thủng, bị nắm đấm rắn chắc nện thẳng vào thân thể.
Lão giả họ Dịch quá sợ hãi, trong đầu thúc giục bí thuật, điên cuồng rót toàn bộ chân nguyên chi lực vào chiến giáp trên người, một chút cũng
không giữ lại.
“Oanh!”
Những đường vân màu đỏ bên ngoài chiến giáp màu bạc hóa thành phù văn tuôn trào ra, hóa thành một tầng máu bao bọc lão giả lại.
Cự Viên thấy thế thì trong mắt hiện lên vẻ nhạo báng, nắm đấm tử kim mở
ra, trong lòng bàn tay có ngân quang sáng ngời, một văn trận gồm hơn
mười tầng phù văn chồng lên nhau, một vòng ánh sáng bạc chói mắt tỏa ra.
Thân hình Cự Viên đột nhiên mở hồ, thoáng một cái đã biến mất.
“Không!”
Lão giả ngẩn ngơ mà nhìn, thần niệm cảm ứng được uy lực bên trong ngân
quang thì sắc mặt trắng nhợt, kêu to một tiếng, lùi về sau, Thiên Linh
Cái mở ra, một hư ảnh dài hơn thước từ trong phóng ra chạy trốn.
Đúng lúc này, ngân quang đã kết rắn đánh lên tầng huyết bảo vệ trên áo giáp.
Một thanh âm vang trời, một vụ nổ trên không xảy ra.
Một vòng tròn màu bạc từ chỗ lão giả họ Dịch kia tràn ra, phù văn màu
bạc chẳng chịt cũng theo đó lan tỏa, tạo thành vô số quang trận kích cỡ
khác nhau.
Sau một khắc, những quang trận đồng thời lóe lên rồi nổ tung, một cột
sáng cực lớn quấy động nguyên khí thiên địa, xông thẳng lên trời cao,
từng vòng sáng màu bạc trập trùng lan ra như sóng nước làm cho hư không
nó đi qua nổ vang từng trận, như trời long đất lở.
Ở bên kia, con sói màu máu và Phạm Thánh Kim Thân vẫn đang giằng co với nhau, cũng bị ngân quang cuốn vào.
Hiện tượng thiên văn kinh người như thế làm cho đám Tu La tộc mẫu và
Huyết Nhiên đang chiến đấu kịch liệt cũng biến sắc, không hẹn mà cùng
đem thần thông thu lại, hướng ra xa mà chạy, tránh cho cỗ uy năng khủng
bố này ảnh hưởng tới mình.
Khi hai bên hiện thân lại ở phía chân trời, ánh mắt không hẹn cũng nhau
nhìn về phía Hàn Lập ở bên này, thần sắc cũng trở nên khác thường.
Hai người Huyết Nhiên và Hắc Lân thì tỏ ra kinh hỉ, nhưng trong mắt cũng không giấu được vẻ hoảng sợ.
Hai người tự nhận mình không phải là dạng tu sĩ Đại Thừa tầm thường,
nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng thi triển ra một đòn hủy thiên
diệt địa như thế.
Thần thông của Hàn Lập còn to lớn hơn cả dự đoán trước đây của hai người.
Tộc mẫu Tu La Thù nhìn về phía cột sáng ở phía xa, trên mặt hiện lên vẻ âm tình bất định, trong nội tâm cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
Một lát sau, Huyết Nhiên và Hắc Lân liếc mắt với nhau, cũng không nói
hai lời, một lần nữa thúc giục bảo vật và thần thông tấn công Tộc mẫu Tu La Thù.
Vị phu nhân kia thấy vậy thì giận dữ, cũng không thèm quan tâm tới sự
tình bên phía Hàn Lập nữa, sau khi tránh một vòng lại hóa thành con nhện ba đầu độc nhất vô nhị, vô cùng dữ tợn xông về phía hai người Huyết
Nhiên.
Trong nháy mắt, hai bên lại đánh nhau bất phân thắng bại.
Về phần Mạc Giản Ly và bốn gã Tu La Thù trưởng thành thì lúc này đã
không thấy bóng dáng đâu, không biết đã đem cuộc chiến dịch chuyển tới
nơi nào.
“Oanh!”
Một âm thanh trầm muộn vang lên, một cột sáng vừa thô vừa to lóe lên rồi lại biến mất.
Sóng màu bạc tỏa ra bốn phía, sau đó cũng tiêu thất trong không trung.
Nhất thời, trong hư không, ngoại trừ từng trận khí tức nóng rực thì tất cả đều khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Nhưng chỗ lão giả họ Dịch kia đứng khi trước thì đã trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết gì lưu lại.
Dường như vị Đại Thừa của Ngũ Quang tộc này vừa rồi bị một đòn đánh cho triệt để tiêu vong.
Thiếu nữ váy đỏ nhìn thấy tràng cảnh này thì đôi mắt sáng ngưng tụ lại, cũng hiện lên ý lạnh khác thường.
Đúng lúc này, ở địa phương cách lão giả họ Dịch đứng khoảng năm, sáu
trăm trượng, không gian chấn động, một màn ánh sáng năm màu chớp động,
một tiểu nhân hiện ra.
Tiểu nhân này mặc một bộ áo giáp lưu ly, hai tay ôm tiểu ấn màu xanh,
dung nhan giống hệt lão giả họ dịch, đây đúng là Nguyên Anh của lão.
Tiểu nhân mặt mũi tràn đầy vẻ oán độc nhìn về địa phương thân thể mình
biến mất, cũng không nói lời gì, ánh sáng lưu ly lóe lên, sau đó hóa
thành một đạo cầu vồng chạy về phía Thạch Thành.
Thế nhưng vừa mới triển khai độn quang, hư không phía trước linh quang
lóe lên, một thân ảnh ba đầu sáu tay hiện ra, chặn đường đi của hắn.
Tiểu nhân cả kinh, như một đạo cầu vồng nhanh chóng chuyển phương hướng chạy.
Nhưng nó vừa đổi phương hướng trong nháy mắt thì phía hư không phía dưới cũng lại chấn động một lần nữa, hai bàn tay lông lá lớn xé rách hư
không mà tới.
Một Cự Viên màu vàng cao hơn mười trượng nhảy ra, lúc này miệng nó há to, một dải ánh sáng màu vàng bắn ra.
Tiểu nhân thực sự kinh hãi, muốn né tránh nhưng đã không còn kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ ném tiểu ấn trong tay đi, tiểu ấn đón gió lớn lên, có
kích cỡ bằng một cái cối xay ngăn trước người.
“Phanh!”
Kim hồ lóe lên, đánh mạnh vào đại ấn màu xanh làm nó bắn ngược trở lại, nhưng ánh sáng màu vàng cũng theo đó tán đi.
Cự viên màu vàng sắc mặt dữ tợn vừa hiện ra, phóng nhanh về phía trước, bàn tay khổng lồ nhanh như thiểm điện chụp xuống.
Nhưng lão giả Nguyên Anh nhờ một chút trì hoãn này mà nhanh chóng bấm
niệm pháp quyết, một tiếng nổ vang lên, cả thân hình nổ tung, chỉ để lại một trời đầy lông chim bay tán loạn.
Sau một khắc, cách phía sau lưng Cự Viên khoảng hai trăm trượng, hư
không chấn động, thân ản tiểu nhân lại hoảng hốt hiện ra, lập tức hóa
thành tinh quang bắn về phía Thạch Thành.
Sau hai cái chớp động, tiểu nhân đã đến gần màn sáng bảo vệ bên ngoài
Thạch Thành, chỉ một lần sử dụng độn thuật nữa là có thể tiến vào trong.
Nhưng lúc này, một tiếng “hừ” lạnh lẽo không biết từ đâu truyền tới, rơi vào tai Nguyên Anh của lão giả họ Dịch không khác gì sét đánh làm cho
hắn chấn động, chân nguyên trong cơ thể ngưng tụ lại, thiếu chút nữa rơi từ trên cao xuống.
Ngay khi độn quang của tiểu nhân tản ra, trong hư không gần đó hiện ra
ánh sáng màu vàng, sau một vòng quay liền hóa thành nhưng hạt cát vàng,
đồng thời cát bụi bốn phía cuốn lên hóa thành vòi rồng đeo Nguyên Anh
của lão giả cuốn vào, một cỗ lực lượng vô hình từ giữa cuồn cuộn đi ra.
Tinh quang bên ngoài tiểu nhân lóe lên, những tiếng nổ vang truyền ra,
gương mặt Nguyên Anh kia tràn đầy thống khổ, giống như có thể bị cỗ sức
lực kia ép nát bất kỳ lúc nào.
Mà bốn phía lúc này cũng truyền tới lực lượng vô cùng khủng bố, vẫn không ngừng tăng lên.
Lúc này, cách đó không xa, Cự viên màu vàng thình lình xuất hiện, đứng
không nhúc nhích, nhưng Thiên Linh Cái dã mở ra, một tiểu nhân màu xanh
cao hai thước đứng ở trên, một tay cầm một tiểu hồ lô dài gần một tấc,
đang không ngừng chuyển động trong lòng bàn tay nó.
Từ trong miệng hồ lô phun ra từng sợi màu vàng, lóe lên rồi biến mất trong hư không.
Nhưng khi mỗi một sợi màu vàng biến mất thì sức lực bốn phía áp lên Nguyên Anh của lão giả họ Dịch cũng tăng thêm một phần.
Hàn Lập đã sớm tính toán đến trường hợp lão giả họ Dịch sẽ để Nguyên Anh chạy trốn nên lúc này cũng không ngần ngại đem Nguyên Anh đã đại thành
thả ra ngoài cơ thể, thúc giục kiện bảo vật mới lấy được cách đây không
lâu, lặng lẽ đem Liệt Sát Kim Cương Sa bố trí xuống.
Mặc dù Nguyên Anh của lão giả họ Dịch có vài thần thông huyền diệu trong người nhưng lúc trước bị Hàn Lập dùng bí thuật hàn niệm công kích, lúc
này lại dùng cát điên cuồng tấn công nên lúc này có thể gặp nguy hiểm
bất kỳ lúc nào.
Ngay khi lão giả chính thức đối mặt với sinh tử thì thiếu nữ váy đỏ rốt cục cũng xuất thủ.
Cũng không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì mà bốn đầu sói không dấu hiệu
nổ tung lên, hư không bên ngoài vòi rồng chấn động, bốn đoàn huyết vụ
lăng không hiện ra, rồi cuốn tới phía Nguyên Anh lão giả kia, đem hắn
bảo hộ vào trong.
Áp lực quanh lão giả giảm đi một chút, lúc này lão vội mững rỡ lăn đi
một vòng, huyễn hóa thành một con Khổng Tước óng ánh dài hơn một thước,
hai cánh rung lên, một đoàn lửa ngũ sắc rào rạt bùng cháy.
Nguyên Anh của Hàn Lập thấy thế, hai mắt nheo lại, hồ lô màu vàng trong
tay hóa thành vạn tia sáng màu vàng, vô số phù văn óng ánh khẽ hiện lên
trên bề mặt.
Vòi rồng vây khốn Nguyên Anh của lão giả nổ vang một tiếng rồi đột nhiên lớn lên gấp bội, từng tinh hạt to bằng nắm đấm trong gió như ẩn như
hiện, xung quanh tản ra dao động cấm chế vô cùng quỷ dị.
Hầu như trong cùng một thời gian, vòi rồng nghiêng nghiêng trên bầu
trời, chấn động kịch liệt, sau đó một thân ảnh màu vàng lóe lên rồi hiện ra, đúng là Phạm Thánh Kim Thân của Hàn Lập.
Kim Thân vừa thuấn di xuất hiện, sáu cánh tay đánh vào hư không, trong
tay liền hiện ra chùy, trượng, chuy, thước, hoàn, giản, sáu loại vũ khí
khác nhau, sau một tiếng hét lớn thì liền đồng loạt đập tới trung tâm
vòi rồng khổng lồ.
“Oanh!” Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Vòi rồng bạo liệt nổ, đồng thời ở trung tâm cũng có đoàn đoàn ánh sáng
vàng nổ tung, không khí xung quanh chấn động hỗn loạn, sau đó hướng bốn
xung quanh nhanh chóng tản ra.
Nguyên Anh của Hàn Lập trên đỉnh đầu Cự Viên nhìn vào bên trong quầng
sáng, đôi con ngươi đen kịt đột nhiên co rút lại, tay áo hơi động, bàn
tay ở trong như đang bấm niệm pháp quyết gì đó, nhưng sau đó lập tức nhớ ra, năm ngón tay cũng tự động buông lỏng.
“Phanh!”
Phía trên Thạch Thành, thiếu nữ váy đỏ hơi nghiêng người khi hư không
chấn động, một con Khổng Tước bị thương một bên cánh bay ra, sau khi
hiện thân liền lập tức thét lên đầy thê lương:
“Anh đạo hữu, mau cứu ta. Chỉ có thần thông của Vật Linh Hồi Sóc của
ngươi mới có thể tu bổ cho Nguyên Anh của lão phu. Chỉ cần ngươi có thể
phục hồi Nguyên Anh của ta lại như cũ, sau này ta có gì tốt nhất định
cũng sẽ đưa cho ngươi!”
Vừa dứt lời, hào quang bên ngoài của con Khổng Tước nhỏ lóe lên, một lần nữa khôi phục lại hình người, nhưng non nửa thân hình đều biến mất, khí tức vô cùng suy yếu, dường như có thể tiêu vong bất kỳ lúc nào.
Vừa rồi mặc dù thiếu nữ kia có xuất thủ tương trợ, bản thể Nguyên thần
của hắn có thể phá không trốn thoát nhưng vì lực lượng quỷ dị của Liệt
Sát Kim Cương Sa và một kích của sáu kiện vũ khí do Phạm Thánh Kim Thân
mang lại làm cho Nguyên Anh của lão gặp phải trọng thương.
Nếu thiếu nữ kia không sử dụng Thời Gian Chi Lực cứu giúp, chỉ sợ dù là cảnh giới Đại Thừa cũng không thể không ngã xuống.
Cái này khó trách vừa rồi làm hắn sợ hãi như thế.
“Được!”
Thiếu nữ váy đỏ liếc nhìn Nguyên Anh của lão giả, thần sắc không thay
đổi khẽ gật đầu, bàn tay trắng như ngọc nhấc ra vỗ một cái.