Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2318: Q.11 - Chương 2318: Đại Chiến bên ngoài Cốc (Hạ)




Đứa Trẻ do Phệ Kim Trùng biến thành gặp tình hình này cũng không có ý dừng lại mà mười ngón tay lại nhanh chóng bắn ra từng đợt Tinh Quang kiếm khí liên hoàn. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Một mảng Tinh Quang lạnh lẽo lại từ hư không tuôn ra.

Nhưng vào lúc này, khi mà nó còn chưa kịp chui vào bên trong đám gió đen thì từ bên trong đó bỗng truyền ra một âm thanh rống giận, đột nhiên một lưỡi dao khổng lồ màu xanh lớn hơn trăm trượng từ phía bên trong bổ ra.

Lưỡi dao khổng lồ này có hình dáng uốn lượn rất quái dị, giống đao mà không phải đao, giống kiếm mà không phải kiếm, nhưng sau một tiếng nổ, từ bên ngoài của nó tuôn ra một tầng kỳ hàn lạnh lẽo với thanh thế vô cùng kinh người.

Phệ Kim Trùng Vương thì vẫn đờ đẫn liếc nhìn lưỡi dao khổng lồ, những đạo Kiếm Quang óng ánh vừa bay ra bỗng tỏa sáng, sau đó hơn mười đạo Tinh Quang dung hợp lại thành một, hóa thành một luồng cầu vồng dài hơn mười trượng chém tới.

Hai thứ này mới vừa tiếp xúc với nhau, lập tức hàn khí và Tinh quang đều cùng lóe lên, từ chỗ va chạm vang lên một tiếng “phốc” giòn tan.

Trong chốc lát, lưỡi dao khổng lồ màu xanh da trời đã bị chém làm hai đoạn.

Kiếm Quang óng ánh kia vô cùng sắc bén, những bảo vật bình thường căn bản không thể ngăn cản được chút nào.

Lúc này Tinh Quang đã không còn bị ngăn cản nữa, chỉ thấy nó chớp động một cái đã không chút do dự mà một lần nữa thuận thế chém thẳng vào đám gió đen.

Từ bên trong đám gió đen truyền ra tiếng hét to kinh sợ, đám gió đen đột nhiên cuồn cuộn xoay tròn rồi hóa thành một cái vòi rồng phóng thẳng lên trời.

Trong tiếng rít vang trời, vòi rồng bị vô số Tinh Quang vây lấy rồi bị chúng mạnh mẽ chém cho tan nát.

Một tiếng “oanh” vang lên.

Dưới một kích này của Tinh Quang, một cái thân ảnh cực lớn từ bên trong đám gió đen bị bật ngược ra phía sau, thân hình liên tiếp lắc lư mấy lần tới cách xa hơn trăm trượng mới có thể đứng vững thân hình một lần nữa.

Đúng là Cự Nhân dữ tợn do Bất Diệt Thiên Tôn biến thành.

Chỉ là giờ phút này, trông hắn vô cùng chật vật, chẳng những trên mình chồng chất vết thương mà một cái bắp đùi đã không cánh mà bay, trong tay có thêm một cái Cốt Thuẫn khổng lồ màu đen, nhưng hơn một nửa đã bị tàn phá không còn nguyên vẹn nữa.

Ánh mắt của Cự Nhân từ phía xa nhìn về phía Đứa Trẻ, thần sắc ngoài vẻ tức giận vô cùng thì thình lình còn thêm vẻ kiêng kị cực kỳ sâu đậm, thậm chí bên trong còn thấp thoáng sự sợ hãi.

Mặc dù Bất Diệt Thiên Tôn bị trọng thương như thế, nhưng sau khi Cự Nhân thét dài một tiếng, tất cả những vết thương trên người lại lập tức lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà nhanh chóng liền lại, ngay cả chỗ một bắp đùi không cánh mà bay kia cũng bị vô số tơ máu bắn ra đan vào nhau rồi nhanh chóng tái tạo lại.

Phệ Kim Trùng trông thấy thế, hai mắt long lanh nhíu lại, cánh tay nhấc lên, một ngón tay cách không điểm về phía Cự Nhân.

Âm thanh “xuy xuy” vang lên !

Trong chốc lát, bốn phía hư không xung quang Cự Nhân xuất hiện vô số đạo Kiếm Khí bắn tới, từ bốn phương tám hướng bắn mạnh về chính giữa người Cự Nhân. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Đồng thời thân hình Đứa Trẻ cũng khẽ động rồi bay thẳng về phía đối diện.

Cự Nhân biến sắc, miệng gầm lên một tiếng giận dữ, một nắm quyền đập vào lồng ngực, bên ngoài thân bỗng nhanh chóng lưu chuyển một tầng tinh quang màu đen, lúc này gai xương màu trắng run lên rồi rời khỏi cơ thể, nhao nhao bắn thành những tia sáng trắng nghênh tiếp những luồng kiếm khí vô hình xung quanh.

Mà bản thân Cự Nhân thì cầm Cốt Thuẫn bị tàn phá kia trên tay tiến tới gần Đứa Trẻ rồi hung hăng ném ra. Cốt Thuẫn nổ vang ông ông, hóa thành một vòng Quang Luân màu xám trắng bắn đi.

Cùng một thời gian, thân hình Cự Nhân uốn éo, mơ hồ một cái liền biến mất khỏi chỗ cũ.

Sau một khắc, một chỗ trong hư không phía xa mấy trăm trượng chấn động, thân hình Cự Nhân thoáng cái lại một lần nữa hiện ra.

Một tiếng “oanh” thật lớn vang lên.

Đứa Trẻ chỉ khẽ nhấc một nắm quyền lên, đã đem Cốt Thuẫn kia đấm cho tan nát, lãnh ý trong mắt Đứa Trẻ lóe lên, bỗng nhiên nó hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía Cự Nhân.

Nội tâm Bất Diệt Thiên Tôn run lên, ánh mắt quét xuống dưới chân, một bắp đùi mới đang trọng tổ lại vẫn còn máu chảy đầm đìa, trong nhất thời nửa khắc chưa thể hoàn thành ngay được. Lúc này hắn đành cắn răng một cái, thân hình chớp động liền thuấn di khỏi chỗ cũ mà xuất hiện ở một nơi khác.

Đứa Trẻ do Phệ Kim Trùng Vương biến thành không hề có ý buông tha đối thủ, cầu vồng quẹo một cái lập tức nhanh chóng đuổi theo.

Cả hai chúng nó một là liên tục thuấn di tránh né, một thì liên tục truy lùng không bỏ, trong nhất thời trở thành cục diện giằng co.

Cùng lúc đó, ở phía bên này, Tam Toàn đạo nhân cũng vừa vặn đếm đến mười, nhưng chỉ thấy trên bầu trời phía đối diện, Cự Viên vẫn đang lạnh lùng nhìn về phía bọn hắn thì sắc mặt lập tức đại biến.

“Không thể nào, Huyết Độc kia vô cùng bá đạo, dù là Bất Diệt Thân Thể gặp phải loại độc này cũng tuyệt đối không thể bước ra ngoài ba bước được, làm sao ngươi có thể bình yên vô sự chứ?” vẻ mặt Đạo Sĩ trẻ tuổi bối rối, không tin tưởng hét lên.

“Chỉ một chút Huyết Độc mà muốn đối phó với Hàn mỗ, đúng là si tâm vọng tưởng. dù vậy con rắn nhỏ kia có thể cắn nát da thịt ta cũng có thể xem như là hiếm có đấy.” Cự Viên cười dữ tợn, cả ngón tay vừa bị cắn kia nhấc lên, một bàn tay khác nhanh như thiểm điện vỗ xuống.

“Phốc” một tiếng, một sợi tơ máu đen kịt từ trong vết răng mờ khó có thể nhìn rõ trên đầu ngón tay kia phun ra ngoài.

Huyết Độc của con quái xà kia lập tức bị Hàn Lập bức ra khỏi cơ thể.

Thân thể sau khi biến thân của Hàn Lập vốn đã rất cường đại, dù cho Huyết Độc này có thật sự khuếch tán ra thì quá nửa cũng chỉ có thể khiến thân thể hắn hơi không khỏe một chút mà thôi, chứ tuyệt đối sẽ không có gì đáng ngại.

Huống chi, trước kia hắn còn tu luyện qua công pháp chuyên khắc chế kỳ độc là Vạn Độc Hỗn Nguyên Thân, những thứ Huyết Độc này đương nhiên không thể làm tổn thương hắn chút nào.

Hoàng Nguyên Tử ở bên cạnh sớm đã nhìn thấy hết thảy, thần sắc sớm đã trở nên biến hóa bất định rồi, nhưng ánh mắt quét qua phía sơn cốc, nơi Phệ Kim Trùng Vương đang đuổi cho Bất Diệt Thiên Tôn chạy thục mạng thì trên mặt bỗng thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn, một chân đột nhiên dẫm mạnh xuống Cánh Cửa dưới chân.

Lập tức Cánh Cửa mơ hồ rồi hóa thành một vòng ánh sáng nhàn nhạt ẩn nấp không thấy đâu nữa. ngay sau một khắc, trên đỉnh đầu Cự viên vang lên âm thanh sấm vang gió giật, Cánh Cửa cực lớn kia hiện ra không một tiếng động.

Phía trên, Hoàng Nguyên Tử cũng cùng thuấn di tới, một đầu cánh tay vang lên tiếng “ba” rồi từ trên vai rơi xuống, dưới sự thúc dục của pháp quyết, cánh tay đó tự động nổ tung thành một luồng Huyết Vụ nhanh chóng chui vào bên trong Cánh Cửa.

Hàn Lập thấy thế, cũng hiểu rằng đối phương đang thi triển một loại bí thuật cường đại nào đó, hung quang trong mắt Cự Viên lóe lên, bỗng nhiên hung hăng đấm một quyền lên Cánh Cửa trên không trung.

Nắm đấm đầy lông xù vừa xuất ra, trời đất bỗng nhiên ảm đạm, một luồng gió lốc vô hình từ đó tuôn ra cuốn thẳng tới phía Cánh Cửa và Hoàng Nguyên Tử.

Đúng lúc này, Hoàng Nguyên Tử bỗng kêu to một tiếng thê lương, toàn thân hiện lên Huyết Quang, vô số sợi tơ máu màu đỏ từ trong da thịt bắn ra, sau đó đột nhiên biến thành một đạo Huyết Ảnh nhàn nhạt trực tiếp chui vào trong Cánh Cửa.

Một tiếng nổ “oanh” truyền ra.

Hư không chỗ Cánh Cửa bỗng nhiên nhộn nhạo một hồi như hoa trong gương trăng trong nước, linh áp cực lớn biến thành gió bão kia lập tức xuyên thủng qua nó rồi bắn thẳng ra xa hơn trăm trượng mới hao hết uy năng, lóe lên biến mất.

“Ảo Thuật !”

Cự Viên thấy vậy thì nao nao, một tia kinh ngạc chợt lóe lên trên khuôn mặt, nhưng lập tức cười lạnh lẽo, một tay thi triển pháp quyết liền thi triển bí thuật bài trừ ảo thuật trước mặt.

Với Linh Mục thần thông của hắn, cộng thêm Thần Thức khủng bố ngang với Chân Tiên, thì việc thi triển ảo thuật trước mặt hắn thật đúng là múa rìu qua mắt thợ, tự tìn đường chết mà.

Tuy nhiên đúng lúc này, phía trên bầu trời bỗng nhiên vang lên âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Hoàng Nguyên Tử:

“ Các hạ thần thông kinh người, Hoàng mỗ tự nhận bằng vào tu vi không phải đối thủ, nhưng ngươi cũng cần gì phải dính vào vũng nước đục này. Trước khi tới đây ta đã phát lời thề Tâm Ma, không giết tên cẩu tặc Thanh Nguyên Tử này tuyệt đối sẽ không rời khỏi Minh Hà Chi Địa. đạo hữu nếu chịu tránh đi, Hoàng mỗ tình nguyện đem tặng các hạ một nửa tài sản tích lũy cả đời của mình, nếu không chính là bức ta phải cùng ngươi cá chết lưới rách đấy.”

“Cá chết lưới rách, chỉ bằng chút Ảo Thuật ấy của ngươi sao?” Cự Viên nghe vậy thì cười lên điên cuồng, ánh sáng màu xanh lóe lên từ hai mắt, một bàn tay lướn màu vàng khác nhanh như thiểm điện chụp về một hướng khác.

Năm ngón tay chớp động, mơ hồ toát ra những sợi tơ lạnh, dường như muốn đem toàn bộ hư không phía trước chụp lại.

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, chỗ bàn tay lớn màu vàng bỗng tỏa ra hào quang năm màu, hư không gần đó chấn động nhộn nhạo một hồi, mơ hồ có một bóng người màu đỏ như máu lóe lên rồi biến mất.

Tới khi bàn tay lớn màu vàng thu lại, ngoại trừ trên đầu ngón tay còn sót lại mấy sợi vải màu vàng còn có máu tươi tích tích từ trên chiếc áo giáp rơi xuống.

Mặc dù một kích này không thành công bắt được Hoàng Nguyên Tử, nhưng cũng khiến hắn không thể toàn thân thoát ra.

Hàn Lập nhướng mày, dường như có đôi phần ngoài ý muốn.

“Đây là ngươi bức ta, vậy thì để ta cho ngươi biết một chút sự lợi hại chính thức của Cửu Huyễn Như Ý Môn đi.”

Trên bầu trời thoáng chốc truyền đến âm thanh cực kỳ phẫn nộ của Hoàng Nguyên Tử, theo đó là một hồi âm thanh chú ngữ trầm thấp, bỗng nhiên một chỗ không gian bên ngoài chấn động, chín luồng hào quang lóe lên, quay tròn ngưng tụ lại rồi biến ảo ra chín Cánh Cửa màu trắng giống hệt nhau.

Mỗi Cánh Cửa đều cao vài chục trượng, mặt ngoài ánh sáng lung linh, vừa mới hiện thân lập tức từ bên trong mỗi cánh cửa vang lên âm thanh ông ông rồi tuôn ra vô số Phù Văn đỏ như máu, chúng run rẩy một chút bỗng nhiên biến ảo thành vô số Viên Châu màu xám trắng lớn bằng ngón tay cái.

Mặt ngoài những Viên Châu này chằng chịt tơ máu, hơn nữa lúc sáng lúc tối lập lòe bất định, đồng thời tuôn ra một luồng khí tức khủng bố khiến cho Hàn Lập phải rùng mình.

“Tử Mẫu Thi Âm Lôi” ,Hàn Lập rốt cuộc cũng nhận ra lai lịch của những Viên Châu này, trong lòng không khỏi hít vào một ngụm hơi lạnh.

Biến thân Cự Viên bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết, lập tức hào quang trên người tỏa sáng, từ trên người điên cuồng bắn ra vô số sợi lông màu xanh hóa thành những sợi Kiếm Ti chằng chịt, mỗi một sợi lại bắn thẳng về những Viên Châu kia.

Mặc dù bên trong Tử Mẫu Thi Âm Lôi này chỉ ẩn chứa một chút lực lượng Hủy Diệt, nhưng số lượng nhiều như vậy thì uy năng của chúng ngay cả Hàn Lập cũng không dám ngạnh kháng, dù thời gian phát động hơi chậm một chút nhưng cũng đủ để hắn vận dụng Kiếm Ti chém vỡ ra.

Tuy nhiên một khắc sau, đồng tử của Cự Viên bỗng co rụt lại.

Những sợi Kiếm Ti màu xanh chém vào những Viên Châu kia lại nhao nhao lóe lên rồi xuyên qua chúng, cứ như chỉ là hư ảnh vậy.

“Ảo ảnh ! ” Hàn Lập khẽ rùng mình, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra vẻ giật mình.

Lúc này trước khi thả ra những sợi Kiếm Ti kia, hắn tự nhiên đã dùng Thần Niệm, Linh Mục đảo qua những Viên Châu này, nhưng cũng không phát hiện ra chút dị thường nào từ những viên Thi Âm Lôi này cả.

Lập tức những Viên Châu này chớp động rồi nhao nhao ngông nghênh bay về phía hắn.

Tâm niệm của Hàn Lập nhanh chóng chuyển động, biến thân Cự Viên bỗng lóe lên Kim quang, một bàn tay lớn lại vươn ra một lần nữa đem một Viên Châu màu trắng cách đó vài chục trượng bắt vào trong lòng bàn tay.

“Không đúng, là vật thật chứ không phải ảo ảnh.” Ngón tay Cự Viên vừa tiếp xúc với Viên Châu lập tức cảm giác thấy lòng bàn tay nóng lên, sắc mặt lập tức đại biến.

“Oanh” một tiếng, một vầng sáng màu xám thoáng cái từ giữa ngón ta Cự Viên nổ tung ra rồi điên cuồng tỏa ra xung quanh, một cỗ uy năng to lớn từ bên trong vầng sáng chớp động rồi phát tiết ra ngoài, lập tức bao phủ toàn bộ thân hình của Cự Viên vào trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.