Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 271: Q.4 - Chương 271: Đại na di lệnh hòa cổ truyện tống trận




“Đại na di lệnh” danh xưng này Hàn Lập chưa từng nghe qua, nhưng thấy Lữ Thiên Mông không do dự ra tay diệt trừ người khác, liền biết sự trân quý của vật ấy.

Chẳng qua đối mặt với tạo hình quỷ dị của hài cốt ngũ sắc, Hàn Lập cũng không dám tùy ý manh động.

Hắn lấy ra kim nhận, cẩn thận đâm vào hài cốt, thấy không có phản ứng gì, lúc này mới yên tâm đi đến gần, cẩn thận dò xét khối lệnh bài.

Lệnh bài màu xanh lam lấp lánh, phóng ra ánh sáng trong suốt nhàn nhạt, từ hoa văn cổ xưa mộc mạc cùng với chữ viết cổ ở mặt trên minh ấn xem ra nó rõ ràng là thượng cổ chi vật. Về phương diện khác Hàn Lập cũng không cảm ứng được có cái gì khác thường, linh lực ẩn dấu cũng không quá cao.

Hàn Lập nghĩ nghĩ, dùng kim nhận trong tay nhẹ nhàng sử ra, dễ dàng đem lệnh bài đưa đến tay.

Dùng ngón tay ấn một cái, thực không phải là vật liệu kim loại như trong tưởng tượng, ngược lại trong mềm có cứng, phảng phất như là được chế tạo từ một loại gỗ nào đó.

Hàn Lập nhìn trong chốc lát, sau đó liền thử rót vào một chút linh lực.

Nhưng một cỗ hấp lực khổng lồ từ trên lệnh bài truyền đến làm cho một lượng lớn linh lực trong cơ thể hắn thoát ra, Hàn Lập sợ tới mức nhanh chóng cắt đứt sự thu hút linh lực, lúc này mới làm cho hấp lực biến mất.

Hàn Lập đã nếm đau khổ nên không dám thí nghiệm lung tung nữa, mà là cẩn thận đem lệnh bài thu vào trong túi trữ vật.

Tiếp theo hắn lại đi quanh Truyền tống trận chẳng biết tên chi này vài vòng, đối với việc nó truyền tống đến chỗ nào rất là tò mò.

Đương nhiên hắn sẽ không lỗ mãng tiếp tục thí nghiệm, huống hồ cho dù hắn có ý tưởng ngu ngốc này, cũng không thể thực hiện được. Bởi vì một góc của Truyền tống trận đã bị tổn hại, tuy hư hao không nhiều lắm nhưng cũng đủ để làm cho nó không thể sử dụng một cách bình thường.

Hàn Lập trừng mắt nhìn, đột nhiên lấy ra một khối ngọc giản, bắt đầu đem dạng thức, hoa văn của Truyền tống trận sao lục, chuẩn bị tìm một ít người nhìn xem còn có thể chữa trị cho nó hay không. Hắn đối với điều này tràn ngập hy vọng.

Sau khi hoàn thành xong hết thảy, Hàn Lập liền tìm kiếm bốn phía trong huyệt động, nhìn xem có còn bỏ sót thứ gì hay không.

Kết quả ở sau một cột đá thô to, phát hiện hai quả trứng tròn trong suốt, kích cỡ bằng nắm tay.

Vừa thấy chúng nó, Hàn Lập kinh hỉ dị thường, không cần đoán liền biết đó chính là trứng của con nhện yêu thú kia.

Lợi hại của yêu thú, hắn đã tự mình thử nghiệm qua, sao có thể bỏ qua thứ cơ hội này, lập tức từ trong túi trữ vật của một tu sĩ Linh Thú sơn, tìm được một cái túi da được trang trí rất đẹp, đem trứng con nhện cẩn thận thu vào trong, sau đó nhét vào bên hông.

Có thu hoạch lần này, Hàn Lập càng thêm chú ý tìm kiếm những chỗ còn lại, đáng tiếc không có phát hiện gì.

Chẳng qua Hàn Lập trong tâm đã rất hài lòng, cũng không thèm để ý. Hắn đem thi thể của bọn Tuyên Nhạc, Lữ Thiên Mông dùng hỏa cầu biến thành tro bụi, che giấu diệt tích.

Khi gặp hài cốt ngũ sắc, Hàn Lập cũng tùy tay cho vài quả hỏa cầu nhỏ, đồng loạt chuẩn bị hủy diệt. Kết quả khi liệt hỏa thiêu đốt qua đi lại ngưng kết xuất ra bảy, tám hạt châu nhiều màu. Điều này làm cho Hàn Lập kinh ngạc, tự nhiên tò mò thu giữ lấy.

Hàn Lập sau đó phải rời khỏi nơi này, nhưng vì không muốn cho Truyền tống trận bị người khác phát hiện nên khi hắn rời đi đã dùng Thanh Nguyên kiếm quang đem cửa động biến thành bột mịn, hoàn toàn ngăn chặn việc đi vào. Đương nhiên hắn lưu lại một ít ám ký tại phụ cận để sau này có thể tìm được nơi này.

Sau đó Hàn Lập dựa theo phương hướng gió thổi trong động thạch nhũ, sau mấy canh giờ liền tìm được một cái cửa ra vô cùng bí mật, rút cuộc bước lên trên mặt đất.

Bởi vì sợ hãi người Phê Ma đạo còn lãng vãng tại phụ cận, Hàn Lập một chút cũng không dám trì hoãn, khởi động Thần Phong chu hướng Thái Nhạc sơn thoát đi.

Bởi vì trên đường vô sự nên sau bảy, tám ngày Hàn Lập liền trở về Hoàng Phong cốc, hắn hướng quản sự thuật lại một phen tao ngộ khi đã giản lược bớt, sau đó liền trở về động phủ của mình đợi lệnh.

Lúc này hắn cũng biết đợt đại chiến thứ hai đã bắt đầu. Hơn nữa lúc đầu bảy phái dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của hai nước, đối mặt với sáu tông tựa hồ chiếm thượng phong, điều này làm cho không khí trong Hoàng Phong cốc dịu đi rất nhiều, không hề giống như bị chiến sự ác liệt mà bi quan.

Sau khi trở về, thấy trong động phủ hết thảy đều như trước Hàn Lập mới thở dài nhẹ nhõm.

Tuy nhiên hiện tại trở về môn phái không phải là một cử chỉ khôn ngoan, tám chín phần mười sẽ bị bắt làm lính, hiện tại bảy phái đối với đệ tử lâm trận lùi bước, lấy cớ tránh né nhiệm vụ, xử phạt thập phần nghiêm khắc, nhẹ thì xử phạt linh thạch, nặng thì phế bỏ pháp lực, điểm này là bất dung tình.

Hơn nữa nghe người ta nói trong bảy phái đã có gần trăm người chịu xử phạt nặng, nhẹ không đồng nhất.

Mà có hay không có hành động tránh né chiến tranh, yêu cầu đệ tử không có nhiệm vụ cùng đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, phải trở về bổn môn báo cáo. Nếu như không xuất ra lý do vượt quá quy định thời gian, liền sẽ bị phán định xử phạt.

Đương nhiên việc tránh né không hề xuất hiện, còn trực tiếp trốn sang nước khác, hậu quả sẽ đáng sợ hơn, sẽ bị bảy phái đuổi giết cả đời, chỉ cần bảy phái tồn tại một ngày, việc đuổi giết sẽ không đình chỉ.

Hàn Lập lúc này còn không muốn thoát ly Hoàng Phong cốc và Việt quốc, tự nhiên phải thành thành thật thật trở về nghe lệnh.

Kỳ thật hắn phỏng chừng khi chiến tranh ma đạo cùng chính đạo đồng thời mở rộng, cả khu Thiên Nam sẽ có địa phương nào bình yên đây? Các nơi tu tiên giới có thể bị cuốn vào trong tranh đấu chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Tự nhiên như vậy, còn không bằng ở tại Việt quốc, dù sao cũng khó rời bỏ quê hương.

Chuyện thứ nhất khi Hàn Lập trở lại động phủ chính là đem trứng con nhện kia nhúng chìm vào trong Linh nhãn chi tuyền, để linh khí chậm rãi nuôi dưỡng ấp nở.

Tiếp theo hắn liền đóng chặt cửa hai ngày, rút cuộc đem tầng thứ nhất của Đại Diễn quyết luyện thành. Không biết là trùng hợp hay không, Thanh Nguyên kiếm quyết lâu đã không có tiến triển, đồng thời đột phá lên tầng thứ năm, làm Hàn Lập tiền vào trình độ của Trúc Cơ trung kỳ.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng mừng rỡ. Dù sao lúc này mỗi khi tu vi tăng lên một ít, hy vọng bảo vệ tính mạng trong loạn lạc cũng lớn hơn một ít.

Nhưng làm Hàn Lập kỳ quái chính là sau mấy ngày trở lại, đến nay trong môn phái không có phái hắn làm nhiệm vụ gì, điều này làm cho Hàn Lập có chút bất an.

Dựa theo kinh nghiệm của hắn, sự tình càng khác thường thì càng đại biểu cho phiền toái cùng nguy hiểm.

Nhưng Hàn Lập thay đổi ý nghĩ, hiện tại cùng lục đạo tranh đấu còn có nhiệm vụ gì là an toàn, ngay cả thủ vệ mỏ linh thạch cũng thiếu chút nữa là chết, nhiệm vụ gì cũng không sao cả.

Suy xét qua đi, Hàn Lập khôi phục trở lại tâm tính bình thường. Nhân có thời gian ngắn ngủi này tìm hiểu xem Đại na di lệnh rút cuộc là cái gì?

Và cũng không cần phải chuyển tải sự tình của Đổng Huyên Nhi cho sư phó hắn Lý Hóa Nguyên cùng Hồng Phất sư bá, bởi vì thân là tu sĩ Kết Đan kỳ, bọn họ sớm đã có nhiệm vụ trên thân, không ở tại trong môn phái.

Hàn Lập trải qua hai ngày ở trong Thiên Tri các tìm kiếm xung quanh, rút cuộc tại một quyển sách gọi là “Động Huyền giải” tìm được sự giới thiệu đơn giản về Đại na di lệnh.

Theo như trên sách ghi lại, cái lệnh bài màu xanh lam lấp lánh này là một pháp khí cần có khi một nhóm tu sĩ cổ xưa tiến hành truyền tống siêu khoảng cách, nếu không sẽ không thể bảo đảm an toàn khi truyền tống.

Chỉ có được “Đại na di lệnh” tu sĩ cổ xưa mới không vì truyền tống quá xa mà bị áp lực không gian hình thành khi truyền tống đè ép đến chết. Cho nên khi truyền tống đoạn ngắn, áp lực không gian tự nhiên có thể bỏ qua, ví dụ như là tiểu Truyền tống trận trong và ngoài Nhạc Lộc điện, Hàn Lập sẽ không có cảm giác không ổn.

Cho nên sự bảo đảm an toàn của Đại na di lệnh như thế nào trên sách cũng không nói gì. Hơn nữa phương pháp chế tác Đại na di lệnh sớm đã thất truyền trong loạn lạc của tu tiên giới. Sự tồn tại của Đại na di lệnh vì thế cũng tiêu thanh biệt tích, đến hôm nay đã thành truyền thuyết chi vật, căn bản là không nghe nói qua ai có vật đó ở trong tay.

Chẳng qua điều này đối với Tu tiên giới hôm nay mà nói cũng là một sự tình không sao cả.

Bởi vì Truyền tống trận cổ xưa so với Đại na di lệnh còn sớm trở thành truyền thuyết hơn. Địa phương khác thì không biết nhưng tại khu Thiên Nam này trước mắt một cái cũng không thấy. Còn ở một địa phương nào đó không có ai ghé qua hay trong mật địa của gia tộc có hay không, điều này cũng khó nói.

Nhưng Tu tiên giới ngày nay có khả năng kiến tạo Truyền tống trận xa nhất cũng chỉ có hơn trăm dặm mà thôi, so tính với Truyền tống trận trăm ngàn dặm cổ xưa, căn bản không thể luận bàn. Nhưng như vậy mà giá cả xây dựng đã rất đắt đỏ, một nhà, một phái nhiều lắm cũng chỉ có ba, bốn tòa mà thôi, nhiều cũng sẽ làm cho họ đau lòng tốn của.

Hàn Lập sau khi rõ ràng tác dụng của Đại na di lệnh, trong đầu óc xuất hiện một ý niệm chính là “cái Truyền tống trận trên mặt đất kia, chẳng lẽ chính là một loại cổ xưa?”

Phán đoán này làm tim Hàn Lập đập thình thịch, trong lòng biết rằng xác suất đó là cực cao.

Nếu như thế thì hắn có Đại na di lệnh này cùng với việc tái sửa chữa Truyền tống trận kia, chẳng phải lập tức đi đến một địa phương ở ngoài ít nhất là trăm ngàn dặm sao. Vũng nước đục giữa bảy phái và sáu tông hắn liền không cần tham gia tranh đấu, có thể đi tới một địa phương mới để tiếp tục tu luyện.

Ý tưởng này nảy ra làm hắn rút cuộc nhẫn nại không được.

Hắn bắt đầu tìm kiếm bộ sách về Truyền tống trận cổ xưa, nhìn xem có thể có phương pháp sửa chữa cái trận pháp kia hay không.

Hàn Lập tìm kiếm vài ngày ở trong phần lớn tàng thư của Thiên Tri các nhưng không thể từ trong sách về trận pháp tìm được tư liệu về Truyền tống trận cổ xưa, một chút cũng không tìm được.

Điều này làm cho hắn thất vọng.

Lúc này Hàn Lập liền nhớ tới một người có lẽ có khả năng giúp mình sửa chữa trận pháp này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.