Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2309: Q.11 - Chương 2309: Gặp lại Kim Duyệt




Lực LượngTinh Thần : lực lượng từ ngôi sao trên bầu trời.

“Tại hạ căn bản là không còn lựa chọn nào khác, nếu trong vòng một năm mà không có cách nào luyện ra hai loại Cực Nguyên Tinh thuộc tính Kim Mộc thì chỉ sợ là không còn cơ hội nào nữa rồi. Trước mắt cũng chỉ có Hàn huynh là người có hi vọng nhất có thể giúp ta thành công mà thôi.” Trên mặt Việt Long hiện lên nụ cười khổ sở.

“Không còn cơ hội nữa, xin được chỉ giáo cho?” Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.

“Hàn huynh không biết, việc dẫn dắt lực lượng thiên địa này vốn dĩ cũng chẳng phải là sự tình đơn giản. Chẳng những phải tìm kiếm địa phương có lực lượng Tinh Thần đặc thù mà trước đó còn phải dự đoán được thời cơ chính xác, tính ra được thời kỳ biến hóa của Lực lượng Tinh Thần trong Thiên Địa mới có thể thành công được. Sở dĩ lúc trước ta có thể thuận lợi luyện chế ra ba loại Cực Nguyên Tinh trước là do phải trả một cái giá rất lớn thỉnh một vị Chiêm Bặc Sư trong tộc hao phí thọ nguyên mới có thể dự đoán chính xác được sự biến hóa của Tinh Thần, dẫn xuống lực lượng thiên địa có thuộc tính tương ứng. Căn cứ theo dự đoán của hắn, biến hóa lực lượng Tinh Thần của hai chủng thuộc tính Kim Mộc vốn dĩ là cực kỳ khó xuất hiện, nếu không nắm chặt ngay trong thời kỳ đã dự đoán mà luyện chế Cực Nguyên Tinh thì lần tiếp theo xuất hiện không biết phải là sự tình của bao nhiêu năm sau nữa. Việt mỗ căn bản là không có thời gian để chờ đợi, phải trong thời gian một năm còn lại mà luyện chế ra Cực Nguyên Tinh mới được. Nếu không phải hôm nay bỗng nhiên gặp được đạo hữu thì vốn dĩ tại hạ đang muốn đi mời một lão quái vật có thanh danh không được tốt lắm xuất thủ tương trợ đấy. Hiện tại có Hàn huynh mà nói tự nhiên là lựa chọn tốt nhất, tối thiểu là Hàn huynh chịu đi ma giới chém giết Minh Trùng Mẫu cứu ra nhiều đạo hữu Linh Giới như vậy rõ ràng so về độ tin cậy có lẽ càng đáng để tin tưởng hơn một chút.” Việt Long một hơi nói rất nhiều lời.

Hàn Lập nghe xong hết thảy, thần sắc không thảy đổi nhưng trong đầu thì nhanh chóng xoay chuyển các loại ý niệm khác nhau, âm thầm phán đoán một chút, sau một lúc lâu hắn mới thở nhẹ một hơi nói : “Tuy ta không hiểu rõ các hạ nhiều, nhưng một hồi nói chuyện vừa rồi xem như cũng khiến ta khá thỏa mãn, hơn nữa ta cũng không nhìn ra được đạo hữu có điều gì tất yếu mà phải lừa gạt, như vậy đi, nếu việc giúp ngươi không tốn hao thời gian quá dài thì ta có thể đáp ứng trước, nhưng thù lao ngoại trừ ba khối tài liệu này thì hai chủng thuộc tính khác của Cực Nguyên Tinh sắp luyện chế được ta cũng muốn mỗi thứ một khối nữa. Hơn nữa ba khối tài liệu này xem như tiền đặt cọc trước, hiện tại ta phải nhận trước mới được.”

“Không thành vấn đề, đạo hữu yên tâm, Linh Địa nơi có lực lượng thiên địa phù hợp vừa vặn ở cách đây không xa, lúc nào cũng có thể bắt đầu luyện chế ngay được, về phần ba khối Cực Nguyên Tinh này, hiện tại đã là của đạo hữu rồi.” Việt Long mừng rỡ nói, căn bản không có ý cò kè mặc cả gì cả.

“Nếu đạo hữu đã nói như thế, Hàn mỗ cũng không lề mề nữa, Việt đạo hữu nếu cảm thấy cần thiết thì ngay bây giờ chúng ta có thể lên đường tới nơi Linh Địa đó ngay.” Hàn Lập thỏa mãn cười, tay áo rung lên, một luồng hào quang hướng tới hai cái khay bạc khác cuốn xuống, lóe lên một cái liền đem cả ba khối Cực Nguyên Tinh thu lấy.

“Rất tốt, không nghĩ tới đạo hữu lại là người hào sảng như vậy. Tuy nhiên muốn dẫn phát hai loại lực lượng thiên địa thuộc tính Kim Mộc thì tiểu đệ còn cần phải chuẩn bị một chút đã. Như vậy đi, Hàn huynh hãy ở chỗ này của ta một đêm, ngày mai chúng ta cùng nhau tới Linh Địa kia được chứ?” Việt Long nghe thế thì vô cùng vui mừng, nhưng suy nghĩ một chút lại nói như vậy.

“Vậy thì ngày mai, như thế tại hạ đành ở đây quấy rầy đạo hữu một đêm rồi.” Hàn Lập hơi nghĩ ngợi một chút liền một lời đáp ứng.

Việt Long nghe vậy cực kỳ cao hứng, lúc này phân phó một tiếng xuống dưới, lập tức có thêm nhiều nhóm thị nữ Phi Linh Tộc đi vào đại sảnh đem thêm nhiều Linh Qủa Linh Tửu nữa tới.

Thời gian tiếp theo, vị Đại Thừa Phi Linh Tộc này cùng với Hàn Lập nâng ly cạn chén và nói chuyện phiếm tại chỗ.

“Đúng rồi, tại hạ muốn hỏi thăm đạo hữu về một người, không biết đạo hữu có biết hay không?” Hàn Lập bỗng nhiên nhớ tới điều gì liền hướng tới Việt Long hỏi.

“Ah, chỉ cần là người tại hạ biết đương nhiên sẽ nói ngay.” Việt Long có chút kỳ quái, nhưng cũng không lưỡng lựu trả lời.

“Người này cũng là một đạo hữu của Phi Linh Tộc, xuất thân hẳn là từ Ngũ Quang Tộc, một thân thần thông Ngũ Sắc Thần Quang thực là không hề kém đấy. Đạo hữu cũng là Đại Thừa của Phi Linh Tộc, có lẽ không có khả năng không biết người này.” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào đối phương, chậm rãi nói.

“Ngũ Quang Tộc ! Người này họ gì, đạo hữu từ nơi nào gặp được vậy?” Việt Long cả kinh, thần sắc đại biến vội vàng hỏi.

“Vừa rồi hình như là Hàn mỗ hỏi thăm đạo hữu a.” Hàn Lập nhướng mày, cười mà như không cười nói.

“Ah, Là Việt mỗ thất thố rồi. Chỉ là lời đạo hữu vừa hỏi thật sự vượt quá ý nghĩ của tại hạ. Phi Linh Tộc của chúng ta ở Phong Nguyên đại lục tuy rằng chưa phải là đại tộc gì, nhưng tồn tại Đại Thừa trong tộc những năm gần đây chưa bao giờ ít hơn ba người. Tuy nhiên về Ngũ Quang Tộc thì trăm vạn năm trở lại đây chỉ xuất hiên qua có một người mà thôi. Nhưng năm đó tại thời điểm mà người này vừa tiến giai Đại Thừa liền lập tức ly khai khỏi tộc đi xa, từ đó tới nay không hề có truyền âm gì, chúng ta đương nhiên sớm cho rằng hắn đã vẫn lạc rồi, hiện tại Việt mỗ đột nhiên từ miệng đạo hữu nghe được tin tức về người này tự nhiên là có chút thất lễ. Đạo hữu nếu biết chuyện gì về vị đạo hữu này của bổn tộc, mong rằng có thể cho biết một chút.”

Thần sắc Việt Long rất nhanh khôi phục lại như thường, xin lỗi một tiếng nói.

“Điều này cũng khó trách, đáng tiếc là ta cùng vị đạo hữu này cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp được vị đạo hữu này một lần nhiều năm trước ở một nơi hiểm địa trong Man Hoang mà thôi, ngoại trừ biết được người này họ Dịch, từ bên ngoài trông thấy một chút biến thân Ngũ Sắc Khổng Tước thì cũng không thực sự nói chuyện gì với nhau, chỉ là hôm nay trông thấy đạo hữu mới chợt nhớ tới việc này mà hỏi thăm một chút thôi.” Thần sắc Hàn Lập không thay đổi trả lời.

“Họ Dịch, vậy thì khẳng định không thể nghi ngờ chính là vị đạo hữu Ngũ Quang Tộc của bổn tộc rồi. Hóa ra là hắn cũng không vẫn lạc mà chỉ là vì duyên cớ gì đó mà còn du lịch ở bên ngoài chưa trở lại thôi. Điều này thực sự là quá tốt rồi, hi vọng là Dịch đạo hữu có thể sớm ngày trở về trong tộc.” Việt Long thở dài một hơi, trên mặt lộ ra chút ít vẻ tươi cười.

Tuy nhiên từ dáng vẻ tươi cười của hắn, Hàn Lập lại có thể mơ hồ nhìn ra một chút vẻ gượng gạo, dường như quan hệ giữa hắn cùng với vị Đại Thừa Ngũ Quang Tộc này có vẻ rất không đơn giản.

Trong nội tâm Hàn Lập lập tức hiểu rõ vài phần, khóe miệng cười nhạt một tiếng sau đó thuận miệng đem chủ đề rời sang chuyển sang việc tu luyện.

Hắn không hề lộ ra chút nào kết cục chính thức giữa hắn và lão già họ Dịch.

Cũng không hiểu thế nào mà Việt Long cũng không hề truy hỏi thêm gì nữa, chỉ là tập trung tư tưởng ngẫm nghĩ một lát sau đó liền cùng Hàn Lập trao đổi về một chút tâm đắc trong tu luyện.

Nhưng ngay lúc cả hai đang nói chuyện tới lúc cao hứng với nhau, bên ngoài cửa phòng đột nhiên có bóng người nhoáng lên, một thị nữ Phi Linh Tộc đi đến cung kính hướng tới Việt Long thi lễ sau đó nói:

“Hồi bẩm Lão Tổ, bên ngoài có Kim trưởng lão của Thiên Bằng Tộc muốn tới cầu kiến, Lão Tổ có muốn triệu họ đến hay không?”

“Không gặp, người nào cũng không gặp ! Ngươi không có mắt hay sao, không thấy ta đang chiêu đãi khách quý ư !” sắc mặt Việt Long trầm xuống, không lưỡng lự răn dạy một câu.

“Lão Tổ thứ tội” Thị nữ Phi Linh Tộc phía dưới bị dọa cho hoa dung thất sắc, vội vàng dập đầu thỉnh tội, đang muốn lui ra ngoài đại sảnh.

“Chậm đã, Kim trưởng lão, hẳn là Đại Trưởng Lão Kim Duyệt của Thiên Bằng nhất tộc?” ánh mắt Hàn Lập lóe lên gọi thị nữ kia lại.

“Sao vậy, đạo hữu nhận ra Kim Duyệt trưởng lão?” Việt Long cảm thấy ngoài ý muốn.

“Năm đó ta cùng nàng có duyên gặp mặt mấy lần, xem như là người quen cũ, hãy để cho nàng vào gặp một chút đi.” Hàn Lập từ chối cho ý kiến nói.

“Nếu Kim trưởng lão đã cùng Hàn huynh là quen biết cũ, tự nhiên sẽ khác rồi. Đi, hãy để Kim trưởng vào đây đi.” Trên mặt Việt Long hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng miệng phân phó một tiếng không chút do dự.

“Vâng, thưa Lão Tổ !” Thị nữ thấy Việt Long tự mình hạ lệnh tự nhiên không nói hai lời lên tiếng đáp ứng.

Kết quả là một lát sau, một nữ tử sau lưng có một đôi cánh lông vàng mặc áo bào trắng theo phía sau thị nữ kia đi đến.

Nàng này có bộ dáng như một thiếu nữ, khuôn mặt bình thường nhưng lại tràn ra một cỗ khí tức nhẹ nhàng ung dung. Đúng là người năm đó cùng Hàn Lập từng có một phen giao dịch Kim Duyệt trưởng lão của Thiên Bằng Tộc.

“Bái kiến Việt lão tổ !” Kim Duyệt vừa tiến vào đại sảnh, ánh mắt đã rơi vào trên người của Việt Long, sau khi tiến tới phía trước vài bước lập tức cúi đầu thi lễ, không dám nhìn ngang liếc dọc gì cả.

Tuy nhiên trong nháy mắt này, ánh mắt của nàng cũng đã khẽ quét qua thân ảnh của Hàn Lập, lập tức cảm giác được bên ngoài có vài phần quen mắt, trong nội tâm âm thầm rùng mình.

“Có thể cùng Việt Long bình đẳng ngồi đối diện, khẳng định cũng là tu sĩ Đại Thừa khác rồi, chẳng lẽ hắn là một lão tổ Đại Thừa khác ta đã từng gặp qua một lần” Nội tâm Kim Duyệt không tự chủ được thầm nghĩ như vậy.

Dù sao với tu vi hiện tại của Hàn Lập đã khác một trời một vực với lúc trước, dù là khí tức hay thần thái cũng đều không hề giống trước kia nữa rồi, nhất thời khiến cho nàng không thể ngờ được đó chính là vị “Thánh Tử” trước kia.

“Đứng lên đi, Kim Duyệt, ngươi không ở trong tộc chủ trì công việc ở Thiên Bằng Tộc mà tới gặp ta làm gì? Ngươi có còn nhớ rõ nếu không có chính ta tự mình triệu kiến thì trong vòng trăm năm, bất kỳ sứ giả nào của tộc nào trong Phi Linh Tộc đều chỉ được gặp ta nhiều nhất một lần hay sao?” Việt Long khoát tay để cho Kim Duyệt đứng dậy sau đó nhàn nhạt nói một câu.

“Hồi bẩm Lão Tổ, vãn bối lần này đúng là thật sự không còn cách nào khác mới không thể không tới đây cầu xin Lão Tổ đấy. Nửa năm trước bỗng nhiên Xích Dung Tộc có động tác lớn, bỏ qua Tộc Quy xâm chiếm hơn mười cái Linh Mạch của bổn tộc cùng mấy tòa thành trì, cũng không hề để ý tới cảnh cáo của vãn bối mà đem mấy Thiên Bằng Tộc nhân ở khu vực này bắt đi. Vãn bối tự mình tìm tới nơi ở của Xích Dung Tộc lại bị mấy tên trưởng lão của đối phương liên thủ đả thương, không thể không trở về trong tộc tĩnh dưỡng nửa năm mới miễn cưỡng có thể tới đây biện bạch với Lão Tổ.” Kim Duyệt ngẩng đầu lên, thần sắc oán giận nói.

“Lại là chuyện giữa các ngươi và Xích Dung Tộc. Ngươi không cần nói nhiều, việc này ta đã biết đôi chút rồi “ Việt Long nghe vậy thở dài một hơi, lộ ra vài phần bất đắc dĩ nói.

“Cái gì, chẳng lẽ là…” nội tâm Kim Duyệt cả kinh, bộ dáng thoáng cái như nhớ ra điều gì.

“Đúng vậy, ba tháng trước, Đại Trưởng Lão của Xích Dung Tộc đã tự mình chạy tới chỗ lão phu một chuyến, cũng đồng dạng khóc lóc kể lể một phen. Tuy nhiên hắn lại nói rằng một năm trước Thiên Bằng Tộc các ngươi xâm chiếm lãnh địa của chúng trước, nhất tộc bọn hắn mới có hành động trả thù ăn miếng trả miếng đấy.” Việt Long chậm rãi nói.

“Lão Tổ minh giám, đây tuyệt đối là Xích Dung Tộc vu oan, sự tình một năm trước là có nguyên do khác, là Xích Dung Tộc trước đó…” Sắc mặt Kim Duyệt tái nhợt, lập tức cấp bách muốn giải thích điều gì đó.

“Hừ, hiện tại ta đang phải toàn tâm ứng phó với sự tình Đại Thiên Kiếp , những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi của các người, lão phu sao có thời gian hỏi rõ từng cái thị phi khúc mắc trong đó. Chỉ cần không phải sự tình liên quan tới sinh tử tồn vong của một tộc ngươi không cần tới tìm lão phu nữa, bây giờ hãy lui xuống đi.” Thanh âm Việt Long trở nên lạnh lẽo, biểu lộ trên mặt khó chịu ngắt lời nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.