Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 209: Q.4 - Chương 209: Hồi quy




Trên mặt đất trong đại sảnh của thạch điện, từng tiếng nổ vang lên thanh âm cộng hưởng không ngừng, các đệ tử Yểm Nguyệt tông dùng pháp khí không ngừng đánh xuống mặt đá. Nhưng mặc kệ là pháp khí gì đánh xuống mặt đá, cũng chỉ có thể đánh văng lên một ít đá vụn mà thôi, điều này làm cho mọi người càng thêm tâm tro ý lạnh.

Mấy canh giờ sau, các nam nữ đệ tử ngơ ngác ngồi dưới đất, nhìn cái hố to không nói được một lời, tất cả đều đã mệt mỏi. Lúc này mọi người đối với việc cứu vị sư tổ kia ra, rốt cuộc không còn chút tin tưởng nào! Tất cả mọi người, đều bắt đầu lo lắng đến hậu quả đáng sợ sau này, bắt đầu tìm ngõ rút cho bản thân mình.

Ngay lúc này, một tiếng nổ từ bên ngoài thạch điện truyền đến, tiếp theo cả mặt đất rúng động, tựa hồ bên ngoài đã xảy ra sự tình đất rung núi chuyển gì đó, điều này làm cho các đệ tử có chút ngẩn ra!

"Sao lại thế này?" Các đệ tử nhìn nhau, có hai gã nam đệ tử lập tức bước nhanh ra ngoài thạch điện, xem đến tột cùng là chuyện gì.

"Sư tổ!"

Không lâu sau, ngoài điện truyền đến tiếng hô vui mừng điên cuồng của hai gã đệ tử nọ. Thanh âm cực lớn, cho dù các đệ tử còn ở trong đại sảnh thạch điện cũng đều nghe được rõ ràng, làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn nhau, sau đó lập tức như bầy ong túa xông ra bên ngoài.

Trước cửa điện chừng mười trượng, xuất hiện một cái hố lớn đường kính hơn trượng, mà bên cạnh miệng hố có một nữ tử tuyệt sắc áo trắng phiêu phiêu đang đứng, xem dung mạo đúng là sư tổ đã lớn hơn một chút! Lúc này, vị tổ sư Yểm Nguyệt tông đang lạnh lùng nhìn ra xa xa, thần tình hờ hững. Đối với hai gã nam đệ tử đứng ở phía sau, cũng không chút để ý tới.

Điều này làm cho các đệ tử sau khi mừng như điên, lập tức giống như bị nước lạnh dội vào đầu, sực tỉnh lại.

"Chẳng lẻ vị tổ sư này, định truy cứu việc cấm chế sao chứ?"

Vừa nghĩ vậy, các đệ tử đều không khỏi liếc mắt nhìn nữ đệ tử Yểm Nguyệt song kiều, mặt đang trắng bệch run sợ!

Nữ tử áo trắng sau khi nhìn ra xa ước chừng một khắc mới chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua các đệ tử ở phía sau, lạnh như băng ra lệnh:

"Xuất phát!"

Hàn Lập đang từ một cây đại thụ nhanh như bay nhảy sang một cây khác, thân mình nhẹ nhàng như một con khỉ, tốc độ không thua gì ngự khí phi hành, nhằm phía dưới chân núi mà chạy tới.

Hắn hiện tại, toàn thân linh lực mênh mông, một thân pháp lực tầng mười ba. Loại cảm thụ kỳ diệu pháp lực tăng đột biến thế này, làm cho Hàn Lập có chút say mê luyến tiếc. Chẳng qua, linh lực này cũng sẽ không kéo dài lâu được, phỏng chừng chỉ mấy canh giờ nữa là biến mất.

Vì có thể từ đầm lầy trong lòng đất ra ngoài. Nữ tử đã cùng mình có duyên hợp thể kia, đã sử dụng bí pháp nào đó, đem một bộ phận tương pháp lực bị cấm chế tạm thời truyền cho Hàn Lập, làm cho Hàn Lập vừa mới từ thực lực mười một tầng đã lên tới đỉnh didểm của Luyện khí kỳ.

Sau đó hai người một người sử dụng Chu tước hoàn, một người sử dụng Kim quang chuyên phù bảo, cứ thế mà đánh thông một đường hầm, nối thẳng lên mặt đất.

Trong suốt quá trình, mỗi khi Hàn Lập pháp lực hao hết, nữ tử lại yên lặng đem pháp lực chuyển sang cho Hàn Lập, kết quả khi hai người từ trong lòng đất đi ra, thì Kim quang chuyên phù bảo của Hàn Lập uy năng đã hao hết, trở thành phế vật, mà cô gái cũng tiêu hao hai ba chục năm công lực, không thể nói là không tổn thất thảm trọng!

Lại nói tiếp, Tố nữ luân hồi công của nữ tử này thật đúng là kỳ lạ!

Trong thời kỳ luân hồi, có thể đem pháp lực bị cấm chế truyền cho một nam tử khác. Nhưng lại không thể bản thân giải cấm hoặc truyền cho nữ tử sử dụng, hơn nữa pháp lực truyền đi còn chịu hạn chế bởi cảnh giới của nam tử. Như Hàn Lập chỉ là Luyện khí kỳ, cho nên pháp lực truyền qua, nhiều nhất cũng chỉ giới hạn trong công pháp cơ bản tầng mười ba mà thôi, không có khả năng tiến vào Trúc cơ kỳ.

Bởi vì tại thời điểm mở ra tầng đất ngăn trở cuối cùng, Hàn Lập vừa mới nhận pháp lực của nữ tử, cho nên hiện tại hắn còn có thể bảo trì được pháp lực tầng mười ba, làm cho hắn có thể thể nghiệm loại cảm thụ kỳ lạ này thêm được một lúc nữa.

"Nam Cung Uyển".

Hàn Lập trong lòng khẽ lẩm bẩm. Cái tên này là lúc Hàn Lập rời khỏi nữ tử, đã hướng tới đối phương mà hỏi phương danh.

Chẳng qua Hàn Lập nghĩ đến bộ dáng không tình nguyện của nữ tử khi nói tên cho mình, trong lòng cũng có chút ảm đạm!

Hắn rõ ràng bản thân đừng nói là Luyện khí kỳ, ngay cả khi tiến vào Trúc cơ kỳ, đối phương cũng tuyệt không có khả năng có quan hệ gì với hắn. Dù sao thời gian sống cùng địa vị của hai người tại tu tiên giới, thật sự là một trời một vực, cho nên bộ dáng vô tình của nữ tử khi chia tay, hắn cũng chỉ có thể chua sót mà tiếp nhận.

Hàn Lập bản thân tự biết rõ, việc tiến vào Trúc cơ kỳ, còn có chút nắm chắc, nhưng đối với Kết đan kỳ, hắn hiện tại cũng chỉ có thể nhìn lên mà thôi! Một Hoàng phong cốc lớn như vậy, có hơn vạn người tu tiên, nhưng có thể đạt đến Kết đan kỳ cũng chỉ có mấy người mà thôi, Hàn Lập tự biết tư chất không tốt, một chút tin tưởng cũng không có.

Hàn Lập đang nghĩ ngợi, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, thân hình đột nhiên "Vù" một cái, biến mất trong không khí. Nhưng một lát sau thân hình lại xuất hiện tại chỗ cũ, chỉ là trong tay có thêm một túi trữ vật. Mà lúc này, tại một cây đại thụ ở phụ cận, lại có thêm một thi thể không đầu của đệ tử Linh thú sơn.

Hàn Lập nhìn thoáng bên trong túi trữ vật, lắc lắc nhẹ đầu, rồi tung người vọt đi.

Chiều ngày thứ năm kể từ khi tiến vào cấm địa, người của các phái bên ngoài cấm địa, rốt cục đã có hành động. Bảy tu sĩ Kết đan kỳ, lại công kích mở ra cửa vào, sau đó nhìn vào thông đạo tối đen, thần sắc bình tĩnh chờ người đi ra.

Rất rõ ràng, lần này thi pháp phá cấm so với năm ngày trước đây thoải mái hơn nhiều, hơn nữa khi thông đạo xuất hiện, bảy người sau khi thu hồi pháp bảo, thì thông đạo kia vẫn không có biến mất, vẫn vững vàng nối thẳng vào cấm địa.

Hơn người người đội trưởng Trúc cơ kỳ ở phía sau bảy người này, mỗi người vẻ mặt đều hiện vẻ khẩn trương. Dù sao, việc này có quan hệ đến việc phân phối trúc cơ đan lần sau, việc đó đối với các quản sự bọn họ có quan hệ không nhỏ.

Mà vị "Khung lão quái" của Yểm Nguyệt tông kia, không biết từ khi nào đã xuất hiện treê một tảng đá ở phụ cận, cười hì hì nhìn mọi người. Xem ra lão đối với lần đánh cuộc này, cũng rất nắm chắc.

Rốt cục nửa canh giờ sau khi thông đạo mở ra, một trung niên đạo sĩ thần sắc trấn định đi ra, Đạo trang trên người đầy tro bụi, còn có mấy chỗ rách rưới cùng vết máu không nhỏ, xem ra đã phải trải qua một phen khổ chiến, mới đi ra được.

Trung niên đạo sĩ sau khi đi ra, hướng tới đạo sĩ Kết đan kỳ của Thanh Hư môn, sau khi thi lễ, liền ở một bên im lặng khoanh chân ngồi xuống.

Đạo sĩ Kết đan kỳ thấy vậy, mặt mày vui vẻ liếc mắt nhìn trung niên đạo sĩ, khẽ vuốt cằm không thôi.

Lý sư tổ sắc mặt bình tĩnh, không có biểu tình gì. Nhưng Khung lão quái lại tỏ vẻ xem thường, bất mãn hừ một cái!

Tiếp sau đó, nam tử âm nhu của Hóa đao ổ, Chung Ngô của Linh thú sơn, thanh niên áo lam của Thiên khuyết bảo, huynh muội Trần thị của Hoàng phong cốc, đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo vết thương trước sau ra khỏi thông đạo. Mỗi người vẻ mặt đều mỏi mệt đi tới chỗ trưởng bối bổn môn, sau đó khoanh chân nghỉ ngơi.

Lại qua thời gian chừng bữa cơm nữa, lại có rất nhiều đệ tử đi ra. Nhóm người này khác với nhóm trước, đều một lần hai người, ba người kết bạn mà đi, hơn nữa mỗi người vẻ mặt đều không giống nhau, có cao hứng phấn chấn, có đầy mặt uể oải, còn có vẻ mặt cảm thấy may mắn.

Nhóm này cũng đông hơn nhóm trước, đệ tử bảy phái trước sau đi ra hơn hai mươi người. Mà vẫn chưa thấy một người nào của Yểm Nguyệt tông xuất hiện, điều này làm cho người của sáu phái khác lộ ra vẻ ngạc nhiên. Nhưng Khung lão quái, Nghê Thường tiên tử của Yểm Nguyệt tông, thần sắc vẫn không biến đổi, bộ dáng điềm tĩnh tin tưởng.

Lại sau nửa canh giờ nữa, bên trong thông đạo ngoài trừ đi ra hai gã đệ tử của phái khác, người của Yểm Nguyệt tông vẫn không thấy tung tích, mà thời gian thông đạo đóng cửa, cũng chỉ còn lại có một canh giờ. Lúc này, Khung lão quái cùng Nghê Thường tiên tử liếc mắt nhìn nhau, mới có chút lộ ra vẻ bất an.

Trong thông đạo lại có bóng người nhoáng lên, một thanh niên Hoàng phong cốc đi ra, người này mặt mày bình thường, quần áo chỉnh tề, chính là Hàn Lập một đường lấy thế sét đánh không kịp bưng tai liên tiếp giết mấy người, mới ra tới đây.

Người của Yểm Nguyệt tông, vốn thấy ở cửa thông đạo có bóng người chớp lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng sau khi thấy rõ ràng là người của Hoàng phong cốc, lập tức thất vọng.

Lúc này, Hàn Lập nhìn nhìn tình hình bên ngoài thông đạo, cũng chậm rãi đi đến vị trí của bổn môn, học theo những người khác, đi ra phía sau theo thứ tự mà ngồi xuống. Nói đến cũng vừa khéo, vừa lúc ngồi bên cạnh hai huynh muội Trần thị.

Đệ tử Hoàng phong cốc còn sống ra khỏi cấm địa, xem như nhiều hơn sáu phái khác!

Ngoài trừ huynh muội Trần thị, còn có một vị lão giả cùng một vị thanh niên khác, thêm vào Hàn Lập tổng cộng là có năm người, so với ba bốn người của các phái khác, thậm chí Cự kiếm môn chỉ có hai người, có thể xem như là rất nhiều rồi! Điều này cũng làm cho Lý sư tổ, dấu không được sự vui mừng trong lòng, trên mặt đầy nét xuân phong.

Huynh muội Trần thị cùng còn lại hai người, thấy Hàn Lập này là đệ tử tầng mười một, thế nhưng có thể đầy đủ không tổn hao gì từ trong cấm địa đi ra, đều không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên! Nhưng lập tức tựa hồ nghĩ tới cái gì, lập tức thay bằng thần sắc khinh bỉ mà nhìn Hàn Lập, không xem hắn ra gì.

Hiển nhiên, bọn họ đều cho rằng Hàn Lập nhát gan như thỏ, căn bản không tham gia tranh đấu mà kiếm chỗ trốn, trên người khẳng định cũng không có thu hoạch gì!

Thời điểm thông đạo đóng cửa càng lúc càng gần, người của Yểm Nguyệt tông một người vẫn chưa xuất hiện, điều này làm cho Khung lão quái cùng Nghê Thường tiên tử rốt cuộc ngồi không yên, trên mặt vẻ lo lắng, hiển lộ ra không thể nghi ngờ! Điều này lại làm cho Lý sư tổ cùng đạo sĩ ngồi ở bên cạnh âm thầm vui mừng, xem ra người của Yểm Nguyệt tông, đích thật là đã xảy ra chuyện.

Hàn Lập thấy tất cả những việc này, hơi cau mày một chút, thấy thấy có chút ngoài ý muốn. Hắn rõ ràng đã cùng Nam Cung Uyển thoát ra khỏi đầm lầy trong lòng đất, sao lại người của Yểm Nguyệt tông còn chưa tới? Trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng cho nữ tử này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.