“Mặc dù loại nhiếp hồn thuật này khá quỷ dị, nhưng nếu
như ban đầu có sự đề phòng thì cũng không cần lo lắng quá mức. Loại quái vật Xa Khấp Tử trong truyền thuyết này chính là một trong mười loại
hung thú tiếng tăm lẫy lừng tại Tu La Giới thời kỳ thượng cổ, nghe nói
bởi vì nó được hình thành từ nghiệt khí của hàng tỷ sinh linh, nên có
vài loại thần thông thiên phú hết sức tà môn. Chậc chậc, không ngờ ở chỗ này lại có thể nhìn thấy loại hung thú này.” Hàn Lập tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“Hàn đạo hữu cần thận một chút. Con thú này không phải là thực thể,
dường như tất cả mọi thần thông của nó đều bắt nguồn từ đôi cánh kia,
lúc trước ta giao chiến với nó qua vài lần, quả thật hết sức tà môn.
Chẳng qua, Ích Tà Thần Lôi của đạo hữu dường như có hiệu quả khắc chế
đối với nó.” Sắc mặt Mạc Giản Ly so với vừa rồi đã khá hơn một ít, thở
phào một hơi nói.
“Ừm, ta cũng thấy được điểm này, nó đối với Ích Tà Thần Lôi của ta có
chút e sợ.” Hàn Lập nghe vậy, khẽ nở nụ cười, một tay chộp về phía
khoảng không trước mặt.
Ánh sáng màu xanh chợt lóe lên giữa năm ngón tay, lập tức một thanh
trường kiếm xanh biếc hiện ra. Thanh trường kiếm khẽ run lên một cái,
trong chớp mắt một đạo kiếm quang khổng lồ dài hơn trăm trượng liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu quái thú.
Sau khi âm thanh của một tiếng nổ vang lên, bên ngoài kiếm quang xuất
hiện đầy những tia điện màu vàng uốn lượn, tiếp đó lập tức hung hăng bổ
thẳng xuống dưới.
Xa Khấp Tử vừa thấy kiếm quang trên bầu trời với những tia điện màu vàng tỏa ra khí thế kinh người thì trong miệng liền phát ra một tiếng gầm
trầm thấp, hai cánh đột nhiên rung lên, thân thể nó liền nổ “ầm” một
tiếng, trong nháy mắt đã biến thành một đám sương mù xanh biếc, tiếp đó
đám sương mù này lấy tốc độ như sấm sét vọt thẳng xuống mặt đất.
Chỉ thấy đám sương mù kia khẽ cuộn lên rồi đột nhiên mờ đi, thoáng cái
biến mất vào trong mặt đất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay lập tức hắn không hề do dự thúc dục kiếm quyết.
Tốc độ bổ xuống của kiếm quang khổng lồ liền nhanh hơn mấy lần, sau khi
nhoáng lên một cái, kiếm quang này lấy tốc độ khó có thể tin được chém
vào nơi đám sương mù vừa biến mất.
Một tiếng nổ long trời lở đất truyền ra.
Dưới vô số những tia điện quang màu vàng, toàn bộ mặt đất vỡ vụn từng
khúc, trong phút chốc đã tạo thành một cái rãnh dài hơn ngàn trượng.
Độ sâu của cái rãnh này không thể xác định được, mặt đất gần đó cũng nám đen một mảnh, toàn bộ cây cỏ quanh đó cũng hoàn toàn biến mất, nhưng
lại không thấy bất kỳ dấu vết nào của Xa Khấp Tử kia.
“Hung vật này đúng là rất quyết đoán, chạy cũng nhanh thật…” Sau khi Hàn Lập lầm bẩm một mình, trên mặt cũng thoáng qua một chút khác thường.
Nhưng sau một lúc suy nghĩ, hắn cũng không có ý định đuổi theo.
Mặc dù tiếng tăm của Xa Khấp Tử không phải là nhỏ, nhưng giá trị của nó đối với Hàn Lập lại không có quá nhiều ý nghĩa.
Hắn không có lý do phải ra tay nên tự nhiên sẽ không cần phải đuổi giết làm gì.
“Linh trí Xa Khấp Tử cũng không quá thấp, nó biết không phải đối thủ của ngươi nên mới lập tức chạy trốn.” Mạc Giản Ly cười cười, vẻ mặt lão ta
lúc này đã hoàn toàn thả lỏng, nói.
“Ừm, nó đúng là một kẻ giảo hoạt. Chẳng qua Mạc huynh làm sao lại trêu
chọc vào thứ hung vật này thế?” Hàn Lập quay người lại, gật đầu hỏi.
“Chuyện này coi như lão phu xui xẻo. Ta vốn là truy tìm tung tích của Tu La Thù, không ngờ lại xông nhầm vào hang ổ của một loài quái thú họ
nhện khác. Ai biết được trong đó lại là hang ổ của một con Xa Khấp Tử cơ chứ. Tiếp đó, ta cứ như vậy mà bị nó đuổi giết tới tận chỗ này.” Mạc
Giản Ly nghe vậy, trên mặt có vài phần lúng túng.
Dù sao kể từ lúc tiến cấp Đại Thừa, chuyện lão ta bị người khác đuổi giết như ngày hôm nay cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
“Thì là là như vậy. Không ngờ ở giới diện này cũng tồn lại loài hung vật như Xa Khấp Tử. Xem ra ban đầu nói rằng giới diện còn sót lại này chính là thượng cổ Tu La giới thì hơn một nửa không phải là giả rồi.” Hàn Lập nghe vậy, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
“Đúng là như thế. Ta trên đường tới đây có thể thấy được rất nhiều thứ
liên quan đến Tu La giới mà trong điển tịch đã từng ghi lại. Chẳng qua,
bóng dáng của Tu Là Thù lại không thấy gì. Theo lời nói lúc trước, chúng ta chỉ có thể ở lại giới diện này khoảng mười ngày, hiện tại đã qua hơn một nửa thời gian rồi. Hàn đạo hữu, phía ngươi có phát hiện gì không?”
Mạc Giản Ly vừa nói vừa nhíu mày.
“Ha ha, Mạc huynh không cần lo lắng. Chỗ ở của đám Tu La Thù kia, ta đã tìm được rồi.” Hàn Lập nhướng mày, khẽ nở nụ cười.
“Cái gì, chuyện này có thật không?” Mạc Giản Ly đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
“Loại chuyện quan trọng như vậy, làm sao Hàn mỗ có thể nói đùa được.” Hàn Lập đột nhiên khẽ cười, trả lời.
“Với thần thồng của Hàn đạo hữu, nếu đã tìm được Tu La Thù thì chắc là
Quang Âm Ty đã tới tay rồi phải không?” Mạc Giản Ly dường như nhớ ra
điều gì, trên mặt có mấy phần mong chờ, lại có mấy phần khẩn trương, hỏi lại.
“Cái này thì không phải!” Hàn Lập trên mặt có chút khác thường, lắc đầu.
“Ồ…tại sao lại thế?” Mạc Giản Ly có chút bất ngờ.
“Rất đơn giản, bởi vì một mình ta căn bản không thể đối phó nổi.” Hàn Lập thở dài, nói.
“Với thần thông như đạo hữu mà còn không đối phó nổi. Chẳng lẽ Tu La Thù trưởng thành trong hang ổ của bọn chúng rất đông hay sao?” Mạc Giản Ly
giật mình hỏi.
“Có bao nhiêu Tu La Thù trưởng thành thì ta không cách nào xác định
được. Nhưng tại hang ổ kia của chúng, ta phát hiện một con Tu La Thù có
thực lực không thua gì chân linh.” Hàn Lập chậm rãi nói.
“Cái gì, còn có việc này sao?” Sắc mặt Mạc Giản Ly lập tức biến đổi.
“Không những vậy, còn một tên Đại Thừa khác cũng có thực lực không thua
gì con Tu La Thù kia. Hơn nữa, ta còn phát hiện một đám không dưới ba
con Tu La Thù trưởng thành. Thế nên, sau khi cùng bọn chúng giao thủ, ta liền lập tức rút lui. Nếu như muốn bắt tất cả đám Tu La Thù này thì chỉ sợ là bốn người chúng ta phải đồng loạt ra tay mới có hi vọng. Ngoài ra còn có một chuyện, ta nghĩ Mạc huynh nên biết đôi chút. Đó là xung
quanh hang ổ của đám Tu La Thù này có không ít quái thú mạnh mẽ khác. Số lượng có thực lực tương đương với Hóa Thần, Luyện Hư không hề ít, còn
Hợp Thể Kỳ thì hẳn là cũng có vài con.” Hàn Lập có vài phần ngưng trọng
giới thiệu sơ qua.
“Đám Tu La Thù kia lại có thực lực mạnh mẽ đến thế sao, nói như vậy,
đúng là chúng ta không thể đơn độc đối phó với bọn chúng. Xem ra lần vào Tu La giới này quả thật là phải liều mạng rồi.” Sau khi Mạc Giản Ly
nghe xong, sắc mặt lão ta có chút khó coi.
“Cho nên lần này, nếu chúng ta muốn có được Quang Âm Ti thì nhất định
phải hợp tác cùng nhau. À phải rồi, Mạc huynh trên đường tới đây có gặp
được hai người Huyết Nhiên và Hắc Lân không?” Hàn Lập khẽ gật đầu, đột
nhiên hỏi thăm tin tức của hai người kia.
“Mặc dù trên đường ta không trực tiếp gặp bọn họ, nhưng lúc đi qua khu
rừng nọ, ta có phát hiện một số dấu vết, xem ra bọn họ cũng đang đi về
hướng này.” Sau khi Mạc Giản Ly suy nghĩ một lúc, nói.
“Nói như vậy, bọn họ hẳn là cách nơi này không xa lắm. Việc bây giờ cần
làm chính là nhanh chóng tìm được hai người này.” Hàn Lập như đang suy
nghĩ gì đó, rồi gật đầu.
“Tốt, ta và ngươi chia ra hành động, nhanh chóng liên lạc với bọn họ,
sau đó lại tiếp tục thương lượng việc hợp tác.” Mạc Giản Ly không tiếp
tục suy nghĩ thêm mà đồng ý ngay lập tức.
Vì thế cho nên hai người sau khi thương lượng qua vài câu, liền chia ra hai hướng, phá không bay đi.
…
Hơn nửa ngày sau, trên một đỉnh núi không biết tên nào đó, Hàn Lập và Mạc Giản Ly chia ra ngồi chung trên một tảng đá xanh.
Đối diện với hai người cách đó không xa, hai gã Đại Thừa của tộc khác là Huyết Nhiên và Hắc Lân rõ ràng đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Sau khi Mạc Giản Ly cùng Hàn Lập chia tay, chẳng qua tính ra cũng chỉ
nửa canh giờ, liền ở trên không trung cách đó không xa tìm thấy hai
người này.
Mạc Giản Ly tự nhiên là rất vui mừng, vội vàng đem những chuyện có liên
quan nói sơ qua, kể cả những tin tức mà Hàn Lập vừa mới thu được.
Sau cùng, bốn người cũng đến một chỗ khá bí ẩn trong ngọn núi này để tụ họp.
Mà trước đó không lâu, Hàn Lập đem thực lực mạnh mẽ của đám Tu La Thù
giảng giải cẩn thận lại một lần nữa cho hai người Huyết Nhiên, đồng thời cũng lộ ra ý tứ muốn cùng bọn họ hợp tác.
“Nếu quả thực đám Tu La Thù này mạnh mẽ như lời Hàn đạo hữu nói, vậy
chúng ta có hợp tác đi nữa thì cũng không thể nắm chắc phần thắng. Cho
dù huynh đệ hai người bọn ta cùng nhau ra tay, e rằng cũng chỉ có thể
miễn cưỡng đối phó được với một trong hai người là tổ mẫu của Tu La Thù
hoặc là gã Đại Thừa của tộc khác kia mà thôi. Kẻ còn lại, Hàn đạo hữu và Mạc đạo hữu chẳng lẽ có khả năng đối phó sao?” Huyết Nhiên vân vê cằm,
ngưng trọng nói.
Hàn Lập khẽ cười một tiếng, hắn cũng không lập tức trả lời mà trái lại
quay đầu hỏi Mạc Giản Ly một câu: “Mạc huynh, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Mặc dù ta không cách nào đối phó được với tộc mẫu của Tu La Thù hoặc gã Đại Thừa có thực lực ngang ngửa với chân linh kia, nhưng với ba con Tu
La Thù trưởng thành còn lại thì ta có biện pháp cầm chân bọn chúng trong một khoảng thời gian ngắn.” Sau khi Mạc Giản Ly suy nghĩ một chút, lúc
này lão ta mới cắn răng trả lời.
“Chỉ là cầm chân bọn chúng trong một khoảng thời gian ngắn thôi sao? Nói như vậy, Hàn đạo hữu có nắm chắc đối phó được với một trong hai gã Đại
Thừa mạnh mẽ kia không?” Hắc Lân liếc Hàn Lập một cái, cười hắc hắc nói.
Hiển nhiên vị Đại Thừa khác tộc này đối với Hàn Lập không có nhiều tin tưởng.
“Không sai, Hàn mỗ quả thực là có ý đó. Không biết Hắc Lân và Huyết
Nhiên đạo hữu dự định chọn ai trong hai kẻ đó?” Vẻ mặt Hàn Lập vẫn như
cũ, nói.
Nghe được lời này của Hàn Lập, trên mặt Huyết Nhiên và Hắc Lân lộ vẻ khác thường, cả hai quay sang nhìn nhau.
Sau một lúc, Huyết Nhiên mới chậm rãi nói: “Nếu Hàn đạo hữu quả thật có
tự tin như vậy thì hai huynh đệ bọn ta tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực.
Như vậy đi, nghe khẩu khí của Hàn huynh lúc trước thì có vẻ thần thông
của vị tổ mẫu đám Tu La Thù kia là mạnh nhất, hai người bọn ta liền chịu trách nhiệm đối phó với nó đi. Chẳng qua, có lời khó nghe này chúng ta
nói trước, cả bốn người chúng ta đều tới đây vì tinh hạch của Tu La Thù, nếu quả thật trận này dành được phần thắng thì vật này phải phân chia
như thế nào đây?”
“Cái này đơn giản thôi, tất nhiên là người nào có thể giết chết Tu La
Thù thì tinh hạch sẽ thuộc về người đó.” Hàn Lập dường như trả lời mà
không cần suy nghĩ.
Sắc mặt Mạc Giản Ly khẽ thay đổi.
Huyết Nhiên và Hắc Lân nghe vậy, trên mặt cuối cùng cũng lộ vẻ hài lòng, nói: “Hàn đạo hữu quả nhiên là người sảng khoái! Chẳng qua cứ như vậy,
Hàn huynh cũng có chút thiệt thòi.”
“Thiệt thòi sao, cũng chưa hẳn là vậy đâu. Nếu ta đã nói trước là ai
giết, tinh hạch thuộc về người đó, thì nói không chừng trong hang ổ của
Tu La Thù, ta có thể tìm thấy những Tu La Thù trưởng thành khác thì sao. Đến lúc đó, ta cũng sẽ không khiêm nhường gì đâu. Hoặc đến lúc đó, hai
vị không thể giải quyết tổ mẫu của Tu La Thù thì Hàn mỗ chưa biết chừng
cũng sẽ nhúng tay một phen.” Hàn Lập ách xí một cái thật to, nhàn nhạt
trả lời.
“Nếu Hàn huynh thật sự có thể giải quyết đối thủ nhanh hơn hai người bọn ta, thì cho dù ngươi có nhúng tay vào việc đó cũng là chuyện hiển
nhiên, hai người bọn ta tuyệt đối không oán hận nửa lời.” Huyết Nhiên
cười ha ha, dường như đối với bản thân mình càng thêm tự tin.
“Nếu mọi việc không còn vấn đề gì nữa, vậy chúng ta tạm thời nghỉ ngơi
nửa ngày. Sáng sớm ngay mai, chúng ta sẽ tới hang ổ của đối phương. Dù
sao thời gian còn lại của chúng ta cũng không nhiều lắm, nhất định phải
nắm chắc một chút.” Hàn Lập khẽ mỉm cười, đề nghị.
Lần này, hai người Huyết Nhiên tất nhiên không có gì phản đối, rối rít gật đầu đáp ứng.
“Chẳng qua trước đó, để ta giải quyết một chút phiền toái nho nhỏ rồi
nói sau.” Hắc Lân bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt lộ nét quỷ dị nói một
câu.