Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 307: Q.4 - Chương 307: Huyết thị




Hàn Lập nghe thấy thanh âm của tiểu vương gia, sắc mặt hơi đổi, có chút trắng bệch.

Nhưng khi hắn chậm rãi quay người lại, vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường, không hề lộ vẻ gì kinh hoảng, ngược lại trên khóe miệng còn nhếch lên cười lạnh, mang theo ý lạnh lùng, nhìn những người của Hắc Sát giáo và tu sĩ Trúc Cơ kỳ đầu sáng bóng kia.

Vẻ trấn tĩnh của Hàn Lập cũng ảnh hưởng tới mấy người Mông Sơn tứ hữu. Trong lòng bọn họ thoáng yên ổn lại một chút, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bay về phía sau Hàn Lập, tạo thành thế giằng co với đám người Hắc Sát giáo.

“Là ngươi. Chẳng phải ngươi là người của Tần gia sao? Ngươi là Trúc Cơ kỳ?”

Tiểu vương gia vừa nhìn rõ mặt Hàn Lập, trong mắt tràn ngập thần sắc kinh ngạc. Mà người gầy gò đứng bên cạnh hắn tuy không nói gì, nhưng đồng dạng cũng lộ ra ánh mắt cũng ngạc nhiên.

Chỉ có đại hán đầu bóng lưỡng kia trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, mặt lộ vẻ trịnh trọng, đột nhiên mở miệng nói:

“Cẩn thận một chút, người này là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cảnh giới còn cao hơn ta một tầng. Chỉ sợ phải bố trí Hắc Phong trận trợ giúp mới có thể bắt được hắn.”

Nghe đại hán đầu bóng lưỡng nói vậy, tiểu Vương gia không hề lộ vẻ lo lắng mà ngược lại còn có chút kinh hỉ, hỏi:

“Huyết Thị đại nhân! Theo lời ngài nói thì hiến kẻ này cho Giáo chủ huyết tế luyên công hẳn sẽ có hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Đại hán nghe thấy vậy, cười hắc hắc đáp:

“Đó là đương nhiên. Trước kia bắt được mấy tên tu sĩ đều chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi. Tinh huyết của kẻ này khẳng định là tốt hơn hẳn so với mấy kẻ trước.”

Được đại hán đầu bóng lưỡng xác nhận, tiểu vương gia quay đầu lại nhìn Hàn Lập với vẻ tham lam, đột nhiên cười ha hả.

“Tốt, tốt lắm! Mặc kệ các hạ rút cuộc đến đây làm gì, hôm nay đừng hòng mong sống sót rời đi.”

“Bày Hắc Phong trận, động thủ!”

Tiểu vương gia vừa cười xong, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, lớn tiếng quát.

Lập tức, những Hắc y nhân này đều rút trên người ra một cây cờ lớn màu đen như mực, bay nhanh tới vây quanh nhóm người Hàn Lập, hơn nữa còn bắt đầu huy động lá cờ trong tay.

“Các ngươi chỉ cần lập vòng phòng hộ là được, việc khác để ta xử lý hết.” Hàn Lập sau khi thản nhiên nói với Mông Sơn tứ hữu một câu, thân ảnh đã trở nên mờ ảo, biến mất trong khoảnh khắc.

“Các ngươi cẩn thận!”

Đại hán đầu bóng lưỡng thấy Hàn Lập biến mất, đột nhiên biến sắc quát lớn, nhưng đã chậm một chút.

Thân hình Hàn Lập đã lóe lên sau lưng một gã Hắc y nhân, tên đang huy động lá cờ này lập tức dừng ngay động tác, ngơ ngác đứng tại chỗ. Sau đó, cái đầu chợt rơi xuống không một dấu hiệu, thân thể không đầu phun ra máu tươi cao vài thước, rơi ngay xuống đất.

Mà lúc này, đại hán đầu bóng lưỡng vừa mới nói xong chữ cuối cùng.

Việc vừa diễn ra khiến các tu sĩ múa cờ rùng mình, không biết nên làm sao cho ổn. Thân hình Hàn Lập lại lần nữa chợt xuất hiện phía sau một tên, lại một cái đầu lâu nữa rơi xuống.

Thấy vậy, những hắc y tu sĩ khác không dám chần chừ, dừng huy động cờ trong tay, vội vàng xuất ra những vòng bảo hộ và các loại hộ thân pháp khí đủ mọi màu sắc.

Trong lúc đó, có hai gã Hắc y nhân chưa kịp mở pháp bảo khí phòng hộ ra lập tức bị Hàn Lập hạ thủ, rơi xuống chết tại chỗ.

“Tiểu tử muốn chết!”

Đại hán đầu bóng lưỡng thấy vậy, hai mắt và toàn thân bắn ra hào quang màu đỏ quái dị, vọt thẳng tới phía Hàn Lập với tốc độ cực nhanh.

Hàn Lập vẫn lạnh lẽo bình thản, toàn thân bị hào quang màu máu của đại hán bao vây, mắt liếc thấy những Hắc y nhân đều đã xuất ra màn hào quang phòng hộ, đang kinh hãi chăm chú nhìn mình, lúc này liền quyết đoán chớp lóe thân hình đã thấy xuất hiện gần Mông Sơn tứ hữu cách đó vài chục trượng.

Đại hán vồ hụt, phát ra tiếng rống giận như dã thú, lập tức chuyển hướng không hề do dự, tiếp tục đuổi đánh tới phía Hàn Lập, nhưng vẫn chưa hề xuất ra pháp khí.

Mông Sơn tứ hữu trong lòng vừa động, thấy có chút ưu thế lập tức khoát tay, một cái Tam Lăng thứ (vật nhọn hình tam giác) màu xanh biếc vô thanh vô tức bắn thẳng về phía mặt đại hán.

Đại hán đầu bóng lưỡng thấy pháp khí bay tới, chỉ nhe răng ra cười, chẳng những không hề dừng lại mà còn lao thẳng tới nghênh đỡ.

Lão Nhị cao gầy thấy vậy mừng rỡ, hưng phấn nói:

“Gã này bất hạnh rồi. Pháp khí của ta chính là cực phẩm trong thượng giai pháp khí, khẳng định là hắn sẽ… a, sao có thể như vậy được? Lục mang thứ của ta!

Hắn đang nói thì đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ ngây người, thất thanh kêu lên.

Hóa ra pháp khí Tam Lăng thứ này sau khi tiếp xúc với huyết quang trên người đại hán đầu bóng lưỡng, huyết sắc hào quang như sống động, đột nhiên cường hành cuốn lấy pháp khí vào trong, mặc cho nó giãy giụa toán loạn nhưng đều không thể thoát ra khỏi nửa bước.

”Ha ha, bé như hạt gạo mà cũng mang ra khoe.” Đại hán cười cuồng ngạo một tiếng, xuất ra một bàn tay lớn màu đỏ máu, mạnh mẽ tóm lấy Tam Lăng thứ, sau đó hai tay chập lại, lục quang bắn ra khắp nơi, linh khí trên pháp khí hoàn toàn biến mất, dường như đã triệt để biến thành phế liệu.

Thấy vậy, không riêng gì Mông Sơn tứ hữu mặt mày biến sắc mà bản thân Hàn Lập cũng giật mình đánh thụp một cái. Đại hán đầu bóng lưỡng này khẳng định tu luyện không phải là công pháp bình thường, tám chín phần là đỉnh cấp ma công cùng loại với Thiếu chủ Quỷ Linh môn.

Đại hán đầu bóng lưỡng không để cho mấy người Hàn Lập có thời gian suy nghĩ, đảo mắt đã thấy xuất hiện trước mặt mọi người, giơ đại quyền đỏ máu lên, hung hăng tấn công vào màn hào quang mà Mông Sơn tứ hữu xuất ra.

“Oanh!” một tiếng nổ lớn, màn hào quang do bốn tu sĩ Luyện Khí kỳ liên hợp xuất ra không ngờ chỉ một quyền này đã lõm vào rất sâu, lập tức ảm đạm đi rất nhiều.

Mông Sơn tứ hữu sắc mặt bỗng nhiên đại biến, nếu là phòng ngự pháp khí bình thường, đón đỡ một quyền lợi hại như vậy thì có lẽ sẽ lập tức biến thành phế liệu.

“Tiền bối, người xem…”

Lão giả mặt đen cuống quýt quay đầu, muốn xem Hàn Lập có phương pháp gì để ngăn cản đối phương.

Nếu căn cứ theo công kích của đối phương như vậy, vòng bảo hộ của bọn họ không thể chịu nổi vài nhát.

Hàn Lập không nói gì chỉ khoát tay, tiểu thuẫn (chiếc khiên nhỏ) rời khỏi tay, tỏa ra bạch quang chói mắt. Chỉ trong nháy mắt, nó đã phóng to gấp mấy lần, vững vàng che chắn trước vòng bảo hộ, vừa lúc đón được một quyền đỏ máu của đại hán đầu bóng lưỡng.

‘Ầm’ một tiếng cực kỳ chói tai vang vọng đất trời, các tu sĩ gần đó không đề phòng liền lảo đảo thân hình, thiếu chút nữa là rơi xuống đất.

Mông Sơn tứ hữu cũng choáng đầu hoa mắt hồi lâu. Giữa trường đấu không thay đổi thần sắc chỉ có Hàn Lập và đại hán đầu bóng lưỡng mà thôi.

Hàn Lập không lộ vẻ gì, chỉ giương mắt nhìn Bạch Lân thuẫn, chỉ thấy thuẫn này mặc dù tiếp được một quyền của đối phương nhưng bề mặt vốn trơn nhẵn của nó đã thoáng hiện một vết lõm nhỏ, không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Bạch Lân thuẫn rắn chắc thế nào, Hàn Lập là người biết rõ nhất, vì vậy sự kiêng kị đối với đại hán không khỏi tăng thêm vài phần.

Nghĩ vậy, Hàn Lập không hề do dự vỗ vào túi trữ vật.

Nhất thời, hai đạo ô quang và sáu đạo kim quang đồng thời bắn ra, không khách khí phóng nhanh về phía đại hán. Các đỉnh cấp pháp khí này tương hỗ lẫn nhau, tạo nên khí thế long trời lở đất làm cho đại hán đầu bóng lưỡng không khỏi lộ vẻ sợ hãi.

Hắn điên cuồng hét lớn một tiếng, hào quang huyết sắc trên người đột nhiên bùng lên, bao phủ toàn thân vào trong, biến thành một khối hào quang huyết sắc cao lớn tới hai, ba trượng, lơ lửng giữa không trung không hề nhúc nhích.

Kim nhận của Hàn Lập bay đến, kết quả làm cho hắn cảm thấy sự tình quỷ dị xuất hiện.

Mặc cho pháp khí của hắn đâm chém thế nào, bên trong khối hào quang vẫn không hề có động tĩnh. Hơn nữa, một khi pháp khí tiến vào sâu thêm nửa thước liền không thể nào tiến thêm nữa, có thứ giống như vòng phòng hộ đã mạnh mẽ đỡ lấy tất cả công kích.

Hàn Lập cảm thấy sốt ruột, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, vội vàng nhìn xung quanh. Kết quả là khi nhìn thấy hết mọi việc, sát khí của Hàn Lập lập tức bốc lên.

Đám Hắc y nhân được tiểu vương gia và vị che mặt trông rất giống Vương tổng quản chỉ huy, không ngờ đã tổ chức lại, tiếp tục bao vây lấy bọn họ, thậm chí còn liều mạng múa may những lá cờ đen trong tay, vang lên những tiếng "Ô ô" như quỷ khóc. Mây mù đen cuồn cuộn tuôn ra , không ngừng chuyển động bao quanh những lá cờ màu đen.

Thấy cảnh đó, Hàn Lập liền nhớ lại trường đấu ở mỏ quặng linh thạch, thấy giống với nghi thức triệu hoán “thanh dương ma hỏa” là thứ có thể hủy diệt được tất cả mọi vật. Hàn Lập sao có thể để chúng hoàn thành được.

Nghĩ tới đó, Hàn Lập lập tức phất tay thu Bạch Lân thuẫn trở về, đặt vào tay lão giả mặt đen, vội vàng nói:

“Tạm cho các ngươi mượn một lúc. Trước hết để ta đi giải quyết những kẻ khác đã.”

Tiếp theo thân hình Hàn Lập nhoáng lên, đã thấy xuất hiện ở ngoài vòng bảo hộ. Đám pháp khí đang vây quanh màn hào quang huyết sắc kia gào thét một tiếng, tự động phi về bên thân Hàn Lập, vừa xoay động không ngừng, vừa rung lên ầm ĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.