Hai cánh ngân sắc hỏa điểu run lên, thân hình một lần nữa cuồng trướng, biến lớn tới mấy trăm trượng, linh vũ toàn thân cuồn cuộn hỏa diễm, cơ hồ đem hơn nửa bầu trời sơn cốc chìm vào ngân quang sáng
lòa. Hàn Lập thấy vậy, trong mắt chợt lóe tinh quang, tay bấm quyết,
miệng thốt một tiếng “nhanh”, Phệ Linh Hỏa Điểu lập tức cúi đầu, há
miệng phun xuống một luồng ngân diễm cuồn cuộn, bao phủ toàn bộ huyền
băng phụ cận hàn đàm.
Toàn bộ huyền băng liền tan ra với tốc độ kinh người, từ trong băng cũng có từng điểm ngân quang bay ra, nhanh chóng dung nhập vào ngân diễm.
Chỉ sau thời gian mấy lần hô hấp, toàn bộ huyền băng đều biến mất vô ảnh vô tung, cửa hàn đàm lại lần nữa lộ ra. Ngân diễm thuận thế cuồn cuộn
phủ xuống mặt nước hàn đàm. Giữa hỏa diễm điên cuồng, toàn bộ hàn khí từ hàn đàm tỏa ra đều biến thành ngân hà, bị ngân diễm dễ dàng cắn nuốt
dung hợp, thanh thế hỏa diễm nhờ vậy mà càng ngày càng thịnh. Phệ Linh
Chân Hỏa nguyên bản chính là một loại hỏa diễm biến dị hợp nhất âm
dương, lại được Hàn Lập mấy lần mượn ngoại vật luyện hóa qua, càng trở
thành một loại tồn tại quỷ dị trong thiên địa, nay nếu luyện hóa dung
nhập thêm vật chí hàn chí dương thì uy lực của nó có thể tiến thêm một
bước nữa.
Lúc trước đám người Tu La Thù tộc vừa mới hé mở phong ấn hàn đàm, Phệ
Linh Chân Hỏa trong thể nội của Hàn Lập liền trở nên cuồng bạo vô cùng,
dường như cực kỳ khát vọng cắn nuốt hàn khí nơi này.
Điều này khiến Hàn Lập lúc ấy vừa mừng vựa sợ, vì đã nhiều năm như vậy
trôi qua, hắn chưa từng thấy Phệ Linh Chân Hỏa có phản ứng mãnh liệt đến thế.
Trước kia hắn du lịch mấy vùng đất kỳ hàn ở Linh Giới, lúc gặp mấy loại
hàn khí có thể cắn nuốt, Chân Hỏa này cũng không có phản ứng đến thế.
Hơn nữa Hàn Lập tự đánh giá rằng, đối với loại kỳ hàn nơi đây khiến cả
đám Tu La Thù thúc thủ vô sách thì chỉ bằng năng lực quỷ dị của Phệ Linh Chân Hỏa liền có thể dễ dàng thôn phệ sạch sẽ.
Chẳng qua là năng lực thôn phệ hàn khí của Phệ Linh Chân Hỏa, hắn tất
nhiên không thể nào chủ động nói ra, lại càng không thể để lộ trước mặt
người khác. Cho nên hắn mới mặc cho đám người Tu La Thù tộc mẫu dùng
phương pháp mượn lực pháp trận để trục vớt bảo vật.
Lúc này Hàn Lập đang bay lơ lửng trên bầu trời sơn cốc, lẳng lặng nhìn
hết thảy phía dưới, trên mặt mơ hồ có vẻ mong đợi. Một chút thời gian
nữa trôi qua, khi hàn khí từ trong đàm xông ra cũng đã yếu đi, không
khác biệt lắm lớp hàn khí phía trên đã bị Phệ Linh Chân Hỏa thôn phệ,
Hàn Lập nhướng mày, ngón tay hướng hỏa điểu trong hư không khẽ điểm.
Thân ảnh hỏa điểu lưu chuyển, thể tích nhanh chóng thu nhỏ lại, trong
khoảnh khắc huyễn hóa còn một trượng dài, thanh minh một tiếng, liền hóa thành một viên hỏa cầu bắn nhanh xuống.
“Phốc xuy ” một tiếng!
Đầu hỏa điểu trong nháy mắt nhập vào ngân diễm phía dưới, toàn bộ ngân
diễm như bị một cơn lốc cuốn qua, đều lặn nhập vào trong thân thể hỏa
điểu.
Chỉ thấy ngân quang chợt lóe, hỏa điểu liền chúi đầu lặn nhập vào mặt nước bên dưới, biến mất không thấy .
Từ trong chỗ sâu hàn đàm chỉ thấy mơ hồ truyền ra trận trận tiếng sấm,
cũng có ngân quang nhè nhẹ chớp động không ngừng. Hàn Lập hai mắt khép
hờ, tay vẫn bắt quyết, miệng dùng thanh âm cực thấp niệm một loại thần
chú không biết tên.
Lúc này hàn khí từ trong hàn đàm toát ra tan biến mất với tốc độ còn nhanh hơn.
Một lúc lâu sau, khi ngân sắc hỏa điểu ré dài một tiếng nữa từ chỗ sâu
trong hàn đàm, toàn bộ hàn khí đều biến mất, không còn chút lạnh lẽo nào tỏa ra nữa.
Hàn đàm lúc này đã trở thành một đầm nước bình thường. Hàn Lập hai mắt hé mở, ngắm nhìn Phệ Linh Hỏa Điểu tràn đầy tia vui vẻ.
Chỉ thấy hỏa điểu trước mắt, mặc dù toàn thân ngân diễm cuồn cuộn, nhưng trong hỏa diễm điên cuồng bao trùm, lại hiện ra một bộ dạng trong suốt, dường như đã trở thành thực thể.
Hiển nhiên hỏa điểu sau khi thôn phệ hàn khí kinh người của hàn đàm, rốt cục một lần nữa sinh ra dị biến.
Dĩ nhiên loại biến hóa này vẫn chỉ là mới vừa bắt đầu mà thôi. Hàn khí
của hàn đàm khiến ngay cả tồn tại Đại Thừa bình thường cũng không dám dễ dàng xâm nhập thì trình độ kỳ hàn có thể thấy được đến mức nào. Phệ
Linh Hỏa Điểu mặc dù bản thân hết sức huyền diệu, cũng không thể trong
chốc lát luyện hóa toàn bộ hàn khí ở trình độ đó, chẳng qua là trước hết mạnh mẽ hút vào trong cơ thể, rồi sau này mới từ từ luyện hóa. Hàn Lập
hít nhẹ một hơi, trong tay pháp quyết hơi đổi, định thu hồi Phệ Linh Hỏa Điểu. Nhưng vào lúc này, hỏa điểu trước mắt cất lên một tiếng rồi phun
ra một đoàn bạch quan, nhằm Hàn Lập bắn tới. Hàn Lập ngẩn ra, theo bản
năng liền quơ tay bắt lấy quang đoàn.
Hắn cúi đầu nhìn thì là một viên cầu lớn bằng quả trứng gà, thoạt nhìn
trong suốt, nhưng kỳ hàn vô cùng. Nếu không phải linh quang hộ thể của
Hàn Lập ngưng tụ đủ dầy, cộng thêm nhục thân cũng mạnh mẽ vô cùng thì sợ rằng bàn tay hắn vừa tiếp xúc viên châu này trong nháy mắt sẽ bị
thương.
“Thú vị thật! Cái này là người tìm được ở dưới đó?” Hàn Lập có chút kinh ngạc, quét mắt nhìn Phệ Linh Hỏa Điểu hỏi. Nhưng Phệ Linh Hỏa Điểu chỉ
lẳng lặng trôi lơ lửng trước người hắn, một chút phản ứng đều không có.
“Ta hồ đồ mất rồi, ngươi mới có bằng này linh tính, làm sao có thể trả
lời cái gì.” Hàn Lập đầu tiên ngẩn ra, sau lập tức cười cười một tiếng.
Hắn coi lại tinh cầu trong bàn tay, thần niệm ngưng trọng, liền quét qua bên trong tinh cầu. Nhưng sau một khắc, Hàn Lập mặt biến sắc, trong
miệng nhẹ “Di” một tiếng.
Thần niệm vừa tiếp xúc mặt ngoài tinh cầu liền trượt qua bên cạnh, phảng phất như trong tay trống trơn không có vật gì.
Hàn Lập kinh ngạc, suy nghĩ một chút rồi một ngón tay đột nhiên hướng
chỗ hai lông mày, nhất thời “xuy” một tiếng, một sợi tinh ti từ trong
chợt bắn ra, lóe lên rồi biến mất, liền lặn nhập vào trong tinh cầu.
Chính là thần niệm của hắn tinh hóa!
“Thì ra là như vậy.”
Sắc mặt Hàn Lập lần nữa lại đổi, sau một chút do dự, chợt đem tinh cầu ném xuống, một ngón tay ngưng trọng điểm ra.
Một tiếng sét đánh .
Một đạo kim hồ từ đầu ngón tay bắn ra, chớp động một cái, liền đánh trúng tinh cầu trong không trung.
Tinh châu lúc này quay cuồng không dứt, bên ngoài thân trải rộng vô số
tia điện, cuối cùng phát ra tiếng thanh thúy, tấc tấc mặt ngoài vỡ vụn
mà mở.
Sau khi một lớp hàn khí kinh người tán đi, một vật màu lam nhạt phát ra trận trận ba động hiển lộ trước mặt Hàn Lập.
Thì ra tinh cầu kỳ hàn lại bao bọc bên trong một viên châu lớn chừng ngón tay cái.
Ba động truyền ra từ viên châu này rõ ràng hàm chứa lực không gian hết sức mãnh liệt.
Tâm niệm Hàn Lập chợt động, liền mơ hồ hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thánh vật của Không Ngư Tộc giấu trong trong hàn đàm, hẳn không phải chỉ có một món, mà là hai món một to một nhỏ.
Món lớn dĩ nhiên là khối đá màu lam nhạt đã bị phụ nhân mang đi. Còn lại món nhỏ chính là viên tinh châu này.
Thoạt nhìn thì ba động không gian pháp tắc do hai món đồ này phát ra tựa hồ không sai biệt lắm. Nhưng món sau nếu đã phải dùng những bảo vật
khác cố ý che dấu, thậm chí có thể lừa gạt được thần niệm của tồn tại
Đại Thừa, thì hẳn là ban đầu trong mắt của Không Ngư Tộc phải trọng yếu
hơn món trước.
Nguyên do cụ thể thì có lẽ chỉ có người của Không Ngư Tộc mới biết chân chính tột cùng.
Hàn Lập trầm ngâm một hồi, rồi một tay cuốn ra một cái hộp ngọc, thoáng
một cái hút tinh châu vào bên trong, đậy nắp hộp lại rồi dán lên trên
một tờ phù lục cấm chế.
Nhất thời trong hộp ngọc ba động truyền ra, nhưng hoàn toàn bị cản lại.
Hàn Lập thu lại hộp ngọc rồi một lần nữa bấm quyết thúc giục Phệ Linh Hỏa Điểu.
Ngân sắc hỏa điểu ngửa đầu cất lên một tiếng thanh minh, thể tích nhanh
chóng thu nhỏ lại, cũng hóa thành một đoàn ngân diễm bắn tới, chớp động
một cái, chui đầu vào ống tay áo của Hàn Lập rồi biến mất.
Hàn Lập giẫm chân một cái nữa, bên ngoài linh quang đại phóng, liền hóa
thành một đạo thanh hồng bay lên cao, quanh quẩn một chút rồi nhằm một
hướng khác bắn đi.
Phương hướng đó chính là Càn Hỏa Địa nơi ở của Không Ngư Tộc.
*****
Cũng trong lúc đó, đang đứng trên lưng con chim ưng khổng lồ bay về
hướng thạch thành, Tu La Thù tộc mẫu có chút bận tâm nói với thiếu nữ:
“Bây giờ còn lưu lại Không Ngư Tộc ở bên ngoài, không biết có vấn đề gì
không? Dù sao bọn người ngoài đã biết về sự tồn tại của tộc này. Hơn nữa cái thánh vật của Không Ngư Tộc lúc trước bị chúng ta lấy được, e rằng
sẽ khiến bọn họ liên tưởng đến cái gì đó.”
“Mẫu thân đại nhân chẳng phải đã phái người giám thị động tĩnh của tộc
này rồi sao. Cứ mặc cho Không Ngư Tộc tự sinh tự diệt đi. Tinh hạch của
tộc này mặc dù có thể đề luyện lực không gian, nhưng chẳng qua là loại
đã thoái hóa, cho dù của thể trưởng thành cũng khó khăn lắm mới tới cảnh giới Luyện Hư mà thôi, không cách nào đề luyện ra Không gian Pháp tắc
chân chính được.
Lúc trước chúng ta cần tinh hạch của bọn chúng, chẳng qua là hy vọng
thông qua thôn phệ lực lượng trong đó để mình cũng có thể có năng lực
thao túng lực không gian. Nhưng trải qua nhiều năm thử nghiệm, nữ nhi
phát hiện phương pháp đó căn bản không có nhiều hiệu quả. Con có thể
lĩnh ngộ Không gian Pháp tắc, thực tế cũng không phải dùng phương pháp
này, mà lại là đi theo một đường hoàn toàn khác, nếu không hơn phân nửa
bây giờ còn không cách nào lĩnh ngộ được Thời Không Pháp Tắc.” Huyết y
thiếu nữ lại thản nhiên nói .
“Một con đường khác ? ” Tu La Thù tộc mẫu nghe vậy , có chút giật mình .
“Không sai. Bây giờ có thánh vật của Không Ngư Tộc rồi, loại phương pháp này cũng không cần quá nhiều tinh hạch của Không Ngư Tộc nữa. Số lượng
tinh hạch chúng ta đã thu trữ lúc trước cũng đủ rồi. Chúng ta không cần
phải ở lại nơi này cùng những người ngoại lai kia phát sinh xung đột gì
nữa. Sau khi trở về, nữ nhi trước hết bế quan luyện hóa nguyên anh của
lão già kia, sau đó tìm hiểu sâu thêm một tầng Thời Không Pháp Tắc. Chờ
con sau khi xuất quan, liền có thể tách ra một tia mầm mống Thời Không
Pháp Tắc giao cho mẫu thân đại nhân. Như thế mẹ con ta đều nắm trong tay khả năng vận dụng loại lực đứng đầu trong các lực Pháp Tắc rồi. Sau này nhất tộc chúng ta chẳng phải sẽ mặc sức tung hoành chư giới không gì
cản được sao.” Huyết y thiếu nữ thản nhiên cười nói.
“Không sai. Lấy tu vi của con bây giờ, có lực Thời Không phụ trợ liền có thể địch được tồn tại Đại Thừa, nếu người tiến cấp lên cảnh giới Đại
Thừa, không chừng liền có thể bước vào hàng cấp Chân Linh tồn tại tột
cùng. Trừ Chân Long Thiên Phượng, chúng ta chẳng còn loài nào xứng là
địch thủ nữa.” Tu La Thù tộc mẫu nghe vậy, cũng vô cùng mừng rỡ.
Thiếu nữ cười khúc khích, miệng không nói gì nữa, nhưng từ nhìn thần sắc có thể thấy rõ ràng là tán đồng với lời của phụ nhân.
*****
“Phốc” một tiếng, trong tầng trên cùng của đất dưới lòng hồ dung nham,
hoàng quang thu lại, Hàn Lập bỗng xuất hiện ở đó, sau khi đảo mắt bốn
phía, chân mày không khỏi hơi nhíu lại.