Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 335: Q.4 - Chương 335: Kinh ngạc




Đến khi mồ hôi lạnh chảy xuống trên mặt Tôn Nhị Cẩu, Hàn Lập biết thế cũng đủ rồi, liền ngừng lại, chuẩn bị cấp chút ưu đãi cho đối phương.

"Tốt lắm, về sau cứ tiếp tục làm Tôn đại bang chủ của ngươi đi. Không có sự tình gì đặc biệt, ta sẽ không tìm ngươi. Nhưng hôm nay từ biệt, ta cũng không biết đến ngày nào có thể cùng ngươi gặp mặt lại. Cho nên có thứ này, ngươi cẩn thận thu lấy, về sau nếu như ngươi có hậu nhân, có thể nhờ vật ấy mà nhận được ta. Chỉ cần hậu nhân của ngươi nguyện ý vì ta làm việc, ta sẽ làm cho hắn cả đời phú quý.”

Hàn Lập nói xong liền lấy ra một là Không Bạch phù bình thường, “ Roạt” một tiếng, xé ra làm hai nửa, rồi đem một phần trong đó đưa cho Tôn Nhị Cẩu, phần còn lại thì tự mình thu hồi.

Tôn Nhị Cẩu nghe xong lời này của Hàn Lập, trước tiên lộ ra vẻ giật mình, sau đó mặt mừng như điên, kích động quỳ xuống trước mặt Hàn Lập, khấu đầu lạy tạ ba cái thật vang, sau đó ngẩng đầu chân thành nói:

"Đa tạ đại ân của công tử! Xin công tử yên tâm, một chi tộc nhân của Tôn Nhị Cẩu ta, từ nay về sau tất cả các thế hệ nguyện cung phụng công tử là chủ nhân, vĩnh viễn không đổi ý. Nếu không sẽ gặp họa diệt tộc” Nói xong, Tôn Nhị Cẩu lại dập đầu một cái thật vang, sau đó mới đứng dậy với vẻ mặt cung kính.

Gặp được cảnh này, Hàn Lập thoáng ngẩn người.

Ý định ban đầu của hắn tuy nhiên là có ý lung lạc Tôn Nhị Cẩu, nhưng không nghĩ tới một cái hứa hẹn, thế nhưng lại làm đối phương kích động đến như thế này.

Nhưng sau đó hơi suy nghĩ một chút, Hàn Lập liền hiểu được.

Tại thế giới phàm tục, phàm nhân trọng thị nhất là nối dõi tông đường, sự hưng suy của gia tộc. Mà lời của Hàn Lập liền cam đoan vài đời của Tôn gia hưng vượng phú quý. Cứ như vậy, Tôn Nhị Cẩu tự nhiên là thật tình muốn nương tựa Hàn Lập rồi.

Dù sao nhưng năm gần đây, Hàn Lập cũng không có hạ mệnh lệnh gì quá phận với Tôn Nhị Cẩu. Tự nhiên làm hắn nghĩ rằng để cho con cháu nguyện trung thành với Hàn Lập, mới là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ thông suốt điểm này, Trong lòng Hàn Lập cũng thật cao hứng. Tôn Nhị Cẩu về sau thật tình vì hắn mà làm việc , cùng với việc qua loa tắc trách hiệu quả tự nhiên rất khác nhau.

"Tốt, một khi ngươi đã thật tình quy thuận ta, ta tự nhiên sẽ cho ngươi chỗ tốt nhiều hơn. Đây là hai bình đan dược, ngươi hãy cầm đi. Một bình chuyên trị liệu các loại ngoại thương, chỉ cần còn thở là sẽ không chết. Bình đan dược còn lại, chính là linh đan giải độc như loại lúc trước đưa cho ngươi, có thể giải hàng nghìn loại độc, cũng lưu cho ngươi dùng để bảo mệnh .”

Hàn Lập lật tay ra, hai cái bình khéo léo tinh xảo xuất hiện nơi bàn tay, sau đó thần sắc như thường ném cho Tôn Nhị Cẩu.

Tôn Nhị Cẩu đương nhiên cảm kích vô cùng, tự nghĩ rằng mình không có lựa chọn sai.

Sau đó, Hàn Lập lại dặn dò Tôn Nhị Cẩu vài câu, rồi tại sự cung kính đưa tiễn của hắn, phiêu phù ly khai khỏi tổng đà của Tứ Bình bang.

Con đường rút lui này vẫn phải tiếp tục lưu lại. Ai biết khi nào cần dùng tới! Hàn Lập trong lòng thầm nghĩ.

Đứng ở bên ngoài ngã tư đường, hắn ngẩng đầu lên nhìn. Hiện tại sắc trời hoàn toàn tối đen, vừa lúc đến thời điểm phải đi Lý phủ.

Vì thế, thân hình Hàn Lập nhoáng lên một cái liền ngự khí bay lên trời, chỉ trong một lát đã bay tới phía trên trời của Lý phủ.

Thừa dịp màn đêm tối đen, Hàn Lập cực kỳ thoải mái hạ xuống từ không trung, sau đó liên tiếp thi triển nhiều loại pháp thuật ẩn núp, người liền biến mất không một tiếng động tại bên trong trạch viện của Lý phủ.

Bởi vì có kinh nghiệm tiềm nhập Hinh vương phủ trước kia, Hàn Lập phi thường thuần thục dùng định thần phù, chế trụ một gã “ cao thủ” có thân thủ không kém, sau đó dùng “ Khống thần thuật” hỏi nơi ở của môn chủ Ngũ Sắc môn.

Kết quả, làm Hàn Lập mừng rỡ chính là môn chủ Ngũ Sắc môn này không có tại hậu trạch được cảnh vệ bảo vệ sâm nghiêm, mà ở thiên viện, chỗ ở thứ hai của hắn, giống như phải thương lượng sự tình gì đó.

Hỏi rõ ràng vị trí của thiên viện, Hàn Lập không hề khách khí bắn ra một viên hỏa cầu, đem người kia hóa thành bụi.

Một khi người này đã nghe được khẩu âm cùng lời nói của hắn, tốt nhất là không cần mềm lòng lưu lại người đối chứng.

Sau đó, Hàn Lập trốn qua trùng trùng điệp điệp trạm gác cả ngầm lẫn hiện, liền đi tới trước một cái sân không nhỏ.

Nhưng làm Hàn Lập ngoài ý muốn chính là, tại trước cảnh cửa đóng chặt của viện, có bốn gã áo trắng đang đứng không nhúc nhích, bốn người này có huyệt Thái Dương gồ lên cao cao, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, rõ ràng đều là hảo thủ có võ công cực cao.

Hàn Lập nhíu mày, xem ra đây là thị vệ bên người môn chủ Ngũ Sắc môn. Bây giờ những người này đều ở bên ngoài, vậy môn chủ Ngũ Sắc môn đúng thật là ở đây rồi.

Hàn Lập lạnh lùng nhìn bốn gã thủ vệ, hơi chút tính toán, thân hình đột nhiên chợt lóe, xuất hiện tại trước mặt mấy người này.

Bốn gã áo trắng kinh hãi, vừa định hành động, nhưng Hàn Lập thân hình lại nhoáng lên, đồng thời xuất hiện bốn ảo ảnh, đồng thời nhẹ nhàng hướng bốn người này vung tay một cái.

Nhất thời, mấy người này đã vô thanh vô tức ngã xuống đất mà chết, trái tim của mỗi người đều cắm một cây băng trùy trong suốt, trên thi thể còn được bao bởi một tầng băng sương màu trắng.

Hàn Lập mặt không chút thay đổi dùng hỏa cầu đem thi thể hóa thành bụi.

Sau đó hắn nghênh ngang đẩy cửa gỗ, đi vào sân.

Trên đường đi tới, hắn đã dùng thần thức điều tra một lần cả Lý phủ, trong này ngay cả một tu sĩ đều không có, điều này làm cho Hàn Lập yên lòng, sát khí nổi lên.

Xem ra, mệnh của môn chủ Ngũ Sắc môn này nên kết thúc trên tay của mình.

Hàn Lập đã nghĩ kỹ, chỉ cần tiến vào trong viện sẽ giết toàn bộ những người ở trong.

Nếu lưu lại người sống, để tu sĩ Linh Thú sơn tra được mình, việc này không phải là việc đùa được.

Hàn Lập nghĩ vậy, sát khí đầy mặt đi vào trong viện, nhưng sau khi xem rõ ràng tình hình bên trong, người lại ngẩn ra.

Trong viện có một thiếu phụ, đang ôm một tiểu nữ hài hai, ba tuổi, nhẹ nhàng hát ru dỗ dành tiểu nữ hài đi ngủ. Nữ nhân này tuy cúi đầu không thấy rõ khuôn mặt, nhưng thanh âm cực kỳ hòa nhã trìu mến, cho dù Hàn Lập là ngoại nhân vừa mới vào, đều cũng cảm thấy được tấm lòng yêu thương của thiếu phụ đối với con mình.

Một cảnh tượng như vậy, đúng là ngoài dự kiến của Hàn Lập, làm cho sát khí của hắn bất tri bất giác biến mất hơn phân nửa, có cảm giác tiến thối lưỡng nan.

Nữ nhân này chính là vị phu nhân của Thiếu môn chủ, nhưng là Tôn Nhị Cẩu như thế nào lại không nói cho hắn biết, bọn họ còn có tiểu hài tử a.

Bởi vì khi tiến đến, Hàn Lập không có che dấu hành tung của mình, cho nên tuy thiếu phụ cúi đầu, nhưng vẫn biết có người tiến đến.

Vì thế nàng đình chỉ hát ru, có chút mất hứng nói:

“ Không phải nói rồi sao? Để các ngươi đợi ở bên ngoài, không cần tùy tiện đi vào, sẽ làm tỉnh giấc Anh Trữ nhà ta.” Nói xong, thiếu phụ liền lạnh lùng ngẩng đầu nhìn lại.

Hiển nhiên, nàng nghĩ hắn là một trong bốn thị vệ bên ngoài.

Khi Hàn Lập cùng thiếu phụ xem rõ khuôn mặt của nhau, đồng thời ngạc nhiên kinh hô một tiếng.

“ Là ngươi?”

“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

Sắc mặt thiếu phụ âm tình bất định. Lộ ra khuôn mặt mỹ lệ cực kỳ kinh diễm nhưng có vẻ lo lắng, đồng thời còn lộ ra vẻ kinh hoảng tay chân vô thố, giống như đang cùng người khác vụng trộm rồi bị bắt ngay tại trận, thật sự có điểm buồn cười.

Hàn Lập một chút nụ cười cũng không có, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Sau cả nửa ngày, Hàn Lập mới trầm muộn thở ra, lạnh như băng nói:

"Ta nên gọi ngươi là Mặc sư tỷ hay là cần phải xưng hộ ngươi là Lý phu nhân đây? Mặc Ngọc Châu sư tỷ!”

Người thiếu phụ này là đại tỷ của ba tỷ muội họ Mặc, là vị tuyệt đại giai nhân năm đó làm cho đám công tử của Gia Nguyên thành thần hồn điên đảo, đến bữa bỏ cơm.

Hiện tại nàng tuy ăn mặc như một thiếu phụ, nhưng dung nhan khuynh thành không có giảm bớt nửa phần, ngược lại lại toát ra một loại mị lực kinh người làm cho nam nhân điên cuồng.

Mặc Ngọc Châu nghe được Hàn Lập nói vậy, sắc mặt tái nhợt vô cùng, thân hình lay động vài cái, thiếu chút nữa mang cả tiểu hài tử trong lòng đồng loạt ngã xuống đất.

“Ngọc Châu! Ta như thế nào lại nghe được thanh âm của ngoại nhân, đang cùng ai nói chuyện sao?”

Có người trong nhà tựa hồ đã nhận ra sự khác thường bên ngoài, một thanh âm làm Hàn Lập có chút quen tai truyền đến.

Tiếp theo cửa phòng mở ra, từ trong phòng có một lão già đầu đầy tóc bạc cùng một thanh niên tầm ba mươi tuổi đi ra.

Thanh niên đúng là thanh niên họ Lý, ban ngày lúc Hàn Lập ngồi ở “ Hương gia tửu lâu” từng có duyên gặp mặt một lần. Mà lão già đầu bạc, râu tóc đều màu trắng, sắc mặt hồng hào, bộ dáng từ mi thiện mục, trông thấy Hàn Lập, trên mặt lóe ra một tia khác thường.

“ Người này chính là môn chủ Ngũ Sắc môn?”

Ánh mắt Hàn Lập lạnh như băng liếc nhìn lão già, không khách khí hỏi Mặc Ngọc Châu một câu.

Nhưng là Mặc Ngọc Châu lúc này, còn tâm tư gì để nói lời nào, gắt gao ôm tiểu cô nương trong áo, gắt gao nhìn Hàn Lập, một bộ chết cũng không hở miệng.

"Ngươi là ai? Làm gì phu nhân của ta?” Thanh niên vừa thấy một tên nam thanh niên đứng trong sân, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên, sau lại nghe Hàn Lập trực tiếp gọi tính danh của Mặc Ngọc Châu, tức giận tận trời, thân hình nhoáng lên đã nghĩ muốn giáo huấn Hàn Lập một chút.

Nhưng là hắn còn không có di chuyển nửa bước, môn chủ Ngũ Sắc môn bên cạnh liền kéo lại, cực kỳ bình tĩnh nói:

"Từng ấy tuổi rồi, như thế nào còn xúc động như vậy! Người này có thể không một tiếng động xông qua bọn Lý đại liên thủ, khẳng định là không đơn giản, đừng trúng phép kích tướng của người khác.”

Quả nhiên gừng càng già càng cay! Riêng chỉ xem phần tâm tư cẩn mật môn chủ Ngũ sắc môn lần này, đã biết hắn không phải là người bình thường.

Nếu hắn thật sự là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Hàn Lập khẳng định sẽ rất cảnh giới. Nhưng đáng tiếc hắn chỉ là một phàm nhân mà thôi, cho dù tâm cơ có sâu bao nhiêu, ở trước lực lượng tuyệt đối, cũng căn bản không làm cho Hàn Lập để ở trong mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.