Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 346: Q.4 - Chương 346: Lệnh Hồ lão tổ




Hàn Lập cùng tiểu lão đầu đồng loạt đi ra khỏi phòng, Tiêu Thúy Nhi thủ ở cửa nghe được một hồi chuông lớn, không khỏi kinh hoảng hướng tiểu lão đầu nhìn lại.

Tiểu lão đầu nhíu mày, sau đó đi qua nói nhỏ vài câu, vẻ mặt của cô gái mới khôi phục lại bình thường.

Sau đó lão vẫy gọi Hàn Lập một cái, hai người ngự khí bay lên trời, đi thẳng đến Nghị Sự điện.

Dọc đường đi, Hàn Lập nhìn thấy phần đông tu sĩ đều bay về cùng một hướng, phần lớn đều là đệ tử Luyện Khí kỳ. Có thể thấy được thực lực trong cốc rất kém.

Như vậy nếu ma đạo thực sự tấn công tới thì cho dù có thêm sự trợ giúp phòng thủ của hộ phái đại trận cũng không thể kiên trì được lâu.

Vẻ mặt nặng nề, trên đường hai người không nói một lời. Trong chốc lát đã đi tới trước một thạch điện rất lớn.

Lúc này, trước cửa điện tụ tập hơn một ngàn tu sĩ, nhưng đều bị thủ vệ chặn lại, chỉ cho những người có tu vi trên Trúc Cơ kỳ đi vào Nghị sự điện.

Hàn Lập cùng tiểu lão đầu dĩ nhiên đủ điều kiện, yên lặng bước qua trước ánh mắt phức tạp của mọi người.

Vừa tiến vào đại sảnh của Nghị sự điện, Hàn Lập lập tức sững sờ.

Bởi vì khung cảnh bên trong không hỗn loạn như trong tưởng tượng giống như kiến bò trên chảo lửa, ngược lại gần một trăm tu sĩ đều yên lặng không một tiếng động. Vẻ mặt mọi người đều cung cẩn, hướng ánh mắt nhìn lên người chủ tọa.

Người này đương nhiên không phải là chưởng môn trên danh nghĩa của Hoàng Phong cốc – Chung Linh Đạo, bởi vì bản thân Chung đại chưởng môn đang thành thật đứng ở một bên. Mà ngồi ở vị trí chủ tọa là một lão giả mặc áo gấm, râu tóc bạc phơ.

Lão giả khuôn mặt vàng vọt, một đôi mắt nhỏ ảm đạm vô hồn, đích thực là một người vô cùng xấu xí.

Nhưng không hiểu tại sao, Hàn Lập vừa nhìn thấy người này thì tim đập nhanh một chút, tay chân run rẩy khó có thể kiềm chế được.

“Tại sao lại thế này?”. Hàn Lập trong lòng ngạc nhiên tự hỏi.

Lão giả vừa thấy Hàn Lập cùng tiểu lão đầu đi vào, liền khẽ liếc mắt một cái.

Nhưng cái liếc này khiến cho cả người Hàn Lập lạnh lẽo, trong lòng cực kỳ khó chịu tựa như tất cả bí mật đều bị nhìn thấu, sắc mặt không khỏi đại biến.

“Ồ! Nguyên thần tu luyện không tồi, là rèn luyện theo công pháp tu luyện nguyên thần sao ?” Lão giả sau khi nhìn qua Hàn Lập, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ, nhàn nhạt hỏi.

Hàn Lập nghe nói thế trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nhưng hắn càng không thể tưởng tượng đó là trên người lão giả không hề cảm ứng thấy có linh lực tồn tại. Việc này chỉ có thể giải thích rằng do chênh lệch tu vi quá lớn giữa hai người mới xuất hiện loại cảm giác này. Ngay cả nhóm tu sĩ Kết Đan kỳ như Lý Hóa Nguyên cũng không cho hắn cảm giác đó. Chẳng nhẽ vị này là ….

Hàn Lập suy nghĩ qua một chút, trong lòng không khỏi hoảng sợ, tí tức giận đã sớm vứt bỏ ngoài chín tầng mây, ngược lại cực kỳ cung kính trả lời:

“Khải bẩm tiền bối. Công pháp tại hạ đang tu luyện quả thật có quan hệ đến nguyên thần, ánh mắt tiền bối thật là tinh tường.” Hàn Lập nói nịnh lão giả một câu.

Cẩm y lão giả nghe Hàn Lập nói xong, cười nhàn nhạt, tiếp theo nhẹ nhàng xua tay.

Hàn Lập cùng tiểu lão đầu lập tức hiểu ý, đứng vào trong đám người.

Đợi thêm một lát ước chừng xong một bữa cơm, lại có thêm mười mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ kéo đến.

Lúc này, Chung Linh Đạo mới cung kính hướng phía lão giả nói :

“Lão tổ, tu sĩ Trúc Cơ hiện có trong cốc đã đến đủ. Mà Hoàng sư thúc đang ở Thiên Thạch Phong, chỉ sợ nhất thời khó có thể đến được.”

Cẩm y lão giả nghe nói thế, nhíu mày nhưng thần sắc liền khôi phục lại bình thường, phân phó:

“Cho dù không đến cũng không sao. Hiện tại cứu người như cứu hỏa. Không cần chờ hắn, cứ bắt đầu đi.”

“Dạ, lão tổ nói phải!” Chung Linh Đạo phụ họa nói.

Cẩm y lão giả nghe xong cười hắc hắc, không nói gì.

"Chư vị sư huynh đệ, ta giới thiệu với mọi người một chút. Vị này chính là Lệnh Hồ lão tổ mà mọi người đã nghe nói từ lâu. Lão tổ ba trăm năm trước đạt tới Nguyên Anh kỳ, là Thái thượng trưởng lão duy nhất của bổn môn. Hiện tại do bổn môn gặp phải nguy cơ diệt môn trước nay chưa từng có, vì thế mọi việc sau này đều do lão tổ an bài. “

Chung Linh Đạo nói xong một tràng dài, liền tự giác đứng sang một bên.

Mọi người phía dưới tuy phần lớn đều đoán được thân phận của lão giả, nhưng sau khi nghe xong cũng không khỏi nổi lên một trận xao động, dùng ánh mắt khác thường nhìn vị Lệnh Hồ lão tổ này.

Đây là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ duy nhất của Hoàng Phong cốc gần nghìn năm trở lại đây, nghe nói đã gần tám trăm tuổi, có thể xưng là “Bất lão ông” của Hoàng Phong cốc.

Lệnh Hồ lão tổ nhìn thấy tình hình hỗn loạn phía dưới, liền khẽ ho khan một tiếng, đại sảnh lập tức im lặng. Ai dám không nể mặt lão tổ tông a.

"Các ngươi một khi đã nghe được âm thanh của Kinh Long chung, ta cũng không nói những điều vô nghĩa nữa.”

"Hiện tại liên quân Thất phái ở tiền phương đã đại bại. Tu sĩ bên ta chết rất nhiều, mặc dù miễn cưỡng chống đỡ tại phòng tuyến thứ hai, nhưng thất bại chỉ là chuyện sớm chiều không thể tránh khỏi.”

Lão giả vừa nói xong mấy câu đó, phần đông tu sĩ trong sảnh biến sắc. Hàn Lập cùng tiểu lão đầu thần sắc phức tạp nhìn nhau một cái, chỉ có thể nghĩ thầm không nói gì.

“Lão tổ, sao có thể như vậy? Ngày quyết chiến giữa chúng ta với ma đạo chưa tới, rõ ràng còn hơn một tháng mà!” Một vị tu sĩ trung niên nhịn không được đứng ra hỏi.

“Chính là bởi vì mọi người có ý nghĩ giống ngươi, cho nên mới bị Ma đạo đánh lén đến nỗi đại bại đó!” Cẩm y lão giả khuôn mặt trầm xuống, không khách khí khiển trách. Trung niên nhân khuôn mặt đỏ bừng, thi lễ xong vội vàng lui trở lại.

Nhìn thấy kết cục của hắn, những người khác đều biết tự lượng sức mình, tuy trong lòng nghi vấn trùng trùng, nhưng vẫn lẳng lặng nghe Lệnh Hồ lão tổ nói.

“Kỳ thật đại chiến lần này thất bại, cũng không thể hoàn toàn trách tội người lãnh đạo ở tiền phương không cẩn thận, không có đề phòng sự gian trá của đối phương, mà là trong Thất phái chúng ta có phản đồ. Bọn Linh Thú Sơn thừa dịp đến phiên cảnh giới liền tự mình mở đại trận cho người Ma đạo tiến vào. Do vậy mới xảy ra đại bại.” Lão giả nói xong lộ vẻ tức giận.

Nghe thấy vậy phần đông tu sĩ mới giật mình hiểu ra, nhất thời đều mắng to phản đồ Linh Thú Sơn kia không dứt, phía dưới lại trở lên có chút hỗn loạn.

“Tốt lắm, giờ nói mấy cái này còn có ích gì? Đối phương cao tay hơn chúng ta một bậc, chỉ có thể cam bái hạ phong. Hôm nay trọng yếu là làm sao cho bổn phái thoát khỏi cảnh diệt môn. Phải biết rằng số tu sĩ ở tiền phương còn lại nhiều lắm là giúp chúng ta tranh thủ được hai, ba ngày, chúng ta phải sớm rời khỏi Việt Quốc mới được.” Lệnh Hồ lão tổ cực kỳ bình tĩnh nói.

"Rời khỏi Việt Quốc?"

Những lời này vừa nói ra, cả đại sảnh tĩnh lặng, không ai mở miệng. Tựa hồ tất cả mọi người đều bị sốc nặng!

Đối với những tu sĩ sinh ra và lớn lên tại Việt Quốc mà nói, ly khai quê hương thật sự quá khó khăn, nhất thời không ai mở miệng phụ họa lời lão giả.

"Như thế nào? Không đành lòng sao?” Lão giả lạnh nhạt nói, không ngạc nhiên, tựa như sớm đã dự đoán được tình hình.

"Lão tổ, lão nhân gia người cùng Nguyên Anh Kỳ tiền bối khác ra tay, cũng không thể đánh lui được ma đạo hay sao?” Rút cuộc một người thanh niên ba mươi tuổi có chút chần chờ hỏi.

“Đương nhiên có thể, mấy lão gia hỏa chúng ta cùng liên thủ có thể nhẹ nhàng tiêu diệt những tu sĩ ma đạo đang cùng các ngươi giằng co.” Lão giả không chút do dự trả lời.

"Nhưng lão tổ như thế nào…"

"Nhưng các ngươi đừng quên rằng, Ma đạo lục tông đã có thanh danh lớn như vậy, số tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao lại ít được? Mấy người chúng ta đã gặp qua mấy tên gia hỏa trong số đó, kết quả rơi vào thế hạ phong. Bởi vậy đối phương buộc chúng ta phải thề độc, giống như bọn họ đều không được tự mình tham gia. Tràng đại chiến này chỉ có thể hạn chế tại tu sĩ Kết Đan kỳ.” Lệnh Hồ lão tổ khẽ thở dài một hơi, nói ra những bí ẩn ngoài dự kiến.

Hàn Lập phía dưới lúc này mới giật mình hiểu ra, vì sao không thấy tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh kỳ xuất hiện trong cuộc chiến.

“Không chạy, đến lúc đó cả Hoàng Phong cốc bị người ta bao vây trùng trùng, quăng một mẻ lưới bắt hết. Ta vì vướng lời thề không thể ra tay cứu giúp được. Bởi vậy, ta đã quyết định cả môn phái rời khỏi Việt Quốc. Hơn nữa, không riêng Hoàng Phong cốc, năm phái còn lại sẽ cùng chúng ta tiến thoái. Như thế tại nơi mới chúng ta còn có thể “Đông Sơn tái khởi”. Đến khi thực lực cường đại, có thể chiếm lại Việt Quốc.” Lênh Hồ lão tổ cười lạnh nói. Hiển nhiên rời khỏi Việt Quốc, cũng không phải là sự tình không thể tiếp thụ được.

Nghe thấy Lệnh Hồ lão tổ nói như thế, những người khác cho dù có bất đồng ý kiến cũng không dám nói ra. Đành phải tuân theo sự sắp đặt của lão.

"Các sự tình khác đều dễ làm, nhưng có một việc nguy hiểm cần phải có người đi.” Lệnh Hồ lão tổ bỗng nhiên nói một câu làm mọi người rùng mình, không khỏi nhìn nhau.

"Những người bên dưới được ta chỉ định, theo ta đi ra hậu điện, những người khác lưu lại nghe Chung chưởng môn an bài công việc.”

Nói xong, lão đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mặt không chút thay đổi, đi xuống phía dưới, làm mọi người tiếp tục ngạc nhiên.

"Ngươi, cả ngươi nữa ……"

Lão không khách khí liên tiếp dùng ngón tay chỉ ra hơn nửa số người ở đây. Hàn Lập và tiểu lão đầu đều cùng ở trong nhóm đó.

Sau khi chỉ xong, vị lão tổ này liền đi ra phía sau.

Hàn Lập cùng những người khác có chút bất an, do dự, cuối cùng cũng thành thành thật thật đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.