Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 117: Q.2 - Chương 117: Ngôn hòa




Mấy phu nhân này nghe thấy Hàn Lập nói thế, sắc mặt nhanh chóng từ trắng chuyển hồng, trái lại khiến cho các nàng tăng thêm vài phần kiều diễm!

Nghiêm thị từ trong giận dữ khôi phục thái độ bình thường trước tiên, nàng khẽ nâng cây thoa dưới búi tóc, một lần nữa bình tĩnh nói: "Cho dù các hạ thật sự là tu tiên giả, cũng không e ngại mê hương này, nhưng khó nói rằng không cố kỵ âm độc trên người chứ?" Nàng vẫn đưa ra quân bài cuối cùng.

Hàn Lập vẻ mặt vốn đang mỉm cười, vừa nghe lời ấy, lập tức trở nên rét lạnh. Mặc đại phu quả nhiên đem vũ khí duy nhất có thể uy hiếp chính mình, trao cho những phu nhân đặc biệt này.

"Không sai, ta đích thật là có hàn độc trong người, thế nhưng là trước khi độc phát, ta cũng không ngại đem các ngươi toàn phủ trên dưới giết sạch!" Hàn Lập nói lời này rất bình thản, nhưng tính tàn nhẫn trong lời nói này, lại làm cho đám phu nhân nghe được rõ ràng.

Nghiêm thị trầm mặc trong chốc lát, không có mở miệng. Mấy vị khác cũng im lặng theo, xem ra thực sự tới lúc đại sự sinh tử, trong Mặc phủ người có thể làm chủ chính là Tứ phu nhân Nghiêm thị.

"Nếu chúng ta cố kỵ lẫn nhau, lại không muốn lưỡng bại câu thương, xem ra chỉ có đàm phán thật kỹ." Nghiêm thị sau khi yên lặng một lát, tỉnh táo nói.

"Đương nhiên, ta cũng không muốn tuổi còn trẻ mà cứ như vậy uất ức chết đi!" Về phần mạng nhỏ của mình, Hàn Lập không có ra vẻ gì, vui vẻ đồng ý đề nghị của đối phương.

Vì vậy, hắn quay về đối diện Nghiêm thị, ngồi xuống.

"Có điều, trước khi chúng ta đàm phán, bọn thiếp vẫn muốn xin các hạ đem câu chuyện phu quân ta ngộ hại kể lại một lượt. Dù sao chúng ta vợ chồng một lần, vẫn là phải biết được nguyên nhân chính thức cái chết của hắn, bọn thiếp mới có thể yên tâm. Có điều xin yên tâm, cho dù phu quân thực sự chết ở trên tay các hạ, chúng ta cũng sẽ không có ý nghĩ gì khác, dù sao chúng ta cô nhi quả mẫu, không có khả năng lấy trứng chọi đá, tự đi tìm đường chết!" Câu nói cuối cùng của Nghiêm thị rất thê lương, phảng phất Hàn Lập chính là ác bá ức hiếp đám phụ nữ trẻ em các nàng vậy.

Hàn Lập vừa nhìn nét mặt của đối phương, không khỏi có chút đau đầu. Hắn mặc dù biết đối phương là đang đóng kịch, nhưng nhìn thấy bộ dạng đau khổ thê lương của Nghiêm thị, vẫn có chút mềm lòng.

Chẳng phải là nói cho các nàng chuyện Mặc đại phu ngộ hại sao, chuyện này cũng không có gì phải dấu diếm, dù sao Hàn Lập tự thừa nhận cái chết của Mặc đại phu, lỗi lầm trong đó cũng không do bản thân, mà là Dư Tử Đồng và tự chuốc vạ vào thân.

"Được rồi! Nguyên nhân cái chết của Mặc sư ta có thể kể lại chi tiết cho các nàng, nếu như các nàng sau khi nghe xong, vẫn kiên trì nói phải tìm ta báo thù, ta sẽ bồi tiếp bất cứ lúc nào!" Hàn Lập trầm ngâm một chút, rồi vẫn đáp ứng.

"Đa tạ công tử!" Nghiêm thị nghe được Hàn Lập nguyện ý nói ra sự thực, lập tức khuôn mặt giãn ra, trên mặt lộ ra nét vui mừng.

"Chuyện là như thế này, sau khi ta bị Mặc sư gạt luyện Trường xuân công hơn bốn năm, mới phát hiện…"

Hàn Lập không nhanh không chậm đem chuyện mình bị gạt, bị Mặc đại phu hạ độc, ép buộc luyện Trường xuân công từ từ nói ra.

Kể về Mặc đại phu muốn chiếm thân thể của mình, ý đồ mượn thể sống lại nhưng bị chiếm đoạt mất nguyên thần, đương nhiên sự xuất hiện của Dư Tử Đồng và âm mưu do hắn sắp đặt, cũng đều trình bày tường tận chi tiết. Cuối cùng phát hiện thân trúng âm độc, việc không thể không đến Lam Châu lấy Noãn Dương bảo ngọc giải độc, toàn bộ cũng đều kể ra. Hàn Lập muốn cho những phu nhân này biết rằng, trong sự kiện cái chết của Mặc đại phu, hắn mới là thực sự là người bị hại, bản thân cũng không có thiếu nợ Mặc phủ chút nào.

Đám người Nghiêm thị sau khi nghe xong chuyện cũ kinh tâm động phách của Hàn Lập, đều không nhịn được quay ra nhìn nhau.

Nếu quả đúng theo như lời Hàn Lập nói, vậy cái chết của phu quân các nàng, thật đúng là không đổ được lên đầu đối phương. Hơn nữa nghe về thủ đoạn, tâm kế của Mặc đại phu sử dụng với hắn theo như lời Hàn Lập nói, với ấn tượng về tập tính, tác phong của người đó trong các nàng đúng là thực sự phi thường phù hợp, dường như cùng một chút tin tức lộ ra trong phong mật thư để lại kia, cũng không có chút mâu thuẫn nào, phỏng chừng vậy những lời này của đối phương chắc là đại khái không giả.

"Nếu quả tất cả đều là sự thật theo như lời các hạ nói, cái chết của phu quân ta đích xác không nên trách các hạ, toàn bộ việc này nên trách quỷ kế của Dư Tử Đồng, nếu không phu quân ta làm sao bỏ mình?" Nghiêm thị khẽ thở dài một hơi, những lời nói ra khiến cho Hàn Lập vì thế để mắt tới.

"Nghiêm thị này cũng quá thiên vị phu quân rồi, một câu nói nhẹ như lông hồng đem toàn bộ lỗi của Mặc đại phu đẩy lên xác chết của Dư Tử Đồng đó, đem phu quân mình lau chùi sạch sẽ, làm như hắn cũng một dạng giống với người bị hại." Hàn Lập mở to hai mắt nhìn Nghiêm thị, ngoài miệng mặc dù chưa nói, nhưng trong ánh mắt toát ra thần tình kỳ quái, đem ý tứ tất cả đều biểu lộ sáng tỏ.

Nghiêm thị dưới cái nhìn săm soi của Hàn Lập, mặt không đỏ tâm không nhảy, như là không nhìn thấy vậy.

Hàn Lập có chút âm thầm cười khổ, nữ nhân này da mặt trở thành dày tựa hồ một chút cũng không kém so với nam nhân! Hắn không nhịn được quay đầu nhìn thần sắc của mấy nàng kia.

Tam phu nhân Lưu thị vẫn là bộ dạng cười hì hì, cũng không có chút biến hóa nào, chứng kiến Hàn Lập nhìn lại, còn đáp lại hắn bằng một cái liếc mắt khêu gợi, Hàn Lập đối về cái này không nói gì.

Nhị phu nhân Lý thị, thấy Hàn Lập nhìn về phía nàng, có chút bứt rứt không yên, hơi cúi đầu xuống, không hổ trước kia là con gái gia đình quyền quý, hiểu biết lý lẽ, hiển nhiên đối với lời nói vừa mới rồi của Nghiêm thị có chút xấu hổ.

Về phần Ngũ phu nhân Vương thị, vị thiếu phụ lạnh lùng xinh đẹp này mặc dù mặt không chút thay đổi, nhưng nàng dùng sức vặn vẹo các ngón tay, thì lại bại lộ dị thường trong lòng nàng. Còn về nàng rốt cuộc tâm tính ra sao, Hàn Lập cũng không biết.

"Có điều, theo những lời công tử vừa nói, giữa chúng ta đã không có thâm cừu đại hận, như vậy thì việc bàn bạc sẽ càng tiến hành thuận lợi rồi." Lúc này đôi môi căng mọng của Nghiêm thị hé mở, nói xa xôi.

Hàn Lập nghe thấy Nghiêm thị nói thế, quay đầu lại thản nhiên nói: "Có gì mà phải bàn bạc kỹ nữa, các ngươi đem Noãn Dương bảo ngọc cho ta, ta sẽ ra đi, quyết không quấy nhiễu Mặc phủ nữa!"

"Điều này không thể được!" Nghiêm thị mỉm cười, lập tức một mực cự tuyệt.

"Tại sao lại không được?" Hàn Lập cũng không tức giận, hỏi.

"Công tử hôm qua ở ngoài phòng bọn thiếp, chắc đã nghe được không ít lời về tình cảnh ác liệt liên quan tới Mặc phủ chứ! Các hạ chắc hiểu rất rõ, nếu không có ngoại lực trợ giúp, trên dưới Mặc phủ ta sẽ bị người diệt môn, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nếu là như thế, vậy không bằng là để cho công tử động thủ, giết sạch tỷ muội chúng ta, vậy thì sẽ giải quyết được mọi vấn đề rồi!" Nghiêm thị hai mắt đỏ hồng, nói vẻ đau khổ đáng thương.

Hàn Lập nghe được lời ấy, kỳ quái nhìn chằm chằm Nghiêm thị không nói gì, nhìn cho tới khi Nghiêm thị hai tai ửng đỏ, nhưng nàng vẫn quật cường không chịu né tránh ánh mắt của Hàn Lập.

Hàn Lập thở phào một cái, bây giờ hắn biết bản lĩnh xảo trá của tiểu yêu tinh Mặc Thải Hoàn kia là theo ai học rồi, rõ ràng đúng là phiên bản của vị yêu tinh Nghiêm thị trước mắt này.

P/S: Ai biên thì sửa dùm 3 chữ x chỗ biên tập nhé. Thanks.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.