Mạc Giản Ly hơi động thần sắc, ánh mắt nhìn hộp ngọc như bốc hỏa.
Nhưng Hàn Lập chỉ nhàn nhạt nhìn, không lộ ra chút nào khác thường.
Huyết Nhiên thấy thế mới thầm thờ phào nhẹ nhõm.
Lúc này Hắc Lân đã nhiếp hộp ngọc vào tay, bóc phù lục và mở nắp hộp ra, một tiếng sấm vang lớn, từ trong hộp liền bay ra một khối ngọc bài
trong suốt dài nửa thước.
Mặt ngoài ngọc bài điện hồ lượn quanh, vô số kim văn như ẩn như hiện, tản ra lực lôi điện hết sức kinh người.
“Đây chính là Tam Thanh Lôi Tiêu Phù?”
Hắc Lân lẩm bẩm một tiếng, trên mặt khó nén vẻ mừng rõ như điên.
“Linh huynh, tại hạ cũng mang tới ba viên tinh hạch Tu La Thù, huynh có
thể nhìn qua một chút hay không?” Lần này, Mạc Giản Ly không chờ Huyết
Nhiên nói, liền đi trước cất lời.
Huyết Nhiên nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, cũng muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng lúc này, lão giả áo bào trắng liền khoát tay chặn lại, cười ha ha một tiếng trả lời:
“Mấy vị yên tâm, Lôi Tiêu Phù trong tay tại hạ mặc dù không nhiều lắm,
nhưng cũng đủ để đổi tinh hạch trong tay chư vị, không cần lo lắng.”
“Nếu vậy thì Mạc mỗ an tâm rồi.” Mạc Giản Ly ngáp một cái, nhưng một tay giương lên, vẫn ném hộp gỗ xanh biếc qua.
Huyết Nhiên hừ một tiếng, không cam lòng yếu thế nên cũng lấy từ vòng trữ vật ra một cái hộp tương tự rồi ném nhanh qua.
Chỉ riêng Hàn Lập còn ngồi yên, tựa hồ không lo ngại chút nào về khả năng xuất hiện tình cảnh không đủ Lôi Tiêu Phù.
Lão giả áo bào trắng nhìn sâu Hàn Lập một cái, tay áo run lên, thu lại
tinh hạch do Huyết Nhiên và Mạc Giản Ly chuyển qua, hơi kiểm tra một
chút, rồi cũng ném ra hai hộp ngọc dán phù lục khác.
Mạc Giản Ly cùng Huyết Nhiên tinh thần đều rung lên, một trảo bắt gọn
hộp ngọc, gỡ phù lục và mở nắp hộp ra, rồi đều khó nén được biểu lộ hết
sức hưng phấn.
“Hàn đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không muốn đổi lấy Lôi Tiêu Phù, lần này
lại trở về tay không ư?” Linh Vương nháy mắt một cái, mỉm cười hỏi Hàn
Lập.
“Tất nhiên là không thể trở về tay không. Nhưng tại hạ muốn hỏi trước,
trong tay Linh huynh còn mấy tấm Lôi Tiêu Phù?” Hàn Lập khẽ cười, bất
động thanh sắc hỏi ngược một câu.
“Mấy tấm ư? Chẳng lẽ đạo hữu lần này lấy được rất nhiều tinh hạch Tu La
Thù?” Lão giả áo bào trắng rốt cục sắc mặt có chút khác thường.
Hàn Lập chỉ cười hắc hắc, cũng không giải thích gì thêm.
Đám người Huyết Nhiên Mạc Giản Ly thấy vậy, cũng không khỏi lộ ra chút vẻ khác thường.
Vì rằng, khi đám người bọn họ lấy được tinh hạch từ Tu La Thù tộc, rõ
ràng mỗi người được vừa vặn ba viên, làm sao khẩu khí của Hàn Lập bây
giờ tựa hồ trong tay hắn không chỉ có vậy.
Lão giả áo bào trắng thấy bộ dáng Hàn Lập như vậy, trầm ngâm một lúc lâu, rồi nét mặt mới lần nữa giãn ra nói:
“Không nói dối đạo hữu, Tam Thanh Lôi Tiêu Phù này còn được coi là chi
bảo trấn tộc của Linh Tộc chúng ta. Trong tay tại hạ cũng không có
nhiều. Trừ ba tấm đã đổi cho ba người Huyết huynh, chỉ còn dư lại hai
tấm. Nếu đạo hữu thật sự có nhiều tinh hạch Tu La Thù thì ta sẽ đem tất
cả còn lại ra đổi.”
“Được, vậy Hàn mỗ liền đổi lấy hai tấm đó đi.” Hàn Lập híp hai mắt một cái, miệng không chút do dự nói.
Liền đó hắn lộn đảo bàn tay, linh quang chợt lóe, rồi xuất hiện một hộp
ngọc cùng một thanh tiểu kiếm trong suốt dài chừng một thước.
Hàn Lập cổ tay run lên , hai vật liền hóa thành hai luồng bạch quang bay ra .
Lão giả áo bào trắng theo bản năng khoát tay bắt lấy hai vật, không vội mở hộp ngọc mà lại tò mò đảo qua tinh kiếm trước.
“Đây là…”
Chỉ một lát sau, Linh Vương thốt ra một tiếng “di” nhẹ, ánh mắt nhìn tinh kiếm chợt lóe.
“Ha ha, đạo hữu đã nhìn ra rồi. Cây phi kiếm này là ta đoạt được từ một
tên cường địch tại Tiểu Tu La Giới, dùng tài liệu chính là tinh hạch Tu
La Thù, thêm nữa phải hơn ba bốn viên. Vốn là tổng cộng có năm cây,
nhưng bốn cây đã vỡ tan tành trong kịch chiến, chỉ còn dư lại một cây
này coi như còn hoàn chỉnh.” Hàn Lập từ tốn nói.
Vừa nghe lời này, đám người Huyết Nhiên chợt hiểu ra mấy phần.
Cây phi kiếm này chính là một trong năm cây tinh kiếm lão giả họ Dịch dùng để thúc giục lực Thời Gian.
Lúc đó bốn cây mặc dù bị Hàn Lập hủy diệt tại chỗ, nhưng cây cuối cùng
này lại bị mất khống chế mà rơi xuống mặt đất, sau đó bị Hàn Lập lặng lẽ thu lấy.
Xem lão giả họ Dịch vì Tu La Thù tộc mà nhiệt tình chiến đấu như vậy,
chuyện lão lấy được nhiều tinh hạch để luyện chế phi kiếm cũng không
phải là không thể.
Nhưng trực tiếp dùng tinh hạch luyện chế phi kiếm thật đúng là một ý tưởng hết sức kỳ diệu.
Về phần hộp ngọc Hàn Lập ném ra, dĩ nhiên là trong đó có ba viên tinh hạch Tu La Thù rồi.
Lão giả áo bào trắng sau khi nhất nhất kiểm tra không có sai sót gì, sắc mặt lộ vẻ cực kỳ vui mừng, hết sức thống khoái lấy ra hai tấm Lôi Tiêu
Phù, cũng giao cho Hàn Lập.
Đối với lão, tất nhiên nếu có thể luyện hóa ra Quang Âm Chi Ti (sợi tơ Thời Gian – ND) càng nhiều thì càng tốt.
Như vậy là chuyến đi Linh Tộc lần này đã có kết quả là tất cả mọi người đều hoan hỉ.
Mấy người đạt được nguyện vọng rồi đều không còn việc gì phải lưu lại núi Phục Linh này, cùng lần lượt cáo từ Linh Vương ra về.
Lão giả áo bào trắng khách khí đôi câu rồi cũng không giữ khách lại nữa.
Vì vậy bốn người chia làm hai nhóm, trước sau rời đại điện, bay khỏi thánh sơn của Linh Tộc.
Hàn Lập cùng Mạc Giản Ly sau khi vừa rời đi liền chạy thẳng tới chỗ Ngân Nguyệt ẩn núp mà dừng Mặc Linh Thánh Chu lại.
Nửa ngày sau, hai người hạ xuống một tòa sơn cốc bí ẩn.
Không bao lâu sau, từ trong sơn cốc vang lên âm thanh vù vù, một chiếc
thuyền lớn đen nhánh như mực nhất thời từ trong vụt ra, nhằm thẳng hướng Nhân Tộc mà vun vút bay về.
Trong một mật thất ở tầng dưới cùng của cự thuyền, Hàn Lập khoanh chân ngồi ở chính giữa phòng.
Nhưng ở trước người hắn, có mấy đồ vật lẳng lặng trôi lơ lửng bất động.
Đó là một ngọn cổ đăng, hai tấm ngọc bài chớp động vô số điện hồ, một viên châu ngũ sắc, cùng một bình nhỏ màu trắng như sữa.
Những đồ vật này dĩ nhiên là toàn bộ những gì hắn đoạt được trong chuyến đi này, không thể nói là thu hoạch nhỏ được.
Hàn Lập nhìn mấy món đồ một hồi, mi mắt chợt giật một cái, một ngón tay điểm về phía một tấm ngọc bài.
“Xì lạp” một tiếng!
Mặt ngoài ngọc bài hiện lên vô số kim văn, đồng thời một đạo điện hồ từ
trên đó chợt lóe, đánh đúng vào đầu ngón tay, tức thì hóa thành vô số tơ điện bắn ra tung tóe.
Hắn chỉ cảm thấy ngón tay hơi tê, cả bàn tay bỗng mất cảm giác, đồng thời mặt ngoài bàn tay hơi bị nám đen.
Hàn Lập trong lòng rùng mình, chân nguyên lực trong thể nội đột nhiên dội lên, cuồn cuộn pháp lực liền trào tới bàn tay.
Bàn tay vừa mất cảm giác liền khôi phục như thường, mặt ngoài da vừa bị
nám đen cũng lập tức biến hóa phát ra kim quang chói mắt.
“Không hổ là Tiên gia mật phù như lời đồn, hy vọng thật có thể hữu dụng
trong lúc chống đỡ thiên kiếp.” Hàn Lập lẩm bẩm một tiếng, trên mặt lộ
ra vẻ hài lòng, lúc này mới lật bàn tay lấy ra hai hộp ngọc, thu hai tấm ngọc bài vào đó, một cái chợt lóe rồi biến mất.
Tiếp đó, hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, một tay phất về hướng ngọn cổ đăng.
“Phốc” một tiếng.
Món bảo vật này đung đưa một chút, bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Hàn Lập hai mắt híp lại, cẩn thận quan sát cổ đăng.
Món bảo vật này lại có thể gọi ra hóa thân khổng tước tương tự Mộ Lan Thánh Cầm, hơn phân nửa là có chút lai lịch.
Suy nghĩ thêm một chút, lão giả họ Dịch kia thân là Ngũ Quang Tộc nhân,
bản thể cũng là thân khổng tước, lại có quan hệ với con khổng tước do
bảo vật này biến ảo ra, càng khiến cho người ta muốn tìm hiểu.
Nhưng cái cổ đăng này không chỉ mặt ngoài chằng chịt linh văn mà còn
được làm bằng những loại tài liệu cực kỳ hiếm thấy, cho dù Hàn Lập kiến
thức rộng cũng không làm cách nào nhận ra hết được.
Chỉ biết rằng mấy loại tài liệu hắn nhận ra đều là trân quý dị thường, ngay cả hắn cũng thầm giật mình kinh ngạc.
Hàn Lập trong lòng tự định giá một hồi, tựa hồ có quyết định, một tay
bấm quyết, giữa hai lông mày linh quang chợt lóe, một tia tinh ti bắn
ra, liền lặn nhập vào trong cổ đăng.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, bắt đầu tìm hiểu huyền cơ của món bảo vật này.
Thời gian từng chút trôi qua, sau ước chừng một ngày đêm, tia tinh ti kia mới run lên, đột nhiên bị cuốn trở lại.
Đồng thời thần sắc Hàn Lập vừa động, mặt lộ vẻ vui mừng mở hai mắt.
“Nguyên hồn đăng. Thì ra bảo vật này có tên như vậy. Thật là xảo hợp.
Không trách từ bảo vật này có thể gọi ra linh cầm khổng tước đồng dạng,
thì ra căn bản là một tia tinh hồn của nó hóa thành thực thể.”
Hàn Lập mừng rỡ nhìn lên.
Cái bảo vật này gọi là “nguyên hồn đăng”, căn bản là một món kỳ bảo dùng để thu nạp rồi phóng đại phân hồn.
Một số pháp khí bảo vật khác, mặc dù cũng có thể lưu giữ một luồng tinh
hồn, nhưng nếu rời bản thể quá lâu, luồng phân hồn này trừ phi hoàn toàn chuyển hóa thành tồn tại độc lập, nếu không sẽ không tránh khỏi kết cục bị suy yếu mà tiêu tán.
Nhưng với cái nguyên hồn đăng này, đem bỏ vào đó một luồng phân hồn,
chẳng những không phải lo ngại như thế, mà bảo vật này sẽ còn làm cho
phân hồn cường đại hơn.
Lũ phân hồn này nếu lại dùng một ít bí thuật đặc thù tế luyện thì thậm
chí có thể trở thành hóa thân nguyên hồn tương tự thân ngoại hóa thân.
Hơn nữa cho dù hóa thân này có cường đại đến đâu, bởi vì có nguyên hồn
đăng trong tay, cũng không lo bị hóa thân cắn trả.
Nếu có điều kiện, chủ nhân của bảo vật này hoàn toàn có thể bồi dưỡng hóa thân nguyên hồn còn cường đại hơn cả bản thể.
Hàn Lập hít sâu một hơi, ánh mắt có chút bốc hỏa nhìn về phía cổ đăng.
Kể từ sau khi nguyên anh thứ hai mất tích, hắn đã sớm có ý định lần nữa
bồi dưỡng hóa thân thứ hai. Món bảo vật này xuất hiện vừa đúng lúc hắn
cần.
Chẳng qua là hắn cẩn thận kiểm tra cổ đăng một lần nữa, xác định hiệu
quả dưỡng hồn của bảo vật này là thật, hơn nữa không có ẩn chứa nguy
hiểm gì, rồi mới thận trọng đem một luồng tinh hồn lưu lại trong cái
đèn.
Đợi lũ phân hồn này cường đại rồi, làm thế nào bồi dưỡng thành hóa thân nguyên hồn, hắn cũng cần thêm thời gian suy nghĩ cho kỹ.
Hàn Lập tay áo run lên, một luồng sáng mờ cuốn ra, liền cẩn thận thu nguyên hồn đăng về.
Tiếp đó, ánh mắt của hắn mới chợt lóe nhìn tới cái bình nhỏ.
Cái bình nhỏ này chính là đựng một ít Chân Huyết Huyền Vũ.
Chỉ cần nuốt chân huyết này, lại dùng Kinh Trập Quyết gia tăng luyện
hóa, đủ giúp thần thông Kinh Trập Biến của hắn tiến thêm một bước dài.
Nhắc tới chuyện này cũng có chút buồn cười, hắn vốn cho rằng mười hai
loại chân huyết mà Kinh Trập Quyết đòi hỏi căn bản không thể có người
nào thu thập được đầy đủ để có thể nắm giữ cả mười hai loại biến hóa
thần thông.
Nhưng tính đến nay, hắn đã lẳng lặng tu thành Chân Long, Thiên Phượng,
Lôi Bằng, Thanh Loan, Ngũ Sắc Khổng Tước, Sơn Nhạc Cự Viên, một nửa số
biến hóa đó.
Nếu lại tu thành biến hóa Huyền Vũ nữa, thì mấy loại biến hóa còn lại cũng không phải là vọng tưởng nữa rồi.
Thật không biết sau khi tu thành đủ mười hai loại Kinh Trập biến hóa,
thân thể chân linh biến ảo ra sẽ cường đại đến mức nghịch thiên như thế
nào nữa.
Dù sao thì mỗi lần tu thành thêm một loại biến hóa của Kinh Trập Quyết
này, uy lực của những loại biến thân khác cũng đã tăng lên một bậc không phải bàn cãi rồi.
Hàn Lập lặng yên suy nghĩ, rồi giơ tay bắt lấy bình nhỏ, mở nắp ngửa đầu nuốt một hớp.