Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 231: Q.4 - Chương 231: Nhạ họa thượng môn




Hàn Lập phi hành cật lực, một lát sau liền về tới động phủ của mình.

Hắn không nói gì, trước tiên đem ngọc giản bố trận mà Tề Vân Tiêu giao cho hắn ra, đem tâm thần đầu nhập vào, cẩn thận đọc cách dùng pháp khí bố trận.

Hàn Lập đem mấy thứ khác vứt sang một bên, trước tiên đem việc bố trí tốt đại trận bảo vệ động phủ. Dù sao nơi đánh nhau của mấy người kia cũng quá gần nơi đây, làm hắn trong lòng cảm thấy không an tâm.

Việc bố trí trận Điên đảo ngũ hành này cực kỳ đơn giản dễ hiểu.

Trận kỳ và trận bàn được chôn xuống đất theo những vị trí chuẩn xác, đem vài khối linh thạch cần thiết sắp xếp thành hình dáng của một cái khuôn pháp trận nhỏ được đặt tại chỗ trận nhãn, cũng cung cấp đủ linh lực cho cả tòa đại trận.

Đại trận như vậy lập tức có khả năng vận hành, mà chủ nhân trận pháp chỉ cẩn hiểu một chúc thủ pháp sử dụng đơn giản liền có thể cờ chủ trận giữ trong tay điều khiển đại trận vận chuyển, biến hóa khác nhau nhằm vây chết, mê hoặc địch nhân.

Hàn Lập đem pháp khí theo yêu cầu nên cắm thì cắm, nên chôn sâu thì chôn sâu, sau đó cắn răng đem vài khối linh thạch bậc trung gắn vào. Đây chính là nửa số linh thạch của hắn, làm hắn đau lòng cả nửa ngày. Nhưng vì muốn uy lực đại trận không yếu, cũng chỉ có cắn răng mà dùng.

Mặc dù nếu lấy một ít linh dược đủ năm thì Hàn Lập dễ dàng đi đến phường thị đổi lấy số lượng lớn linh thạch. Nhưng làm như vậy thì khả năng bị người phát hiện bí mật mà bắt lấy chất vấn, tra khảo càng ngày càng nhiều. Nếu không cẩn thận, cảnh tượng giống như hôm nay lại tái hiện, nói không chừng ngày nào đó bị vây công chính là hắn. Hàn Lập bất đắc dĩ thầm nghĩ.

Thử nghiệm vài lần hoạt động của đại trận, xem ra cũng được, nhưng uy lực vây khốn địch, phòng ngự cụ thể như thế nào thì còn phải đợi ngoại địch xâm lấn mới có khả năng kiểm nghiệm. Nhưng bằng vào khả năng đem hơn mười mẫu phạm vi quanh động phủ bao phủ toàn bộ bên trong, từ bên ngoài nhìn không có chút gì khác thường khiến cho Hàn Lập cảm thấy cũng đáng đồng tiền bát gạo.

Hàn Lập lúc này mới an tâm, quay về phòng ngủ của mình, bắt đầu lo lắng về vấn đề tu luyện của bản thân.

Nếu muốn có cơ hội may mắn tiến vào Kết Đan kỳ, trừ phi có công pháp cực tốt, tư chất vạn người chỉ có một, cơ duyên lớn lao và thêm nhiều điều kiện khác nữa mới có một tia hy vọng.

Khó khăn Trúc Cơ khi so sánh với điều này, căn bản không tính là cái gì cả. Dù sao chỉ cần có tư chất đủ tốt cùng một, hai viên Trúc Cơ đan thì xác suất Trúc Cơ thành công là rất lớn.

Mà Kết Đan, cho dù có đầy đủ các điều kiện trên, khả năng tu sĩ Kết Đan thành công, thưa thớt không có bao nhiêu. Cho nên khi một gã Kết Đan kỳ tu sĩ xuất hiên, cơ hồ nhất môn nhất phái đều mở khánh điển, tiến hành chúc mừng. Hơn nữa sẽ rất nhanh truyền khắp tu tiên giới.

Yểm Nguyệt tông sở dĩ có khả năng trở thành tu tiên phái đệ nhất của Việt quốc, ngoại trừ đệ tử Trúc Cơ kỳ hơn một ngàn người, vượt xa các môn phái khác, còn tu sĩ Kết Đan kỳ nhân số cũng áp đảo, có gần mười người. Lúc này mới có khả năng ngạo thị sáu phái còn lại.

Hàn Lập biết tư chất của mình hoàn toàn thiếu hụt, khẳng định kém xa các đệ tử Trúc Cơ kỳ khác. Công pháp cho đến bây giờ chỉ là một quyển “Thanh Nguyên kiếm quyết” yếu xìu, tuyệt đối không thể tu luyện. Cơ duyên là sự tình hư vô mờ ảo, chỉ có thể nhìn vận khí của cá nhân như thế nào thôi.

Trước mắt xem ra mà nói, tựa hồ hết thảy đối với Hàn Lập đều bất lợi.

Nhưng sau khi trải qua một phen phân tích, Hàn Lập lại cho rằng tư chất tuy kém cỏi cực điểm nhưng là người mang cái bình nhỏ thần bí có khả năng thôi thúc sự trưởng thành của linh dược, có khả năng khai lô luyện đan, sự tình này không phải là không thể bù đắp. Mà cơ duyên không phải là điều mà con người có khả năng nắm giữ, hắn không cần lo lắng. Hiện tại điều duy nhất hắn có thể cố gắng, phương cách gia tăng xác suất tự thân kết đan chính là tìm được một môn công pháp thượng phẩm thích hợp cho mình tu luyện.

Khi ý niệm tìm công pháp tu luyện xuất hiện trong đầu, đồng thời điều đầu tiên Hàn Lập nghĩ đến chính là tự mình nên tìm sư phụ Lý Hóa Nguyên.

Một khi đối phương đã thu mình làm đệ tử ký danh, hiện tại có phải là cũng nên truyền thụ cho mình một ít công pháp. Dù sao đối phương đã Kết Đan thành công, nói không chừng khi lựa chọn công pháp còn có thể chỉ điểm cho hắn một phần.

Hàn Lập nghĩ vậy liền quyết định ngày mai sớm trở về Hoàng Phong cốc, hỏi thăm động phủ của vị sư phụ này ở đâu, rồi đi cầu xin dạy bảo một phen. Còn nhiều người vẫn còn không biết tin tức chính mình Trúc Cơ thành công.

Lại nói tiếp thật đúng là buồn cười. Sau khi Lý Hóa Nguyên thu nhận hắn, rút cuộc không gọi hắn một lần, trong mấy năm nay cơ hồ ký danh đệ tử như hắn giống như không tồn tại, làm Hàn Lập trong lòng thực không thoải mái.

Mặc dù buồn bực nhưng Hàn Lập cũng sẽ không chủ động tìm tới tận cửa, làm người ta nghĩ rằng mình thật sự không lịch sự.

Nhưng nếu Trúc Cơ thành công, thực sự cần phải tìm vị sư phụ này. Hắn làm đồ đệ thế nhưng một đầu mờ mịt, phải hướng người ngoài hỏi thăm một phần, điều này thật đúng là cực kỳ xấu hổ.

Hàn Lập suy nghĩ tự giễu trong chốc lát, sau đó cười khổ rồi chậm rãi nằm ngủ trên giường đá.

Chẳng biết ngủ bao lâu,

Một chấn động mạnh đột ngột xuất hiện, đem Hàn Lập từ trong ngủ mơ bừng tỉnh trong giây lát. Khi đó hắn nhất thời vẫn không muốn làm rõ ràng tình huống, thiếu chút nữa nghĩ rằng chấn động này chỉ là ảo giác của chính mình mà thôi.

Nhưng thêm một lần chấn động kịch liệt truyền đến làm cho một tia ngái ngủ của Hàn Lập không cánh mà bay. Bởi vì ngoại trừ chấn động của mặt đất, bên ngoài động phủ còn truyền đến âm thanh nổ vang bạo liệt, rõ ràng là có người đụng vào cấm chế của mình, mãnh mẽ công kích đại trận.

Hàn Lập vừa sợ vừa giận, lập tức tiến mấy bước, chạy ra khỏi phòng ngủ, phóng thẳng ra ngoài động phủ.

Ở ngoài động phủ, mũi tên ánh sáng chồng chất dày đặc, cột sáng công kích cùng cơ quan khôi lỗi khắp cả bầu trời rơi vào trong mắt Hàn Lập làm hắn thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.

Sao lại thế này? Chính mình vì sợ tai họa rơi xuống đầu, không có đủ sức chặn đứng sự tình hôm qua. Nhưng hôm nay quay về nơi trú ngụ, bọn họ như thế nào lại tìm tới cửa. Hơn nữa thấy khí thế bọn họ hùng hùng hổ hổ, không giống ý tứ hiểu lầm ở trong đó. Chẳng lẽ hôm qua lúc bay khỏi đã bị phát hiện còn bị theo dõi sao?

Hàn Lập lúc nguy cấp, ý nghĩ ngược lại rõ ràng hơn rất nhiều, đảo mắt một loạt sách lược ứng đối đã xuất hiện trong lòng.

“Người ở bên trong nghe rõ đây, đem người trốn ở trong giao ra, chỉ cần người giao cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu chủ nhân nơi đây. Các hạ, hà tất phải đắc tội với người của Thiên Trúc giáo, thế kẻ khác chịu tội!”

Có lẽ thấy thế công sắc bén của bọn họ đều bị cấm pháp của Điên Đảo Ngũ Hành trận hóa giải, một chút hiệu quả cũng không có. Lời khuyên răn từ trong không trung của một nam nhân vang lên, đúng là thanh âm của tên Hoàng Long kia.

Hàn Lập nghe vậy, không khỏi nhìn lại.

Chỉ thấy tại không trung nơi có nhiều khôi lỗi nhất có một kiện trúc bài xanh biếc thật lớn nổi bồng bềnh, có sáu, bảy người phục sức khác nhau đứng ở trên mặt, đứng ở đầu tiên chính là vị Hoàng Long đã mở miệng nói chuyện kia. Những người đứng phía sau ngoại trừ đôi nam nữ Hàn Lập từng gặp qua, còn có bốn hán tử gầy tướng mạo giống nhau như đúc, chính là bốn huynh đệ cùng bào thai hiếm thấy trên thế gian. Xem ra là viện binh của Thiên Trúc giáo chạy tới.

Sau khi Hàn Lập nghe được lời nói muốn mình giao người thì rùng mình, lòng tràn đầy nghi hoặc hướng vào trong Điên Đảo Ngũ Hành trận nhìn lại, chỉ thấy một người đang nằm sấp ở gần cửa động, không chút nhúc nhích, không biết sống hay chết.

Thấy người này, sự nghi hoặc của Hàn Lập đã được tháo gỡ, nhưng trong lòng càng kêu khổ không ngừng.

Vị Lâm sư huynh chạy đông chạy tây sao lại chạy vào phạm vi động phủ của mình, hiện tại làm mình rước lấy phiền toái lớn như vậy, giải quyết như thế nào đây? Tuy nhiên nhìn thấy uy lực lớn nhưng không phải là toàn bộ của đại trận, có thể đem thế công cuồng bạo như thế ngăn cản hết ở bên ngoài nên Hàn Lập cũng an tâm rất nhiều, không hề kinh hoảng như lúc đầu.

Vì thế sau khi nhíu mày Hàn Lập cầm một mảng trận kỳ trong tay, tách trận pháp ra, hướng vị Lâm sư huynh này đi đến.

Hàn Lập dùng một chút lực bằng hai tay đem thân mình Lâm sư huynh lật lại, sau khi nhìn kỹ bộ mặt, nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi, không nói nên lời.

Bởi vì với một người chết, có cái gì có thể nói đây! Lâm sư huynh lúc này thần tình đen kịt, thất khiếu đổ máu, sớm đã tuyệt khí.

Hàn Lập hít một hơi, sau một chút do dự, tay liền lục tìm trong áo đối phương, xem xem coi có tìm được túi trữ vật chứa khôi lỗi của đối phương, Hàn Lập đối với loại phương pháp tranh đấu lấy nhiều địch ít này cảm thấy rất hứng thú.

Nhưng khi tay Hàn Lập đem vạt áo nhấc lên một cái, một đoàn sáng màu lục như ma quỷ đột nhiên từ trong áo đối phương thừa dịp bay ra, sau đó nhanh chóng tựa sao băng đánh trực tiếp về phía mặt Hàn Lập, làm hắn giật mình kêu “ai da” một tiếng, thân mình lùi về phía sau.

Nhưng đoàn sáng còn chưa tiếp xúc với mặt Hàn Lập thì tay phải hắn bạch quang đột nhiên chợt lóe, một trảo nhanh như chớp vung ra, đem đoàn sáng màu lục ương ngạnh nắm trong tay. Trực tiếp nắm lấy đoàn sáng kêu chi chi, phát ra âm thanh rên rỉ thống khổ.

“Sư đệ tha mạng! Sư huynh ta cũng là bị cừu gia làm hại, là việc bất đắc dĩ. Chỉ cần sư đệ bằng lòng tha ta một lần, Lâm mỗ cam đoan đưa lại cho sư đệ một sự ưu đãi lớn lao” Trong đầu Hàn Lập đột nhiên truyền đến âm thanh cầu xin tha thứ của Lâm sư huynh và hứa hẹn đem lại lợi ích.

“Ngươi vừa rồi tưởng muốn đoạt xá sao?” Hàn Lập không có truy vấn về lợi ích là cái gì, ngược lại nghiêm mặt âm trầm nói.

“Điều này… đích xác là như vậy, nhưng Lâm mỗ chính là nhất thời hồ đồ mà thôi, nhất định bồi thường đầy đủ cho sự kinh sợ, khổ cực của sư đệ. Mong sư đệ là người đại nhân đại lượng, khác biệt với kiến thức bình thường của sư huynh” Thanh âm Lâm sư huynh có chút xấu hổ truyền đến, không ngừng bồi tội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.