Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 113: Q.2 - Chương 113: Oanh hương hoàn




Tối nay trăng cũng không tính là quá lạnh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mặc Thải Hoàn lại có chút phát xanh, hai mắt nàng hận hận nhìn Hàn Lập, trong lòng đối với vị sư huynh da mặt dày này không ngừng nghiến răng.

Hiện tại hai người đang đứng tại một con đường nhỏ ở hậu viện, lạnh lùng cứ thế mà đứng đó, cũng không bước tới trước một bước nào.

Nguyên Mặc Thải Hoàn thấy Hàn Lập dám không để ý tới tam đại tuyệt chiêu của mình - giả bộ đáng yêu, làm nũng, nước mắt công kích, dưới sự bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nghiến răng, không có dẫn đường đi tiếp nữa, nàng định dùng tới chiêu ép Hàn Lập, không cam lòng mà dùng ánh mắt đánh thương nhìn Hàn Lập, hy vọng sau khi dùng tới chiêu cuối này, có thể làm cho đối phương khuất phục.

Nhưng Hàn Lập vừa thấy Mặc Thải Hoàn làm ra bộ dáng đánh thương này, không khỏi cười.

Thì ra cái vẻ mặt này của nàng, làm cho Hàn Lập nhớ lại người bạn tốt Lệ Phi Vũ. Trước kia, mỗi khi Lệ Phi Vũ có chuyện phiền toái gì muốn nhờ Hàn Lập hỗ trợ, cũng sẽ dùng vẻ mặt như vậy đối với Hàn Lập, dần dần, Hàn Lập đối với loại vẻ mặt này đã hoàn toàn miễn dịch.

Cho nên khi Mặc Thải Hoàn dùng ánh mắt giống như một con chó nhỏ đánh thương nhìn Hàn Lập, Hàn Lập đã có tư vị đứng tại chỗ tận tình thưởng thức sự biểu diễn của đối phương, thỉnh thoảng lại lắc lư đầu lẩm bẩm vài câu thơ.

Dưới sự phản kích ác độc như thế của Hàn Lập, Mặc Thải Hoàn rất nhanh thay đổi, bộ dáng thương cảm hoàn toàn thu lại, thay vào đó là vẻ mặt giận dữ trợn mắt nhìn, duy trì cho đến bây giờ.

Nhưng thật ra Mặc Thải Hoàn cũng đang hối hận, tình hình hiện tại nếu bị mẫu thân biết, sợ rằng chỗ tốt chẳng những không được, trước tiên lại phải thưởng thức tư vị gia pháp cái đã.

Nghĩ tới đây, nàng lại đối với Hàn Lập sự căm tức càng thêm vài phần, tên tiêu tử đầu đất này, không thể tùy tiện đưa ra vật gì đó cho mình sao? Chẳng lẽ không biết con gái thì hay như vậy sao? Thật sự là kẻ quê mùa mà!

Cô gái lúc này, đã phải mở miệng nói với đối phương.

Hàn Lập mặc dù không có kinh nghiệm đối với các cô gái, nhưng cũng biết bản thân cũng phải ở lại Mặc phủ, cũng không thể thật sự đắc tội với đối phương, cho nên cũng cảm thấy không nên tuyệt tình quá, nên cũng lo lắng lục lọi trong túi, tìm xem có vật phẩm gì thích hợp hay không, để đưa cho tiểu yêu tinh này.

Hàn Lập rốt cục lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh biếc, trong bình có mấy viên thuốc mà đỏ rực tỏa ra hương thơm.

Thuốc này được gọi là "Oanh hương hoàn", nghe nói là thuốc của Hoàng phi trong cung đình. Công hiệu của thuốc này cũng không có gì, tác dụng duy nhất chính là phát ra mùi hương làm mê lòng người, loại kỳ hương này chẳng những lâu dài dễ ngửi, lại có thể thanh trừ ruồi muỗi quấy nhiễu, thật sự được các mỹ nữ trong hậu cung yêu thích.

Đáng tiếc chính là, muốn chế được thuốc này cũng cần một số loại dược liệu, đều là thứ hiếm thấy, cho dù là Hoàng cung cũng khôgn có thường xuyên có được, không cách nào hoàn toàn thỏa mãn nhu cầu của hậu cung, bởi vậy trong dân gian càng khó mà thấy được bóng dáng của nó.

Hàn Lập lúc đầu cũng không có khả năng chế tạo nên thứ thuốc không có tác dụng gì đối với mình như vậy, nhưng tại Thất huyền môn, hắn cũng là nể tình Lệ Phi Vũ mà giúp hắn điều chế một vài viên, để cho hắn làm quà cho Trương Tụ Nhi.

Một bình nhỏ này chính là soó thuốc còn lại, nguyên lúc đầu Hàn Lập chỉ dùng để xua đuổi côn trùng khi qua đêm ở ngoài trời, nhưng hôm nay cũng nhân tiện lấy ra để ứng phó.

Hàn Lập đem cái bình nhỏ tung về phía cô gái đối diện, Mặc Thải Hoàn không kịp đề phòng, có chút luống cuống tay chân chụp lấy.

"Đây là cái gì?" Mặc Thải Hoàn mỉm cười, nàng cuối cùng cũng từ cái người cực kỳ hẹp hòi này lấy ra được lễ vật, mặc dù vẫn không biết là cái gì, nhưng cũng làm cho Mặc Thải Hoàn rất là hưng phấn.

"Đó là Oanh hương hoàn, nó đặc biệt kỳ diệu, có thể…" Hàn Lập đem các công hiệu của thuốc này giảng giải tỉ mỏ cho cô gái nghe, còn tưởng rằng đối phương sẽ rất là hài lòng và cao hứng.

Ai ngờ cô gái mở cái bình ra sau khi ngửi thấy mùi thơm, liền lập tức vọt nhanh ra xa, dùng ánh mắt phòng bị sắc lang mà nhìn Hàn Lập, trong miệng vẫn cẩn thận đề phòng nói:

"Thuốc này không phải là mê dược hay là xuân dược gì đó chứ! Ta cũng đã nghe hai vị tỷ tỷ nói mùi thơm cũng tương tự như thế này, ngươi không phải là muốn có mưu đồ gì với ta chứ?"

Hàn Lập nghe vậy sửng sốt hồi lâu, sau đó cũng không nói gì, hắn bây giờ đột nhiên có loại cảm giác tức muốn hộc máu. Cô gái này tâm tư cũng thật khó mà nắm được! Lại có thể đem Oanh hương hoàn liên tưởng đến xuân dược!

Hiện tại Hàn Lập cũng không biết là nên bội phục sự cẩn thận của đối phương, hay là vì sự oan uổng của mình mà hô to lên ba tiếng!

"Xem bộ dáng, ngươi nói hình như là sự thật. Bất quá ta phải đưa cho Nhị tỷ kiểm nghiệm mới có thể dùng được, dù sao nữ nhi chúng ta cũng phải cẩn thận là trên hết!" Mặc Thải Hoàn nghiêm trang nói với Hàn Lập.

"Khụ! Khụ…, ngươi cứ tùy tiện".

Hàn Lập không nói gì, chỉ có thể ho khan vài tiếng, che dấu sự nhăn nhó trên mặt mình, hắn hiện tại cảm giác thấy nên cách xa tiểu yêu tinh này một chút thì tốt, nếu không cũng không biết lúc nào sẽ làm cho phát bực mà chết.

"Bất quá, nếu như thuốc sử dụng tốt theo như lời ngươi nói, vậy xem như ngươi vượt qua kiểm tra! Sau này sư huynh tại Mặc phủ có việc gì khó khăn, cứ việc tìm Thải Hoàn ta sẽ hỗ trợ, ta chỉ cần thu chút thù lao nho nhỏ, khẳng định có thể giúp ngươi hoàn toàn giải quyết" Mặc Thải Hoàn đem cái bình nhỏ nơi tay rung lên vài cái, cười nói.

"Được rồi, sư muội! Sư huynh có việc nhất định tìm ngươi hỗ trợ" Hàn Lập lúc này cũng khôi phục lại thái độ bình thường, bình thản mà đáp lại, trong lòng lại hung hăng thầm nghĩ: "Tìm cái loại mê tiền như ngươi, có mà điên!"

Mặc Thải Hoàn tự nhiên nghe không được lời trong lòng của Hàn Lập, nàng vì đối phương trở nên thuận theo mình mà rất là cao hứng, đột nhiên cảm giác được vị Hàn sư huynh này cũng khá là thú vị, thoạt nhìn cũng có vài phần thuận mắt.

"Chúng ta đi thôi, Hàn sư huynh! Ta sẽ chọn cho ngươi một căn phòng lớn, sẽ không để ngươi thiệt đâu!" Mặc Thải Hoàn mặt mày hớn hở cuối cùng đã tiếp tục dẫn đường, nàng ngẩng cao đầu đi ở phía trước Hàn Lập.

Mà Hàn Lập ở phía sau thở dài một hơi, rồi từ từ đi theo sau.

"Cô gái tinh linh cổ quái như vậy, hắn tuyệt đối là vô phúc tiêu thụ! Đừng nói tới đại tiểu thư cũng không có khả năng coi trọng người có tướng mạo bình thường như mình, coi như là coi trọng, hắn cũng sẽ không chút do dự mà cự tuyệt, nếu không bằng vào thủ đoạn của đối phương, cũng khiến cho hắn cảm thấy ăn không tiêu" Hàn Lập trong lòng nghĩ như vậy, đưa Mặc Thải Hoàn từ trong danh sách ái mộ của mình, không chút do dự mà một bút xóa đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.