“Nhận ta làm chủ? Đạo hữu chẳng lẽ đang nói đùa? Quý tộc
hôm nay chỉ mới lần đầu tiên gặp ta, ngay cả lai lịch của Hàn mỗ ra sao, tính tình thế nào đều không hiểu rõ, mà đã tính nhận ta làm chủ, không
sợ ta là một người bạo ngược sao?” Mặc dù Hàn Lập là người luôn trầm
tĩnh tỉnh táo, nghe lão giả nói vậy cũng ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu
ra phần nào mà khẽ cười.
“Ít ngày trước, một số thám tử của Tu La Thù xuất hiện ở bên ngoài, hẳn
là do tiền bối xuất thủ giải quyết?” Lão giả cũng không đứng dậy, mà chỉ ngẩng đầu lên hỏi một câu.
“Mặc dù không phải ta tự mình xuất thủ, nhưng cũng không khác lắm.” Hàn Lập trả lời, không phủ nhận nhưng cũng không nói rõ.
“Nói như vậy thì hẳn tiền bối đã hiểu rõ mấy phần về tình cảnh của tộc ta bây giờ.” Lão giả ngưng trọng nói.
“Đúng là biết một chút. Nhưng loại chuyện tương tự của quý tộc như vậy
bây giờ ở trăm ngàn giới diện quá nhiều, đối với đẳng cấp tồn tại như ta thì không phải là lý do xuất thủ. Lại nói, Hàn mỗ chưa nhìn ra được nếu thu nhận các ngươi có thể có chỗ nào tốt, vì sao phải mạo hiểm đắc tội
với tồn tại cùng cấp đây?” Hàn Lập cười nhạt nói.
“Tiền bối đã xuất thủ với những thám tử kia, hơn nữa tự mình đại giá
quang lâm nơi này, thì nhất định là có chuyện gì có thể cần bổn tộc ra
sức. Chỉ cần tiền bối đồng ý thu nhận Không Ngư Tộc chúng ta, vô luận là chuyện gì, bổn tộc nhất định gắng sức làm hài lòng lão nhân gia người.
Không Ngư Tộc chúng ta có chút tâm đắc đối với việc thao túng lực Không
Gian, có lẽ không giúp được tiền bối tiến công cường địch, nhưng việc
quản lý động phủ, mở ra Không Gian loại nhỏ, chúng ta tự thấy có thể ra
sức vì tiền bối.” Lão giả hết sức thành khẩn nói.
“Hắc hắc, ngươi đã nói ra không ít lý do, cũng rất thông minh. Ta đến
chỗ các ngươi, đúng là có một việc muốn làm. Như vậy đi, chuyện nhận chủ để lại nói sau, ngươi trước xem vật này một chút đã.” Hàn Lập nhàn nhạt nói mấy câu, lật tay một cái, trong lòng bàn tay liền hiện ra viên tinh châu màu lam nhạt.
Viên châu vừa hiện ra trước mặt lão giả liền phát ra âm thanh ông ông,
đồng thời phát sinh một loại dấu hiệu cực kỳ quỷ dị như có cảm ứng với
lão giả.
“Sơn Hải Châu, quả nhiên là thánh vật của bổn tộc thật sự rơi vào tay
tiền bối!” Hoàn toàn ngoài dự liệu của Hàn Lập, lão giả vừa nhìn thấy
tinh châu trong tay Hàn Lập, không biểu lộ kinh dị chút nào mà ngược lại thở dài một hơi, tựa hồ như vừa cất đi được một gánh nặng trong lòng.
“Sơn Hải Châu, thánh vật của nhất tộc các ngươi? Ngươi tựa hồ đã biết bảo vật ở trong tay ta?” Hàn Lập híp mắt hỏi.
“Đúng là trước đây một chút vãn bối đã biết, mời tiền bối xem!” Lão giả nhấc một cánh tay, lộ ra một dấu hiệu quỷ dị nơi cổ tay.
Dấu hiệu này giống hệt dấu hiệu hiện ra trên tinh châu trong tay Hàn
Lập, đồng thời chớp động lam quang nhàn nhạt, tựa hồ đang được kích
hoạt.
“Cái thánh ngấn này chỉ Không Ngư Tộc lịch đại tộc trưởng chúng ta mới
có. Ngoài tỏ rõ thân phận, tác dụng trọng yếu nhất của nó là cảm ứng
việc sử dụng thánh vật trong tộc. Với tu vi của ta bây giờ, chỉ cần Sơn
Hải Châu xuất hiện trong phạm vi trăm dặm, ta liền có thể cảm ứng chính
xác vị trí của nó. Đây cũng là một trong những lý do tại sao chúng ta
vừa thấy mặt tiền bối liền lập tức nguyện ý phụng lão nhân gia người làm chủ. Vãn bối tin tưởng, đây là trời cao điềm báo cho bổn tộc, nếu không làm sao thánh vật dễ dàng rơi vào tay ngoại nhân được.” Lão giả nghiêm
nghị nói.
“Thú vị đó, ngươi đứng lên nói chuyện đi. Ta cũng là vô tình lấy được
vật này. Vật này vốn là thánh vật của nhất tộc các người, ngoài ẩn chứa
lực Pháp Tắc, hẳn còn có sở dụng trọng yếu khác nữa.” Hàn Lập rốt cục lộ ra một tia thần sắc hứng thú.
“Tiền bối minh giám, Sơn Hải Châu này đúng là còn có một công dụng kinh
người, chính là “bản thân biệt dụng động thiên” (người sở hữu nó có thể
đặc biệt dùng làm nơi ở lớn như động trời – ND), là một món Động Thiên
Chi Bảo cực kỳ hiếm thấy! Tuy nhiên, khi xuất hiện điềm báo bổn tộc bị
suy yếu nhiều năm trước, đại năng tu sĩ của tộc liền dụng bí thuật gia
cố phong ấn bảo vật này. Đối với vãn bối thì nó chỉ có tác dụng là vật
truyền tin mà thôi.” Lão giả nghe lời Hàn Lập mà đứng dậy, cung kính
nói.
“Động Thiên Chi Bảo? Bảo vật Không Gian đến đẳng cấp đó ư? Ngươi biết
bảo vậy này bị phong ấn trong hàn đàm?” Hàn Lập nghe vậy rùng mình, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
“Đúng là vãn bối biết. Nhưng ban đầu tổ tiên tộc ta phải làm như thế,
chính là vì sợ rằng nếu lưu lại Sơn Hải Châu trong tay hậu nhân bọn ta,
sẽ không phải là phúc mà là họa. Dù sao trọng bảo như thế nếu không đủ
sức bảo vệ, căn bản là việc tự rước họa vào mình. Cho nên lịch đại tổ
tiên tộc ta cũng lưu lại di huấn, chừng nào trong tộc còn chưa có tu sĩ
cường đại thì chừng đó thánh vật này còn chưa thể hiển lộ. Nhưng thật là xấu hổ! Đến tận bây giờ mà nhất tộc chúng ta không những không thể hưng thịnh trở lại, mà ngay cả huyết mạch cũng sớm không cách nào truyền
thừa tiếp được nữa. Cũng vì thế, mặc dù là thánh vật, bổn tộc cũng chẳng còn có thể hưởng dụng được.” Lão giả mặt đầy vẻ bất đắc dĩ giải thích
thêm.
“Bây giờ nhìn lại, tổ tiên các ngươi quả là đã quyết định sáng suốt. Nếu không trọng bảo đến mức này lưu lại trong tay các ngươi, sợ rằng đã sớm bị Tu La Thù tộc kia đoạt mất. Nhưng chính mắt ta thấy Tu La Thù tộc
mẫu cũng lấy được một hòn đá ẩn chứa Không Gian Pháp Tắc từ trong hàn
đàm, vậy vật đó là món đồ gì?” Hàn Lập gật đầu một cái, lại nghĩ tới gì
đó mà hỏi thêm một câu.
“Hồi bẩm tiền bối, vật người nói hẳn là một kiện linh thạch khác dùng để khắc tạo thánh vật. Vật này ngoài tác dụng giúp tồn tại cường đại tìm
hiểu về lực Không Gian thì không còn tác dụng gì khác nữa.”
“Thì ra là như vậy.” Hàn Lập cúi đầu nhìn tinh châu trong tay, không khỏi trầm ngâm.
“Tiền bối, chỉ cần lão nhân gia người đồng ý thu nhận nhất tộc vãn bối,
bổn tộc nguyện ý cống hiến tinh huyết giúp tiền bối xóa đi ấn ký của tổ
tiên tộc ta lưu lại châu này, để tiền bối có thể chân chính luyện hóa nó mà sử dụng. Thánh vật này vì bị đại năng tu sĩ trong tộc từ những đời
đầu tiên luyện hóa qua, nên nếu ngoại nhân dùng phương pháp tế luyện
bình thường thì căn bản không cách nào được bảo vật nhận làm chủ. Vãn
bối còn biết pháp quyết đặc biệt tế luyện bảo vật này, có thể giúp tiền
bối dễ dàng làm chủ bảo vật này. Dĩ nhiên tiền đề để làm được hết thảy
những việc đó vẫn là bản thân tiền bối nhất định phải là cường giả cấp
độ Đại Thừa mới được. Nếu không sẽ rất khó trấn áp lực cắn trả của châu
này! Về phần Tu La Thù nhất tộc, vì nguyên nhân đặc thù nào đó nên không có cách nào dễ dàng rời khỏi giới diện này. Tiền bối cũng không cần lo
lắng chuyện sẽ đắc tội với bọn họ.” Lão giả thấy Hàn Lập có vẻ do dự,
liền dứt khoát cắn răng một cái, đem tính toán trong lòng trực tiếp nói
ra.
“Ừm, Hàn mỗ đúng là cảm thấy rất hứng thú với cái Động Thiên Chi Bảo
này. Nhưng để đổi lấy việc thu nhận nhất tộc các ngươi thì có chút khó
làm. Phương pháp ta tiến vào giới này có chút đặc thù, lúc rời đi rất
khó mang theo nhiều người như vậy cùng xuyên giới trở về. Ta cũng không
thể hạ thần niệm biến toàn bộ bọn người thành linh sủng để thu vào linh
thú hoàn được. Về phần những kẻ Tu La Thù kia thì ta còn không coi vào
đâu. Kể cả các nàng ấy có định tìm tới cửa, ta cũng sẽ tự đuổi đi được.” Hàn Lập thần sắc vừa động, lại thở dài nói.
“Thì ra tiền bối lo nghĩ chuyện đó. Nếu là như vậy thì đơn giản hơn
nhiều rồi. Chỉ cần lão nhân gia luyện hóa xong cái Động Thiên Chi Bảo
này, tất cả mọi người bọn ta liền có thể trốn vào trong đó, theo tiền
bối dễ dàng rời khỏi nơi đây.” Lão giả nghe vậy liền hớn hở nói.
“Đây cũng là một phương pháp. Nhưng cái động thiên ẩn bên trong Sơn Hải
Châu có thể chứa được nhiều tộc nhân các ngươi như vậy sao? Luyện hóa
cần thời gian bao lâu? Thời gian ta có thể lưu lại giới này chỉ còn mấy
ngày ngắn ngủi thôi.” Hàn Lập suy nghĩ một chút, cảm thấy có mấy phần
khả thi.
“Tiền bối yên tâm. Bảo vật này cứ như tên mà luận, nghe nói có thể chứa
được cả cự sơn đại hải, độ rộng diện tích bên trong cho dù trong số các
loại Động Thiên Chi Bảo đứng đầu cũng tuyệt đối bài danh hàng đầu. Về
phần thời gian…, chỉ cần vãn bối động viên sức toàn tộc, chỉ cần hai ba
ngày liền có thể giúp tiền bối luyện hóa thành công.” Lão giả không cần
suy nghĩ nói.
“Không Gian bên trong lớn như thế thì thật là việc mừng ngoài dự liệu
rồi. Nếu chỉ hai ba ngày thì ta cũng chờ được… Được rồi, vậy thì ước
định thế này, chỉ cần Hàn mỗ có thể luyện hóa cái Động Thiên Chi Bảo
này, chừng nào ta còn sống sẽ vĩnh viễn che chở Không Ngư nhất tộc các
ngươi.” Hàn Lập ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không có vấn đề lớn gì
khác, rốt cục nhoẻn miệng cười rồi gật đầu.
Đối với hắn, mang theo một nhánh dị tộc nhỏ yếu như vậy về Nhân Tộc đúng là không phải chuyện gì khó khăn.
“Đa tạ đại ân của tiền bối. Việc này không nên chậm trễ, vãn bối lập tức đi động viên tộc nhân chuẩn bị hết thảy. Xin tiền bối đợi một chút.”
Lão giả nghe vậy mừng như điên, lần nữa quỳ xuống thi lễ nói.
Đối với vị tộc trưởng của Không Ngư Tộc này mà nói, mặc dù không biết
sau khi rời khỏi đây Hàn Lập đối đãi với nhất tộc bọn họ như thế nào,
nhưng nhìn chung so với bao lâu nay dưới ma trảo của Tu La Thù tộc, hàng thì sống chống thì chết, mối nguy hiểm huyết mạch bị cắt đứt chẳng biết lúc nào, thì tự nhiên là tốt hơn vô số lần.
“Ngươi đi trước chuẩn bị đi. Ta ở đây nghiên cứu bảo vậy này một lúc nữa.” Hàn Lập khoát khoát tay phân phó nói.
“Vâng, vãn bối cáo lui trước.” Lão giả đứng dậy, cung kính quay người rời khỏi đại điện.
Mấy canh giờ sau, trên một mảnh đất trống ở giữa mười mấy tòa kiến trúc
tam giác, vô số Không Ngư Tộc nhân đang bận rộn từ từ bố trí thành một
tòa pháp trận ngân quang lòe lòe.
Phía bên kia tại ranh giới của pháp trận, trên một cái đài cao mới xây,
từng tên Không Ngư Tộc nhân xếp hàng đi lên đài, dùng lưỡi dao sắc bén
cứa cổ tay rồi nặn ra dòng dòng tinh huyết tích tụ vào một cự đỉnh đồng
xanh cao cỡ nửa thân người.
Từ đỉnh mùi máu tanh xông lên nực mũi, tinh huyết đã choán gần nửa lòng đỉnh.
Ở giữa khối tinh huyết đỏ tươi, một viên tinh châu màu lam nhạt đang trôi nổi bập bềnh, cũng chớp động linh quang nhàn nhạt.
Hàn Lập lúc này đang trôi lơ lửng ở phía trên tòa đại pháp trận, tuy
khoanh tay nhưng ánh mắt không ngừng quan sát hết thảy phía dưới.
Những Không Ngư Tộc nhân này động tác thật nhanh, các công tác chuẩn bị
hết sức phức tạp như vậy mà bây giờ đã hoàn thành tới bảy tám phần.
Xem ra việc luyện hóa cái Sơn Hải Châu này thật đúng là không phải mất quá ba ngày.
Trong lòng hắn, tự nhiên hết sức mong đợi muốn biết Không Gian bên trong kiện Động Thiên Chi Bảo đầu tiên mà hắn sắp có rốt cục hình dạng đến
mức nào.
*****
Linh Giới. Huyết Thiên Đại Lục. Một tòa thượng cổ tế đàn bị vùi lấp dưới đất, sau một tiếng oanh minh, một cỗ ba động không gian quỷ dị hiện ra, đem tất cả bùn đất đá vụn bắn tung ra bốn phía mà lộ ra.
Tiếp đó, quang hà ngũ sắc chợt lóe, một tòa quang trận ngũ sắc hiện ra
trên không trung, rồi mơ hồ hiển lộ một đạo thân ảnh trong suốt.
“Cuối cùng cũng xuống đến nơi. Linh khí thật loãng, quả nhiên căn bản
không thể so với Tiên Giới.” Bóng người này quan sát bốn phía một cái,
liền thở dài một tiếng lẩm bẩm nói.