Vừa dứt lời, đại hán mặc cẩm y phân phó một tiếng, gần trăm tên môn hạ đồng thời hét
lớn, từng người lấy ra những pháp khí có hình dáng khác nhau.
Những pháp khí này hoặc là trận kỳ hoặc là trận bàn, rõ ràng đều là công cụ dùng để bày pháp trận, đồng thời từng hồi âm thanh chú ngữ vang lên
từ cùng một nơi.
Lập tức hào quang từ trên đỉnh đầu của những người này lóe sáng, một cái quang trận màu vàng hiện lên, quay tít một vòng liền bắn ra hơn mười
cột sáng màu trắng, toàn bộ hóa thành một đường thẳng lập tức bắn lên
trên cánh cửa.
Âm thanh ầm ầm nổi lên, vô số phù văn màu trắng từ trên cánh cửa vung
ra, nhưng cánh cửa cực lớn thì vẫn không hề nhúc nhích, chẳng có chút
dấu hiệu nào là nó sắp mở ra cả.
Những người khác không khỏi có chút hoảng sợ.
Đại hán mặc cẩm y thấy vậy, không giận mà còn cười lớn :
“Khá thú vị đấy, không nghĩ tới chỉ một cánh cửa đã khó xơi rồi, xem ra không sử dụng chút bản lĩnh thì không xong.”
Nói xong lời này, đại hán mặc cẩm y bấm niệm pháp quyết, miệng lẩm bẩm hướng về phía quang trận ở trong hư không.
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, màu sắc của quang trận bỗng nhiên biến
thành màu bạc nhạt, đồng thời hàn quang bên trong nó lóe lên, hiện ra vô số đạo kiếm nhỏ màu bạc, đếm sơ qua khoảng mấy ngàn đạo.
“Đi”
Đại hán quát khẽ một tiếng, tay áo vung lên hất về phía cánh cửa cực lớn kia.
Trong quang trận nổi lên tiếng xé gió, tất cả những đạo kiếm nhỏ màu bạc như thủy triều bay vọt ra, trong hư không chúng quỷ dị ngưng tụ lại với nhau, biến ảo thành một thanh kiếm khổng lồ lớn hơn ngàn trượng màu
bạc. Sau khi lóe lên một cái, thanh kiếm khổng lồ hung hăng chém xuống
cánh cửa lớn ở phía xa.
Một tiếng sắc nhọn chói tai vang lên !
Mặt ngoài cánh cửa cực lớn lóe lên một tia sáng màu bạc.
Theo đó toàn bộ bầu trời run rẩy một hồi, mặt ngoài cánh cửa lóe lên phù văn hai màu vàng bạc, từ tia sáng bạc dần dần tách ra thành một cái khe hở, tuy có vẻ không rộng lắm, nhưng cũng đủ cho người tiến vào bên
trong.
Đại hán mặc cẩm y đại hỉ, bên ngoài thân lóe lên hào quang, cuốn tất cả
môn nhân bên người hắn vào trong hào quang rồi hóa thành một luồng cầu
vồng phá không bay đi, mơ hồ một cái đã chui vào bên trong cánh cửa cực
lớn không thấy bóng dáng.
Mà đúng lúc này, Hoa Tây tiên tử bỗng nhiên giẫm chân, cùng với Vô Cấu
lão tổ hóa thành một đạo cầu vồng hai màu xanh đỏ bắn tới khe hở trên
cánh cửa cực lớn.
“Phanh” một tiếng trầm đục.
Cầu vồng bay tới gần cánh cửa cực lớn hơn trăm trượng thì bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy lùi trở lại.
Tiếp đó cánh cửa cực lớn vang lên tiếng “ầm ầm” rồi tự động khép lại,
hào quang màu bạc bên ngoài lóe lên, khe hở lập tức biến mất không thấy
bóng dáng.
Mà đạo cầu vồng bị bắn ngược lại, chỉ xoay quanh một vòng, bên trong liền hiện ra thân ảnh của Hoa Tây tiên tử và Vô Cấu lão tổ.
Trên mặt nữ tử kiều mỵ lộ ra vẻ ngoài dự liệu, còn nam tử bên cạnh thì sắc mặt vẫn đờ đẫn.
“Thiếp thân đúng là lỗ mãng rồi, vốn còn định tiết kiệm chút khí lực,
mượn nhờ lực lượng của Phụng Tông Chủ để trực tiếp tiến vào bên trong,
xem ra không thể thực hiện được rồi, vẫn là không xuất thủ thì không
xong. Phu quân tới mở cánh cửa này ra đi.” Làn thu thủy trong đôi mắt dễ thương của nữ tử kiều mỵ lưu chuyển một vòng, sau đó ả quay đầu khẽ
cười, nói.
Vô Cấu lão tổ bên cạnh nói một chữ “được”, thân hình bỗng nhiên bao phủ
một luồng ánh sáng màu tím, một bàn tay chậm rãi vỗ về phía cánh cửa cực lớn.
“Phốc” một tiếng, bàn tay trông có vẻ bình thường bỗng nhiên đón gió mà
lớn lên, thoáng chốc đã trở thành một bàn tay màu tím khổng lồ lớn như
một tòa lầu các, vừa lao ra đã hung hăng đập xuống cánh cửa cực lớn.
Một tiếng trầm đục vang lên, vòng sáng bảo vệ bên trên cánh cửa cực lớn
tỏa sáng, hiện ra một lỗ hổng đường kính lớn hơn một trượng.
Trên mặt Hoa Tây tiên tử chợt vui vẻ, lúc này cùng với Vô Cấu lão tổ độn quang cùng nhau, lại hóa thành một đạo cầu vồng lóe lên bay vào trong
đó.
Cánh cửa cực lớn nổ vang ông ông liên hồi, rồi cũng lấy tốc độ mà mắt
thường có thể thấy được nhanh chóng lấp đầy lỗ hổng như lúc ban đầu.
“ Xem ra mỗi một lần chỉ có thể vào một tốp người thôi. Đã như vậy, ba
lão gia hỏa chúng ta cũng không khách khí nữa.” Một trong ba lão giả khô gầy bỗng cười lên quái dị.
Tiếp đó, thân hình của ba người đồng thời nhoáng lên liền xuất hiện ở
phía trước cánh cửa cực lớn. Đồng thời riêng mỗi người lại thò một bàn
tay đẩy về phía cánh cửa cực lớn. Ba luồng sức mạnh to lớn như xé trời
bay vọt lên.
Lập tức bộc phát ra một hồi nổ mạnh ầm ầm, cánh cửa cực lớn vốn đang
đóng chặt từ từ bị xé mở ra, thân hình ba lão giả mơ hồ một cái đã tiến
nhập vào bên trong.
“Hàn huynh có muốn đi trước một bước hay không?” Nhìn thấy nhiều người
cùng lúc tiến vào cánh cửa lớn như vậy, Tiêu Minh bỗng nhiên cười cười,
hướng về phía Hàn Lập hỏi một câu.
“ Nếu Tiêu đạo hữu đã khiêm nhường như vậy, tại hạ cũng không khách khí
nữa. Huyết Phách đạo hữu, chúng ta hãy cùng vào đi.” Hàn Lập nhàn nhạt
trả lời một câu, liền quay đầu phân phó Huyết Phách.
“Vâng thưa tiền bối.” Huyết Phách cúi đầu trả lời.
Hàn Lập vung tay áo lên, kim quang bên ngoài cuốn ra bao bọc lấy Huyết
Phách vào trong đó, tiếp đó đầu vai nhoáng lên một cái, bước về phía
trước một bước.
“Phốc phốc” một tiếng, hư không phía trước bỗng chấn động một hồi.
Thân hình Hàn Lập ở trong kim quang mơ hồ, đã cùng Huyết Phách biến mất không thấy nữa rồi.
Sau một khắc, bên cạnh cánh cửa cực lớn chấn động, Hàn Lập và Huyết Phách một trước một sau thoáng hiện ra.
Hàn Lập nhấc chân, nghênh ngang đi đến cánh cửa cực lớn.
Huyết Phách tự nhiên theo sát phía sau, không dám rời xa nửa bước.
“Phốc phốc” một tiếng.
Bên ngoài thân Hàn Lập tỏa ra một tầng hỏa diễm màu bạc, lập tức bao bọc lấy toàn thân hắn từ đầu đến chân trông như một người lửa, lóe lên một
cái trực tiếp lao lên trên cánh cửa cực lớn.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.
Chỉ nghe một tiếng “xì” nhẹ tới mức gần như không thể nghe thấy vang
lên, bên trên cánh cửa cực lớn bỗng nhiên hiện ra một lỗ thủng hình
người, ngoài rìa của lỗ thủng có một vòng dấu vết như bị hòa tan.
Hàn Lập vậy mà xem như không có gì ngăn cản, trực tiếp xuyên thủng qua cánh cửa cực lớn.
Huyết Phách ở đằng sau tuy đã sớm biết thần thông của Hàn Lập to lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng hời hợt như thế đã có thể phá vỡ
cánh cửa cực lớn vẫn khiến nàng phải ngẩn ngơ, nhưng lập tức thân thể
mềm mại khẽ động, theo sát Hàn Lập tiến vào trong đó.
Lỗ thủng hình người từ từ biến mất.
Dường như cùng một thời gian, Huyết Hợp ngũ tử đứng trên bầu trời thét
dài một tiếng, bỗng nhiên hóa thành một mảnh huyết quang lao thẳng
xuống.
Sau một lát thời gian, ngoài rìa thung lũng chỉ còn lại ba người nhóm Tiêu Minh.
“Tiêu huynh, bọn ta cũng đi vào chứ?” Vạn Hoa phu nhân rốt cuộc cũng không nhịn được phải hỏi.
“Vạn Hoa đạo hữu không cần quá nóng lòng. Ngươi thực sự cho rằng ở đây
chỉ còn có bọn người chúng ta hay sao? Có người cũng đã đến đây rồi, chỉ là không muốn hiện thân ra gặp chúng ta mà thôi.” Tiêu Minh cười hắc
hắc, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một hướng khác, thâm ý sâu sắc, nói.
“Cái gì, còn có người trốn ở một bên sao.” Vạn Hoa phu nhân và Thanh
Bình đạo nhân đâu phải kẻ tầm thường, vừa nghe thế lập tức cùng nhìn lại về một hướng.
“Kệ đi, chỉ cần không cản trở việc của chúng ta, cứ để hắn ‘ôm cây đợi
thỏ’ đi. Huống hồ đâu phải chỉ mình ta phát hiện ra, những người kia đều biết nhưng tỏ ra không biết, chúng ta cần gì phải nhiều chuyện. Đi,
chúng ta xuống phía dưới thôi.” Tiêu Minh thu ánh mắt lại, lắc đầu, nói. Tay áo gã rung lên bắn ra một đoàn sáng bạc, lắc lư một cái thình lình
biến ảo thành một quầng sáng lớn hơn mười trượng đâm vào bên trên cánh
cửa cực lớn.
Sau thời gian cạn một chén trà, hư không chỗ bọn người Tiêu Minh vừa rời đi chấn động, một bóng người màu đỏ như máu chợt nhàn nhạt mà hiện ra.
Trên gương mặt mơ hồ của huyết ảnh (bóng người đỏ như máu), một đôi mắt
màu xanh nhạt lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa cực lớn đã khôi phục lại
như lúc ban đầu, không biết trong lòng kẻ này đang suy nghĩ điều gì.
Mà lúc này, phía chân trời xa vang lên tiếng xé gió, hiện lên mấy đạo độn quang.
Hai mắt của huyết ảnh xoay chuyển, liếc nhìn những đạo độn quang này,
đồng tử hơi nhíu lại, từ hai mắt hiện lên vẻ khát máu không nói nên lời, thân hình uốn éo, bỗng nhiên hóa thành một đạo huyết quang nhàn nhạt
nghênh đón.
Chỉ sau thời gian một hơi thở, từ phía chân trời xa lập tức nổi lên
những tiếng kêu thảm thiết, mấy đạo độn quang tất cả đều biến mất trong
làn huyết tinh nồng đậm.
………
“Thiên Đỉnh chân nhân tự tay hạ phong ấn, quả nhiên không phải chuyện
đùa.” Hàn Lập nhìn qua màn sáng dày đặc những linh văn năm màu mờ mịt,
trên mặt mơ hồ lộ ra một tia ý khâm phục.
Phong ấn ngăn chặn toàn bộ lối vào dài hơn mấy trăm dặm, cho nên vừa
tiến vào không gian tối tăm bên trong cánh cửa cực lớn, tất cả mọi người không hẹn mà cùng chia ra hành động, mỗi nhóm đều lựa chọn riêng một
đoạn phong ấn cách xa nhóm khác rồi tự mình phá giải.
Cho nên bên trong phiến hư không này, chỉ còn lại hai người Huyết Phách và Hàn Lập lẳng lặng lơ lửng ở trong đó.
“Nghe nói cái phong ấn này là ngay trước khi Thiên Đỉnh chân nhân phi
thăng có một năm mới tự tay bố trí, có thể xem như là phong ấn được
thiết lập cấm chế tới cực hạn của Linh giới chúng ta rồi. Nếu thực sự
muốn xông vào, trừ khi có tu sĩ Đại Thừa cam nguyện tổn hao trăm năm
dùng Nguyên Anh Chân Hỏa tiến hành luyện hóa từng chút một, nếu không
cho dù thần thông có lớn đến cỡ nào cũng không có cách gì tiến vào bên
trong được. Nhưng thời gian cung điện hiện thế lại quá ngắn, chỉ sau
đúng một tháng kể từ khi hiện thế, nó sẽ lại biến mất không thấy đâu
nữa. Vài cái chìa khóa của Thiên Đỉnh cung lại phải sau đó vài năm mới
hiện thế, trước khi chúng xuất hiện, dù có đánh vỡ cánh cửa lớn tiến vào đây cũng đều chỉ có thể giương mắt nhìn phong ấn, căn bản chẳng thể phá vỡ phong ấn mà vào trong lấy ra bảo vật gì cả. Về sau, sau khi có thêm
mấy cái chìa khóa phỏng chế này, mới có thêm một ít người có thể xâm
nhập vào bên trong đó.” Huyết Phách ở bên cạnh cung kính giới thiệu.
“Phong ấn này thật sự mạnh mẽ như vậy sao, nếu thế ta lại thật sự muốn
xông vào thử một lần xem sao.” Sau khi Hàn Lập nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.
Huyết Phách nghe xong, đang muốn cười nói trả lời điều gì, nhưng bỗng
nhiên từ một hướng khác vang lên chấn động khác thường kinh động tới
toàn bộ không gian, theo đó phong ấn trước mặt run lên nhè nhẹ một hồi,
tất cả linh văn chợt như ẩn như hiện.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, màn sáng trước mặt đã khôi phục lại vẻ bình lặng, phảng phất như dị tượng ban nãy chưa từng phát sinh vậy.
“Nhanh như vậy đã có người phá vỡ phong ấn tiến vào bên trong rồi.” Sắc mặt Hàn Lập hơi đổi, lần đầu lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Nhất định là có người sử dụng chìa khóa nguyên bản rồi, vật phỏng chế
tuyệt đối không thể nhanh như vậy đã phá vỡ phong ấn được.” Huyết Phách
thần sắc nghiêm túc, nói.
“Chìa khóa nguyên bản? Được rồi, thời gian gấp rút, ta cũng không cần
thử thêm gì nữa. Ngươi nói còn có đường tắt, giờ có thể nói ra rồi đó.”
Hàn Lập nhướng mày, nhìn Huyết Phách, hỏi.
“Tiền bối có thể lấy Hư Thiên đỉnh ra được không?” Huyết Phách hỏi lại một câu.
“Hư Thiên đỉnh, đương nhiên không có vấn đề gì.” Hàn Lập trả lời không
chút do dự, một tay cuốn lên. Lúc này một đoàn sáng xanh hiện ra, ngưng
tụ lại thành một cái đỉnh nhỏ có phong cách cổ xưa.
Đúng là Hư Thiên bảo đỉnh.
Huyết Phách liếc nhìn tiểu đỉnh, đột nhiên hé miệng thở ra mùi thơm như
đàn hương, từ đó đồng dạng bay ra một đoàn ánh sáng màu xanh, quay tít
một vòng cũng hóa thành một cái đỉnh nhỏ màu xanh khác.
“Ồ, đây là…” Hàn Lập vừa thấy cảnh này thì chợt nao nao.
“Tiền bối, vật trong tay vãn bối gọi là Hư Hoàng đỉnh*, cũng là một cái
chìa khóa phỏng chế, hơn nữa còn là vật phỏng chế thành công nhất, có
tới bảy phần công hiệu của chìa khóa nguyên bản.” Huyết Phách chậm rãi
nói.
*Hư Hoàng đỉnh (虚皇鼎): Hư: giả, nhái. Hoàng: to lớn; thuộc về hoàng gia.