Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 237: Q.4 - Chương 237: Tham kiến




Hôm nay Hàn Lập đã nghe Đại Diễn quyết này vài lần rồi, bị Lâm sư huynh đem ra dẫn dụ, đột nhiên hắn tùy ý trở tay liền dễ dàng tìm được, thật sự làm cho Hàn Lập có cảm giác hoang đường, không đúng.

Tuy nhiên công pháp tu luyện Đại Diễn quyết được Lâm sư huynh mang theo người, thật đúng là ngoài ý liệu của hắn.

Hàn Lập thật không biết vị Lâm sư huynh này rất ngu xuẩn hay là rất thông minh.

Bây giờ hắn quyết định đem công pháp Đại Diễn quyết bên trong ngọc giản xem một lần, đích xác giống như Lâm sư huynh nói, chỉ có khẩu quyết bốn tầng, xem ra về điểm ấy đối phương cũng không có lừa gạt hắn.

Nhưng xuất hiện một việc làm cho Hàn Lập ngạc nhiên hơn.

Sau khi hắn đem công pháp Đại Diễn quyết xem toàn bộ, ngay sau đó lại xuất hiện một bộ kinh văn gọi là “Khôi lỗi chân giải”, bên trong đều là dạy pháp môn làm thế nào để luyện chế các loại khôi lỗi thú và khôi lỗi nhân, đúng là một bộ khôi lỗi chế tác đại toàn cực kỳ tường tận.

Hàn Lập sau khi xem một hồi, rút cuộc thần tình hưng phấn đem thần thức thoát ra, bộ dáng tựa hồ cực kỳ cao hứng. Nhưng hắn sau khi nhìn ngọc giản trên tay, lại nghĩ tới chuyện gì đó, thần sắc đột nhiên có chút cổ quái.

Đại Diễn quyết kết hợp với Khôi lỗi chân giải làm thành một cặp, nếu như đồng thời tu luyện, quả thực là phối xứng cực kỳ hoàn mỹ.

Chỉ cần cả hai tu luyện đến một tầng thứ nhất định, là có thể giống như Hoàng Long ngày đó, một người bằng vào uy lực của nhiều khôi lỗi, đem mấy tên tu sĩ Trúc Cơ đồng cấp chèn ép gắt gao, ngay cả một cơ hội phản kháng cũng không có.

Công pháp gây ra áp lực đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ này làm cho Hàn Lập động tâm.

Tuy nhiên thiếu sót khi tu luyện chúng nó cũng như hắn đã phân tích qua, cực kỳ rõ ràng. Rất có thể sẽ làm chậm trễ tu luyện của bản thân, làm cho cơ hội kết đan vốn đã rất xa vời hoàn toàn biến mất hầu như không còn. Đây chính là được không bằng mất.

Về phần Đại Diễn quyết có thể xúc tiến tỷ lệ kết đan, có chết Hàn Lập cũng không tin loại hồ ngôn loạn ngữ không có chút căn cứ này.

Hàn Lập cúi đầu tự xem xét một chút, trong khoảng thời gian ngắn rất khó lựa chọn. Lắc lắc đầu, trước tiên đem ngọc giản bỏ vào trong túi trữ vật, chuẩn bị sau này xử lý nó.

Dù sao có tu luyện Đại Diễn quyết và luyện tập Khôi lỗi chế tạo thuật, vật đã được đưa tới trước cửa hay không, bây giờ quyết định cũng quá vội vàng, đợi sau này tâm tình ổn định rồi xem xét chuyện này đi.

Tuy nhiên thu hoạch lần này vẫn còn kích thích Hàn Lập. Hắn đột nhiên nhớ ra, mặc dù đám người Hoàng Long cùng túi trữ vật cũng đều bị kiếm quang Lôi thuộc tính của Lôi Vạn Hạc diệt trừ không còn một mống. Nhưng tựa hồ vẫn còn một ít khôi lỗi chưa kịp thu vào, còn đang ở ngoài trận.

Đây chính là đồ tốt, không cầm là không được a!

Hàn Lập nghĩ đến đây, tâm tình lập tức tốt lên, đi ra khỏi đại trận.

Quả nhiên bên ngoài trận, cách đó không xa tìm được khôi lỗi nhân cùng cơ quan thú, bởi vì không bị người nào điều khiển nên khôi phục hình dáng bằng lòng bàn tay, bất quá cũng không nhiều như trong tưởng tượng của Hàn Lập, chỉ có khoảng hai mươi mấy cái, những cái khác đều bị kiếm quang Lôi Vạn Hạc quét qua đã hóa thành tro bụi.

Tuy nhiên cho dù như vậy, Hàn Lập vẫn tràn đầy hăng hái, đem chúng nó nhất nhất thu hồi.

Quét sạch nhiều đồ tốt như vậy, nhưng Hàn Lập vẫn thấy chưa đủ, hận một trăm tám mươi cái khôi lỗi nhân ngẫu không hiện ra trước mắt thêm lần nữa để cho hắn thu lấy, loại tâm tính này cũng làm cho Hàn Lập thấy buồn cười, thật sự là lòng tham không đáy.

Sau khi thấp giọng tự giễu vài câu, Hàn Lập liền trở lại động phủ, chuẩn bị trước tiên nghiên cứu một chút hai phương thuốc cổ kia rồi hãy nói. Tiếp theo, chờ ngày mai đi tới chỗ sư phó Lý Hóa Nguyên, coi có khả năng thu được một bộ công pháp không tệ không.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Lập đứng trên Thần Phong chu, trực tiếp bay đến phía đông của Thái Nhạc sơn mạch.

Hôm qua hắn từ trong miệng Lôi Vạn Hạc biết được rằng động phủ của vị sư phó xây ở một chỗ dưới ngọn núi. Mà gần đây Lý Hóa Nguyên ở trong động, tựa hồ đang vội vàng làm cái gì đó, thật đúng lúc nếu như giờ phút này đi tìm lão.

Với tốc độ của Thần Phong chu, Hàn Lập không phí bao nhiêu thời gian liền tìm được địa phương theo như lời nói của Lôi Vạn Hạc, nơi này quả nhiên là cực kỳ bí mật, nhưng là một chỗ non xanh nước biếc.

Hàn Lập đứng ở trước một thác nước cực lớn ở dưới ngọn núi, từ trong áo lấy ra một tờ Truyền Âm phù, sau khi thấp giọng nói nói cái gì, liền hướng ra ngoài ném đi, phù lục liền hóa thành một đạo hỏa quang, vọt vào trong màn nước lớn, biến mất không thấy.

Qua một đoạn thời gian ước chừng một nén nhang, màn nước đột nhiên trống rỗng tách ra, một cái đại động xuất hiện. Tiếp theo từ bên trong bay ra một gã nho sinh thon gầy khoảng hơn ba mươi tuổi, người này vừa thấy Hàn Lập lập tức nhiệt tình chào hỏi:

“Chính là sư đệ Hàn Lập phải không? Tại hạ là đại đệ tử của sư phó, Vu Khôn, ngươi có thể gọi ta một tiếng là Vu sư huynh”.

Nho sinh nói xong, cực kỳ tiêu sái bay xuống bên cạnh Hàn Lập, mặt mày tươi cười nhìn hắn.

“Đại sư huynh!” Hàn Lập làm bộ dáng rất câu nệ, thành thành thật thật.

Vị Vu Khôn Đại sư huynh thấy vẻ mặt Hàn Lập như vậy, lại nghe một tiếng xưng hô nhu thuận của hắn, càng vui vẻ hơn, ngoài miệng cực kỳ thân thiết nói:

“Cái gì là Đại sư huynh, xưng hô như vậy quá khách khí rồi. Có thể xưng hô Vu sư huynh là được. Ta cũng từ sư phụ sớm đã nghe nói qua chuyện của sư đệ, Hàn sư đệ có thể tham gia Huyết sắc thí luyện mà quay về với thu hoạch lớn, thật đúng là một chuyện đặc biệt” Vu Khôn luôn miệng khen ngợi.

Hàn Lập cũng cười khan mấy tiếng, không biết vị này đối với mình, một tên ký danh đệ tử, tại sao lại khách khí như thế, điều này làm cho hắn trong lòng trở nên bất an.

“Lúc đầu nghe nói sư đệ tư chất không tốt, nhưng hôm nay vừa thấy Hàn sư đệ cũng Trúc Cơ thành công, điều này thật sự là việc đáng mừng”.

Vu Khôn tựa hồ đối với việc Hàn Lập Trúc Cơ thành công, sớm đã biết trước, cho nên từ đầu đến cuối đối với việc Hàn Lập đã tiến vào Trúc Cơ kỳ không lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng trong miệng vẫn hướng Hàn Lập chúc mừng không ngừng, điều này càng làm cho Hàn Lập sợ hãi.

“Được rồi, sư phó còn đang ở bên trong phủ chờ sư đệ đấy. Đừng làm cho lão nhân gia đợi lâu, trước tiên tiến vào Lục Ba động đi” Vu Khôn phảng phất vừa mới nhớ ra chuyện này, sau khi vỗ ót, liền cười hì hì nói.

Hàn Lập thấy loại biểu hiện này của đối phương, khóe miệng giật giật, nhưng trên mặt vẫn thể hiện ra bộ dáng kính cẩn, lên tiếng đáp ứng, liền cùng nhau bay vào trong màn nước.

Vừa đi vào màn nước, trước mắt Hàn Lập sáng ngời, một cái tiểu cốc thiên nhiên xuất hiện, chẳng những hoa thơm chim hót, cây xanh nước sạch, lại có một ít động vật nhỏ cực kỳ quý hiếm, chạy tới chạy lui, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

“Đây là?” Hàn Lập cảm giác được đầu óc mình tựa hồ có chút ngưng trệ. Một màn trước mắt này thật sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Chẳng lẽ vị sư phó của mình còn thích nuôi dưỡng tiểu sủng vật. Điều này thật sự làm hắn rất kinh ngạc.

“Ha ha! Thế nào, sư đệ cảm thấy ngoài ý muốn sao? Không riêng gì ngươi, kỳ thật mỗi một khách nhân vừa vào cũng sẽ bị hết thảy màn này làm hoảng sợ. Tuy nhiên các động vật nhỏ này không phải là sư phó nuôi dưỡng, mà là bảo bối của sư nương. Nhưng ngàn vạn lần đừng xúc phạm tới chúng, nếu không sư nương tuyệt đối không tha cho ngươi” Vu Khôn cười hì hì, lộ ra vẻ mặt “Ta sớm biết ngươi sẽ thất kinh”.

“Sư nương?” Hàn Lập thật sự há mồm cứng lưỡi.

“Đúng vậy, sư nương mặc dù chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng cảm tình với sư phó rất tốt. Hơn nữa, là người cũng rất ôn hòa, ở chung rất tốt” Vu Khôn nhún vai nói.

Vì vậy Hàn Lập mang theo một đầu mờ mịt, bị Vu Khôn dẫn vào trong một sơn động to lớn ở một bên sơn cốc, sau đó ở đại sảnh trong động Hàn Lập thấy sư phó Lý Hóa Nguyên của mình cùng một thiếu phụ xinh đẹp khác, ước chừng khoảng hai bảy, hai tám tuổi.

Không cần phải nói khuôn mặt vị sư phó của mình vẫn lạnh như băng, tuy nhiên nhìn thấy Hàn Lập vào, cuối cùng cũng mỉm cười. Mà vị thiếu phụ kia, mặc dù Hàn Lập thấy xinh đẹp nhưng trước mặt Lý Hóa Nguyên sao dám nhìn kỹ! Chỉ là nhìn lướt qua một cách thô sơ giản lược, sau đó cung kính tiến lên thi lễ nói:

“Đệ tử Hàn Lập bái kiến sư tôn”.

“Ừm! Ngươi đứng lên đi, bên cạnh ta là sư nương ngươi, ngươi cũng ra mắt một chút đi” Lý Hóa Nguyên thấy thái độ cung kính của Hàn Lập thì rất hài lòng, ngón tay chỉ thiếu phụ bên cạnh nói.

“Tham kiến sư nương!” Hàn Lập âm thầm thở dài, không thể làm khác hơn chính là hướng vị thiếu phụ thoạt nhìn cũng không lớn hơn bao nhiêu so với mình thi lễ.

“Được rồi, không nên đa lễ!” Thiếu phụ vừa thấy Hàn Lập tiến lên tham bái, mỉm cười nói. Thanh âm mềm mại dễ nghe, bộ dáng hòa nhã, dịu dàng thể hiện ra không ít. Quả nhiên là một nữ tử cực kỳ ôn nhu.

“Hàn Lập, ta mấy ngày trước nghe người ta bẩm cáo chuyện ngươi Trúc Cơ thành công, điều này thực sự làm cho ta khó có thể tin, giật mình không nhỏ” Lý Hóa Nguyên cười nói, khẩu khí vô cùng ấm áp, làm cho Hàn Lập có cảm giác được sủng ái nhưng rùng mình.

“Đó là do đệ tử may mắn mới có thể Trúc Cơ thành công, kỳ thật ngay cả đệ tử cũng có chút giật mình” Hàn Lập trên mặt khẽ đỏ lên, tựa hồ rất ngượng ngùng nói.

“Ha ha! May mắn cũng là sự thể hiện tư chất một người, nếu tu sĩ trời sinh tư chất hơn người, chẳng phải là do may mắn mới có đựơc thiên phú tốt như thế sao” Lý Hóa Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói.

“A! Cái này…” Hàn Lập không nghĩ tới việc này, có chút xấu hổ nói không ra lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.