Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2385: Q.11 - Chương 2385: Thiên Địa Lưỡng Trận




Thời gian cứ trôi qua từng chút một, trong sa mạc ngoại trừ từng trận gió nóng cuốn qua thì bốn phía đều không thấy có điều gì khác thường.

"Sao đến bây giờ còn chưa tới? Không lẽ tiểu tử kia đánh bài lùi, giữa đường lại chuồn đi mất. Để tránh bị Hung Ma kia phát hiện nên chúng ta mới không phái thêm nhân thủ âm thầm giám thị hai người này.” Trong quang trận, một gã đại hán có bộ lông dài màu đỏ rốt cục có chút không chịu nổi, truyền âm cho lão giả mập mạp bên cạnh một câu”.

"Xa Kỵ huynh yên tâm đi, chúng ta đã bố trí cạm bẫy này thì tất nhiên là có đủ mười phần nắm chắc. Tuy rằng không biết tại sao Hung Ma kia lại đuổi theo hai người này mãi không buông trong thời gian dài như vậy, nhưng theo điều tra từ trước cho thấy, Hung Ma này hoàn toàn không hề có ý tứ buông tha một chút nào. Chỉ cần tên gọi là Lục Dực có chút thông minh thì chuyện dẫn dụ Hung Ma đến đây không có vấn đề gì cả." lão già béo cười ôn hòa, cũng truyền âm trả lời.

"Nghe đạo hữu nói như vậy thì ta cũng an tâm. Nhưng cũng phải nói lại, Hung Ma kia chẳng lẽ lợi hại đến như vậy? Hiện tại lúc này đây ngoại trừ mười hai tồn tại Đại Thừa chúng ta, lại thiết lập Thiên Địa Lưỡng Cực đại trận, còn vận dụng trấn tông chi bảo của Huyết Cốt Môn là Hoàng Phong Đồ. Nói như vậy, chỉ bằng bảo vật này cùng Thiên Địa đại trận lập tức có thể đem người sống sờ sờ trước mặt luyện hóa, hà tất còn phải để chúng ta xuất thủ." đại hán có bộ lông đỏ gật gật đầu, lại có vài phần tò mò hỏi lại.

"Chuyện này lão phu cũng không rõ lắm, nhưng nếu chủ sự đạo hữu đã trịnh trọng như vậy, nhất định là có đạo lý riêng. Không kể những thứ khác, chỉ cần việc Hung Ma này lấy sức một người lại có thể hạ sát ba vị đạo hữu Đại Thừa khác, lại không hề kiêng kị huyết tế hàng tỷ sinh linh trên đại lục này, hoàn toàn có tư cách để cho chúng ta đối đãi như vậy rồi." lão giả béo suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ta còn có một chút tò mò về lai lịch của người nọ, không hiểu hắn chui ra từ chỗ nào. Chẳng lẽ trước kia hắn một mực tiềm ẩn khổ tu ở một nơi nào đó, hay là từ giới diện khác buông xuống hoặc cường giả vượt giới qua đây" đại hán có bộ lông đỏ như nghĩ tới cái gì, lại hỏi một câu.

"Chuyện này thì không cần phải suy nghĩ nhiều. Mặc kệ lai lịch người nọ ra sao, đã làm ra những việc Thiên nộ nhân oán thế này, mấy đại tông môn chúng ta tuyệt không thể để tên này còn sống mà lưu lại trên thế gian. Nếu không mấy tông môn chúng ta làm sao còn mặt mũi mà ở tại Huyết Thiên nữa" lão giả béo vừa sờ cái cằm có chút to mọng vừa cười hắc hắc nói.

"Điều này cũng đúng. Bất quá nghe nói Hách Liên Thương Minh Bích Ảnh, Vạn Cổ Sơn Linh Vân phu nhân cùng với Lạc Thiên Cốc Hà đại tiên sinh, cũng được mời đến chứng kiến đại chiến diệt ma lần này. Nếu mà ba người bọn hắn chịu ra tay thì hung ma kia tuyệt đối không thể may mắn trốn thoát." Sau khi đại hán có bộ lông đỏ chớp mắt một cái, bỗng nhiên thở dài một tiếng.

"Hắc hắc, lấy thân phận ba người này thì làm sao có chuyện liên thủ đối địch được. Hơn nữa còn có chúng ta ở đây thì làm sao mà bọn hắn có cơ hội xuất thủ được chứ." Mặt lão giả béo lộ ra một tia quỷ dị trả lời.

Đại hán có bộ lông đỏ nghe vậy gật đầu một cái, trên mặt lộ ra vài nét đăm chiêu.

Cùng lúc ấy, trong đại sảnh của một tòa tháp cao ánh vàng rực rỡ ở một đại thành cách sa mạc không biết bao xa, có bốn gã lão tổ Đại Thừa khí tức khác nhau đứng chung một chỗ, đang nhìn tới một quầng sáng mịt mù ở trung tâm.

Trong quầng sáng không ngừng biến hóa ra các loại cảnh tượng, phản chiếu rõ ràng từng ngõ nghách trên sa mạc.

Trong bốn gã Đại Thừa có một lão giả mặc lục bào, rõ ràng chính là Bích Ảnh.

Ba người kia, một gã trung niên nam tử mặc nho bào, một trung niên phụ nhân mặc y phục năm màu sặc sỡ, cùng với một gã đại hán mắt ưng, tướng mạo đường đường, mặc huyết sắc trường bào.

Bốn người đều yên lặng nhìn cảnh tượng trong quầng sáng, thần sắc bình tĩnh dị thường, không hề có ý nói chuyện với nhau chút nào.

Nửa ngày sau, sát biên giới sa mạc vang lên một tiếng xé gió, một đạo tinh quang nhoáng lên rồi hiện ra, tốc độ khủng bố cũng gần như là thuấn di, sau khi chớp lên một cái thì lao thẳng vào trong sa mạc.

Gần như theo sát phía sau, một đoàn đám mây bảy màu cũng chợt lóe hiện ra ở chân trời, từ trong đó truyền ra âm thanh nam tử lạnh như băng:

"Ngươi lần này thật sự đã chọc giận ta. Ta bắt đầu chán chơi cái trò “mèo vờn chuột” này rồi, ngay hôm nay chấm dứt cái trò này đi."

Vừa dứt lời, trong đám mây bảy mày vang lên tiếng gầm rú, lại hóa thành một đạo hồ quang bảy màu đuổi sát theo.

Hai người một chạy một đuổi, chỉ trong thời gian cạn chén trà đã chạy qua gần nửa khu vực sa mạc, đi gần tới nơi trung tâm.

Tinh quang phía đằng trước chợt tắt, trong hàn quang hiện ra một con rết tuyết trắng tám cánh cùng một nữ tử tướng mạo rất đẹp mặc cung trang màu bạc.

Con rết khổng lồ xoay người một vòng tại chỗ, lập tức biến thành một gã thanh niên mặt khắc Kim Ngân Linh Văn mặc áo bào trắng

Sắc mặt thanh niên tái nhợt dị thường, trong nháy mắt khi vừa hiện thân lập tức quay người nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy trong hư không phía sau vang lên một tiếng sét đánh, một đạo lôi đình hiện ra bắn thẳng đến nơi hai người dừng lại.

Hai mắt Lục Dực co rút lại, thân mình lui lại theo bản năng, hàn quang sau lưng chợt lóe, tám cánh trong suốt lại xuất hiện, hóa thành con rết khổng lồ tiếp tục bỏ chạy.

Đúng lúc này, trong thiên địa bỗng nhiên ầm ầm vang lên tiếng long trời lở đất, cả vùng đất run lên, một cỗ hấp lực vô hình ùn ùn tuôn ra từ phía dưới mặt đất.

Lôi đình bảy màu sau khi run lên một cái, lập tức bị cỗ lực lượng này xuất kỳ bất ý định thân ở giữa không trung, hiện ra một gã thanh niên ốm yếu mặc hắc bào.

Đúng là vị Chân Tiên hàng thế Mã Lương kia.

Từ trong sa mạc phía dưới, đủ mọi cột sáng nhiều màu sắc rậm rạp xuyên thủng từ trong cát tuôn ra, thẳng hướng lên chín tầng mây.

Cả vùng đất rung chuyển, một tòa siêu cấp pháp trận, chỉ bằng mắt không thể nhìn tới tận cùng từ từ nhô ra từ dưới đất, bên trong âm thanh “xuy xuy” vừa vang lên, vô số đệ tử Huyết đạo hiện ra, lập tức kết thành một cái trận thế huyền diệu, bắt đầu lẩm bẩm thúc giục pháp khí trong tay xuất động điều khiển siêu cấp pháp trận.

Trên bầu trời bỗng nhiên sáng ngời, một tầng vô hình cấm chế giống như lụa mỏng chợt lóe lên rồi tắt, một tòa quang trận bao phủ cả không trung thật lớn nhất thời hiện ra. Hướng xuống phía dưới từ từ đè xuống, một cỗ dao động kinh người lúc này tràn ngập cả trong hư không.

Hắc bào thanh niên bị định thân giữa hai toà pháp trận to lớn, nhìn từ xa lại cũng chẳng khác gì một con kiến bình thường.

Lúc này, không trung trong quang trận nhoáng lên vài bóng người, mười hai gã lão tổ Đại Thừa Huyết đạo bay vọt ra, sau khi mơ hồ một cái, xuất hiện ở xung quanh hắc bào thanh niên.

Toàn bộ đứng cách xa nhau, không ngừng lạnh lùng quan sát.

Hắc bào thanh niên bị định thân ở giữa không trung, gặp phải cảnh tượng kinh hoàng này lại không có một chút kinh hãi, ngược lại sắc mặt âm trầm dị thường nhìn quét qua bốn phía, bên ngoài thân bộc phát ra ánh sáng, một tiếng xé rách chói tai truyền đến, thân hình liền lập tức khôi phục bình thường.

"Lá gan của các ngươi quả không nhỏ, dám lập cạm bẫy mai phục ta, lại xuất động nhiều nhân thủ như vậy, xem ra là muốn cho ta vẫn lạc tại nơi này rồi." hắc bào thanh niên đối mặt với Thiên Địa Lưỡng Trận cùng nhiều Đại Thừa như vậy, lại cười lạnh một tiếng nói.

"Hừ, các hạ dám huyết tế hơn tỷ sinh linh ở đại lục của chúng ta, hẳn là cũng đoán trước được là sẽ có ngày hôm nay" một gã Đại Thừa được huyết khí bao quanh, hừ một tiếng nói.

"Ta cũng đoán trước được vài phần, nhưng thật sự không ngờ tới là các ngươi lại cấu kết cùng hai người bọn chúng. Cũng tốt, trò chơi đuổi giết này đến nay cũng đã chơi chán rồi, chút nữa sau khi giết hết tất cả các ngươi, ta sẽ tiêu diệt hai đứa chúng nó." hắc bào thanh niên liếc mắt một cái nhìn Lục Dực đang lặng yên thối lui ra xa, thản nhiên nói.

"Khẩu khí thật lớn. Xem ra hắn chưa thấy quan tài chưa rơi lệ rồi, không cần phải nói năng vô nghĩa với Hung ma này nữa, động thủ ! " một lão giả chân trần áo đen, hai mắt khẽ đảo quát lớn một tiếng.

Vừa dứt lời, tay áo lão này run lên, trên người vang lên tiếng thanh minh, lúc này mười mấy thanh phi kiếm huyết sắc từ trên người bay ra.

Những Đại Thừa khác thấy vậy, cũng bấm niệm pháp quyết, tuôn ra các loại bảo vật.

Cùng lúc đó, khu vực không trung hai hòa đại trận vang lên tiếng “Ông ông”, vô số phù văn tuôn ra đồng thời chuyển động đi lên.

Trên bầu trời , sau khi từng trận quang hà ngưng tụ lại, rõ ràng tạo thành một mặt quang kính thật lớn che khuất cả bầu trời.

Bên ngoài mặt kính là một phiến màu bạc mơ hồ, nhưng sau một tiếng nổ vang lập tức vô số sợi chỉ bạc bắn xuống như mưa.

Trên mặt đất ở bên trong pháp trận, từng đoàn bạch quang bay ra, đem vô số bóng người nháy mắt bao phủ vào trong đó, bỗng nhiên ngưng tụ lại, biến ảo thành một chữ "Phong" cực kỳ lớn.

Chữ "Phong" vừa mới thành hình.

Hắc bào thanh niên cảm thấy bốn phía hư không chấn động, một cỗ pháp tắc dao động lấy nơi này làm trung tâm cuốn thẳng tới.

Hắc bào thanh niên đối mặt với tình hình như thế, khóe miệng lại nhếch lên nở nụ cười.

Ngay sau đó, từ trên người này bộc phát ra một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng, đồng thời bên ngoài thân bỗng nhiên xuất hiện từng sợi xiềng xích màu tử kim, tất cả chợt lóe phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Tất cả mọi nơi trong sa mạc đều trở nên ảm đạm, tất cả Thiên Địa nguyên khí đều như cái phễu dũng mãnh điên cuồng lao tới một điểm.

Chỗ biên giới sa mạc, một gã nam tử đeo mặt nạ chẳng biết xuất hiện ở giữa không trung từ lúc nào, chính là Huyết Cốt Môn Thái thượng trưởng lão Tiêu Minh.

Hắn vốn dĩ đang chắp tay sau lưng đứng ở giữa không trung, nhưng sau khi khí tức hủy thiên diệt địa ở phía xa kia bộc phát ra, sắc mặt lập tức biến đổi.

"Thiên Địa đại trận vậy mà cũng không thể khống chế nổi người này, xem ra không sử dụng kiện bảo vật kia thật đúng là không được."

Tiêu Minh dùng thần niệm cảm ứng dao động bạo liệt ở phía xa, có chút ngưng trọng thì thào hai tiếng.

Trong nháy mắt khi vừa dứt lời, hắn hé miệng phun ra một quyển trục ánh vàng rực rỡ.

Quyển trục này quay tít một vòng ở trước người rồi đứng thẳng mở ra một cách từ từ, hiển lộ ra một bộ bản đồ địa hình sa mạc.

Bản đồ này hiện rõ hình dạng trên sa mạc giống y như đúc sa mạc phía dưới.

Tiêu Minh lại không nói một lời, dùng một ngón tay điểm một cái lên bản đồ trước mắt, nhất thời làm cho nó run lên, sa mạc trong quyển trục vốn dĩ đang như vật chết bình thường lại chuyển động như sống lại.

Mà khớp với điều này, dưới tác dụng của một cổ lực lượng quỷ dị, mặt ngoài hạt cát ở sa mạc phía dưới cũng bắt đầu điên cuồng bốc lên theo quy luật nào đó.

"Phong khởi"

Pháp quyết trong tay Tiêu Minh biến đổi, nhìn vào quyển trục trước mắt rồi khẽ quát một tiếng.

Nhất thời chỗ biên giới sa mạc trong bản đồ, sau một trận vặn vẹo mơ hồ, từng luồng hoàng vụ nhàn nhạt hiện ra, cũng bắt đầu từ từ thổi tung lên.

Cùng lúc ấy, phía trước Tiêu Minh đồng thời dao động, từng đoàn từng đoàn hoàng vụ mênh mông trống rỗng hiện ra, cũng chỉ trong giây lát đã hóa thành từng cơn lốc cao đến tận trời, càng ngày càng nhiều, sắp thành một hàng đứng gần nhau.

Bức tường gió màu vàng rực rỡ không thể nhìn tới đỉnh vậy mà đã được tạo thành.

Mà đồng dạng một màn như vậy, ở chỗ biên giới khắp sa mạc cũng tuôn trào ra.

"Đi "

Tay áo Tiêu Minh run lên, không chút do dự thúc giục pháp quyết.

Nhất thời tất cả tường gió nổi lên tiếng gào rít, từ bốn phương tám hướng lao thẳng vào trong sa mạc, bám theo nó là trận trận cát bụi, hơn nữa càng thổi càng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.