Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2258: Q.11 - Chương 2258: Trùng Vương Xuất Thế




Nửa ngày sau, trong một gian phòng được vô số các tầng cấm chế bảo vệ cực kỳ nghiên ngặt trên Thánh Đảo. Hàn Lập ngồi khoanh chân trên một cái bồ đoàn, mắt nhìn không chớp lên đoàn sáng màu vàng ngà ngà đang lơ lửng giữa không trung. Bên trong đoàn sáng có một cái hồ lô to bằng nắm tay.

Vật này chính là một trong ba món bảo vật quý giá nhất mà Hàn Lập lấy về từ kho tàng của Khấp Linh.

Một cái khác chính là một ngọn giáo màu xanh cổ kính đã cho Ngân Nguyệt.

Thứ cuối cùng không gì khác hơn chiếc Mặc Linh Thánh Thuyền!

Trong đó chiếc giáo cũ được một mảnh của loại Huyền Thiên Chi Bảo vô danh nào đó dung nhập vào, hơn nữa nó được chế tạo từ rất nhiều loại tài liệu mang tính kim có uy lực cực lớn.

Mà Mặc Linh Thánh Thuyền lại có thể tích cực kỳ khổng lồ, tộc độ bay kinh người đi kèm với khả năng xé rách không gian. Thật chẳng sai khi được ca tụng là một trong ba món bảo vật phi hành hàng đầu ở Ma giới, danh bất hư truyền!

Chí có cái hồ lô vàng vọt này thật chẳng biết được luyện chế từ các loại tài liệu nào nhưng lại có khả năng hấp thu thần niệm. Nắp của nó cứ dính chặt lấy thân, chẳng thể nào dùng cách bình thường mở ra được.

Trong những ngày vừa qua, Hàn Lập vẫn không sao tra xét được rốt cuộc bên trong nó đang đựng thứ gì, mà cũng chẳng biết làm sao để sử dụng nó.

Nhưng hắn cứ nắm lấy nửa thân cái hồ lô lắc nhẹ liên tục khiến cho từ bên trong nó truyền ta từng tràng tiếng nổ ầm ầm. Đoán chắc là nó đang phải chứa thứ gì đó không hề tầm thường chút nào.

Cái hồ lô càng thần bí, lòng tò mò của Hàn Lập càng cao.

Từ khi còn đang ở Ma giới, hắn đã cố gắng nuốt cái thứ khó ưa này vào bụng rồi ngày đêm dùng lửa do chân nguyên của mình tỏa ra để luyện hóa. Nhiều ngày trôi qua, đến hôm nay cũng tế luyện được hơn nửa rồi, đã đến lúc có thể mở nắp ra xem bên trong.

Hai mắt sáng như sao của Hàn Lập nhìn chằm chằm vào chiếc hồ lô trong chốc lát, còn một tay khác hắn bấm niệm thần chú, thế rồi dùng cả mười ngón tay bắn ra từng đạo pháp quyết.

Bụp...bụp...! Từng tiếng nổ lớn vang lên!

Muôn trùng các loại ký hiệu năm màu tuôn ra, rồi mau chóng nhập mất hút vào bên trong cái hồ lô.

Hắn quát khẽ, bàn tay vẫn tiếp tục đánh thêm một loại pháp ấn cực kỳ quái lạ, theo đó sau lưng chợt tỏa hào quang sáng chói, pháp tướng ba đầu sáu tay mờ mờ hiện ra. Chẳng những thế, giữa hai con mắt trên trán cũng phun ra một đám khí đen ngòm, lởn vởn ngưng tụ rồi lập tức tạo thành một con mắt thứ ba tối om.

Con mắt vừa mới xuất hiện đã lóe sáng gây ra tiếng xé gió, một sợi tơ màu đen bắn ra, bao quanh rồi quấn lên cái hồ lô trước mặt.

Toàn bộ cái hồ lô run run, thế rồi từ trên đỉnh chóp của nó ùng ục tràn lên.

Vô số tiếng gầm rú vang dội!

Rất nhiều đốm sáng vàng chui ra, tích tắc chúng lại biến thành muôn vàn những hạt cát màu vàng nhạt. Hạt nào hạt nấy đều trong suốt lạ thường, hơn nữa còn có từng làn sáng mỏng manh lượn lờ xung quanh.

Với số lượng các hạt cát cứ tuôn ra liên tục như vậy, chẳng mấy chốc sau trên không trung đã có thêm một đám mây vàng nhạt rộng khoảng hơn trượng, bề ngoài cực kỳ bắt mắt.

Mới đầu thấy cảnh này Hàn Lập chỉ hơi tỏ vẻ ngạc nghiên, nhưng sau khi dùng thần niệm quan sát thoáng qua khiến hắn đã phải giật mình.

"Liệt Sát Kim Cương Sa, thì ra là loại bảo vật này, hơn nữa đã được người ta luyện chế rất kỹ càng, sắp sửa hợp nhất với cái hồ lô làm một. Xem ra cũng chỉ có vị thánh tổ Khấp Linh kia mới đủ khả năng sưu tập được nhiều kỳ vật thế này thôi." Hàn Lập thì thào, nhịn không nổi liền giơ tay chụp mấy hạt cát vàng trong đám mây đang lơ lửng giữa hư không.

"Vèo vèo...", một luồng áp lực vô hình cuốn đến đám mây cát.

Oành, những hạt cát trong đám mây lóe sáng, cứ từng hạt từng hạt xoay tròn, tụ tập lại với nhau tạo thành một quả cầu trong suốt, trọng lượng nặng vô cùng.

Khối cầu vừa hiện ra giữa đám mây hơi trầm xuống nhưng chỉ nháy mắt sau đã vững vàng trở lại, tiếp tục ương ngạnh không nhúc nhíc ở chỗ cũ.

Hàn Lập thấy vậy bèn để lộ vẻ nghĩ ngợi.

Một cú chụp tay của hắn vừa rồi tuy không phải là mười phần sức lực của mình, nhưng ngay đến cả các tu sỹ Hợp Thể Kỳ nếu gặp phải cũng chỉ đành ngán ngẩm lắc đầu không dám chống đỡ. Thế mà lại chẳng làm được gì quả cầu cát trước mắt kia.

Vậy cũng đủ hiểu loại Liệt Sát Kim Cương Sa này quỷ quái đến độ nào.

Theo những điển tịch truyền lại từ thời xa xưa mà Hàn Lập được đọc, chỗ lợi hại nhất của loại cát này không phải chỉ đơn giản như những gì vừa biểu hiện trước mặt mà còn nằm ở hai loại thần thông có uy lực khủng bố khác.

"Quả đúng là một niềm vui ngoài dự đoán! Có điều vật này đến được tay ta mới có thể phát huy hết thay uy năng mà thôi. Nếu vào kẻ khác, ngay cả gã thánh tổ Khấp Linh kia e rằng cao lắm cũng chỉ được một nửa." Hàn Lập nhếch miệng tươi cười thì thầm với chính mình. Một tay hắn lại bắt lấy cái hồ lô, miệng khẽ lẩm bẩm, hướng cái bình về đám mây cát ở xa xa.

Vút!

Quả cầu cát tự động phân tán ra, một lần nữa trở thành những hạt cát trộn lẫn vào trong đám mây.

Tiếp đó toàn bộ đám mây chuyển động, lập tức hóa thành một con rắn thật lớn màu vàng nhạt bổ nhào về phía cái hồ lô.

Cái hồ lô vàng vàng nổ vang, nó hút gọn lấy toàn bộ con rắn vào trong đồng thời tỏa ra làn sáng mờ mờ lờ lượn. Sau đó tự động chuyển về dánh vẻ như ban đầu, nếu không chứng kiến từ đầu thì thật chẳng thể nào biết được vừa nãy đã có chuyện gì diễn ra.

Tay áo của Hàn Lập nhoáng lên, hào quang lóe sáng, cái hồ lô liền biến mất không thấy đâu nữa.

Sau khi cất món bảo vật đi, Hàn Lập tiếp tục nhắm mắt điều dưỡng tinh thần trong gian phòng vắng ngắt.

Một lúc thật lâu sau, hai mắt của hắn bỗng dưng trợn ngược, cổ tay khẽ rung quang ra một cái vòng không gây bất kỳ tiếng động nào.

Hàn Lập niệm vài câu thần chú, ngón tay điểm vài lượt về cái vòng trước mặt.

Chiếc vòng liền lóe ánh sàng vàng nhàn nhạt, từ bên trong bay ra một khối cầu nhỏ màu đen tuyền, hơi khẽ chớp động rồi lơ lửng ngây thấp thấp phía trước.

Thì ra đó là một quả trứng đen thùi lớn ngang quả dưa hấu, xung quanh khảm đầy văn tự màu tím. Thoạt nhìn thì quả trứng này cũng khá lớn.

Hàn Lập cau mày nhín nó, một tay khẽ phất đã kéo quả trứng lại gần bên cạnh mình.

Nắm ngón khẽ mở rồi nhẹ nhàng đặt lên lớp vỏ màu đen, hai mắt khép hờ, miệng hắn cứ lẩm nhẩm liên miên như đang sử dụng một loại pháp thuật tra xét nào đó.

Một lát sau, nét mặt hơi thay đổi, hắn liền tỏ vẻ vui mừng pha lẫn kinh ngạc:

"Chỉ thiếu chút nữa là có thể tự xé vỏ mà ra. Cũng được, để ta giúp ngươi một tay đi!"

Vừa dứt lời, Hàn Lập hít một hơi thật sâu. Tiếp đó năm ngón tay bỗng tỏa hào quang vàng rực rỡ, hắn bắt đầu truyền một cỗ chân nguyên khổng lồ, ào ạt rót vào sâu bên trong lớp vỏ.

Vốn ban đầu quả trứng cứ lặng thinh bất động thì giờ đây những ký hiệu màu tím trên lớp vỏ của nó đã bắt đầu phát sáng, chẳng những thế thể tích của nó còn liên tục phình to thu nhỏ.

Một lát sau, thịch thịch, từng tiếng tim đập truyền ra từ bên trong.

Bắt đầu còn rất bé, sau đó từ từ lớn dần, một tiếng, hai tiếng... càng lúc càng rõ.

Ánh mắt của Hàn Lập khẽ chớp, từng sợ chân nguyên tinh thuần cứ ào ạt tuôn ra từ đầu các ngón tay hệt như thủy triều chẳng hề chậm lại.

Ước độ một lúc thật lâu sau, lớp vỏ trứng màu đen vỡ vụn ra thành từng tấc nhỏ, đồng thời từ giữa vụt ra một vệt sáng vàng rực. Vệt sáng chớp nhoáng rồi hiện ra nguyên hình là một dáng người tí hon hiện ra trên không trung.

Đứa tí hon này có đầy đủ tay chân, hai mắt trong suốt như ngọc thế nhưng râu tóc mũi miệng lại chẳng thấy đâu, khuôn mặt của nó bị che khuất trong một làn sáng màu vàng mờ mờ.

"Đây chính là Phệ Kim Trùng Vương như trong lời đồn ư?" Hàn Lập trân trần nhìn đứa bé tí hon, vẻ mặt không khỏi phô ra nét kỳ quái.

Cũng ngay sau đó, đứa tí hon có làn da nửa vàng nửa tím đưa ánh mắt ngây ngây dại dại về phía Hàn Lập.

Dừng như cùng với chính lúc đó, Hàn Lập cảm thấy bên sườn mình lạnh buốt. Hai lưỡi sáng vàng rực hiện ra chẳng hề báo trước rồi lướt xuyên qua không gian mà đến.

Hàn Lập tái mặt, nhưng thân hình của hắn liền mờ đi, biến mất khỏi chỗ cũ một cách quỷ quái.

Hai vệt sáng chạm vào nhau với tốc độ không thể tưởng nổi, thế nhưng chúng đột ngột lướt qua rồi lại biến mất.

Không gian dao động, thân hình của Hàn Lập hiện ra ở một góc khác trong gian phòng.

Chi vừa mới xuất hiện hắn đã liền tỏ vẻ kinh ngạc đưa tay lên sờ xoạng lên cổ của mình một chặp.

Hắn liền thấy bên bờ cổ của bất ngờ có thêm hai vệt máu trồi lên, tuy rằng nông nhạt vô cùng nhưng thật chẳng khác nào mình vừa bị một lưỡi đao sắc lẹm sượt qua vậy.

Với độ mạnh mẽ của thân thể Hàn Lập mà vẫn dễ dàng bị thương như thế, điều này thật là một việc không thể ngờ được.

Trong lòng Hàn Lập cực kỳ hoảng sợ, hắn nhìn về đứa bé tí hon vàng vàng tím tím cách đó không xa mà khuôn mặt trở nên ngưng trọng. Chẳng dừng lại ở đó, hắn há tự cắn lưỡi, há to miệng phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời ngón tay điểm rất nhanh vào hư không.

Ngúm máu quay tròn rồi lập tức biến hóa thành một ký hiệu đỏ au. Dưới sự điều khiển của Hàn Lập, cái ký hiệu lớn lên khoảng cỡ ngang với cái đấu, bắt đầu liên tục tỏa ra ánh sáng lập lòe lúc mờ lúc tỏ.

Cùng lúc đó, thân hình của đứa bé tí hon hơi động, giữa hai mắt nó hiện ra một ký hiệu lớn bằng hạt đậu, lóe lên rồi chìm nhập thẳng vào trong đầu rồi không thấy đâu nữa.

Hàn Lập quát khẽ, thân hình đứa bé có làn da nửa vàng nửa tím quằn qoại, run rẩy kịch liệt giống như đang phải chịu đựng một loại cực hình nào đó vô cùng khủng khiếp.

Nhưng chỉ ngay sau đó, tấm thân của nó đột nhiên thẳng trở lại, mười ngón tay tí ti hoa lên về phía Hàn Lập đang đứng.

Mười lưỡi kiếm sáng chói bất ngờ hiện ra trước người rồi hùng hổ bổ xuống. Lưỡi kiếm còn chưa chém tới mà khí lạnh do nó tỏa ra đã ấp đến trước, có vẻ làn hào quang hộ thể không cách nào ngăn cản được.

Cho dù có tu vi cỡ như Hàn Lập nhưng khi tiếp xúc phải luồng khí lạnh buốt này cũng phải rùng mình, động tác dần trở nên chậm chạp hơn so với trước.

Mắt thấy mười lưỡi kiếm sáng chói sắp sửa chẻ Hàn Lập làm mấy khúc, bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh lẽo vang lên.

Đứa tí hon nửa tím nửa vàng nghe thấy tiếng hừ này thì lập tức cảm thấy đầu óc mình như bị ai đó đột nhiên giáng cho một nhát chùy thật mạnh, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa là rơi từ trên không xuống đất rồi.

Mười lưỡi kiếm khí cũng bởi đó mà bị ảnh hưởng liền trở nên toán loạn ảm đạm bớt vài phần.

Hàn Lập nhân lấy cơ hội, thân hình hắn chợt uấn éo hóa thành một tia chớp thoát ra khỏi những lưỡi kiếm, sau đó điềm tĩnh xuất hiện ở vị trí khác cách đó không xa.

Mà gần như cùng với lúc đó, dấu ký hiệu đỏ au to ngang với cái đấu cũng hóa thành một vệt sáng chói bắn thẳng đến chỗ Hàn Lập vừa đứng.

Hai mắt Hàn Lập sáng ngời, từ giữa chân mày đột nhiên xuất hiện vô số sợi thần niệm li ti như sợi tơ bắn ra, tất cả lóe lên rồi hòa vào khắp nơi trong dấu ký hiệu.

Cái ký hiệu màu đỏ vốn đang chớp nháy lập tức ngừng lại, thế rồi nó bắt đẩu rung rung run rẩy.

Lúc này, đứa bé tí hon đột nhiên thét lớn thành tiếng rất chói tai, sau đó toàn thân loạng choạng ngã "rầm" xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.