“Được, có điều trước đó cần phải chuẩn bị một chút đã.
Anh Nhi, bảo bọn chúng bắt đầu bố trí đi.” Tu La Thù Tộc Mẫu gật đầu,
lập tức quay về phía thiếu nữ mặc váy đỏ nhàn nhạt nói.
“Vâng, thưa mẫu thân đại nhân. Các ngươi hãy mang những thứ đó ra đây,
bắt đầu sửa chữa trận pháp này ngay.” Thiếu nữ lên tiếng đáp ứng, liền
xoay người hướng những tộc nhân khác cùng đi phân phó một câu.
Những tộc nhân Tu La Thù khác nghe vậy tức thì bay lên trời, hướng bốn phía đài băng pháp trận bay đi.
Một vài người ở trên không trung hoặc lấy ra từng cái trận bàn, hoặc lấy ra một cây trận kỳ, thậm chí có người còn xuất ra một ít những pháp khí không rõ tên có kiểu dáng kỳ lạ, nhao nhao quăng về hướng phụ cận đài
băng.
Những vật này vừa rơi vào bên trong pháp trận, tự động hóa thành những
luồng hào quang đặc biệt trực tiếp chui xuống dưới đất không thấy bong
dáng.
Tiếp đó, những tộc nhân Tu La Thù này lại bắt đầu lẩm bẩm trong miệng,
một tay bấm niệm pháp quyết hướng về phía trận pháp liên tục cách không
điểm chỉ xuống.
Cả tòa trận pháp phát ra âm thanh vù vù không thôi, tất cả Linh Vân bên
trong lập lòe sáng lên rồi bắt đầu chuyển động một cách quỷ dị., không
lâu sau lại triệt để biến ảo thành một cái pháp trận cỡ lớn hoàn toàn
khác biệt .
Pháp trận này vừa hình thành, tòa đài băng hình trụ đang đứng vững ở
chính giữa bỗng truyền ra tiếng Gặc… giòn tan, mặt ngoài nó thoáng cái
hiện lên những sợi tơ màu trắng bạc.
Một tiếng “Oanh” thật lớn vang lên, ngay sau đó cả tòa đài băng tức thì
vỡ vụn ra thành từng khúc, lập tức hiện ra trước mắt là một cái đầm nước nhỏ rộng khoảng gần mười trượng.
Bề mặt đầm nước này tĩnh lặng và trong như gương, nó vừa hiện ra ngay
tức thì có một đạo cột sáng màu trắng lớn từ đó phóng thẳng lên trời.
Nhưng cột sáng này vừa xông lên tới hơn trăm trượng, bỗng nhiên vang lên tiếng “phốc phốc”, một tầng màn sáng màu lam nhạt thoáng cái hiển hiện
ra trên không trung, đem bọn người Hàn Lập cùng gần một nửa sơn cốc bao
phủ toàn bộ vào bên trong.
Cột sáng vừa va chạm với màn sáng trên không lập tức vang lên một tiếng
trầm đục, rồi nổ tung ra thành những điểm sáng trắng nhỏ.
Tiếp đó một luồng hàn khí trắng xóa tỏa ra không gian bốn phía khắp nơi.
Những nơi hàn khí đi qua, trong hư không vang lên những âm thanh “ xì .. lạp” lớn, mơ hồ có từng mảnh Hàn Băng lăng không mà hiện ra, nhanh
chóng cuồn cuộn đè ép xuống phía bọn người Hàn Lập.
Nhưng bọn người Hàn Lập không có chút gì sợ hãi, linh quang bên ngoài
thân nhao nhao lóe lên, liền đem những Hàn Băng này ép ra ngoài không
thể mảy may tiếp cận với cơ thể một chút nào.
“Hàn khí nơi đây, dường như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng thì phải.” Thần niệm của Hắc Lân quét qua những hàn khí này, khóe miệng khẽ nhếch lên nói một câu.
“Vậy sao, đạo hữu có thể thử lại một lần nữa xem.” Dị sắc trong mắt Tu
La Thù Tộc Mẫu chợt lóe lên, bỗng nhiên một tay hướng về đầm nước đánh
ra một chiêu.
Ở mấy chỗ mặt ngoài rìa của đầm nước bỗng lóe lên ánh sáng màu đỏ, bốn
luồng ánh sáng đỏ từ đó bay ra, xoay quanh một cái liền lơ lửng không
nhúc nhích trên không trung không cao lắm phía trên đầm nước.
Hiện ra là một cây gậy như ý, một cái gương, một khỏa Tinh Cầu cùng với một cái vòng hình tròn.
Bốn kiện bảo vật này đều tản ra từng luồng khí tức cực nóng, nhao nhao đem những hàn khí gần đó biến thành hư ảo.
Mà từ đầm nước trông vô cùng tĩnh lặng kia, sau khi bốn kiện bảo vật vừa bay ra lập tức truyền ra những tiếng vang ùng ục kỳ quái, cột sáng vừa
phun ra từ đó liền trở nên đậm đặc hơn, biến thành màu trắng sữa trông
như thực thể.
Chỉ trong chốc lát, hàn khí từ khắp nơi bên trong màn sáng tỏa ra trở
nên mạnh hơn rất nhiều, mức độ lạnh lẽo còn lớn hơn cả chục lần so với
lúc trước.
Tất cả mọi người dưới sự ép bức của luồng kỳ hàn này, linh quang hộ thể
lập tức trở nên không ổn định, bộ dáng như sắp không thể chống đỡ nổi.
Trong lòng bọn người Huyết Nhiên Mạc Giản Ly cả kinh, tức thì hoặc là
một tay giơ lên hoặc là trong lòng bấm niệm pháp quyết, từng kiện bảo
vật hộ thân vừa bay ra liền hóa thành từng tầng hào quang bay múa xoay
quanh trước người mới có thể một lần nữa đem hàn khí bức lui.
“Qủa nhiên không hề giống với lúc trước. Những vật này là vài món bảo
vật thuần dương mà quý tộc chôn dấu phía dưới sao. Thế nhưng nếu mức độ
chỉ có như vậy mà nói… với thần thông của đạo hữu cộng thêm dị bảo hộ
thân mà muốn trực tiếp tiến vào trong đầm đoạt bảo có lẽ cũng có thể
miễn cưỡng làm được đấy.” Hàn Lập chậm rãi mở miệng.
Mặc dù không thả ra bảo vật gì hộ thân, nhưng bên ngoài thân đã có một
tầng lửa bạc chớp động, tất cả hàn khí vừa mới tiếp xúc với nó đều bị
hút vào trong như trâu xuống biển, căn bản là không thể nào tiếp cận tới trong vòng vài trượng quanh thân thể Hàn Lập .
“Nếu hàn khí trong đầm chỉ có thế, thiếp thân đương nhiên là sẽ không
tiếc mạo hiểm mà thử một lần rồi. Nhưng có điều đạo hữu không biết, cái
đầm này mỗi khi xâm nhập vào sâu hơn một trượng, mức độ băng hàn sẽ lại
mạnh hơn một phần nữa, ngay cả thiếp thân cho tới bây giờ cũng không thể dò thám tinh tường được nó. Dùng phương pháp này vào đầm lấy bảo vật ra căn bản chỉ là chuyện si tâm vọng tưởng. Nếu không thì nhất tộc chúng
ta làm sao có thể lưu bảo vật này ở bên ngoài nhiều năm như vậy.” Phu
nhân cười lạnh một tiếng nói, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập lại chưa phát giác ra đã có một tia ý kiêng kị.
Thần thông của lão già họ Dịch lúc trước không hề chênh lệch so với Tu La Thù Tộc Mẫu một chút nào.
Một kích của Hàn Lập có thể hủy diệt thân thể của hắn đồng thời đánh
trọng thương Nguyên Anh, thì cũng một kích đó nếu muốn đả thương hay
chém giết Phu Nhân tự nhiên cũng không phải là sự tình gì quá khó khăn.
“Thì ra là thế. Như vậy chư vị có ý định để chúng ta tương trợ như thế nào.” Hàn Lập gật đầu, thần sắc không đổi mà hỏi.
“Rất đơn giản, Cái pháp trận này là do mấy vị Tông Sư Trận Pháp trong
tộc của chúng ta tổn hao mấy trăm năm thời gian mới có thể nghĩ ra, chỉ
cần trong nháy mắt có sáu gã tu vi từ Đại Thừa kỳ trở lên đồng thời đem
lực lượng rót vào trong đó thì có thể thúc dục uy năng của nó đem bảo
vật ở trong hồ sâu kia trực tiếp bắt lấy. Trước kia, bởi vì bổn tộc căn
bản không cách nào tập trung nhiều Đại Thừa như vậy cho nên chỉ có thể
khiến cho kế hoạch này bị mắc lại. Hiện tại đã có chư vị đạo hữu mà nói
thì lại là chuyện dễ như trở bàn tay rồi.” Thiếu nữ mặc váy đỏ bên cạnh
cười khẽ giải thích đôi câu.
“Đại Thừa sao, cho dù thêm cả La đạo hữu, ở đây chúng ta cũng mới có năm người thôi.” Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, có chút kinh ngạc hỏi.
“Điều này không cần mấy người Hàn huynh lo lắng, tiểu muội có một loại
bí thuật, có thể đem cảnh giới tu vi tạm thời tăng lên một bậc, lúc đó
có thể miễn cưỡng xem như là một tu sĩ Đại Thừa kỳ.” Thiếu nữ cười cười
vô cùng kiều mị nói.
“Loại bí thuật này của đạo hữu, hẳn là một trong số những loại thần
thông Thời Không thì phải.” Nghe xong lời thiếu nữ, nội tâm Hàn Lập hơi
thấy rùng mình.
“Hàn đạo hữu quả nhiên hiểu rất rõ về Thời Không Pháp Tắc, thuật này
đúng là dùng lực Thời Không làm cơ sở thì mới có thể thi triển được
đấy.” Thiếu nữ mặc váy đỏ nghe vậy thì khẽ giật mình, liếc nhìn Hàn Lập
thật sâu mới chậm rãi trả lời.
Hàn Lập cười nhẹ một tiếng, sau đó không tiếp tục truy hỏi điều gì nữa.
“Nếu như mọi thứ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, vậy thì động thủ đi. Nơi đây lạnh lẽo như thế, ta cũng không muốn đợi lâu ở chỗ này đâu.” Lúc này
Hắc Lân bỗng nói một câu ông ông, bộ dáng mười phần mất kiên nhẫn.
“Được, thiếp thân cũng chẳng muốn trì hoãn làm gì, các vị cứ dựa theo
thỏa thuận lúc nãy, cùng tiến vào pháp trận đi thôi. Hắc hắc, với tạo
nghệ về Trận Pháp của chư vị, tự nhiên liếc mắt là có thể nhận ra pháp
trận này đối với mấy vị hoàn toàn vô hại, căn bản không cần lo lắng gì
cả.” Tu La Thù Tộc Mẫu mặt không biểu tình đáp ứng một tiếng, một tay
bỗng nhiên bấm niệm pháp quyết hướng về phía bốn kiện bảo vật thuần
dương phía trên không Hàn Đàm điểm một cái.
“Oanh “ một tiếng, bốn kiện bảo vật lập tức lóe lên, sau đó hóa thành
một đoàn Hỏa Cầu cuồn cuộn, bên ngoài phía dưới lửa hồng cuồn cuộn điên
cuồng trải rộng ra.
Trong khoảnh khắc liền biến thành bốn vầng mặt trời màu lửa hồng nắng
gắt treo trên hư không, đồng thời một luồng sóng lửa tỏa ra khắp bốn
phương tám hướng.
Hết thảy mọi thứ bị đóng băng trong màn sáng, sau khí luồng sóng hồng hiện ra lập tức nhao nhao mà bị hòa tan băng ra.
Cùng một thời gian, pháp trận xung quanh Hàn Đàm nổ vang một hồi, từ đó chậm rãi nhô lên sáu cái cột đá cao tới mấy trượng.
Những cột đá này mặt ngoài có hào quang lượn lờ, hiện ra các loại Linh
Văn chằng chịt được minh ấn bên trong, trên đỉnh tất cả các cột đá đều
có một pháp trận nhỏ màu bạc nhàn nhạt.
“Các vị đạo hữu chỉ cần đứng lên những cây cột này, chờ ta phân phó một
tiếng, đem toàn bộ pháp lực rót vào bên trong là được rồi, việc thao
túng trận pháp cứ giao cho người của bổn tộc là được. Anh Nhi, ngươi hãy đi vào trước đi.” Tộc Mẫu Tu La Thù sau khi hít sâu một hơi, pháp quyết trên tay tản ra nói.
Nàng để cho thiếu nữ mặc váy đỏ tiến vào pháp trận trước tiên hiển nhiên là có ý để cho mọi người yên tâm hơn.
Có lẽ hành động này thực sự có hiệu quả, trông thấy thiếu nữ tự nhiên
cười nói rồi bay vào đại trận trước, Huyết Nhiên và Hắc Lân nhìn nhau
một cái liền không do dự gì nữa mà khẽ động thân hình rồi cũng chiếm lấy vị trí hai cột đá khác.
Mạc Giản Ly chần chờ một chút sau đó cũng đồng dạng bay đi.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn lướt qua bên trên sáu cái cột đá, cười nhạt một
tiếng sau đó một tay bấm niệm pháp quyết, thân hình mơ hồ một cái trực
tiếp biến mất ở chỗ cũ không thấy đâu nữa.
Sau một khắc, bên trên một cây cột đá chấn động, thân ảnh Hàn Lập liền trực tiếp thuấn di mà xuất hiện ở chỗ đó.
Phu Nhân trông thấy tất cả mọi người tiến vào trong pháp trận, không dám lãnh đạm thêm, cũng lắc lư một cái ngay sau đó đã đứng lên trên cột đá
cuối cùng, hơn nữa lại tiếp tục hướng tộc nhân đứng bên ngoài pháp trận
phân phó một tiếng.
“Bắt đầu thi pháp, lần này nhất định phải một lần thành công.”
“Vâng, thưa Tộc Mẫu đại nhân.” Một gã nam tử trong bốn tên Tu La Thù
trưởng thành nghiêm nghị đáp ứng một tiếng, tiếp đó hắn vẫy tay một cái, thân hình của những người khác lắc lư rồi nhao nhao đứng ở những nơi
rìa pháp trận, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu lẩm bẩm trong miệng.
Lập tức Linh Vân của cả tòa pháp trận lại một lần nữa chuyển động một
cách quỷ dị, đồng thời những phù văn đặc biệt cũng bắt đầu bốc lên từ
khắp nơi rồi từ từ hướng không trung phía trên Hàn Đàm tụ lại, mơ hồ
hình thành một quả cầu phù văn không rõ ràng.
Lúc này, những tộc nhân Tu La Thù hoặc là bắt đầu thúc dục pháp khí,
hoặc là một tay bấm niệm pháp quyết, bắt đầu đem một cỗ pháp lực tinh
thuần trực tiếp rót vào bên trong pháp trận.
Cả tòa pháp trận vang lên những âm thanh ông ông lớn, những Linh Vân
đang lưu chuyển kia đang lập lòe sáng tối bỗng chốc thi nhau trở nên
sáng long lanh óng ánh, phù văn hiển hiện bên trong thoáng cái tăng vọt
hơn một nửa.
Trong thời gian chốc lát, quả cầu phù văn phía trên không trung Hàn Đàm
biến thành lớn hơn một trượng, hơn nữa ngày càng trở nên rõ ràng, phảng
phất như là thực thể vậy.
Tu La Thù Tộc Mẫu nhìn về phía trên không Hàn Đàm không chớp mắt, sau
khi tới thời điểm thể tích quả cầu phù văn lớn đến mức độ nhất định
không thể nào tăng lên được nữa mới thần sắc ngưng trọng hướng tới bọn
người Hàn Lập phân phó một tiếng:
“Ngay bây giờ, chư vị đạo hữu hãy bắt đầu rót pháp lực vào đi.”
Vừa dứt lời, linh quang ben ngoài thân Phu Nhân chợt hiện lên, chân lực
từ thể nội liền dọc theo hai chân hướng tới cột đá dưới thân cuồn cuộn
tuôn ra.
Năm người còn lại tuy rằng đều có tâm tư riêng khác nhau, nhưng nghe vậy cũng không dám lãnh đạm mà đồng loạt thi pháp.
Trong chốc lát, sáu cây cột sáng dưới pháp lực kinh người quán chú
xuống, toàn thân bắt đầu hiện lên, những Linh Vân bên ngoài sáng rõ hơn, đồng thời những phù văn chằng chịt tuôn ra hướng tới chỗ trên cao mà
hội tụ.
Tiếng nổ mạnh “ầm ầm” truyền đến, thể tích quả cầu phù văn sau khi có
nhiều phù văn nhập vào liền nhanh chóng điên cuồng lớn lên.
Không lâu sau đã biến thành lớn như một tòa lầu các, đem toàn bộ đầm nước che phủ phía dưới nó.
Phu Nhân thấy vậy, vẻ vui mừng chợt hiện lên trên khuôn mặt, một tay
điểm về hư không phía trên Hàn Đàm, tiếp đó há miệng phun ra một tấm
lưới được kết thành từ những sợi tơ màu xanh.