_Tiểu Khiết...sau này chắc chắn sẽ có người yêu em rất nhiều
Hắn đẩy Dịch Khiết ra, không nói lời tạm biệt với bất cứ ai, hắn đưa cô đi khỏi đây, chỉ cần một mình cô thôi
_Cứ đợi đó đi, mọi chuyện chưa kết thúc đâu, Phàm Khiết Thần chỉ có thể thuộc về Dịch Khiết này, Tịch Hạ Di! tôi nhất định dìm chết cô dưới tận cùng đau khổ, tôi phải trả lại cô gấp trăm ngàn cay đắng mà cô mang đến, cô dám cướp Thần ca của tôi sao?
Dịch Khiết hứa với lòng một ngày nào đó sẽ trả thù, ánh mắt đầy hận thù soi sục thôi thúc cô ta phải tìm mọi cách hãm hại Hạ Di
***
_Thần, em muốn về nhà của em, đã lâu rồi em không có về
_Được thôi, chỉ cần em muốn
Hắn đưa cô về nhà cô thì luyến tiếc lắm, hắn không muốn xa cô một phút một giây nào cả, nếu như không phải cô đang buồn và tâm trạng còn hoảng loạn thì còn lâu hắn mới để cô về nhà, một giây một phút đối với hắn mà phải xa cô là như xung quanh không còn sức sống
Tịch Hạ Di về nhà thì tâm trạng liền khá hơn, đã lâu lắm rồi cô mới được về nhà, nơi yên bình mỗi khi cô thấy buồn phiền, ở nhà cô cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết không phải lo lắng sợ hãi hay suy nghĩ nhiều người thích hay không thích, ganh ghét hay đố kỵ về chuyện tình cảm giữa cô và hắn
_Chán thật, mẹ và anh trai cùng chị dâu đi chơi biển rồi, nói là hôm nay về sao vẫn chưa thấy...hic...
Cô lóng ngóng trông đợi, về nhà mà chẳng gặp được ai cũng hụt hẫng lắm, cô thở dài vẻ mặt thất vọng
_Bao giờ họ mới về đây?
Tịch Hạ Di ngáp ngắn ngáp dài chán nản đi dạo sau vườn cây, do là nhà cô ở ngoại ô nên có nhiều cây và vườn rất rộng
_Trong lúc đợi họ về, mình gọi cho Khiết Thần vậy, phải nói cho anh ấy biết mình không sao, cũng không còn bận tâm chuyện gia đình anh ấy, chỉ là do mình quá hoảng loạn nên phản ứng mạnh làm anh ấy lo lắng
Cô lấy điện thoại ra, chậm rãi bấm nút
_Bịch...
Điện thoại trên tay cô rơi xuống đất, khi chưa kịp cúi xuống nhặt thì đã có vòng tay ôm phía sau lưng cô
_Hơ...
_Đừng sợ là anh...
Biết cô hoảng hốt nên hắn dùng tay che miệng cô, nói đi nói lại thì có thế nào hắn cũng không xa cô được nên đã bí mật đến nhà cô
_Thần!... anh....sao anh quay lại, mau về đi lỡ gia đình em nhìn thấy
_Vì anh nhớ em không thể nào xa em được đâu
Hắn ôm cô, môi tìm cánh môi cô hôn hít hắn nhớ mùi hương trên tóc cô dù xa cô chưa bao lâu
_Ưm...
_Phàm chủ tịch ngài...
_Bịch...
Người thét lớn đầu tiên khi nhìn thấy cảnh hai người đang hôn nhau say đắm đó là mẹ cô, tiếp theo đó là sự bất ngờ của chị dâu và anh trai của cô
_Mẹ...mẹ ơi...con...
Cô lúng túng đỏ mặt run rẩy, thế là đã bị phát hiện, hắn được mời vào nhà cô, hắn nhìn quanh căn nhà nhỏ bé chật hẹp, thứ gì cũng cũ rít, hắn ngồi dưới sàn gỗ, đối mặt với gia đình cô trên cái bàn nhỏ
_Phàm chủ tịch ngài và tiểu Di nhà chúng tôi
_Dì Thập Nương, cứ gọi con là Khiết Thần được rồi
Hắn nắm tay cô, rồi nở nụ cười thân thiện với mọi người, gia đình cô thở phào nhẹ nhõm xem ra hắn cũng không phải là người khó gần, nhờ cô tính tình của hắn tốt hơn rất nhiều có phần cởi mở hơn
_Dì Thập Nương à, Hạ Di đã trở thành bạn gái con, dì không phản đối chứ?
_Phàm chủ tịch, tôi làm sao phản đối được chứ, chỉ sợ ngoài kia nhìn ngó nói gia đình tôi là đỉa mà đeo chân hạt, còn tiểu Di, con bé còn nhỏ tình cảm lỡ như không được lâu dài một thời gian ngài tìm được niềm vui khác thì chẳng khác gì con bé chơi dao có ngày đứt tay, vết thương lòng này không bao giờ lành lại
Mẹ rất yêu thương cô, nên mới cân nhắc nói cho hắn hiểu, nếu biết cô bị ngược đãi thì dù thế nào vẫn vì cô đòi lại công bằng
_Mẹ ơi, Thần không phải người như vậy đâu, mẹ đừng phản đối nha?
_Con bé ngốc này, mẹ có mình con là con gái làm sao không ủng hộ con được, nghĩ đến việc con đi lấy chồng thật sự không kìm được nước mắt, có điều...
Mẹ cô chấm nước mắt nhìn hắn, với mẹ cô là người quan trọng hết mực thương yêu
_Có gì dì cứ nói, nếu cần gì chỉ cần đến Tập Đoàn tìm con
_Sở dĩ tiểu Di sống cùng tôi không phải bố con bé qua đời mà thật ra là sau tai nạn đó bố con bé vẫn còn sống nhưng do chúng tôi ly hôn và có mâu thuẫn nên..., tôi mong trước khi tiểu Di lấy chồng sẽ gặp được bố
_Mẹ nói con còn bố?
Hạ Di to mắt, cô ngạc nhiên nhưng rất vui khi biết được trên đời này vẫn còn người thân
Tiếp theo Chap 54 Hẹn ước ngọt ngào
By Thuytinh103