Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 7: Chương 7: Nguy hiểm tìm đến




Tịch Hạ Di thức dậy rất sớm, cô ý thức được việc hôm qua nên đã thu dọn mọi thứ vì đây là phòng riêng của hắn, hằng ngày cô vẫn dọn dẹp phòng khách sạn, nhưng đây là phòng riêng cao cấp nằm sau tập đoàn, cách đường đi xe cũng tầm nữa tiếng, ở đây cũng chỉ có mình cô, suốt thời gian qua cô làm ở đây chứ chưa hề biết được nhà hắn ở đâu...cô nghe nói hắn không có mối quan hệ tốt với gia đình nên từ lâu đã không về nhà...tự dưng cô có suy nghĩ miên mang về người đàng ông đó, cô rùng mình quay lại hiện tại, cô nắm chặt số tiền trong tay, việc tiếp theo là đem tiền về nhà, còn chuyện đau khổ hôm qua nên quên đi, cô giữ đau đớn trong lòng vì những người cô thương yêu

Phàm Khiết Thần đã đến tập đoàn từ sớm, hắn rất ít khi có mặt ở phòng riêng trong tập đoàn, một là hắn nhốt mình vào công việc đến quên giờ giấc hai là ra ngoài truy hoang cùng phụ nữ cuộc sống của hắn rất xa xỉ và vỏn vẹn gói gọn trong những thú vui mà hắn nghĩ là giúp hắn giết đi thời gian qua ngày, rốt cuộc sau những cuộc vui đêm tàn hắn vẫn thấy cuộc sống của mình rất tẻ nhạt lâu lắm hắn mới về phòng riêng nằm khuất sau tập đoàn, và cô là người duy nhất ở đấy dọn dẹp thoạt đầu cô chỉ nghĩ đó là một phòng vip của chuỗi Khách sạn Tập Đoàn nào ngờ bây giờ mới biết đó là nơi ở của hắn, và cô cũng biết tính khí của hắn rất khó chiều lòng

Hắn ngồi trên ghế làm việc đến tận 12 giờ đêm vẫn chưa chịu kết thúc công việc

_Phàm chủ tịch à...đêm hôm qua thế nào rồi ạ? Có làm ngài hài lòng?

Phiến Đông tò mò nhìn boss lớn lạnh lùng không ngừng làm việc

_Không có lần hai

Hắn kịm lời chỉ nói vỏn vẹn bấy nhiêu

_Có nghĩa là cô ta không làm hài lòng Phàm chủ tịch?

Phiến Đông càng sốt sắn tò mò muốn nghe cho hết câu chuyện

_Tôi không bao giờ sử dụng lần hai, cô ta chả là gì cả

_Hở???

Phiến Đông chấm mồ hôi trên tráng len lén liếc nhìn đại thiếu gia cao ngạo uy nghiêm, hắn đúng là con người quá cao ngạo từng câu từng chữ đều khinh bỉ người khác đến tận cùng

_Hehe...cơ hội đã đến...

Phiến Đông cười thầm như mở cờ trong bụng chẳng qua là hắn có nhận một số tiền lớn của Phương tiểu thư, cô ta là mỹ nữ trong thành phố và để ý hắn rất lâu, nên luôn tìm cách lấy lòng hắn

_Bụp...

Đèn trong phòng làm việc của hắn được Phiến Đông tắt đi, ngay sau đó là Phương tiểu thư xuất hiện bắt đầu quyến rũ hắn

_Là ai?

Hắn khó chịu cau có nhìn trong bóng tối xem người trong đêm đen là ai

_Là em, Phương Nhi để em làm tâm trạng anh tốt hơn được không?

Không đợi hắn phản ứng, cô gái kia đã tự ý chạy đến cạnh hắn, nhanh như chớp hai bàn tay sờ lên chỗ đó của hắn làm hắn giật mình

_Cứ để em...

Phương Nhi không chút ngại ngần bàn tay còn di chuyển một chút, hắn nheo mắt khó chịu cực độ, hắn ghét nhất là loại phụ nữ tự tiện như thế, rất ghét, chưa được hắn cho phép đã dám động vào tiểu bảo bối của hắn, bàn tay của cô ta không giống như tay của Tịch Hạ Di, cô chạm đến đâu hắn rần rần đến đó, còn Phương Nhi chẳng những không có cảm giác mà còn rất bực tức

_Cút ngay cho tôi....

Hắn quát to sau đó đuổi cổ cô ta ra ngoài, nghe tiếng quát lớn, Phiến Đông hoảng sợ vội vã chạy vào trong xem sao, đèn vừa sáng lên đã nhìn thấy cô gái kia ôm mặt khóc lóc bỏ đi, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, hằng ngày hắn thường cho đến hai hoặc ba người phụ nữ liên tục lên giường vậy mà sau một đêm với Tịch Hạ Di mọi chuyện đã khác, tuy nhiên hắn đã nói không sử dụng cô một lần nào nữa vậy thì thuộc hạ của hắn cũng chỉ biết nghe theo dù có suy nghĩ lạ cũng không dám mở mồm ra phán xét

_Phàm chủ tịch có chuyện gì vậy? Cô ta...

_Ai cho phép cậu mang phụ nữ đến phòng làm việc của tôi? Ký biên bản vi phạm đi...

Hắn điên tiết thở hồng hộc, hắn quăng cả cái laptop xuống sàn trong dáng vẻ tức giận, Phiến Đông đau khổ không ngờ kế hoạch hoàng hảo của mình lại thất bại, chẳng những không lấy lòng được Boss lớn mà xém tí nữa còn gây ra đại hoạ

_Phàm chủ tịch đi đâu vậy? Xin tha lỗi cho tôi, tôi chỉ là muốn giúp đại thiếu gia giải toả thôi mà...hic...cô gái kia cũng chưa từng qua sử dụng sao lại không hợp ý ngài chứ? Hic...

Phiến Đông đau khổ ôm đầu, anh ta cũng không biết trong lúc tức giận đại thiếu gia u ám của mình đi đâu nữa. Phen này không có phúc mà còn thêm hoạ...thấy tình hình không ổn và tiền đồ của mình đang bị đe doạ cho nên Phiến Đông liền nghĩ ra một kế, anh ta lấy điện thoại gọi ngay cho Tịch Hạ Di

Đầu dây bên kia Hạ Di bắt máy, cô vừa kết thúc một ngày dọn quét ở phòng riêng sau Tập Đoàn và đang thu dọn mọi thứ trở về nhà

_Alô...

_Tịch Hạ Di cô đang ở đâu? Đã tan ca chưa?

Phiến Đông như ngồi trên đống lửa, anh ta nói gấp đến độ răng cắn vào lưỡi xuýt xoa

_Tôi vừa dọn dẹp phòng riêng sai Tập Đoàn xong đã tan ca, đang chuẩn bị về, anh gọi tôi làm gì? Đừng nói bắt tôi trả tiền hoa hồng nha? Với lại đại boss của anh cũng đâu phải thích xài lại người như tôi? Anh muốn gì đây?

Tịch Hạ Di bực dọc bày tỏ, giọng điệu rất hậm hực, trong lòng cô có chút bất an hơi rợn người, Phiến Đông biết là đã làm cho cô nghi ngờ nên vội vàng chữa cháy bằng lời lẽ ngon ngọt

_Tịch Hạ Di à, sao lại nghĩ xấu cho tôi? Tôi thông báo tin tốt cho cô đây, tôi đang giữ ba phần tiền còn lại, chỉ cần hôm nay cô chịu khó “trực đêm” ở phòng riêng ngày mai cô sẽ có đầy đủ số tiền đó, chỉ là ở lại làm ca đêm thôi mà, cô chẳng phải rất thích kiếm tiền hay sao? Do hôm nay người lau dọn ca đêm bận đột xuất nên tôi mới gọi cho cô, đừng nghĩ gì nha?

_Được, tôi đang cần tiền, xem như đại boss của anh cũng không đến nỗi bỉ ổi

Phiến Đông cài cho cô một cái bẫy mà bên ngoài trải đầy hoa hồng, trong lúc cô đang cần tiền giúp gia đình làm sao có thể từ chối, với lại chỉ là dọn quét ban đêm thôi mà, không sao Cô làm được, cô đâu biết hai chữ “trực đêm” của Phiến Đông có ý nghĩa khác

_Tịch Hạ Di cô chết chắc, dám nói Phàm thiếu bỉ ổi, đêm nay tôi cho cô hiểu rõ hai từ “trực đêm” ha? Đồ mèo nhỏ dễ dụ

Phiến Đông cúp máy, anh ta hả hê vuốt mồ hôi xem như giữ vững vị trí tiền đồ của bản thân và anh ta quên rằng Phàm thiếu là người không bao giờ xài lại đồ cũ, nếu chuyện này không thành công thì xem như anh ta tiêu đời rồi, chỉ tội nghiệp cho cô tự dưng rơi vào cái bẫy lớn

....

Phàm Khiết Thần mang tâm trạng bực tức phát hỏa một mình lái xe về nơi nghĩ ngơi riêng sau tập đoàn, giờ này Tịch Hạ Di dọn dẹp rồi làm hết công việc thì khoá hết cửa rồi chuẩn bị đi ngủ, hắn có về cô cũng không biết và hắn có chìa khoá riêng nên khi vào trong rất nhẹ nhàng làm cô không phát hiện ra, hắn vẫn còn rất bực bội tâm tình không tốt đi vào phòng, khi đi đến nhà bếp hắn nghe có tiếng nước chảy nên dừng lại, càng đến gần càng nghe rõ tiếng nước chảy ở phía phòng tắm gần bếp, hắn phát hiện giờ này có kẻ lạ ở trong nơi nghĩ dưỡng của hắn, người này còn ngang nhiên tắm, tắm rất muộn, hắn nhận ra chắc chắn thuộc hạ biết hắn đang cáu gắt nên đưa phụ nữ đến mà hắn thì đang chán chê chuyện này, nên định bụng sẽ lôi ả phụ nữ đang tắm kia ra mắng chửi cho một trận rồi tống khỏi đây chứ đừng mơ tưởng đến việc chạm vào cơ thể cao quý của hắn, theo quáng tính hắn bước đến tự ý mở cửa phòng tắm nhưng cửa đã khoá trái, hắn không từ bỏ ý định mở cửa hắn tìm chìa khoá riêng sau đó mở cửa, lần này thì cửa được mở, ập vào mắt hắn là hình ảnh Tịch Hạ Di với bộ dạng trên người không có mảnh vải che thân, làng da trắng mềm mại hiện ra trước mắt hắn, từ hai quả anh đào căng phủ mấy giọt nước quyến rũ trên đầu ngọc hồng, đến bờ mông tròn trắng không tì vết, chúng săn chắt theo từng đường cong cơ thể, tâm trạng bực dọc của ai đó được phá vỡ bây giờ trong lòng hồ hởi phấn khởi, xúc cảm như làng gió nhẹ lướt qua, hắn nhíu mày khoanh tay trước ngực ngắm nhìn thoả thích không chút ngại ngần, cô đứng xoay lưng về phía hắn nên vẫn ngây thơ không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.