Rẹt. Rẹt.
Hai quả cầu ánh sáng giằng co trên không trung. Huyền Âm La toàn lực
chống đỡ. Đôi mắt hắn đỏ ngầu điên cuồng. Khí tức tu vi cấp Lãnh Chúa
của hắn sau khi hi sinh sáu thân thể cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên khí tức từ mấy con Thực Mộng Linh tràn ra ngày càng khủng bố.
Cấp độ tu vi không ngừng tăng lên. Dù độ tăng cũng không lớn nhưng góp
ít thành nhiều.
Cấp Phong Tước chính thức được coi là cường giả trong vũ trụ, có thể
tung hoàng các Tinh Giới, thành lập nên các thế lực mạnh mẽ. Dù sao cấp
này đã rất gần với cấp độ Quân Vương Vũ Trụ. Chỉ kém có một cấp nữa
thôi.
Bỗng nhiên.
Rắc. Rắc.
Không gian Mộng Cảnh nổi lên tiếng đứt gãy. Những vết chằng chịt xuất
hiện trước mặt Huyền Âm La. Toàn bộ không gian chao đảo. Ở bên ngoài đám Tu La cũng nhận ảnh hưởng.
Huyền Âm La thấy vậy biến sắc.
Đây là do Mộng Cảnh này bị hư hại không thể thừa nhận nổi kiểm tra đến mức này.
- Yaaa !
Hét lớn một tiếng Huyền Âm La vận dụng toàn bộ tu vi có thể có của mình
chống đỡ. Lực lượng bản thể linh hồn của hắn cuồn cuộn như dòng suối lấp đầy các khe nứt.
Tuy nhiên hắn cũng không thể cầm cự lâu hơn.
Khí tức phát ra lúc này đã là cấp Phong Tước bậc trung rồi. Nó đã vượt qua khả năng của Mị Linh Vương Huyền Âm La.
Tiếp tục như vậy chắc chắn Mộng Cảnh sẽ bị phá toái.
Nhưng đúng lúc này Huyền Âm La bỗng cảm nhận thấy thời không ngưng lại.
Những vết nứt không gian, uy áp cấp Phong Tước, lực lượng như nguồn suối của hắn. Tất cả đều ngừng lại.
Ở phía sau Tu La giơ cánh tay lên. Trên gương mặt của hắn nổi lên vẻ bất đắc dĩ. Tuy nhiên lực lượng khủng bố của hắn khiến ngay cả Huyền Âm La
cũng cảm thấy run rẩy.
Hắn khẽ liếc qua Tu La, có chút ngập ngừng.
- Tiếp tục. Tận lực dẫn đạo.
Tu La lạnh nhạt nói. Giọng nói xen lẫn chút tiếc nuối.
Huyền Âm La nghe vậy lập tức ngẩn ra. Trong lòng hắn không khỏi băn khoăn.
Vừa rồi Tu La dùng lực lượng gia trì Mộng Cảnh. Lúc đó khí tức từ mấy
con Thực Mộng Linh phát ra có hai con đạt tới mức Phong Tước. Nhưng nhìn thái độ của Tu La thì không biết như vậy có đạt được mong muốn chưa. Vì Mộng Cảnh không thể chịu nổi nữa.
Tuy nhiên Tu La đã nói hắn tiếp tục dẫn đạo. Như vậy không có nghĩa là thất bại.
- Dẫn Đạo.
Suy nghĩ không ra, Huyền Âm La đành bỏ dở tự hỏi. Hắn tập trung sử ra lực lượng Mộng Đạo của mình.
Ở phía sau, Tu La buông cánh tay xuống đứng thẳng. Đôi mắt của hắn nhìn
chằm chằm vào Mộng Cảnh tuy nhiên lại như không hề nhìn về phía đó.
Trên người hắn tản ra một loại trầm mặc khó hiểu. Ngay cả hai vị Trùng
Thú Vương cũng ngạc nhiên mở đôi mắt ra. Lần đầu tiên họ thấy vị chủ
nhân tà tính này có vẻ như vậy.
- Thạch Giáp, dẫn đạo này là thế nào ?
Xuất Khoa Vương nhìn về phía Tu La rồi nhìn về phía Huyền Âm La sau đó hỏi.
- Dẫn Đạo này là gì ta cũng không biết. Theo ghi chép của tổ tiên thì
Mộng Cảnh cũng chỉ có Trắc Tưởng và Trắc Mộng. Đơn thuần là kiểm tra
tiềm năng mà thôi.
Thạch Giáp Vương lắc đầu nói. Tộc của hắn ghi chép lại về điều này cũng không nhiều nên hắn chỉ biết đại khái như vậy.
Xuất Khoa Vương thấy vậy cũng không hỏi nữa. Cả hai cùng nhìn về phía Mộng Cảnh trong lòng dậy sóng.
Nếu chỉ để kiểm tra tiềm năng thì tiềm năng của tộc Người này quá khủng bố.
Huyền Âm La nghe hai tên Trùng Thú Vương nói vậy khóe miệng khẽ rung.
Dẫn Đạo là một trong những bí mật tối cao của Mộng Đạo. Ngay cả Tu La
khủng bố kia cũng không biết chứ nói gì mấy tộc Trùng Thú.
- Ling Ling..
Chỉ thấy hai tay hắn đánh ra những chùm sáng. Miệng của hắn lẩm bẩm một
thứ ngôn ngữ lạ lẫm. Sau đó vị Mị Linh Vương này ngừng lại đi đến cạnh
Tu La rồi cũng nhìn chăm chú vào Mộng Cảnh.
Dẫn Đạo chính là lực lượng của lần Trắc Mộng trước đó thông qua Thực
Mộng Linh dưới sự dẫn dắt từ công pháp của Huyền Âm La trả lại cho
nguyên chủ. Tất cả còn lại tùy vào sự hấp thu của mấy tên Người trong
Mộng Cảnh. Hấp thu càng nhiều có nghĩa tiềm năng đạt đến giấc mộng của
kẻ đó càng cao.
Trong Mộng Cảnh, Phạm Ngọc bỗng nhiên cảm thấy khoan khoái. Lực lượng
hấp dẫn đến từ khối tâm vật chất kì dị kia đã biến mất. Vừa rồi thứ lực
lượng đó khiến tâm thần cùng ý thức hắn phải chống đỡ kịch liệt.
Không biết là bao lâu nhưng khối tâm vật chất kia biến đổi tới cả vạn
hình thái kì dị. Bản thân Phạm Thái Tử cũng không biết là thứ gì nhưng
hắn cảm nhận rõ một loại khiêu chiến. Nói chính xác là một loại tự hỏi.
Cái gọi là Mộng Cảnh này theo suy đoán của hắn chính là khai phá một
loại lực lượng mới. Nó mô phỏng cả những điều bí ẩn mà Phạm Ngọc không
biết. Ít nhất trước kia hắn không hề nghĩ tới.
Có những kiến giải mơ hồ về Đại Thiên Giới. Những câu hỏi chưa được trả
lời của Tiên Đạo. Bản chất của tu luyện. Thậm chí có cả khí tức Hư Vô
của cấp Siêu Độ mà bao bậc hiền giả đã suy đoán truyền lại. Những thứ đó thì Phạm Thái Tử chưa bao giờ nghĩ rằng lại có trong đầu của mình.
Hắn, năm mươi ngàn năm nay, tu luyện một đường đi tới chưa từng thật sự
suy nghĩ đến những vấn đề đó. Dù sao Phạm Thái Tử không thiếu kinh thư,
truyền thừa.
- Xem ra vùng thời không này cũng làm ta thay đổi.
Phạm Ngọc tự nhủ như vậy. Bản chất sinh mạng của hắn vẫn là một tiên
nhân có thân thể Sinh Linh Ngọc nhưng dần dà đã có những biến đổi mới.
- Ầm !
Rất nhanh, một loại lực lượng kì lạ tràn vào tâm thần của Phạm Ngọc.
Trong tinh không linh hồn của hắn, viên tinh cầu kia rung lên. Thứ lực
lượng mới này lập tức bị nó điên cuồng hấp thu.
Điều này thì Phạm Ngọc không thể ngăn cản được. Hắn đành tập trung ra sức hấp thu.
Ngay lập tức năm người còn lại đều nhận được trải nghiệm giống vậy. Cảm giác như trong linh hồn của họ đang có thêm thứ gì đó.
- Tu La, ngài quyết định rồi ?
Huyền Âm La nhìn về phía Mộng Cảnh, sau một lúc do dự cất tiếng hỏi.
Tu La không hề trả lời. Chỉ thấy hắn huơ tay lên. Một đoàn sáng lung
linh xuất hiện trước mặt. Sau đó theo khống chế của Tu La, đoàn sáng này bay về phía Mộng Cảnh rồi hòa lẫn trong đó.
Cả Tu La và Huyền Âm La đều nhìn theo đoàn sáng đó tới thất thần.
- Cũng tốt. Bản thân ta vẫn tin mọi điều đều tương đối. Vũ trụ vốn thế.
Tộc Người này nhìn qua rất nhỏ yếu nhưng tiềm năng rất lớn. Tuy Mộng
Cảnh cũng không tham trắc đến mức tận cùng của họ nhưng mọi sự đều có
thể. Mộng cao cũng không đại biểu cho điều gì. Như tộc Rag, tộc Yk hay
tộc Mị Linh của ta. Tất cả không phải rồi cũng tan thành tro bụi sao?
Huyền Âm La tự trả lời. Đây cũng là điều hắn muốn nói rất lâu rồi. Nhưng Tu La đang chìm đắm trong ước nguyện của hắn mười vạn năm qua. Lúc đó
nói cũng không được. Chỉ đến lúc này khi mọi sự đi đến bế tắc, không còn cách nào khác phải lựa chọn như vậy.
- Ta chưa hề nói bọn chúng không thành công.
Bỗng Tu La quay sang Huyền Âm La không tim không phổi nói. Ánh mắt hắn
hiện lên vẻ tà dị thường thấy. Khí tức trên thân cũng bễ nghễ bá đạo trở lại.
- Ngài lừa ta ??
Huyền Âm La thấy vậy giật mình sau đó tức giận hỏi. Khí thế trên người hắn như sóng cuộn.
- Ta không hề lừa ngươi. Ta cũng không cần làm vậy.
Tu La chỉ lạnh nhạt điểm ra một ngón tay. Mị Linh Vương Huyền Âm La tu
vi cấp Lãnh Chúa ngay lập tức rùng mình. Khí thế toàn thân tiêu tán hết. Tuy nhiên con mắt của hắn thì lại vô cùng kích động vui sướng.
Hai Trùng Thú Vương không hiểu chuyện gì nhưng có thể thấy tộc Người này không phải thất bại. Điều đó có nghĩa là bọn họ có cơ hội ra ngoài.
Nghĩ đến đây cả hai không kìm được run lên. Trong đôi mắt hiện lên ánh
sáng rực rỡ.
Một lúc sau.
- Bọn chúng đã hấp thu cực hạn rồi.
Huyền Âm La vui vẻ nói. Hắn nhìn về phía mấy tên tộc Người ánh mắt có
chút tán thưởng. Hai Trùng Thú Vương lúc này cũng đã đứng lên đi đến
phía sau Tu La.
- Tiếp theo để ta.
- Thang Vô Tận, mở ra !
Tu La đi lên phía trước vài bước hét lớn. Không ai nhìn thấy trong đôi
mắt của hắn hiện lên sự kích động. Ngay cả ánh tay đưa lên cũng thoáng
ngập ngừng.
- Ầm Ầm !
Không gian Mộng Cảnh rung lên sau đó triệt tiêu. Bọn Phạm Ngọc bừng tỉnh. Lực lượng kì lạ kia cũng không thấy nữa.
- A, tu vi của mình!
Mới khôi phục thanh tỉnh Công Nghiêm lập tức la lên. Mấy người khác quay đầu nhìn hắn rồi cũng tập trung xem xét toàn thân. Vừa xem xét cả bọn
ngay lập tức giật mình.
- Cấp Nguyên Tinh rồi, bậc ba. Đại Tướng Quân, điều này... sao có thể chứ ?
Một người vốn điềm đạm như Công Chính cũng không kìm được nói năng lộn
xộn. Hắn đạt tới cấp Nguyên Tinh bậc ba chính là có thể nhận được quân
hàm Đại Tướng Quân của Hội đồng.
Công Chính và Công Nghiêm cùng gật đầu trao đổi ánh mắt hưng phấn chưa từng thấy.
- Thật sự kì diệu. Tu vi của tôi đã tăng lên cấp Nguyên Tinh bậc năm.
Hùng Sơn cũng kinh sợ nói. Tu vi tăng lên như vậy quá nhanh, phải nói là hỏa tiễn cũng không đuổi kịp.
Phạm Ngọc cũng quan sát toàn thân một lượt. Trong Tinh Hải của hắn, Tinh Vân kia đã ngưng tụ lại. Lờ mờ có thể thấy được hình dáng một khối cầu
đang dần hình thành. Đặc biệt Phạm Ngọc cảm nhận rõ ràng lực hấp dẫn của khối cầu đó tác động lên xung quanh. Thần lực của hắn cũng biến đổi về
chất.
Khi Tinh Vân hội tụ đến một ngưỡng nhất định sẽ sinh ra tâm hấp dẫn. Vật chất tinh vân sẽ tụ lại tạo thành hình thức ban đầu như một hành tinh.
Đây chính là dấu hiệu của cấp Nguyên Tinh bậc một.
- Tăng.
Phạm Ngọc đưa cánh tay về phía trước. Nguyên Tinh khẽ rung lên thần lực
theo đó vận chuyển toàn thân. Lực lượng hấp dẫn tỏa ra khiến không gian
xung quanh gợn sóng.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến Phạm Thái Tử rung động. Hắn đã thực sự đạt
đến cấp Nguyên Tinh. Phạm Ngọc biết từ giờ phút này hắn đã có mối liên
hệ nhất định với vùng thời không này.
- Hừ, cấp Nguyên Tinh trong vũ trụ chính là rác rưởi không hơn.
Giọng nói mỉa mai vang lên, thân hình Tu La xuất hiện phía sau đám người Phạm Ngọc.