Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 142: Q.5 - Chương 142: Mộng cao bao nhiêu?




Phạm Ngọc cẩn thận cảm nhận. Vừa rồi thử thách Trắc Tưởng này mang lại rất nhiều thứ mới mẻ. Hắn cũng lần đầu tiên biết được tinh thần, trí óc còn có loại kiểm tra đo lường như vậy. Tuy thuật quan tưởng giúp hắn khá nhiều nhưng Phạm Ngọc biết chính ý chí cầu thắng của bản thân mới mang tính quyết định.

Đồng thời Phạm Ngọc cũng cảm thấy nắm bắt được một thứ bí ẩn. Đóa Tưởng Hoa kia như một liều thuốc kích thích, dẫn dắt lực lượng nào đó trong ý thức Phạm Ngọc. Thêm vào đó nó cũng như một công cụ tham trắc thứ lực lượng này. Khi ý thức Phạm Ngọc đạt đến mức phù hợp yêu cầu hắn mới có thể vượt qua. Nó có chút giống như đạo thôi diễn của Đại Thiên giới nhưng mang tính bản năng hơn, sắc bén hơn.

Mộng Cảnh này dùng để đo lường giấc mộng cũng không phải nói bừa.

Đo lường giấc mộng ? Một lĩnh vực mới hoàn toàn. Hắn không biết hình dung nó ra sao nhưng trong mơ hồ Phạm Ngọc có thể cảm thấy sự tồn tại đặc biệt này.

- Khá lắm. Chỉ có một người không vượt qua thử thách Trắc Tưởng này. Kế tiếp chính là Trắc Mộng. Chính là đo lường giấc mộng của các ngươi.

Tiếng nói vang lên trong đầu khiến Phạm Ngọc giật mình nhìn quanh. Mấy người bọn Minh Châu cũng đã tỉnh lại. Bọn họ như Phạm Ngọc đang cảm nhận, cân nhắc trải nghiệm vừa rồi. Cũng không biết ai là người không vượt qua được.

- Đo lường giấc mộng ?

Trong đầu bọn Phạm Ngọc đều hiện lên nghi vấn như vậy. Bọn họ đã phần nào biết được loại thử thách này nhưng vẫn rất lạ lẫm. Nói nghe rất dễ hiểu nhưng không biết sẽ đo lường giấc mộng thế nào và dùng cái gì để đo lường.

- Binh Binh Binh !

Bỗng trước mắt bọn Phạm Ngọc xuất hiện những trái cầu to cỡ nắm tay lơ lửng. Trên thân chúng tản mát ra quang mang lung linh.

- Trước mặt các ngươi chính là Mộng Châu. Các ngươi chỉ cần tiếp xúc với nó thì sẽ được kết nối với giấc mộng của bản thân. Các ngươi chỉ cần thúc đẩy tinh thần khiến cho giấc mộng đó càng chân thật, rõ nét càng tốt. Ý tứ rất đơn giản, nếu các ngươi mộng tưởng trở thành Quân Vương Vũ trụ, Chúa Tể thì cần họa ra hình ảnh đó trong giấc mộng của mình. Khi chạm mức thì Mộng Châu tự động giải trừ, các ngươi cũng vượt qua thử thách.

Giọng của Huyền Âm La vang lên hướng dẫn. Cả đám Phạm Ngọc nghe hiểu đồng thời cũng cảm thấy ngạc nhiên không ngớt. Loại kiểm tra này cũng thật kỳ diệu.

Rất nhanh chóng tất cả đều đưa tay lên bắt lấy Mộng Châu đang trôi nổi trước mặt.

Ở bên ngoài Mộng Cảnh.

- Tu La, ngài thật sự muốn ta thúc giục hết lực lượng Mộng Đạo dẫn dắt bọn chúng ?

Một Huyền Âm La ở bên cạnh Tu La cùng hai Trùng Thú Vương lên tiếng hỏi. Tuy hắn hỏi vậy nhưng một Huyền Âm La khác đang khống chế Mộng Cảnh đã toàn lực bộc phát. Xung quanh thân thể Huyền Âm La này hình thành một màn sáng mỹ lệ. Khí chất của hắn cũng trở nên bễ nghễ cao lớn.

- Toàn lực mà làm.

Tu La chỉ nhàn nhạt nói một câu. Ánh mắt của hắn vô tình đảo qua đám người Phạm Ngọc đang trong Mộng Cảnh không biết suy nghĩ gì.

- Được. Rất nhanh sẽ có kết quả thôi.

Huyền Âm La đáp lời. Đồng thời hắn giơ hai tay lên cao. Lực lượng Mị Linh quanh thân hắn dâng lên tụ lại tại một điểm.

- Xoẹt.

Xuất hiện trước mặt Tu La và hai Trùng Thú Vương là những thứ kì dị giống một sinh mạng nhưng lại không hề có khí tức sinh mạng. Khí tức phát ra trên thân chúng cũng chỉ cỡ cấp Tinh Vân thôi.

Tổng cộng có sáu sinh vật như vậy.

- Thực Mộng Linh !

Ở chỗ hai vị Trùng Thú Vương, ánh mắt Thạch Giáp Vương hiện rõ sự ngưng trọng.

- Thạch Đầu, ngươi biết thứ này?

Xuất Khoa Vương thấy vậy ngạc nhiên hỏi.

- Phải, trong truyền thuyết xa xưa của vũ trụ có một chủng tộc rất cường đại gọi là Thực Mộng tộc. Bọn chúng không có cơ thể mà ở một dạng vật chất vô định đối lập với tất cả các sinh mạng khác trong vũ trụ. Thực Mộng tộc rất cường đại. Theo ghi lại chúng có thể ăn đi giấc mộng của tất cả các sinh mạng Lý tộc cũng như Thuần tộc. Giấc mộng càng mạnh thì càng yếu trước mặt chúng. Cụ thể ta cũng không biết rõ nhưng theo ghi chép ngay cả tu vi cấp Lãnh Chúa mà gặp chúng chỉ có con đường chết.

Nghe Thạch Giáp Vương nói vậy, Xuất Khoa Vương theo bản năng có chút sợ hãi. Thân thể hắn không kìm được rơi vào trạng thái phòng ngự. Tuy vậy sinh vật Mị Linh Vương tế ra tu vi cũng không cao lắm.

- Đừng lo. Thứ mà Mị Linh Vương tế ra chỉ là một loại mô phỏng thôi. Thực Mộng tộc đã hoàn toàn diệt vong. Thực Mộng Linh chính là một phương pháp đo lường giấc mộng. Giấc mộng càng lớn thì tu vi của Thực Mộng Linh này sẽ càng tăng cao. Do vậy nó dùng để đo tiềm năng linh hồn rất hữu hiệu. Giấc mộng theo một cách nào đó chính là phản chiếu tiềm năng tu vi. Nếu giấc mộng đủ lớn, theo ta đoán, có thể khiến Thực Mộng Linh bộc phát ra khí thế tu vi cấp Chúa Tể không chừng.

- Vậy chỉ cần mộng lớn một chút không phải được sao ?

- Sai, giấc mộng ở đây là giấc mộng nguyên sơ nhất, bản chất nhất của sinh mạng. Nó không phải những ham muốn, dã tâm hay vọng tưởng bên ngoài. Như ngươi nhìn thấy một vị Chúa Tể rồi có dã vọng đạt tới tu vi đó cũng không phải giấc mộng. Nhưng ngươi muốn tìm hiểu bản chất vũ trụ, nắm giữ bí mật sức mạnh của nó. Đó mới chân chính là mộng. Nói cách khác, nếu bản chất giấc mộng của ngươi tương đương với cấp Chúa Tể, có nghĩa ngươi có tiềm năng đạt tới đó.

Thạch Giáp Vương tiếp tục giải thích khiến Xuất Khoa Vương kinh nghi không thôi. Huyền Âm La thấy vậy cũng tỏ rõ vẻ tán thưởng.

Điều này khiến Thạch Giáp Vương có chút tự hào.

Việc dùng Thực Mộng Linh trong ghi chép của tộc Thạch Giáp cũng chỉ ghi lại chút ít. Phương pháp này chỉ áp dụng cho những chủng tộc có tiềm năng linh hồn cực mạnh trong vũ trụ. Vì dạng đo lường này cũng trực tiếp tổn hại đến căn cơ linh hồn. Không phải ai cũng có thể thừa nhận.

Nói như vậy, không lẽ mấy tên tộc Người nhỏ yếu này cũng được liệt vào hàng ngũ đó. Điều này khiến Thạch Giáp Vương có chút không tin. Nhưng hắn cũng không dám hoài nghi ánh mắt của Tu La cùng Mị Linh Vương cùng thứ mà bọn họ đề cập tới, Thần Minh Lao Lung.

- Vù !

Sáu con Thực Mộng Linh sau khi xuất hiện nhanh chóng bay về phía Mộng Cảnh. Mỗi con dưới sự dẫn dắt của Huyền Âm La lại tìm đến vị trí một trong sáu người Phạm Ngọc. Sau đó từ đám vật chất vô hình của Thực Mộng Linh, một dòng vật chất phóng ra như một cái xúc tu đâm vào trong viên Mộng Châu.

Khí thế của Thực Mộng Linh ngay lập tức nhanh chóng đề cao dưới con mắt kinh ngạc của hai tên Trùng Thú Vương. Thân thể vô định của chúng cũng dần ngưng thực hơn.

Trong Mộng Cảnh.

Khi Phạm Ngọc đưa tay bắt lấy Mộng Châu thì một cảm giác quái lạ dâng lên trong tâm thần. Dường như có thứ lực lượng nào đó chui vào trong tâm tưởng hắn.

Ngay lập tức tâm thức Phạm Ngọc được đưa đến một khoảng không vô định. Hắn nhìn thấy trước mắt một không gian vô hạn. Kích thước của nó lớn vô cùng. Có cảm giác nó như một vũ trụ còn bản thân Phạm Ngọc thì đang đứng trên một hành tinh nào đó nhìn ra vậy. Nhưng điều lạ là toàn bộ không gian này lại được thắp sáng bởi một điểm nhỏ bé duy nhất.

Điểm sáng này cách rất xa. Một khoảng cách khó mà đo đếm được. Nhưng Phạm Ngọc lại nhìn thấy nó rất rõ. Hắn còn chắc chắn rằng nó không phải một điểm sáng mà là một đám ánh sáng hỗn độn tụ tập lại.

Khi Phạm Ngọc nhìn thấy điểm sáng này cũng là lúc lực lượng tinh thần của hắn bị dẫn dắt. Tuy nhiên hắn lại không biết làm gì.

Nếu như thử thách Trắc Tưởng trước đó có chút giống đạo thôi diễn trên Đại Thiên Giới thì Trắc Mộng này lại vô cùng mới mẻ. Phạm Đại Tôn hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Tâm trí Phạm Ngọc nhanh chóng suy nghĩ diễn giải.

Huyền Âm La kia nói chỗ này chính là đo lường giấc mộng. Giấc mộng của bản thân sẽ hiển hiện.

Phạm Ngọc vừa suy nghĩ vừa nhìn qua điểm sáng kia. Trong không gian này ngoài nó ra toàn bộ trống rỗng. Nếu nói như tên Mị Linh Vương kia thì đó là giấc mộng của hắn sao.

Nhưng giấc mộng của Phạm Đại Tôn là gì?

- Xoẹt. Xoẹt.

Điểm sáng hỗn độn kia bỗng nhiên biến đổi. Nó rực sáng lên vô hạn, như có một thứ gì đó đang nhúc nhích chuẩn bị hình thành. Lực lượng tinh thần của Phạm Ngọc như thác lũ bị điểm sáng đó hút vào. Hắn hoàn toàn không thể ngăn được.

- Rút rútttt.

Điểm sáng đó ngày càng chuyển động mạnh mẽ. Một thứ lực lượng khủng bố đang ngày càng lớn lên. Uy áp của nó thậm chí khiến Phạm Ngọc rùng mình. Cảm giác sợ hãi lần đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Phạm Ngọc.

Ở bên ngoài.

- Cấp Nguyên Tinh bậc chín rồi.

Thạch Giáp Vương không tự giác kêu lên. Tu vi của mấy con Thực Mộng Linh khi tiếp xúc với Mộng Châu của đám Người trong Mộng Cảnh kia tăng lên vùn vụt. Điều này cũng kích thích chính bản thân hắn rất lớn. Hắn cũng đang tự hỏi mình có đạt đươc như vậy không.

- Cấp Định Tinh.

Xuất Khoa Vương quan sát một con Thực Mộng Tinh khác thốt lên.

Những con Thực Mộng Linh đang biến đổi không ngừng. Khí thế tu vi trên thân chúng tỏa ra ngày một mạnh. Mị Linh Vương Huyền Âm La đang ra sức kích phát tu vi Mộng Đạo của mình.

- Thạch Tinh rồi, không là Kim Tinh rồi.

- Cấp Lãnh Chúa....

Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương không kìm được rung động. Trong đám Thực Mộng Linh đã có hai con phát ra khí tức tu vi cấp Lãnh Chúa. Điều này dễ dàng cảm nhận được vì Mị Linh Vương Huyền Âm La chính là một vị Lãnh Chúa. Khí tức mạnh mẽ áp đảo khiến bọn chúng có cảm giác không thở nổi. Cũng may đây chỉ là khí tức mô phỏng.

Không dừng lại ở đó, khí tức tu vi của những con Thực Mộng Linh khác cũng đang tăng lên nhanh chóng tiến về cấp độ này. Hai Trùng Thú Vương nhìn qua mấy thân thể Huyền Âm La khác rồi nhìn qua Tu La vẫn đang nhắm mắt trên Vương Tọa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.