Edit : Sóc Là Ta
Mấy ngày kế tiếp, Tần Thanh đều trầm lặng, không nói lời nào.
“Hôm nay là lễ Giáng Sinh, lát nữa hết giờ làm cậu dự định làm gì?” Lữ Đan vui mừng hỏi.
Tần Thanh hướng mắt nhìn vào máy tính, không nói gì chỉ lắc đầu một cái.
“Nhìn mặt cậu không vui, tớ cũng có cảm giác mất hứng.” Lữ Đan oán trách nói: “Đừng tưởng ngày lễ của những người nước ngoài không có gì hay, rất vui đấy tuyệt đối không chê được.”
“Ở Trung Quốc, đoán chừng chỉ có hai loại người có thể muốn tìm niềm vui thôi.” Tần Thanh phờ phạc nói.
“Hai loại nào?” Lữ Đan hiếu kỳ hỏi.
“Thương gia và tình nhân.” Tần Thanh đáp.
“Thất tình rồi sao?” Lữ Đan nhìn cô chằm chằm hỏi: Nên mới suy nghĩ tiêu cực như vậy đây.”
“Cậu đừng đoán mò.” Tần Thanh hít một hơi, nói tiếp: “Vậy cậu dự định tìm niềm vui thế nào?”
Lữ Đan nghe vậy không nhịn được cười: “Tớ sẽ yêu, lần này tớ nhất định phải yêu cho tới cùng.”
“Chúc mừng cậu.” Tần Thanh chân thành nói.
Vừa lúc Lý Mẫn đi tới, cô ta dùng sức ném mạnh tập văn kiện xuống bàn làm việc của Tần Thanh.
“Làm gì vậy?” Tần Thanh bị dọa đến run lên, giọng khó chịu hỏi.
Lý Mẫn tức đến nổ phổi nói: “Cô xem lại cách thức làm việc của cô đi, không có số liệu nào đúng hết, ngay cả đến những kiến thức cơ bản cũng làm sai. Cô đang làm gì ở đây? Xin thôi việc sao? Công ty do nhà cô mở ra à?”
Vì việc to tiếng này nên đã thu hút nhiều ánh nhìn của khối văn phòng, họ ngồi đó nhìn như đang xem kịch vui.
“Tôi làm lại là được, cô la lối lớn tiếng làm gì chứ?” Tần Thanh đúng mực, không chút nào yếu thế.
“Đây là thái độ gì?” Lý Mẫn vất vả nắm chân đau của mình.
Tần Thanh vẫn ngồi in lặng, bề ngoài nhìn qua rất bình tĩnh nhưng kỳ thực trong nội tâm đang dao động mãnh liệt. Cô có cảm giác gần đây mình thực sự gặp xui xẻo, mọi chuyện luôn không theo ý mình.
Lúc này, trùng hợp phó phòng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lý Mẫn hung hăng áp bức Tần Thanh trước bàn làm việc thì liền bước đến hỏi thăm.
Phó phòng nghe xong, cực kỳ hoà hoãn nói: “Tài liệu còn chưa nộp mà, cũng không có gì ghê gớm, làm lại là được rồi.”
Ông quay đầu nhìn Lý Mẫn nói: “Người mới có phạm sai lầm cũng là chuyện bình thường.” Nói xong ông cũng trở về phòng.
Lý Mẫn đã sớm không thuận mắt với Tần Thanh nên bây giờ lại gặp tình huống như thế, cô càng bị tức giận không nhẹ. Cô ném cho Tần Thanh ánh mắt phẫn hận rồi mới ra ngoài.
Lữ Đan ngồi bên cạnh hô to, lại tiến đến sát Tần Thanh nói: “Đã sớm nói với cậu rằng cô ấy rất biến thái, bây giờ đã tin tớ chưa?”
Tần Thanh trong lòng phiền não, ném cây bút trên bàn, nói: “Biến thái đều là do bị bức ép, tớ cũng nhanh chóng biến thái mất.”
Lữ Đan nhìn Tần Thanh với ánh mắt đồng tình.
Buổi chiều, Tần Thanh ôm một túi tài liệu trở về, khi đi đến lầu một phòng khách thì gặp Tống Vũ Thành.
Không ngờ lại gặp anh như thế nên Tần Thanh cảm thấy căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng quên.
Tống Vũ Thành đang cùng một cô gái trẻ từ phòng khách phía bên phải quán cà phê đi ra, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện.
Từ khi yêu nhau đến giờ, Tần Thanh đã ngẫu nhiên gặp anh vô số lần ở công ty nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ mình lại gặp anh trong tình huống như thế này sau khi chia tay.
Cô hi vọng mình có thể đường đường chính chính mặt không đỏ, tâm không hoảng hốt, làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ thế đi lướt qua mặt anh, hiên ngang khí thế tiến về phía trước. Nhưng xin thứ lỗi cho cô, cô không có cách nào làm được, thử hỏi có mấy ai gặp lại mối tình đầu của mình mà vẫn có thể vững vàng tỏ ra như không có chuyện gì?
Giờ khắc này Tần Thanh cũng không dám ngẩng đầu lên, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, tim đập rất nhanh, bước chân cũng không tự chủ hoảng loạn bước xiêu vẹo.
Vào giờ khắc đó, cô nghe thấy người phụ nữ bên cạnh Tống Vũ Thành đang nói chuyện với anh, hỏi anh buổi tối đi ăn cơm ở đâu.
Tần Thanh không nghe thấy Tống Vũ Thành trả lời, cũng không cần biết lúc này mắt anh nhìn đi đâu, cô chỉ muốn bước nhanh ra khỏi nơi này.
Trở lại văn phòng, Tần Thanh trốn vào phòng toilet và gào khóc rất lâu. Đây chính là nguyên nhân mà anh nói chia tay sao? Đây chính là nguyên nhân anh không hợp với cô sao? Người phụ nữ ôn hoà, dịu dàng kia mới thích hợp với anh sao?
Cuối cùng cũng hết giờ làm. Tần Thanh xách túi ra khỏi công ty, cô đang hồn bay phách lạc, thận trọng bước từng bước không ngừng tự nhủ: Không nên vì vậy mà chết, không ai quan tâm cũng không sao. Lúc trước sống thế nào thì bây giờ sống như vậy, đừng oán trách ai cũng đừng làm ra dáng vẻ khiến người khác chán ghét.
“Này, đang nhớ anh phải không?” Lục Kiếm Thăng không biết từ nơi nào đột nhiên nhảy ra, một tay anh giơ bó hoa hồng từ bên cạnh, một tay ôm eo Tần Thanh.
“Hết hồn, anh muốn dọa tôi đến chết sao?” Tần Thanh kinh hoảng đẩy anh ta ra.
Lục Kiếm Thăng cười hắc hắc, dáng vẻ chính gốc của chàng trai không tim không phổi.
“Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?” Tần Thanh gượng hỏi.
Lục Kiếm Thăng chỉ cửa hàng tủ kính, khắp nơi đều là thiệp cùng những món đồ trang trí để chúc mừng Giáng Sinh.
“Anh đã hứa với em rằng Giáng Sinh sẽ trở về.” Lục Kiếm Thăng vừa cười vừa bước tới gần cô nói: “Sao anh lại nói dối em được?”
“Hôm nay trông anh rất vui.” Tần Thanh hỏi.
“Bởi vì được gặp em.” Lục Kiếm Thăng giả vờ thật lòng đáp.
Tần Thanh miễn cưỡng cười.
“Đi ăn cơm với anh được không? Chờ nữa chắc anh chết đói mất.” Lục Kiếm Thăng làm ra vẻ oan ức, giọng nói mang theo mấy phần làm nũng.
Tần Thanh nhìn đoá hoa hồng trong tay anh, cười nói: “Vì anh chăm sóc bó hoa thật tốt nên ngày hôm nay anh muốn gì đều được.”
Cửa hàng tủ kính bật ánh đèn dìu dịu chiếu sáng khắp nơi, hai mắt Tần Thanh đầy nước, khuôn mặt kiều mị tươi đẹp như đóa hoa làm nổi bật cả người cô khiến Lục Kiếm Thăng hoảng loạn nhìn cô không chớp mắt.
“Thật sao? Em chơi hết mình sao?” Lục Kiếm Thăng khiêu khích.
“Ai sợ anh.” Tần Thanh cũng cương theo.
Giọng điệu Lục Kiếm Thăng ngả ngớn trêu đùa: “Vậy em qua đêm cùng anh, có dám không?”
Tần Thanh vung hoa đánh lên người anh ta “Tôi biết cái tên lưu manh này không nghĩ ra chuyện gì tốt đẹp cả mà.” Nói xong cô xoay người muốn chạy.
“Được rồi! Được rồi! Không giỡn nữa.” Lục Kiếm Thăng đứng trước mặt cô “Anh bảo đảm nói chuyện đàng hoàng, tuyệt đối không giở trò lưu manh.”
Thấy cô vẫn còn do dự, Lục Kiếm Thăng trực tiếp kéo cô đến ven đường: “Hôm nay anh không lái xe, chúng ta bắt xe đi.”
“Sao vậy? Do hồn bay phách lạc hay công việc không hài lòng? Bị lãnh đạo khiển trách?” Lục Kiếm Thăng hỏi khi đã ngồi trên xe taxi.
Tần Thanh dựa vào lưng ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không trả lời anh ta.
Hôm nay thời tiết rất xấu, ngoài cửa xe sương mù giăng mờ mịt, phía trước cũng không còn thấy rõ đường đi.
Xe dừng trước cửa một hội quán cao cấp, Lục Kiếm Thăng quen cửa quen nẻo nên đi tới lầu hai phòng khách. Anh kéo ghế mời Tần Thanh ngồi, sau đó cũng ngồi bên cạnh cô. Sau khi gọi món ăn xong, Lục Kiếm Thăng rất tự nhiên lấy tay khoát lên lưng ghế dựa sau lưng Tần Thanh, cũng không kiêng dè chút nào mà đắm đuối nhìn cô.
“Anh nhìn cái gì?” Tần Thanh bị nhìn nên cảm thấy rất không dễ chịu.
Lục Kiếm Thăng kề mặt gần sát cô, ám muội nói: “Đột nhiên anh phát hiện ra rằng em rất đẹp.”
Tần Thanh giơ tay giữ khoảng cách: “Anh đừng luôn trưng bày bộ dáng không đứng đắn như vậy.”
Lục Kiếm Thăng cười: “Đàn ông nhìn người phụ nữ của mình cũng chỉ là chuyện bình thường thôi mà.”
Tần Thanh cau mày phản bác: “Khi nào mà tôi với anh có mối quan hệ chuẩn xác như vậy?” Cô nhìn anh ta, nghiêm mặt nói: “Tôi và anh nhiều lắm cũng chỉ là những người bạn bình thường mà thôi.”
Lục Kiếm Thăng thâm trầm, cười nhạo nói: “Bạn bè bình thường sao? Thế nào là bạn bình thường? Là không cùng nhau trải qua trên giường thì được gọi là bình thường sao? Lẽ nào anh theo đuổi em đến như vậy mà em vẫn không nhận ra?” Anh cũng không chờ Tần Thanh trả lời, Lục Kiếm Thăng tiếp tục phân tích “Em thích chơi trò bí mật với đàn ông mình thích sao? Muốn có cảm giác mờ ám đúng không?”
Tần Thanh nghe mà thấy nổi nóng nhưng cô cũng không thể nào phản bác lại lời anh được.
Lục Kiếm Thăng nhân cơ hội này, lần thứ hai áp sát vào người cô, thì thầm bên tai cô: “Anh không giống những người đàn ông khác, muốn chơi trò mập mờ với anh thì phải trả giá thật đắt đó.”
Tần Thanh cực kỳ phẫn nộ rất muốn chửi bậy: “Nói đủ chưa? Anh, một thằng nhóc chưa đủ lớn như anh thì lên mặt với tôi cái gì chứ?”
Nói xong cô đứng dậy đi ra phía ngoài, Lục Kiếm Thăng cũng kịp kéo cô lại: “Làm gì hẹp hòi như vậy? Nói hai câu liền trở mặt.”
“Tôi đi rửa tay.” Tần Thanh căm giận đáp.
Tần Thanh đi tới chỗ ngoặt nơi hành lang, vừa muốn xoay người sang tay trái để tiến vào toilet thì phía sau truyền tới một giọng nói khá quen thuộc. Thân thể Tần Thanh cứng đờ, cô chầm chậm xoay người nhìn sang, nhìn thấy cuối hành lang là một người đàn ông cao lớn tuấn lãng.
Đó là người khiến cô tâm hồn bất định, luôn quấy nhiễu trong giấc mộng của cô hằng đêm.
Tống Vũ Thành đứng cuối hành lang trước cửa sổ, nghiêng người đứng đó. Ngoài cửa sổ, tia sáng lấp lánh soi sáng chung quanh khiến bóng dáng anh phảng phất nét cao lớn kiên cường. Tần Thanh hoảng hồn, muốn nhanh bước đi né tránh, mà khi ý nghĩ này xuất hiện thì cũng vừa lúc Tống Vũ Thành xoay người phát hiện ra cô.
Bốn mắt giao nhau, trong khoảnh khắc không khí như ngưng đọng lại.
Còn vẻ mặt Tống Vũ Thành kinh ngạc, anh cũng đang muốn đi tới chỗ Tần Thanh nhưng mới bước một bước thì trong hành lang liền vang lên một giọng nói của phụ nữ lanh lảnh. Sau đó cô nghe người phụ nữ nũng nịu nói: “Anh Vũ Thành, ba mẹ em đã đến.”
Tống Vũ Thành nghe tiếng nên quay đầu lại, đáp nhanh: “Được.” Anh vẫn chưa dừng bước nhưng điều khiến anh dừng bước chính là Lục Kiếm Thăng từ trong phòng khách bước ra.
Lục Kiếm Thăng đi thẳng tới trước mặt Tần Thanh, anh ta không hề nghĩ ngợi ôm lấy eo Tần Thanh nói: “Anh còn đang tức giận vì không biết em chạy đi đằng nào. Em làm gì ở đây vậy?” Nói xong anh ta cúi đầu xuống thấp, trán cụng vào đầu cô thân mật hỏi: “Hả?” Không khí càng thêm ám muội đến cực điểm.
Tần Thanh cũng hoảng hốt miễn cưỡng xoay mặt qua một bên, phiền chán dùng tay đẩy Lục Kiếm Thăng ra.
Lúc này Lục Kiếm Thăng mới phát hiện ra sự khác thường, anh xoay mặt qua liền nhìn thấy cũng còn hai người khác trong hành lang.
Lục Kiếm Thăng cũng hơi sững người nhưng sau đó liền cười chào hỏi: “Thật trùng hợp, anh Thành cũng ở đây.” Lục Kiếm Thăng thả tay Tần Thanh ra và đi tới trước.
Tống Vũ Thành vẫn không mở miệng, chỉ hơi gật đầu một cái, sắc mặt có chút khó coi.
Lục Kiếm Thăng hết nhìn Tống Vũ Thành lại nhìn người phụ nữ bên cạnh anh nói: “Tam tiểu thư xinh đẹp Vạn gia về nước khi nào vậy? Sao lại không nói một tiếng để tôi tới đón tiếp. Thật thất lễ.”
Tiểu thư Vạn nhàn nhạt đáp: “Lúc trước không về kịp để dự tang lễ của bác Tống nên lần này tôi cố ý trở về để bái tế ông ấy.”
“Có dự định khi nào đi chưa?” Lục Kiếm Thăng hỏi.
Tiểu thư Vạn quay đầu nhìn về phía Tống Vũ Thành, đáp: “Tôi còn chưa quyết định khi nào sẽ đi, không chừng sẽ không đi nữa.”
Lục Kiếm Thăng nhìn về phía Tống Vũ Thành, vẻ mặt đàng hoàng trịnh trọng hiếm thấy: “Anh cũng đừng quá khổ sở, tôi thấy anh tiều tụy rất nhiều. Xin nén bi thương.”
Tống Vũ Thành vẫn nhìn Tần Thanh, dường như anh không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa người bên cạnh mình và Lục Kiếm Thăng. Mãi đến khi nghe được bốn từ cuối của Lục Kiếm Thăng, anh mới nhíu mày, ném câu tiếp theo: “Cảm ơn!” và xoay người đi vào trong.
Tiểu thư Vạn cũng đuổi theo, đồng thời lễ phép chào hỏi. Cô ta chạy về hành lang, hai người mỉm cười vung vẩy tay, trông thật vui vẻ..
Tần Thanh vẫn đứng phía sau cúi đầu xuống thấp, cô tựa như đang ở một thế giới khác, một thế giới không cùng thuộc về ba người phía trước.
Lục Kiếm Thăng xoay người trở lại bên cạnh Tần Thanh, kéo cánh tay cô trở về phòng khách.
Cửa phòng đóng lại vang lên tiếng “Đùng”, lòng Tần Thanh cũng bị chấn động, dường như bức tường ngăn cách thế giới giữa anh và cô quá lớn. Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ đó, cô cũng cho rằng mình đã tìm thấy đáp án nên trong lòng hoàn toàn u ám.
“Sao vậy? Anh thấy khuôn mặt anh Tống cũng trắng bệch.” Lục Kiếm Thăng đứng một bên cười nói “Em cũng không cần sợ anh ta.”
Tần Thanh thăm thẳm nói: “Có phải các người luôn ở vị trí cao nhất, hưởng thụ những thứ tốt nhất nên muốn người khác kính nể mình thôi đúng không?”
Lục Kiếm Thăng buông đũa xuống, xoay hai bả vai cô lại để cô đối mặt với mình, trịnh trọng nói: “Hãy gả cho anh.”
Mấy ngày kế tiếp, Tần Thanh đều trầm lặng, không nói lời nào.
“Hôm nay là lễ Giáng Sinh, lát nữa hết giờ làm cậu dự định làm gì?” Lữ Đan vui mừng hỏi.
Tần Thanh hướng mắt nhìn vào máy tính, không nói gì chỉ lắc đầu một cái.
“Nhìn mặt cậu không vui, tớ cũng có cảm giác mất hứng.” Lữ Đan oán trách nói: “Đừng tưởng ngày lễ của những người nước ngoài không có gì hay, rất vui đấy tuyệt đối không chê được.”
“Ở Trung Quốc, đoán chừng chỉ có hai loại người có thể muốn tìm niềm vui thôi.” Tần Thanh phờ phạc nói.
“Hai loại nào?” Lữ Đan hiếu kỳ hỏi.
“Thương gia và tình nhân.” Tần Thanh đáp.
“Thất tình rồi sao?” Lữ Đan nhìn cô chằm chằm hỏi: Nên mới suy nghĩ tiêu cực như vậy đây.”
“Cậu đừng đoán mò.” Tần Thanh hít một hơi, nói tiếp: “Vậy cậu dự định tìm niềm vui thế nào?”
Lữ Đan nghe vậy không nhịn được cười: “Tớ sẽ yêu, lần này tớ nhất định phải yêu cho tới cùng.”
“Chúc mừng cậu.” Tần Thanh chân thành nói.
Vừa lúc Lý Mẫn đi tới, cô ta dùng sức ném mạnh tập văn kiện xuống bàn làm việc của Tần Thanh.
“Làm gì vậy?” Tần Thanh bị dọa đến run lên, giọng khó chịu hỏi.
Lý Mẫn tức đến nổ phổi nói: “Cô xem lại cách thức làm việc của cô đi, không có số liệu nào đúng hết, ngay cả đến những kiến thức cơ bản cũng làm sai. Cô đang làm gì ở đây? Xin thôi việc sao? Công ty do nhà cô mở ra à?”
Vì việc to tiếng này nên đã thu hút nhiều ánh nhìn của khối văn phòng, họ ngồi đó nhìn như đang xem kịch vui.
“Tôi làm lại là được, cô la lối lớn tiếng làm gì chứ?” Tần Thanh đúng mực, không chút nào yếu thế.
“Đây là thái độ gì?” Lý Mẫn vất vả nắm chân đau của mình.
Tần Thanh vẫn ngồi in lặng, bề ngoài nhìn qua rất bình tĩnh nhưng kỳ thực trong nội tâm đang dao động mãnh liệt. Cô có cảm giác gần đây mình thực sự gặp xui xẻo, mọi chuyện luôn không theo ý mình.
Lúc này, trùng hợp phó phòng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lý Mẫn hung hăng áp bức Tần Thanh trước bàn làm việc thì liền bước đến hỏi thăm.
Phó phòng nghe xong, cực kỳ hoà hoãn nói: “Tài liệu còn chưa nộp mà, cũng không có gì ghê gớm, làm lại là được rồi.”
Ông quay đầu nhìn Lý Mẫn nói: “Người mới có phạm sai lầm cũng là chuyện bình thường.” Nói xong ông cũng trở về phòng.
Lý Mẫn đã sớm không thuận mắt với Tần Thanh nên bây giờ lại gặp tình huống như thế, cô càng bị tức giận không nhẹ. Cô ném cho Tần Thanh ánh mắt phẫn hận rồi mới ra ngoài.
Lữ Đan ngồi bên cạnh hô to, lại tiến đến sát Tần Thanh nói: “Đã sớm nói với cậu rằng cô ấy rất biến thái, bây giờ đã tin tớ chưa?”
Tần Thanh trong lòng phiền não, ném cây bút trên bàn, nói: “Biến thái đều là do bị bức ép, tớ cũng nhanh chóng biến thái mất.”
Lữ Đan nhìn Tần Thanh với ánh mắt đồng tình.
Buổi chiều, Tần Thanh ôm một túi tài liệu trở về, khi đi đến lầu một phòng khách thì gặp Tống Vũ Thành.
Không ngờ lại gặp anh như thế nên Tần Thanh cảm thấy căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng quên.
Tống Vũ Thành đang cùng một cô gái trẻ từ phòng khách phía bên phải quán cà phê đi ra, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện.
Từ khi yêu nhau đến giờ, Tần Thanh đã ngẫu nhiên gặp anh vô số lần ở công ty nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ mình lại gặp anh trong tình huống như thế này sau khi chia tay.
Cô hi vọng mình có thể đường đường chính chính mặt không đỏ, tâm không hoảng hốt, làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ thế đi lướt qua mặt anh, hiên ngang khí thế tiến về phía trước. Nhưng xin thứ lỗi cho cô, cô không có cách nào làm được, thử hỏi có mấy ai gặp lại mối tình đầu của mình mà vẫn có thể vững vàng tỏ ra như không có chuyện gì?
Giờ khắc này Tần Thanh cũng không dám ngẩng đầu lên, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, tim đập rất nhanh, bước chân cũng không tự chủ hoảng loạn bước xiêu vẹo.
Vào giờ khắc đó, cô nghe thấy người phụ nữ bên cạnh Tống Vũ Thành đang nói chuyện với anh, hỏi anh buổi tối đi ăn cơm ở đâu.
Tần Thanh không nghe thấy Tống Vũ Thành trả lời, cũng không cần biết lúc này mắt anh nhìn đi đâu, cô chỉ muốn bước nhanh ra khỏi nơi này.
Trở lại văn phòng, Tần Thanh trốn vào phòng toilet và gào khóc rất lâu. Đây chính là nguyên nhân mà anh nói chia tay sao? Đây chính là nguyên nhân anh không hợp với cô sao? Người phụ nữ ôn hoà, dịu dàng kia mới thích hợp với anh sao?
Cuối cùng cũng hết giờ làm. Tần Thanh xách túi ra khỏi công ty, cô đang hồn bay phách lạc, thận trọng bước từng bước không ngừng tự nhủ: Không nên vì vậy mà chết, không ai quan tâm cũng không sao. Lúc trước sống thế nào thì bây giờ sống như vậy, đừng oán trách ai cũng đừng làm ra dáng vẻ khiến người khác chán ghét.
“Này, đang nhớ anh phải không?” Lục Kiếm Thăng không biết từ nơi nào đột nhiên nhảy ra, một tay anh giơ bó hoa hồng từ bên cạnh, một tay ôm eo Tần Thanh.
“Hết hồn, anh muốn dọa tôi đến chết sao?” Tần Thanh kinh hoảng đẩy anh ta ra.
Lục Kiếm Thăng cười hắc hắc, dáng vẻ chính gốc của chàng trai không tim không phổi.
“Sao đột nhiên anh lại xuất hiện ở đây?” Tần Thanh gượng hỏi.
Lục Kiếm Thăng chỉ cửa hàng tủ kính, khắp nơi đều là thiệp cùng những món đồ trang trí để chúc mừng Giáng Sinh.
“Anh đã hứa với em rằng Giáng Sinh sẽ trở về.” Lục Kiếm Thăng vừa cười vừa bước tới gần cô nói: “Sao anh lại nói dối em được?”
“Hôm nay trông anh rất vui.” Tần Thanh hỏi.
“Bởi vì được gặp em.” Lục Kiếm Thăng giả vờ thật lòng đáp.
Tần Thanh miễn cưỡng cười.
“Đi ăn cơm với anh được không? Chờ nữa chắc anh chết đói mất.” Lục Kiếm Thăng làm ra vẻ oan ức, giọng nói mang theo mấy phần làm nũng.
Tần Thanh nhìn đoá hoa hồng trong tay anh, cười nói: “Vì anh chăm sóc bó hoa thật tốt nên ngày hôm nay anh muốn gì đều được.”
Cửa hàng tủ kính bật ánh đèn dìu dịu chiếu sáng khắp nơi, hai mắt Tần Thanh đầy nước, khuôn mặt kiều mị tươi đẹp như đóa hoa làm nổi bật cả người cô khiến Lục Kiếm Thăng hoảng loạn nhìn cô không chớp mắt.
“Thật sao? Em chơi hết mình sao?” Lục Kiếm Thăng khiêu khích.
“Ai sợ anh.” Tần Thanh cũng cương theo.
Giọng điệu Lục Kiếm Thăng ngả ngớn trêu đùa: “Vậy em qua đêm cùng anh, có dám không?”
Tần Thanh vung hoa đánh lên người anh ta “Tôi biết cái tên lưu manh này không nghĩ ra chuyện gì tốt đẹp cả mà.” Nói xong cô xoay người muốn chạy.
“Được rồi! Được rồi! Không giỡn nữa.” Lục Kiếm Thăng đứng trước mặt cô “Anh bảo đảm nói chuyện đàng hoàng, tuyệt đối không giở trò lưu manh.”
Thấy cô vẫn còn do dự, Lục Kiếm Thăng trực tiếp kéo cô đến ven đường: “Hôm nay anh không lái xe, chúng ta bắt xe đi.”
“Sao vậy? Do hồn bay phách lạc hay công việc không hài lòng? Bị lãnh đạo khiển trách?” Lục Kiếm Thăng hỏi khi đã ngồi trên xe taxi.
Tần Thanh dựa vào lưng ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không trả lời anh ta.
Hôm nay thời tiết rất xấu, ngoài cửa xe sương mù giăng mờ mịt, phía trước cũng không còn thấy rõ đường đi.
Xe dừng trước cửa một hội quán cao cấp, Lục Kiếm Thăng quen cửa quen nẻo nên đi tới lầu hai phòng khách. Anh kéo ghế mời Tần Thanh ngồi, sau đó cũng ngồi bên cạnh cô. Sau khi gọi món ăn xong, Lục Kiếm Thăng rất tự nhiên lấy tay khoát lên lưng ghế dựa sau lưng Tần Thanh, cũng không kiêng dè chút nào mà đắm đuối nhìn cô.
“Anh nhìn cái gì?” Tần Thanh bị nhìn nên cảm thấy rất không dễ chịu.
Lục Kiếm Thăng kề mặt gần sát cô, ám muội nói: “Đột nhiên anh phát hiện ra rằng em rất đẹp.”
Tần Thanh giơ tay giữ khoảng cách: “Anh đừng luôn trưng bày bộ dáng không đứng đắn như vậy.”
Lục Kiếm Thăng cười: “Đàn ông nhìn người phụ nữ của mình cũng chỉ là chuyện bình thường thôi mà.”
Tần Thanh cau mày phản bác: “Khi nào mà tôi với anh có mối quan hệ chuẩn xác như vậy?” Cô nhìn anh ta, nghiêm mặt nói: “Tôi và anh nhiều lắm cũng chỉ là những người bạn bình thường mà thôi.”
Lục Kiếm Thăng thâm trầm, cười nhạo nói: “Bạn bè bình thường sao? Thế nào là bạn bình thường? Là không cùng nhau trải qua trên giường , thì được gọi là bình thường sao? Lẽ nào anh theo đuổi em đến như vậy mà em vẫn không nhận ra?” Anh cũng không chờ Tần Thanh trả lời, Lục Kiếm Thăng tiếp tục phân tích “Em thích chơi trò bí mật với đàn ông mình thích sao? Muốn có cảm giác mờ ám đúng không?”
Tần Thanh nghe mà thấy nổi nóng nhưng cô cũng không thể nào phản bác lại lời anh được.
Lục Kiếm Thăng nhân cơ hội này, lần thứ hai áp sát vào người cô, thì thầm bên tai cô: “Anh không giống những người đàn ông khác, muốn chơi trò mập mờ với anh thì phải trả giá thật đắt đó.”
Tần Thanh cực kỳ phẫn nộ rất muốn chửi bậy: “Nói đủ chưa? Anh, một thằng nhóc chưa đủ lớn như anh thì lên mặt với tôi cái gì chứ?”
Nói xong cô đứng dậy đi ra phía ngoài, Lục Kiếm Thăng cũng kịp kéo cô lại: “Làm gì hẹp hòi như vậy? Nói hai câu liền trở mặt.”
“Tôi đi rửa tay.” Tần Thanh căm giận đáp.
Tần Thanh đi tới chỗ ngoặt nơi hành lang, vừa muốn xoay người sang tay trái để tiến vào toilet thì phía sau truyền tới một giọng nói khá quen thuộc. Thân thể Tần Thanh cứng đờ, cô chầm chậm xoay người nhìn sang, nhìn thấy cuối hành lang là một người đàn ông cao lớn tuấn lãng.
Đó là người khiến cô tâm hồn bất định, luôn quấy nhiễu trong giấc mộng của cô hằng đêm.
Tống Vũ Thành đứng cuối hành lang trước cửa sổ, nghiêng người đứng đó. Ngoài cửa sổ, tia sáng lấp lánh soi sáng chung quanh khiến bóng dáng anh phảng phất nét cao lớn kiên cường. Tần Thanh hoảng hồn, muốn nhanh bước đi né tránh, mà khi ý nghĩ này xuất hiện thì cũng vừa lúc Tống Vũ Thành xoay người phát hiện ra cô.
Bốn mắt giao nhau, trong khoảnh khắc không khí như ngưng đọng lại.
Còn vẻ mặt Tống Vũ Thành kinh ngạc, anh cũng đang muốn đi tới chỗ Tần Thanh nhưng mới bước một bước thì trong hành lang liền vang lên một giọng nói của phụ nữ lanh lảnh. Sau đó cô nghe người phụ nữ nũng nịu nói: “Anh Vũ Thành, ba mẹ em đã đến.”
Tống Vũ Thành nghe tiếng nên quay đầu lại, đáp nhanh: “Được.” Anh vẫn chưa dừng bước nhưng điều khiến anh dừng bước chính là Lục Kiếm Thăng từ trong phòng khách bước ra.
Lục Kiếm Thăng đi thẳng tới trước mặt Tần Thanh, anh ta không hề nghĩ ngợi ôm lấy eo Tần Thanh nói: “Anh còn đang tức giận vì không biết em chạy đi đằng nào. Em làm gì ở đây vậy?” Nói xong anh ta cúi đầu xuống thấp, trán cụng vào đầu cô thân mật hỏi: “Hả?” Không khí càng thêm ám muội đến cực điểm.
Tần Thanh cũng hoảng hốt miễn cưỡng xoay mặt qua một bên, phiền chán dùng tay đẩy Lục Kiếm Thăng ra.
Lúc này Lục Kiếm Thăng mới phát hiện ra sự khác thường, anh xoay mặt qua liền nhìn thấy cũng còn hai người khác trong hành lang.
Lục Kiếm Thăng cũng hơi sững người nhưng sau đó liền cười chào hỏi: “Thật trùng hợp, anh Thành cũng ở đây.” Lục Kiếm Thăng thả tay Tần Thanh ra và đi tới trước.
Tống Vũ Thành vẫn không mở miệng, chỉ hơi gật đầu một cái, sắc mặt có chút khó coi.
Lục Kiếm Thăng hết nhìn Tống Vũ Thành lại nhìn người phụ nữ bên cạnh anh nói: “Tam tiểu thư xinh đẹp Vạn gia về nước khi nào vậy? Sao lại không nói một tiếng để tôi tới đón tiếp. Thật thất lễ.”
Tiểu thư Vạn nhàn nhạt đáp: “Lúc trước không về kịp để dự tang lễ của bác Tống nên lần này tôi cố ý trở về để bái tế ông ấy.”
“Có dự định khi nào đi chưa?” Lục Kiếm Thăng hỏi.
Tiểu thư Vạn quay đầu nhìn về phía Tống Vũ Thành, đáp: “Tôi còn chưa quyết định khi nào sẽ đi, không chừng sẽ không đi nữa.”
Lục Kiếm Thăng nhìn về phía Tống Vũ Thành, vẻ mặt đàng hoàng trịnh trọng hiếm thấy: “Anh cũng đừng quá khổ sở, tôi thấy anh tiều tụy rất nhiều. Xin nén bi thương.”
Tống Vũ Thành vẫn nhìn Tần Thanh, dường như anh không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa người bên cạnh mình và Lục Kiếm Thăng. Mãi đến khi nghe được bốn từ cuối của Lục Kiếm Thăng, anh mới nhíu mày, ném câu tiếp theo: “Cảm ơn!” và xoay người đi vào trong.
Tiểu thư Vạn cũng đuổi theo, đồng thời lễ phép chào hỏi. Cô ta chạy về hành lang, hai người mỉm cười vung vẩy tay, trông thật vui vẻ..
Tần Thanh vẫn đứng phía sau cúi đầu xuống thấp, cô tựa như đang ở một thế giới khác, một thế giới không cùng thuộc về ba người phía trước.
Lục Kiếm Thăng xoay người trở lại bên cạnh Tần Thanh, kéo cánh tay cô trở về phòng khách.
Cửa phòng đóng lại vang lên tiếng “Đùng”, lòng Tần Thanh cũng bị chấn động, dường như bức tường ngăn cách thế giới giữa anh và cô quá lớn. Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ đó, cô cũng cho rằng mình đã tìm thấy đáp án nên trong lòng hoàn toàn u ám.
“Sao vậy? Anh thấy khuôn mặt anh Tống cũng trắng bệch.” Lục Kiếm Thăng đứng một bên cười nói “Em cũng không cần sợ anh ta.”
Tần Thanh thăm thẳm nói: “Có phải các người luôn ở vị trí cao nhất, hưởng thụ những thứ tốt nhất nên muốn người khác kính nể mình thôi đúng không?”
Lục Kiếm Thăng buông đũa xuống, xoay hai bả vai cô lại để cô đối mặt với mình, trịnh trọng nói: “Hãy gả cho anh.”