Phàm Tình Tục Ái

Chương 39: Chương 39




Edit : Sóc Là Ta -

Vào buổi sáng cuối tuần, sau khi rời giường, Tần Thanh thu dọn xong đồ dùng dự định trở về nhà mình.

Đi vòng quanh nhà, Tần Thanh cũng không tìm thấy bóng dáng Tống Vũ Thành đang ở đâu.

Trên bàn còn hai bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, trong đó có một bữa đã được dùng xong.

Tần Thanh ngồi xuống dùng bữa điểm tâm của mình. Sau khi dọn dẹp vào phòng bếp, cô trở về phòng ngồi suy nghĩ ình có nên không chào mà đi hay không.

Buổi trưa, người phục vụ tới đưa món ăn, nói là tiên sinh Tống đã gọi những món ăn này cho cô.

Tần Thanh quay về bàn, muốn gọi điện thoại hỏi anh có trở về ăn cơm trưa hay không nhưng điện thoại cầm lên lại thả xuống, cuối cùng cô cũng không gọi đi.

Trong điện thoại của cô, số anh vẫn là số “1” .

Tần Thanh nhìn con số đơn giản thật lâu.

Cô cũng không còn tâm trạng để ăn nên cô quay trở về phòng, ngồi dựa vào đầu giường, mở TV xem. Tuy truyền hình có phát những chương trình náo nhiệt nhưng cô dường như không thể tập trung vào bất cứ tiết mục nào, cũng không biết từ lúc nào cô lại ngủ gật trên chiếc giường lớn kia.

Khi cô tỉnh lại, trời cũng bắt đầu xế chiều, lại nghe bên ngoài có âm thanh vọng lại, Tống Vũ Thành đã trở về.

Tần Thanh đứng lên, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Cô ở trong phòng vệ sinh thật lâu như muốn ổn định lại tâm tình trong lòng mình lúc này.

Lúc cô ra ngoài cũng không thấy ai.

Cô đi lên lầu thì thấy Tống Vũ Thành mặc áo đuôi ngắn cùng quần sọt, đang tập thể hình và chạy bộ, anh chỉnh tốc độ chạy có chút nhanh.

Lúc này cô cũng không muốn làm phiền anh nên lặng lẽ bước trở về phòng mình.

Cô bước tới ngồi trên xích đu ngay phía trước cửa sổ, ngoài cửa sổ mây tụ mây tan, ánh nắng chiều làm hồng một khoảng bầu trời.

Mà tâm tình trong lòng cô lúc này là hết sức buồn bã.

Lần thứ hai Tần Thanh bước ra ngoài là lúc nhìn thấy Tống Vũ Thành đang đứng trong phòng khách và ngồi ở phía quầy bar.

Nhìn anh như thể mới vừa tắm xong, mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng, tóc đen bóng có dính chút nước trông thật quyến rũ lộng lẫy.

Tần Thanh chần chờ, không dám tới gần anh.

Tống Vũ Thành cầm chai rượu đỏ trên tay, đang định mở ra thì ngẩng đầu lên nhìn thấy, vẫy tay nói: “Đến đây.”

Tần Thanh như đứa trẻ ngoan, bước đến cạnh anh.

Tống Vũ Thành sắp mở ra rượu đỏ ra, anh ngủa chiếc ly cao cổ vào miệng chai, rót xong đưa đến trước mặt cô.

“Cảm ơn.” Tần Thanh uống cạn hết ly rượu.

Rượu rót vào lòng cô khiến cô ó chút say.

Tống Vũ Thành cũng thuận theo cô uống một ly, đột nhiên mở miệng nói: “Anh đã điều tra người tên là Lý Hạ kia, anh ta cũng không tệ, nhân phẩm tốt, gia cảnh cũng được.”

Tần Thanh không hiểu, cô cũng đồng tìnhnói: “Anh ấy rất tốt, anh tìm anh ấy sao?”

Tống Vũ Thành nhìn kỹ cô, nói tiếp: “Nếu em muốn tìm bạn trai thì tìm anh ta là thích hợp nhất.”

Tần Thanh nghe xong choáng váng, phản ứng chậm nửa nhịp. Cô từ khuôn mặt ngẩn ngơ bỗng trở nên giận dữ nói: “Anh có ý gì? Sợ em bám anh mãi không buông sao? Anh yên tâm, em cũng không phải loại phụ nữ như anh nghĩ. Em cũng đang nói tạm biệt. Em bảo đảm từ đây về sau sẽ biến mất, không xuất hiện trước mặt anh nữa.” Cô đặt chiếc ly xuống, xoay người bước nhanh về phòng.

Tống Vũ Thành đi theo sát phía sau. Khi đi tới cửa phòng, anh theo bản năng gõ cửa, nhìn thấy cửa vẫn chưa đóng nên anh bước vào. Cảnh đầu tiên anh nhìn thấy là Tần Thanh đang kéo túi xách của mình ra ngoài.

Tống Vũ Thành chạy tới kéo cánh tay cô, nói: “Em bình tĩnh đi, trước hết nghe anh nói đã.”

“Nói gì? Nói anh bội tình bạc nghĩa munố tìm phụ nữ khác tốt hơn em sao?” Tần Thanh tránh tay anh, ngửa đầu áp sát mặt anh “Em không phải hạng người thiếu đàn ông thì không sống nổi. Trướ kia không có anh em vẫn sống tốt, sau này em cũng sẽ như vậy. Không cần anh quan tâm.” Cô dừng lại một chút, lệ dâng đầy khoé mắt, giọng nói khàn khàn “Em vẫn vậy, sống rất tốt.”

Nói xong, cô không chần chờ xoay người bước ra ngoài.

Tống Vũ Thành kéo cô lại, nước mắt cô đang cố nhịn bỗng rớt xuống. Hai tay Tống Vũ Thành nắm chặt bờ vai cô, run giọng nói: “Đừng khóc, anh không muốn thấy em khóc.”

Vẻ mặt Tần Thanh thống khổ thảm thiết nói: “Anh hi vọng em đến với người đàn ông khác sao? Anh không yêu em chút nào sao?”

“Không! Không phải!” Tống Vũ Thành bi thương ôm cô vào lòng nói “Anh yêu em, anh cũng không tin nổi mình lại yêu em nhiều đến thế.”

Tần Thanh dùng cằm chống đỡ bả vai anh, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Vậy thì cũng đừng nên bỏ rơi em mới phải. Em yêu anh, muốn bên cạnh anh. Nếu anh không muốn kết hôn thì chúng ta sẽ sống trong bí mật, chỉ cần mỗi ngày đều được gặp anh ucng4 làm em mãn nguyện.”

Tình cảm lấn át lý trí, một lần nữa nó như muốn nhấn chìm lý trí và kiêu ngạo của một người phụ nữ.

“Đừng nói vậy, anh không muốn em hận anh.” Tống Vũ Thành tỏ vẻ đau khổ nói.

Tần Thanh không trả lời, ôm cổ anh, lượn lờ hôn lên đôi môi ấm nóng của anh.

Giờ phút này cô như bất chấp tất cả, cô liều mạng ngây ngốc hôn anh, một nụ hôn mãnh liệt và mạnh mẽ.

Tuy Tống Vũ Thành đã lấy lại tinh thần nhưng anh vẫn không nhịn được đáp trả lại cô, dùng sức hôn cô thật sâu.

Trên người anh toả ra mùi nước hoa thơm ngát và mùi vị đặc biệt của phái nam lại có thêm chút men rượu toả ra khiến Tần Thanh ngây ngất.

Cô ẻo lả mềm mại không xương, hưởng thụ cảm giác anh yêu chiều dùng tay xoa bóp bầu ngực tròn căng qua làn áo mỏng manh của minh.

Chốc lát, Tống Vũ Thành đẩy thân thể cô ra, giọng nặng nề nói: “Không được, không thể như vậy.” Anh xoay người muốn chạy.

Tần Thanh ôm lấy một cánh tay của anh, trầm thấp khẩn cầu: “Đừng bỏ rơi em, cầu xin anh…. “

Tống Vũ Thành đứng lại nhưng cũng không quay lại nhìn cô.

Lại lần nữa Tần Thanh ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên gò má của anh.

“Em thật sự yêu anh sao? Chỉ yêu mình anh thôi sao? Bất luận sau này thế nào em đều không hối hận sao?” Tống Vũ Thành nhẹ giọng hỏi bên tai cô.

Tần Thanh nép vào lồng ngực anh, dùng sức gật đầu: “Em yêu anh, cũng chỉ yêu mìnhanh. Em tuyệt đối không bao giờ hối hận.”

Hai người lại ôm hôn nhau, sau đó cũng tự nhiên lăn ngã trên giường.

Anh nhắm chặt hai mắt, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, hôn cho đến khi đôi gò má cô đỏ bừng, sau đó lại di chuyển xuống chiếc cổ duyên dáng trắng ngần của cô.

Cô mạnh dạn cởi áo choàng của anh, cảm thấy thời gian cũng không quan trọng mà quan trọng là lúc này cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Như con thiêu thân lao vào biển lửa, cô chỉ muốn bên cạnh anh, cù có chết cô cũng mãn nguyện.

Trên chiếc giường màu xanh lam, đôi nam nữ yêu nhau say đắm cùng triền miên dưới sự minh chứng của trời và đất.

Tuy cô chờ đợi đã lâu, cũng chuẩn bị tâm lý đầy đủ nhưng cô lại không ngờ lần đầu của mình lại đau đến như vậy. Cô đau đơn đến độ bất ngờ ngẩn đầu lên, cong người nắm hai bờ vai của anh. Bên cạnh đó, cũng vì sợ móng taymình làm anh bị thương nên cô chỉ còn biết dùng lòng bàn tay mạnh mẽ xoa bóp bắp thịt anh.

Tống Vũ Thành đột nhiên mở mắt, anh đôt ngột dừng lại động tác, nhìn cô với ánh mắt đầy hoảng sợ.

Tần Thanh cắn môi, nhẹ nhàng hít thở sâu, nhíu mắt nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh như đang mỉm cười với anh.

Ánh mắt anh gợn sóng, chần chờ hỏi: “Khi ở khách sạn, chúng ta không làm gì sao?” Anh dùng giọng nói rất nhẹ hỏi cô.

Tần Thanh ravẻ bí mật, cô không muốn nói chuyện, chỉ lắc đầu. Sau đó cô lại dùng hai tay từ bả vai trượt đến lưng anh, muốn ôm sát anh vào mình.

Tống Vũ Thành đột nhiên áp thân thể mình xuống giường, lăn lộn một vòng. Sau đó lấy áo choàng khoác lên người và đi ra khỏi phòng.

Tần Thanh ngẩn người, sau đó cũng chậm rãi đứng dậy, mặc quần áo tử tế và đi theo ra ngoài.

Tống Vũ Thành trở lại phòng của mình và bước vào phòng tắm.

Tần Thanh đứng ở cửa phòng tắm, nghe bên trong tiếng nước chảy ào ào, tâm tình cũng chìm xuống như những dòng nước kia.

Cô kéo vali ra ngoài, cố tình đi trên đường cái, lẫn vào giữa đám người đông đúuc kia, trong lòng cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng và thống khổ.

Trên thân thể cô giờ đây xuất hiện từng tia đau đớn. Nếu những đau đớn này chưa từng có thì cô cũng không tin mình và anhlại thân cận đến vậy.

Lúc này, cô bỗng ý thức được, anh vốn không muốn tiếp xúc da thịt và thân mật với mình. Cô cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng đánh tan hết sức mạnh của cô, như rút hết kh1 lực trong người cô.

Nước mắt theo gò má không ngừng rơi xuống.

Tần Thanh trở lại phòng mình, mấy ngày không trở về, trong phòng bốc mùi hôi thối còn có mấy phần thê lương. Cô thay đồ ngủ và nằm xuống giường, lấy chăn đắp kín người mình, trong lòng đọc thầm: “Đừng suy nghĩ, cũng đừng khóc …. “

Nhưng tâm trí sao có thể nghe mệnh lệnh cô được đây? Hiện giờ, tâm tư cô giống như đang bị một bàn tay lớn nắm chặt, mạnh mẽ bóp vào khiến cô đau đến nỗi không dám dùng sức hô hấp, đau đến nỗi thân thể chỉ muốn cuộn mình trên giường mà thôi.

“Đùng đùng” Ngoài cửa có tiếng gõ cửa mạnh mẽ vang lên.

Tần Thanh hoảng hốt đi tới trước cửa, nhìn qua cửa sổ mắt mèo, thấy người ngoài cửa thì hết sức chấn động. Cô cũng nhanh chóng mở cửa.

Tống Vũ Thành từng bước đi vào, cũng mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, gấp giọng hỏi: “Tại sao âm thầm bỏ đi? Còn không nghe điện thoại, có biết anh sốt ruột lắm hay không?” Nói đến câu sau, giọng anh bỗng chậm lại dần.

Tần Thanh lắc đầu không nói, trong lòng có trăm nghìn cảm giác tựa như rất mơ hồ.

Tống Vũ Thành đứng ở đây, lồng ngực phập phồng, thân hình cao lớn của anh khiến gian phòng vốn thấp bé giờ lại càng thêm nhỏ hẹp ngột ngạt.

Tâm tình anh đã ổn định, cũng dang hai tay ôm cô vào lòng.

Mà sau đó, Tống Vũ Thành cũng không hề rời đi.

Hai người nằm thẳng trên chiếc giường rộng lớn trong phòng Tần Thanh.

Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng truyền đến xe cộ chạy ngược xuôi trên đường. Đèn đường và đèn neon đỏ thẫm xuyên qua chiếc rèm cửa sổ chiếu sáng vào phòng khiến mọi thứ càng trở nên huyền ảo, không thật.

Tần Thanh vẫn chưa chú ý tới những cảnh này, nhưng hiện tại cô cảm thấy có chút ảo não, ảo não vì suy nghĩ lúc trước mình không nên thuê lại những căn nhà ngoài mặt tiền đường như thế này.

Cô biết anh vẫn chưa ngủ, liền duỗi tay đụng vào tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Có phải anh ngủ không quen? Ngủ không được sao?”

Tống Vũ Thành nghiêng người sang đối mặt nhìn cô, chiếc giường thô sơ cũng vì sức nặng của anh mà kêu kót két.

Anh ôm eo cô, thì thầm bên tai cô nói: “Đêm nay nếu không gặp được em thì mới không ngủ được.”

Tần Thanh đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay đang ôm eo mình, một cánh tay mạnh mẽ, cứng rắn của người đàn ông cô yêu.

Cô thăm dò hỏi: “Anh thế nào?”

Tống Vũ Thành không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại anh lên tiếng trầm giọng hỏi cô: “Còn đau không?”

Tần Thanh đỏ mặt, lắc đầu đáp: “Không đau.” Lại không nhịn được suy đoán “Anh sợ em bị đau?”

Tống Vũ Thành không đáp, chỉ ôm cô vào lòng chặt hơn một chút.

Qua một lúc, anh đột nhiên mở miệng hỏi: “Em còn có tên khác không? Ví dụ như biệt danh hay nick name chẳng hạn.”

Tần Thanh cũng nghiêng người sang đối mặt với anh, cô cười giơ tay vuốt nhẹ gò má anh: “Anh gọi em là gì cũng được. Nếu anh trực tiếp gọi tên em thì em cũng sẽ phân biệt được anh gọi hay người khác gọi.”

Cô nép mình vào lồng ngực rắn chắc của Tống Vũ Thành, ôm chặt lấy anh, sâu sắc hít thở không khí trong lồng ngực anh. Hơi thở anh lan toả trong không khí, một mùi vị khiến cô cảm thấy rất dễ chịu.

Cô không kìm lòng được nói: “Em thật sự rất yêu anh.”

Tống Vũ Thành cũng ôm chặt cô, hỏi: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em không bỏ anh, em có thể làm được sao?”

Tần Thanh nép mình trong lồng ngực anh, dùng sức gật đầu: “Có thể.”

Tống Vũ Thành lại hỏi: “Nếu có gì khó khăn thì hãy lập tức nói với anh, em làm được sao?”

Tần Thanh dùng trán sượt qua lồng ngực anh: “Có thể.” Và cô cũng hỏi anh: “Anh cũng có thể làm được, đúng không?”

Tống Vũ Thành giơ tay nhẹ nhàng vò đầu cô, nặng nề nói “Ừ” một tiếng.

Hai người đều không tiếp tục nói nữa, cứ vậy dần dần ôm nhau tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.