Phàm Tình Tục Ái

Chương 45: Chương 45




Edit : Sóc Là Ta

Nhân viên giúp đỡ đem tất cả các túi bỏ vào sau xe.

Tống Vũ Thành mở cửa cho Tần Thanh để cô ngồi vào ghế kế bên tài xế, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Tần Thanh đứng bên cạnh xe, nhìn thấu qua tủ kính. Cô nhìn thấy Thang Nguyệt Như đột nhiên đứng lên, mở cửa chạy về phía mình.

Tần Thanh vội vàng giơ cánh tay lên vẫy tay với bà, vẻ mặt vui vẻ nói lời tạm biệt.

“Đi thôi!” Tống Vũ Thành ở bên cạnh thúc giục.

Tần Thanh ngồi vào trong xe, trong lòng cảm thấy có chút kích động.

Giọng cô vui vẻ nói: “Thật không ngờ lại gặp dì ấy ở đây, dì ấy là một người rất đặc biệt đấy. Lần đầu tiên em gặp dì chính là vào lễ tang của ba em. Lúc đó em cứ khóc không ngừng mà dì vẫn ở bên cạnh nắm tay em, không ngừng lau nước mắt cho em, còn dịu dàng khuyên giải và an ủi. Lúc đó em đã nghĩ, dì này là ai mà lại hiền lành đến vậy? Rất lâu rồi em không còn được gặp dì ấy nữa. Còn lần thứ hai em gặp dì chính là...” Tần Thanh cúi đầu nhớ lại “Em nhớ lúc nhận được thư trúng tuyển từ trường đại học, em có nhìn thấy dì ấy và mẹ em nói chuyện. Lúc em tới gần thì mẹ em giới thiệu đó là dì Thang, là bạn học của ba em.” Tần Thanh khen ngợi nói: “Nhiều năm như vậy, dì vẫn còn xinh đẹp như vậy.”

Tần Thanh tự nói, Tống Vũ Thành chỉ ngồi bên cạnh chăm chú lái xe, không biết có nghe cô nói chuyện hay không.

“Không biết dì đang lo lắng chuyện gì? hay là đang lo lắng cho em nữa? ...” Tần Thanh liếc nhìn Tống Vũ Thành, không hề nói tiếp, sau đó đột nhiên nở nụ cười, giọng nói chắc nịch “Dì rất quan tâm đến em.”

Tần Thanh nghiêng người hỏi Tống Vũ Thành: “Anh gọi dì là phu nhân Hình sao? Tiên sinh hình là người thế nào? Ông ấy làm việc gì?”

“Anh chỉ gặp trong buổi tiệc lúc trước thôi.” Tống Vũ Thành đáp qua loa “Anh cũng không rõ lắm, cũng không quen biết nhiều.” Anh nhìn đồng hồ nói: “Đi ăn tối thôi, em muốn ăn gì?”

……..

Sau khi ăn cơm tối xong, anh lái xe đưa Tần Thanh về đến dưới lầu Tường Vân.

“Bây giờ thời gian cũng còn sớm, chúng ta đi dạo quanh đây không?” Tần Thanh vui vẻ nói.

“Vậy em đứng đây chờ anh, anh đi đỗ xe.” Tống Vũ Thành đạp thắng, lái xe vào gara tới lầu một khu trung tâm thương mại, nói.

Tần Thanh chưa xuống xe, cô dùng giọng làm nũng nói: “Em muốn cùng đi đỗ xe với anh.”

Tống Vũ Thành ôn hòa cười cười.

Hai người nhấn mật mã mới đi ra từ cửa thoát hiểm được, Tống Vũ Thành dắt tay cô, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình.

Tần Thanh cười ngọt ngào ngửa đầu nhìn anh, mặt mày khó có thể che giấu tình yêu say đắm.

“Em muốn mua gì sao?” Tống Vũ Thành đứng trước cửa khu trung tâm thươg mại hỏi: “Chúng ta vào đây đi dạo.”

“Không, bên trong rất ồn ào, em chỉ muốn đi dạo ở bên ngoài một chút thôi.” Tần Thanh kéo tay Tống Vũ Thành nói.

Tống Vũ Thành gật đầu chìu ý cô, lại khoác tay qua vai cô cùng đi.

Thành phố buổi tối thật náo nhiệt, tuy trên trời không thể nhìn thấy ngôi sao nào nhưng những ánh đèn rực rỡ như tô điểm cho vẻ đẹp hoàn mỹ của thành phố về đêm.

Tần Thanh ôm cánh tay kia của Tống Vũ Thành, chậm rãi cùng anh tản bộ trong thế giới phồn hoa này.

“Em muốn ăn kem.” Tần Thanh chỉ vào cửa hàng MacDonald nói.

“Được.” Tống Vũ Thành nắm tay cô bước đến đó, đi được mấy bước đột nhiên dừng lại, xoay người nói với cô: “Em đổi thành uống đồ nóng được không?”

Tần Thanh không rõ: “Tại sao?”

Tống Vũ Thành do dự nói: “Em không được ăn uống đồ lạnh.”

Tần Thanh sửng sốt, nháy mắt liên tục không hiểu hỏi: “Tại sao vậy chứ?”

“Anh sợ em sẽ bị đau bụng trong hai ngày tới.” Tống Vũ Thành giơ tay vò đầu cô.

Nhìn thấy hành động của Tống Vũ Thành có chút không tự nhiên, rốt cuộc Tần Thanh cũng bật cười: “Sao anh biết?”

Tống Vũ Thành cau mày: “Biết thì biết, không có tại sao gì cả.”

“Em hỏi vì sao anh biết em không được ăn uống đồ lạnh?” Tần Thanh đến trước mặt anh, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, bướng bỉnh muốn nhìn thấy vẻ lúng túng của Tống Vũ Thành “Ai nói với anh?”

Tống Vũ Thành nắm tay cô đi về phía trước, thuận miệng nói: “Mạng lưới tin tức thời đại, có cái gì mà không biết?”

Tần Thanh cười khanh khách nắm chặt tay anh, vui vẻ như nữ sinh mới lớn.

“Vậy uống thức uống nóng không?” Tống Vũ Thành tiếp tục hỏi.

Tần Thanh lắc đầu: “Thôi, em sợ mập.”

“Mập, anh cũng sẽ yêu.” Tống Vũ Thành nghiêng người, dịu dàng thì thầm bên tai cô.

Hai người ngọt ngào nồng đậm như đôi tình nhân mới yêu nhau, tựa sát vào nhau như muốn truyền hơi ấm cho nhau.

Tần Thanh ngước mặt lên, say mê nhìn Tống Vũ Thành.

Tống Vũ Thành hơi nghiêng người, nghe lời thì thầm của cô. Tần Thanh ghé vào lỗ tai anh nói: “Em hi vọng, chúng ta có thể dắt tay nhau đi như vậy đến đầu bạc răng long đấy.”

Hai người về đến nhà đã là hơn mười giờ.

Sau khi vào nhà, Tống Vũ Thành trực tiếp đi vào thư phòng, Tần Thanh vội vàng đuổi theo: “Anh còn làm việc sao?”

“Em ngủ trước đi.” Tống Vũ Thành nói.

Ánh mắt Tần Thanh tối sầm nói: “Được, anh cũng đừng làm việc quá khuya.”

“Ngoan, anh gửi email xong sẽ ngủ.” Tống Vũ Thành nhẹ nhàng hôn trán cô.

Tần Thanh gật đầu, ngoan ngoãn trở lại phòng ngủ, sau đó cô cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, đứng trong đó rất lâu mới đi ra.

Đi ra thì nhìn thấy Tống Vũ Thành đã mặc áo ngủ ngồi dựa vào thành giường. Anh đang xem văn kiện trong tay, tóc ướt nhẹp, xem ra đã tắm rửa xong.

“Anh nhanh như vậy sao?” Tần Thanh kinh ngạc hỏi.

Cô xoay người trở lại phòng tắm, cầm khăn mặt nhảy lên trên giường, tiến về phía Tống Vũ Thành nói: “Tóc ướt, ngủ sẽ nhức đầu.”

Tống Vũ Thành ngước lên nhìn cô, mặc cô lau lung tung loạn xạ trên đầu mình.

“Em lấy máy sấy giúp anh làm khô tóc.” Tần Thanh nói xong muốn đi xuống giường.

Tống Vũ Thành kéo cô lại: “Không cần, anh còn có chút văn kiện muốn xem.”

Anh tắt đèn ngủ phía bên Tần Thanh, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ bên cạnh mình nói: “Em ngủ trước đi, anh xem xong sẽ ngủ.”

“Được.” Tần Thanh đắp chăn, nhắm mắt lại cuộn mình bên cạnh anh.

Một phút trôi qua, Tống Vũ Thành đặt văn kiện trong tay lên tủ đầu giường, sau đó cũng tắt đèn, nhẹ nhàng lùi vào trong chăn.

Tần Thanh cũng ôm lấy anh trong chăn.

“Còn chưa ngủ sao? Có phải anh làm em khó ngủ?” Tống Vũ Thành dịu dàng hỏi.

“Không.” Tần Thanh ngửa đầu hôn môi anh.

Tống Vũ Thành nghiêng người sang, đặt cô dưới thân mình và bắt đầu hôn môi cô. Nụ hôn dịu dàng đằm thắm khiến Tần Thanh ngây ngất. Hai người từ từ thở dốc, không khí càng trở nên mập mờ, giọng nói cũng khàn khàn hẳn đi.

Như nhớ ra việc gì, Tống Vũ Thành nhấc người lên, đưa tay tới ngăn kéo ở tủ đầu giường. Tần Thanh kéo tay anh, ghé vào lỗ tai anh e thẹn nói: “Hiện tại em đang ở thời kỳ an toàn.”

Tống Vũ Thành chợt dừng động tác nhưng vẫn tiếp tục lấy từ ngăn kéo ra một vật, thuận miệng nói: “Thời kỳ an toàn cũng chưa chắc trăm phần trăm, không thể mạo hiểm như vậy.”

Mạo hiểm sao? Dường như Tần Thanh bị từ này làm chấn động rồi.

Cô nhớ lại lúc bọn họ ngồi trong Starbuck nói chuyện, trong lòng đột nhiên đau thắt.

Tống Vũ Thành lại ôm chặt cô, đôi môi áp xuống da thịt mịn màng trắng nõn của cô. Trong bóng tối, nước mắt Tần Thanh lặng lẽ chảy xuống, cô cố gắng cắn chặt hàm răng không để cho mình khóc thành tiếng.

Cuối cùng, Tống Vũ Thành cũng phát hiện ra sự khác thường của cô.

“Sao vậy?” Anh chợt dừng động tác, đưa tay sờ mặt cô, chạm phải nước mắt của cô.

Tống Vũ Thành kinh hãi, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Sao lại khóc?”

Tần Thanh mạnh mẽ ôm anh, nghẹn ngào nói: “Em luôn có loại , dự cảm chẳng lành, linh cảm anh sẽ rời xa em.”

“Không đâu.” Tống Vũ Thành chân thành nói: “Chỉ cần em không rời xa anh thì đời này không gì có thể ngăn cách chúng ta.”

Nhưng Tần Thanh cũng không vì lời nói của anh mà an tâm, nội tâm đau đớn đến tột cùng.

Mãi đến tận khuya, Tần Thanh vẫn chưa ngủ, cô cuộn mình bên người Tống Vũ Thành, cảm thụ nhiệt độ từ người anh, nghe hơi thở đều đặn cùng lồng ngực phập phồng lên xuống của anh.

Cô nghĩ, mình phải nhớ kỹ từng thời khắc bên cạnh anh, giữ mãi cảm giác tốt đẹp này. Để nếu sau này có mất anh thì cũng còn những hình ảnh và ký ức này để sống tiếp.

Cô đưa tay chặn một cánh tay của Tống Vũ Thành, sau đó dần dần buồn ngủ.

Tống Vũ Thành đang ngủ bỗng mơ màng.Tần Thanh phát hiện trong bóng tối anh liên tục quay đầu, trong miệng hình như nói mớ.

Tần Thanh đưa tay mở đèn đầu giường, ánh sáng dịu dàng chiếu vào khuôn mặt anh, cô nhìn thấy Tống Vũ Thành đang vặn chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt thống khổ và bất lực.

“Vũ Thành, Vũ Thành” Tần Thanh vội vàng gọi anh dậy, nhẹ thúc vào hông anh. Tống Vũ Thành đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy, miệng há lớn thở dốc, trán thấm đẫm mồ hôi.

“Sao vậy?” Tần Thanh vỗ nhẹ lưng anh, nhỏ giọng hỏi.

Tống Vũ Thành cũng không đáp lời, cũng không nhìn nàng, ngồi bên giường để định thần, sau đó khoác thêm áo ngủ đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Tần Thanh cũng đi theo anh ra ngoài.

Phòng khách không mở đèn, trong bóng tối, từng đốm sáng lập lòe mờ ảo.Tần Thanh dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng đi tới, lần đến ghế sô pha tiến lại gần Tống Vũ Thành.

Ánh đèn sáng lên trong nháy mắt, Tống Vũ Thành đóng chặt mắt lại, trong tay cầm xì gà dựa vào ghế sô pha, khỏi tỏa tràn lan quanh phòng.

“Khi nào anh bắt đầu tập tành hút thuốc?” Tần Thanh có chút kinh ngạc ngồi bên cạnh anh.

Ánh mắt Tống Vũ Thành tỏ vẻ uể oải cầm điếu xì gà trong tay, giọng trầm thấp nói: “Lúc đầu cảm thấy không được tốt nhưng nếu hút quen thì sẽ tốt vô cùng.”

Tần Thanh khoan dung cười cười: “Không đến nỗi vậy, chỉ là không tốt với thân thể thôi.”

Tống Vũ Thành im lặng không lên tiếng, chỉ mạnh mẽ hút điếu xì gà trong tay mình.

“Anh mơ thấy gì? Có thể nói với em không?” Vẻ mặt Tần Thanh thân thiết hỏi: “Nói ra cảm giác sẽ tốt hơn một chút.”

Tống Vũ Thành nắm điếu xì gà trong tay, khẽ run một hồi nhưng cũng không nói gì.

Tầng khói bao phủ, Tần Thanh cố gắng chịu đựng không để mình ho ra tiếng, yên lặng ngồi yên bên cạnh Tống Vũ Thành chờ anh kể rõ.

Qua hồi lâu, Tần Thanh cho rằng anh sẽ không nói nhưng Tống Vũ Thành lại đột nhiên mở miệng nói: “Anh mơ thấy ba mình.”

Tần Thanh ngồi thẳng lên, chờ anh nói tiếp.

Tống Vũ Thành dường như rất đau khổ, ánh mắt loé ra đau đớn, đứt quãng nói: “Anh làm chuyện có lỗi với ba... Ba sẽ trách anh... Trước khi chết ông ấy đã nhắc tới... Ông đang trách anh.”

Tần Thanh vội vàng nắm tay anh: “Không đâu” Giọng nói của cô khẳng định “Mặc kệ anh làm gì, ba sẽ không trách anh.” Cô hơi do dự, nói: “Vì khi ông ấy làm chuyện có lỗi với mẹ anh thì anh cũng không trách ông ấy mà.”

Ánh mắt Tống Vũ Thành thoáng dao động một chút, anh giương mắt nhìn Tần Thanh, chăm chú mà thâm tình: “Nếu như anh làm chuyện có lỗi với em thì sao? Em có trách anh không?”

Trong lòng Tần Thanh đột nhiên đau xót, cô dùng ánh mắt bi thương lẫn yêu say đắm nhìn thẳng anh, sợ hãi hỏi: “Anh yêu người khác sao?”

“Không! Không phải!” Tống Vũ Thành bỏ điếu xì gà đang cầm trong tay xuống bàn, xoay người ôm cô “Anh chỉ yêu mình em.”

Tần Thanh thở ra một hơi, trong lòng giảm bớt căng thẳng, hai tay vây quanh anh, thầm thì nói: “Chỉ cần anh yêu em, không bỏ em thì em không để ý chuyện gì khác.”

Tống Vũ Thành nắm chặt cánh tay, dùng sức ôm cô vào lòng.

“Anh có chuyện muốn nói với em.” Tống Vũ Thành trầm giọng nói.

“Không cần nói, anh làm gì cũng không cần nói với em.” Tần Thanh lo lắng trong lòng nói: “Em không có yêu cầu cao, chỉ hy vọng anh có thể ở bên cạnh em, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh.”

Hai người ôm nhau thật lâu, cũng không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.