Chương 49
Tống Vũ Thành ôm chặt cô trong lòng mình: “Em cho anh chút thời gian, anh giải quyết xong chuyện công ty, mời một người quản lí tốt, đến lúc đó, anh chỉ cần quản lý từ xa rất dễ dàng. Sau đó, anh sẽ ở bên cạnh em mỗi ngày được không?”
Tần Thanh cúi đầu, không nói lời nào.
Tống Vũ Thành hôn dưới thái dương của cô, dụ dỗ: “Ngoan, quyết định như vậy nhé?”
“Vũ Thành. “ Tần Thanh đột nhiên xoay người nhìn anh, biểu hiện gấp gáp nói: “Chúng ta đúng là anh em ruột sao? Có khả năng khác không? Như là em không phải hoặc anh không phải...”
Tống Vũ Thành lắc đầu, không để cô tiếp tục nói, anh bình tĩnh nói: “Anh đã điều tra kỹ rồi, chúng ta đúng là anh em cùng cha khác mẹ.”
Trong mắt Tần Thanh loé ra bi thương.
Tống Vũ Thành nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Em trách ông ấy sao?”
Tần Thanh cắn môi dưới không trả lời.
“Em cũng không nên trách ông ấy.” Tống Vũ Thành hít sâu một hơi nói: “Ông ấy đã tự trách mình không biết bao nhiêu lần rồi. Mấy năm qua, ông ấy cũng đã phái người đi tìm em. Trước khi chết, điều ông ấy hối tiếc nhất chính là chưa được gặp lại em. Ông ấy còn căn dặn rằng anh nhất định phải tìm được em. Anh dừng một chút, nói: “Với cương vị anh trai, anh phải chăm sóc em thật tốt.”
Tần Thanh nghe xong, khoé mắt chợt rơi hai hàng nước mắt.
Tống Vũ Thành cay đắng nở nụ cười nói: “Anh sẽ chăm sóc em thật tốt, hy vọng ba sẽ không trách anh.”
“Nếu em không thích nơi này thì chúng ta cũng có thể đi chỗ khác. Em thích nơi nào? Đi đến nơi nói tiếng Anh hay đi đến nơi nói tiếng Trung?” Tống Vũ Thành cố gắng thuyết phục cô: “Đi Singapore được không?”
Tần Thanh nuốt lệ lắc đầu, cô giơ cánh tay mình lên ôm eo Tống Vũ Thành, khẩn cầu nói: “Đừng bỏ em, em không muốn sống một mình ở bên ngoài, em muốn về nước.”
Vì Tần Thanh muốn trở về quê hương mình nên khi họ về đến Tường Vân cũng là giữa đêm khuya.
Ngày hôm sau, Tống Vũ Thành đã đi làm từ rất sớm. Lúc thức dậy, Tần Thanh đã không còn nhìn thấy anh, chỉ thấy có một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách. Họ mặc y phục màu đen nghiêm chỉnh, vẻ mặt cũng tỏ vẻ trang nghiêm.
Theo bản năng Tần Thanh lui về phía sau một chút.
“Tiểu thư Tần, chúng tôi là cận vệ đến đây bảo vệ cô.” Người phụ nữ lập tức đứng dậy mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này, hai người chúng tôi sẽ dốc toàn lực để bảo vệ tiểu thư. Ngược lại, nếu có yêu cầu gì, mong tiểu thư cứ nói, chúng tôi sẽ hết lòng phục vụ cô.”
Tần Thanh ngây người trong chốc lát, sau đó đột nhiên xoay người chạy về phòng ngủ, mở chiếc laptop lên và bắt đầu tra.
Tần Thanh khiếp sợ khi thấy một tháng trước Lục Kiếm Thăng bị tai nạn xe cộ nên hôn lễ tạm hoãn lại.
Buổi tối, Tống Vũ Thành trở về rất sớm, anh mở cửa đi vào, liếc mắt nhìn thấy Tần Thanh đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.
Trong phòng khách, ánh sáng từ đèn tường và đèn trần toả ra, cô cũng không mở TV mà chỉ yên lặng ngồi đó nhìn vào một khoảng không.
Hai cận vệ ngồi trong góc của phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân anh liền đứng lên chào hỏi, sau đó lui trở lại ngồi trong góc phòng.
“Muốn ngủ ở đây sao?” Tống Vũ Thành đi tới, giọng nói vẫn bình thường “Ngoan, trở về phòng ngủ đi.”
Khuôn mặt Tần Thanh căng thẳng, hai tay khẽ run, cô hờ hững nhìn nét mặt bình tĩnh của Tống Vũ Thành, không biết mình nên mở miệng nói gì với anh.
Tống Vũ Thành xoay người đi vào trong, hời hợt nói: “Với thân phận của em bây giờ, có hai cận vệ bên cạnh là chuyện rất bình thường. Sau này, em sẽ từ từ quen thôi.”
Tần Thanh thấy anh đi ra, đột nhiên cô từ trên ghế sa lông đứng lên, nhìn chằm chằm bóng lưng anh và gọi anh đứng lại.
Tống Vũ Thành dừng bước nhưng cũng không xoay người lại.
“Lục Kiếm Thăng đã chết rồi sao?” Tần Thanh run giọng hỏi.
Lúc này Tống Vũ Thành mới xoay người lại, nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc: “Em hi vọng cậu ta chết hay còn sống?”
“Sao lại xảy ra tai nạn vào lúc này như thế? Sao lại trùng hợp như thế chứ?” Tần Thanh hỏi.
Trong lòng Tống Vũ Thành cảm thấy bức bối nhưng giọng anh vẫn dịu dàng: “Trên đời này còn có rất nhiều sự trùng hợp lắm.”
“Anh ta tuy có sai nhưng cũng không đáng chết, mà nếu có đáng chết thì cũng không phải do...” Tần Thanh chợt ngừng lại, ngờ vực nhìn Tống Vũ Thành.
Tống Vũ Thành đột nhiên tiến về phía trước, anh bỗng nổi giận nói: “Đây là lúc nên bàn về vấn đề anh ta chết hay sống sao? Bây giờ em chỉ quan tâm cậu ta còn sống hay đã chết thôi sao? Anh luôn tin tưởng em, mỗi hành động anh làm đều nghĩ đến cảm giác trong lòng em thế nhưng hiện giờ em lại không quan tâm đến cảm giác trong lòng anh sao?”
Lúc này giọng Tống Vũ Thành lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt hung ác, cả người toả ra khí thế lạnh lùng và áp bức.
Một Tống Vũ Thành như vậy khiến Tần Thanh bất ngờ. Cô nhìn anh với ánh mắt oan ức, tự trách, đau lòng, đồng thời cũng có tức giận. Trong giây phút đó, cô bỗng bật khóc.
Tống Vũ Thành không chịu nổi khi nhìn thấy cô khóc, lại không muốn an ủi cô nên anh xoay người nhanh chân đi vào phòng thay đồ.
Chốc lát, không còn bộ âu phục nghiêm chỉnh nữa, anh đi ra với bộ áo ngủ màu lam đậm trên người.
Lần này có lẽ anh đã điều chỉnh tốt tâm tình mình nên trông anh vui vẻ hơn khi nãy.
Anh bước tới, nhìn thấy Tần Thanh vẫn nằm ở trên ghế salon khóc đến nỗi cả thân người run lẩy bẩy.
Lòng tràn đầy hối hận, anh ngồi xuống cạnh cô, kéo cô vào trong lồng ngực rắn chắc của mình.
Tần Thanh nghẹn ngào nói: “Sao em lại quan tâm cậu ta làm gì? Người em quan tâm chính là anh, trong lòng sợ anh sẽ làm những chuyện điên rồ.”
Tống Vũ Thành ôm cô hồi lâu, anh chầm chậm nói: “Trước kia, anh vẫn luôn sợ có một ngày em biết sự thật sẽ không chịu thừa nhận, thậm chí sẽ oán hận anh.” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Tần Thanh “Cảm ơn em vì đã yêu anh nhiều đến như vậy. Anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì.”
Sáng hôm sau, Tống Vũ Thành xuất hiện ở cửa dặn dò: “Cố gắng đừng ra khỏi cửa, nếu cần gì thì cứ dặn dò quản gia đi mua là được.”
“Hôm nay em muốn ra ngoài.” Tần Thanh dịu dàng nói: “Em có người bạn đang mang thai, cũng sắp đến kỳ sinh nở nên em muốn đến thăm cô ấy một lát.”
Tống Vũ Thành do dự gật đầu: “Đi sớm về sớm, không được rời khỏi hai người cận vệ kia.”
Tần Thanh bước lên phía trước ôm cổ anh, hôn thật thâm tình nói: “Được.”
Lúc Tần Thanh đi tới nhà Lưu Thư Tình, hai người cận vệ đang đứng ngoài cửa đợi cô.
Trông Lưu Thư Tình rất nguy kịch, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt sưng đỏ.
Tần Thanh bước nhanh về phía trước, nắm chặt tay cô ấy, lo lắng hỏi: “Gần đây chị khoẻ không?”
Nét mặt Lưu Thư Tình như hờn giận, ai oán, ngồi yên trên ghế sô pha, lắc đầu đáp: “Anh ta không đồng ý kết hôn với chị.”
Tần Thanh kinh ngạc, vội hỏi: “Anh ta nói thế nào? Anh ta là ai?”
Vẻ mặt Lưu Thư Tình tỏ ra thống khổ, cô không ngừng lắc đầu, ý chỉ không muốn nói ra.
Tần Thanh không chịu để yên nói: “Chị nói em nghe anh ta là ai, nói không chừng em có thể giúp được chị.”
Ánh mắt Lưu Thư Tình thoáng dao động, cô cầm tay Tần Thanh khẩn cấp nói: “Anh ta chính là anh trai của Lục Kiếm Thăng. Em và Lục Kiếm Thăng có mối quan hệ tốt như vậy, hay là em thay chị hẹn gặp Lục Kiếm Xương. Chị có chuyện muốn nói với anh ấy.”
Tần Thanh choáng váng nhìn Lưu Thư Tình. Cô do dự trong chốc lát mới thấp giọng nói: “Lục Kiếm Xương có vợ và con trai rồi mà.”
“Chị biết.” Hai tay Lưu Thư Tình run rẩy, nước mắt chảy xuống “Nhưng anh ấy từng nói rằng anh ấy yêu chị, muốn kết hôn với chị.” Cô tiếp tục cầu khẩn nói: “Tiểu Thanh, em giúp chị một chút, trong bụng chị đang mang cốt nhục của anh ấy, hiện giờ chị không biết làm sao mới tốt đây.”
Tần Thanh nhìn xuống bụng tròn trịa của Lưu Thư Tình, trong lòng cảm thấy vô cùng bi thương và thống khổ, nói: “Chị có nghĩ rằng đứa bé này có muốn như vậy không? Tương lai của nó rồi sẽ ra sao? Nó có thể chịu đựng được những đau khổ này hay không?”
Lưu Thư Tình nghe xong càng khóc lớn hơn. Tần Thanh nhìn cô, không có cách nào để an ủi cô ấy.
Ra khỏi nhà Lưu Thư Tình, Tần Thanh đi tới đường Trường Đảo, cách đường cái rất xa. Cô đứng nhìn tiệm chuyên bán quần áo nữ rất lâu, cứ đứng như thế, không biết qua bao lâu, cô rốt cục tỉnh trí, nhẹ nhàng hít một hơi, chuẩn bị xoay người rời đi.
Vừa xoay người định bước đi, cô ngẩng đầu nhìn thấy ở phía xa kia, chính là Thang Nguyệt Như đang nước mắt lưng tròng đứng nhìn mình.
Tần Thanh nhìn bà kỹ càng, cuối cùng nở nụ cười thật tươi với bà.
Thang Nguyệt Như thấy vậy nên nhanh chân chạy đến ôm chặt Tần Thanh, nức nở hỏi: “Con gái của mẹ, con có hận mẹ không?”
“Không có.” Tần Thanh cũng ôm bà nói: “Con chưa bao giờ oán hận mẹ.” Tần Thanh cũng rơi hàng lệ, tiếp tục nói: “Cảm ơn mẹ đã sinh ra con.”
Thang Nguyệt Như nghe vậy khóc không thành tiếng.
Một đôi mẹ con chia lìa đã nhiều năm, hôm nay gặp lại, cứ đứng như vậy ôm nhau mà khóc nức nở.
Cuối cùng khi Tần Thanh ổn định tâm tình, kéo Thang Nguyệt Như vào ngồi trên chiếc dài ven đường, an ủi: “Mẹ đừng khóc, hiện tại con rất ổn.”
Từ trong túi xách, Thang Nguyệt Như lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, nhét vào tay Tần Thanh, nói: “Con gái, ở đây có ít tiền, con cầm lấy và nhanh chóng rời khỏi nơi này. Dù con có đi đến đâu, nhớ rằng nhất định phải liên lạc với mẹ, mẹ sẽ gửi tiền cho con. Trong tương lai gần đây, mẹ nhất định sẽ đi tìm con.”
Tần Thanh lắc đầu, nhét thể trở lại vào tay bà, nói: “Con không đi.”
“Bởi vì Tống Vũ Thành sao?” Thang Nguyệt Như tỉnh táo nói: “Con gái, con và cậu ta không thể...”
“Con biết.” Tần Thanh cũng nhanh chóng ngăn bà, “Con biết điều đó nhưng con yêu anh ấy, con sẽ không từ bỏ anh ấy.”
“Con không biết.” Thang Nguyệt Như càng biểu hiện ra sự lo lắng của mình rõ hơn “Gần đây, mẹ cũng đã điều tra chuyện của con, mẹ không thể để con trở thành vật hy sinh trong cuộc giữa cậu cháu nhà họ Tống được. Tống Viễn Hưng đã sớm đoán được ý định của Tống Đỉnh Hưng là muốn đem tất cả cổ phần để lại cho con trai ông ta. Tống Viễn Hưng biết được sự tồn tại của con nên cố ý muốn cho Lục Kiếm Thăng kết hôn với con. Sau đó, anh ta và con sẽ được thừa kế nửa phần gia sản còn lại kia. Đến lúc đó, thế lực của Tống Vũ Thành sẽ suy yếu dần thì Tống Viễn Hưng sẽ âm thầm lật đổ Tống Vũ Thành để giành lấy công ty.”
Tần Thanh bình tĩnh nghe Thang Nguyệt Như nói, sau đó cô nhàn nhạt nói: “Mưu đồ của Tống Viễn Hưng sẽ sớm thất bại thôi vì con mãi mãi đứng về Tống Vũ Thành.”
Thang Nguyệt Như gấp rút muốn khuyên nhủ: “Con gái, Tống Vũ Thành không phải người tốt như con vẫn nghĩ đâu. Cậu ấy lợi dụng con để uy hiếp mẹ. Cậu ấy chính là loại người vì mục đích thương mại mà không từ thủ đoạn nào.”
Tần Thanh dùng sức nắm chặt tay mình, bình tĩnh nói: “Con hiểu anh ấy muốn làm gì và dù bất luận anh ấy làm gì thì con vẫn sẽ không trách anh ấy.”
Thang Nguyệt Như nghe xong giận dữ, chốc lát mới nói: “Con có nghĩ con và Tống Vũ Thành như vậy chính là đang tạo cơ hội cho người khác uy hiếp mình đấy.” Thang Nguyệt Như thương tiếc nhìn Tần Thanh, dụ dỗ cô từng bước: “Tống Vũ Thành là người có địa vị xã hội và thân phận cao quý, nếu cậu ta biết có người lập mưu với mình thì con nghĩ cậu ta sẽ chịu nổi sao?”
Tâm sự của Tần Thanh bị người khác nói toạc ra khiến cô có cảm giác mình vừa bị đâm trúng và uy hiếp mà không thể phản kháng được.
Cô quay đầu lại nhìn hai người cận vệ đang đứng cách đó không xa. Bọn họ cũng đang hướng mắt nhìn về phía cô.
Đúng lúc này, có một ông lão không cẩn thận té ngã trên đường, người cận vệ nữ phản xạ nhanh hơn đưa tay đỡ lấy ông. Sau đó, cũng không biết có chuyện gì xảy ra mà ông ấy cứ ngồi mãi đó không chịu đứng lên, lại nắm tay lôi kéo vạt áo của cô không cho đi. Thấy thế nên người cận vệ nam bước đến giải vây, người qua đường bắt đầu vây quanh bọn họ khiến họ mất phương hướng,
Tần Thanh quay đầu nhìn phía trước có trạm xe buýt. Lúc này một nhóm hành khách từ bên trong đi ra, mà bên ngoài cũng có một nhóm người chuẩn bị chen lên xe khiến Tần Thanh có cảm giác rất có nhiều người đang vây lấy mình.
Tần Thanh bình tĩnh nói với Thang Nguyệt Như: “Giờ con phải đi, mẹ bảo trọng.”
Nói xong, cũng không chờ Thang Nguyệt Như nói gì, Tần Thanh đứng dậy bước nhanh lên chiếc xe đang chuẩn bị lái đi.
Trên xe, cô gọi điện thoại cho Lý Hạ, định hẹn anh đến quán cà phê nhưng Lý Hạ nói anh đang đứng đó chờ cô rồi.
“Em vừa đến thăm chị Thư Tình.” Tần Thanh cũng không muốn vòng vo, gọn gàng dứt khoát nói: “Chị ấy đang rất nguy kịch, anh có thể đến chăm sóc cho chị ấy được không?”
Lý Hạ cũng không hỏi nhiều, cuối cùng anh mới mở miệng: “Người ta, ai muốn tiến về phía trước và cô ấy cũng vậy. Anh không muốn lại quay về con đường cũ.”
Ánh mắt Tần Thanh ảm đạm, không biết mình còn có thể nói gì.
“Hiện giờ em ổn không?” Lý Hạ nhẹ giọng hỏi.
Tần Thanh lắc đầu, không e dè nói: “Em không ổn, em nghĩ có lẽ anh ấy ở bên cạnh em cũng không vui.” Cô lộ vẻ mặt thống khổ, tự lẩm bẩm nói: “Em chính là gánh nặng của anh ấy, nếu như có thể chọn lựa một lần nữa, em hi vọng mình chưa từng gặp anh ấy.”
Lý Hạ không biết nên an ủi cô ra sao, liền nghiêng người nói sang chuyện khác: “Gần đây em có còn đi bơi không? Anh vẫn đang học lặn, giờ rất ổn. Tương lai anh sẽ đến châu Úc lặn dưới biển?”
Tần Thanh yếu ớt cười cũng hơi gật đầu một cái.
Sau khi tạm biệt Lý Hạ, một mình Tần Thanh cứ bước đi như vậy như người không có mục đích. Cô có cảm giác mình như đang đi trong sương mù không tìm ra được lối thoát cũng không thấy rõ phương hướng để tiến về phía trước.
Cô chợt nghe phía sau hình như đang có người gấp gáp gọi mình. Tần Thanh xoay người, nhìn thấy Lý Hạ đang đứng ở tiệm cà phê vẫy tay với mình, trên tay anh cũng đang cầm điện thoại của cô.
Theo bản năng, Tần Thanh sờ vào túi áo, sau đó định đi đến gần Lý Hạ.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe tải màu đen đột nhiên chạy sát vào phía cô, cô chưa kịp có phản ứng gì liền bị kéo vào trong xe. Một mùi thơm quái dị xộc vào mũi mình khiến cô dần mất ý thức bất tỉnh nhân sự.